Chương : 31
Chuyển ngữ:
Yên Vân
Biên tập: Nguyn
*
Lý Cẩn còn chưa nghĩ ra phải làm sao để thu thập Lý lão thái, thì ngày hôm sau đã gặp bà ta trên đường đi tập thể dục buổi sáng.
Bà ta mặc trên người bộ y phục vải chất liệu thượng thừa, chân mang giày vải, một đôi chừng mười đồng, mặc dù có chút rách, nhưng tốt xấu gì cũng là giày vải không phải sao? Những người nghèo khổ đều không nỡ mua cái này, nhà ai lại không mang giày cỏ chứ.
Tại Trúc Khê thôn, cuộc sống của Lý lão thái mỗi ngày trôi qua rất tốt. Những năm con trai lớn làm quan tuy rằng không đưa họ lên Kinh Lâm thành, nhưng hàng nằm đều sẽ cho bà một ít bạc, ít nhiều gì bà cũng tích cóp được một chút. Con thứ hai cũng coi như không chịu thua kém, tuy rằng đọc sách không giỏi, nhưng biết tính sổ, còn làm tiên sinh phòng thu chi* ở trấn trên, mỗi tháng đều mang về nhà một lượng bạc.
*tiên sinh phòng thu chi: như nhân viên kế toán thời hiện đại
Những năm nay mỗi ngày được bồi bổ một quả trứng gà, trên người bà có không ít thịt, so với những nhà ăn không đủ no, thì cuộc sống của bà thoải mái hơn nhiều. Bà trước sau luôn là người thích hưởng thụ, nên là đồ dự trữ trong nhà đã xài hết toàn bộ rồi. Trước mắt vẫn chưa đến lúc con thứ hai nộp bạc, mấy ngày nay mỗi ngày bà phải ăn cháo loãng dưa muối, miệng đã không còn cảm thấy mùi vị gì nữa, muốn ăn thịt đến sắp làm chuyện điên rồ rồi.
Biết được Cẩn ca nhi kiếm được tiền lại còn mua xe bò, Lý lão thái đỏ mắt không thôi. Nghĩ đến tiền này vốn nên thuộc về mình, lòng bà liền chứa đầy khó chịu, lúc này lại gặp Lý Cẩn trên đường, Lý lão thái lại bắt đầu quái gở.
"Thật là tên bại gia, vừa mới kiếm được không ít bạc lại không biết hiếu kính trưởng bối một chút, lại còn mua bàn mua xe bò, còn ngại mình chưa đủ lãng phí sao?"
Nếu như không phải lão già trong nhà ngăn lại, bà đã sớm chạy đến nhà Lý Cẩn nháo rồi.
Vẻ mặt bà vô cùng đau đớn, thật giống như những món tiền kia đều là của bà ta! Bà cũng có tư cách để quơ tay múa chân với Lý Cẩn chứ.
Chuyện cầu thân còn chưa tìm bà ta tính sổ, bà ta lại chạy tới đảm nhận chức trưởng bối, xứng sao? Ai cho bà ta cái mặt vậy?
Lý Cẩn bị chọc tức đến cười lên, liếc mắt, "Bà nói ngược rồi, bà mà là trưởng bối sao? Sẽ không phải muốn giả mạo nhà họ Lý ta chứ? Chỉ cái bộ dạng chanh chua này của bà thôi, đã thật sự không xứng rồi. Đừng híp mắt nhìn ta, bà mà nhắm lại thì đôi mắt cũng bị mất, đây không phải là muốn hù người sao? Làm nhiều chuyện đuối lý như vậy mà còn dám ra đường, không sợ bị sét đánh?"
Lý lão thái tức giận đến ngực phập phồng kịch liệt, thật chưa từng thấy ai dám cùng trưởng bối nói chuyện như vậy như tên nghiệp chướng này. Bà nói hắn là quỷ quái, lão già trong nhà còn không tin, nhìn cái miệng này xem, không bị hắn khắc chết thì sớm muộn cũng bị hắn tức chết.
"Ngươi cái tên nghiệp chướng! Ta là nãi nãi ngươi, lông chưa mọc đủ đã vô liêm sỉ, còn dám ngang ngược trước mặt ta! Xem ta trừng trị ngươi thế nào!"
Canh giờ này trên đường không có người, Lý lão thái tức giận đến giơ tay lên, muốn tát vào mặt Lý Cẩn, bà không tin tên tiểu tử thúi này dám động thủ với bà! Sẽ để cho bà muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy.
Lý Cẩn giơ tay nắm lấy cánh tay bà ta, ha, còn muốn động thủ?
Y không đánh nữ nhân, nhưng cho bà ta chút dạy dỗ thì vẫn có thể. Lý Cẩn dùng sức, bẻ cánh tay bà ta ra phía sau, định cho bà ta biết đau, để lão thái thái nhớ mãi không quên.
Lý lão thái kêu lên chưa đến hai tiếng, kết quả người lớn tuổi xương cốt giòn, chỉ nghe thấy một tiếng rắc vang lên, đã bẻ gãy rồi!
Lý lão thái đau nói không ra lời, nhìn thấy cánh tay đã bị dị dạng, bà ta liền kêu rên lên.
"Ai u, cái thằng nhóc thúi nhà ngươi! Ngươi dám động thủ với ta?! Nhìn xem ta có dám giết tên nghiệp chướng nhà ngươi không! Người đâu mau đến xem a, giết người rồi, thằng nhóc kia giết người rồi, Lý Cẩn là tên khốn nạn, không để cho lão thái thái ta đường sống a! Ngươi cái tên trời hại! Xem ta trừng trị ngươi như thế nào!"
Bởi vì đã đến gần giữa lộ, nên cách các nhà có chút xa. Các hán tử đang bận rộn trên đồng, các phu nhân cũng đang bận làm bữa sáng, bà ta kêu lên hai tiếng, căn bản không ai nghe thấy.
Lý Cẩn căn bản không nghĩ tới bà ta chưa từng bị bẻ tay, thấy bà ta còn dám gào, y cười lạnh một tiếng, trực tiếp nắm cánh tay còn lại, trên tay tăng thêm lực đạo. Lần này y đặc biệt chú ý một chút, lực này chỉ khiến bà ta đau, chứ không để cho bà ta gãy xương.
Lý lão thái đau đến mồ hôi lạnh cũng chảy ra, đời này bà chưa bao giờ bị đau qua như thế.
Thấy đáy mắt bà ta chợt lóe một vệt e ngại, Lý Cẩn hạ thấp giọng hù dọa, "Ở đoạn đường này mặc cho bà thỏa thích gọi! Ta chỉ mới đưa bà nửa bước vào quỷ môn quan, không có gì đáng sợ, nếu bà lại ồn ào nữa, thì khỏi sống đi. Ta mới vừa học qua cách giết lợn, bà nói xem để bà còn sống mà giải phẫu có phải rất kích thích không? Trước sẽ mổ bụng bà, rồi lại kéo ruột bà ra, chậc, lúc đó còn có thể cắt thịt bà ra, mang cho người nhà bà ăn! Có thịt ăn rồi, phỏng chừng bọn họ cũng không nhớ bà đâu!"
Cả người Lý lão thái run rẩy, Lý Cẩn càng nói bà càng sợ, thấy hắn còn dám cười được, liền cảm thấy như gặp phải ma quỷ! Vừa nghĩ tới hình ảnh thịt của mình bị cắt ra, bà thấy sợ không thôi, đúng là tên nghiệp chướng mà! Hắn hắn hắn hắn, hắn căn bản không phải là người! Ác quỷ cũng không đáng sợ như hắn!
Lý lão thái run đến hai chân đứng không nổi, bị sỡ đến vãi tè rồi.
Lý Cẩn ghét bỏ buông tay ra, từ trên cao nhìn xuống nói, "Không muốn chết thì thành thật một chút cho ta!"
Nói xong, Lý Cẩn lạnh lùng liếc bà ta một cái, nghênh ngang rời đi.
Cả người Lý lão thái run lên co quắp trên mặt đất, cái nhìn cuối cùng kia của Lý Cẩn làm cho bà nghĩ rằng y sẽ thật sự giết mình. Bà ta bị dọa co quắp trên mặt đất cơ hồ không đứng dậy nổi, tim đập ầm ầm ầm, nhảy vừa nhanh vừa mạnh, cơ hồ phá vỡ màng tai của bà.
Lý Cẩn đương nhiên không thể giết bà ta, thuần túy chỉ là hù dọa một chút thôi, ai biết lão thái thái kia chưa từng bị dọa qua như thế.
Mãi đến khi Lý Cẩn đi nửa ngày rồi, Lý lão thái cũng không thể đứng lên được. Cũng là con dâu thứ hai của bà Vương Xuân Lan thấy bà đi mua trứng gà nửa ngày không thấy về mới đi đi tìm, mới nhìn thấy bà.
Lúc ấy Lý lão thái ngồi phịch trên một đống nước, cả người run rẩy. Khi đến gần, còn ngửi thấy một cỗ mùi khai nước tiểu, cánh tay có chút sưng, thật sự là chật vật không thôi.
Vương Xuân Lan liền vội vàng dìu bà về nhà.
Về nhà uống chút nước, Lý lão thái mới tỉnh táo lại. Vừa nghĩ tới mình bị dọa sợ đến tè rà quần thì giận dữ cùng xấu hổ muốn chết, bỗng dưng chửi ầm lên, cũng không biết tại sao lại bị hắn dọa sợ!
"Nương, cánh tay người sao vậy? Phải nhanh chóng tìm đại phu mới được."
"Tiền cũng bị mất thì còn tìm đại phu cái gì?!" Mới vừa mắng xong, lại bị một trận đau đớn kịch liệt, "Ai u, đau chết mất, đi đi đi, nhanh chóng gọi đại phu đến, trước hãy ghi sổ, không đúng, toàn bộ tính lên đầu Lý Cẩn. Tên nghiệp chướng này dám động thủ, hắn phải chịu đựng hậu quả."
Vương Xuân Lan cảm thấy ngờ vực, Lý Cẩn dám động thủ đánh người sao? Một tiểu ca thôi lại có khí lực lớn như vậy, có thể bẻ cánh tay sưng thành như vậy?
Cho là nương chọc phải hán tử nên mới bị chỉnh đốn, nên nàng cũng không để trong lòng. Dù sao nương nàng không chỉ một lần bị chỉnh đốn qua, nghiêm trọng nhất là một lần bởi vì miệng tiện mà bị đạp gãy chân, phải an dưỡng tròn hai tháng mới có thể xuống giường.
Nghĩ đến ánh mắt Lý Cẩn trước khi rời đi lạnh như băng, Lý lão thái vẫn rất sợ, nhưng cánh tay rất đau, Lý Cẩn lại ra uy như vậy, nên khiến cho bà hơi tức giận. Thương thế này nếu hắn không chịu trách nhiệm thì ai chịu trách nhiệm.
Lý Cẩn biết rõ đạo đức của Lý lão thái, cũng biết rõ nếu chỉ dựa vào một lần hù dọa thì không hẳn làm cho bà ta chân chính nhớ dai. Bất quá ngày sau còn dài, bà ta cũng không có gì đáng sợ! Một ngày nào đó sẽ khiến cho bà ta không dám muốn làm gì thì làm nữa.
Không phải mơ tưởng bạc của ta sao? A, vậy thì để cho bà nhìn mà thèm! Nhà nhất định phải xây! Một đồng tiền cũng không cho bà ta, cho lão thái bà bà đố kị đến chết!
Vừa lúc cũng sắp đến sinh thần của Thần ca nhi rồi.
Lý Cẩn vốn dự định mời các tiểu bằng hữu trong thôn tới nhà, chuẩn bị chút bánh ngọt, trái cây trộn, để cho bọn họ chơi vui vẻ, ăn chút đồ ngon, vui vẻ a vui vẻ. Kỳ thực, suy nghĩ kỹ một chút xem chọn bánh ngọt gì, cần gì ăn no bụng, sau đó lại thêm chút thịt, sẽ càng khiến bọn trẻ vui vẻ.
Thần ca nhi sinh vào ngày mùng một tháng sáu, điều này khiến cho Lý Cẩn không khỏi nghĩ đến quốc tế thiếu nhi. Nông gia nghèo, rất nhiều hài tử trông xanh xao vàng vọt, thường xuyên ăn không đủ no, ngẫm lại cảm thấy thật đáng thương, vậy thì nhân dịp sinh thần Thần ca nhi, làm cho bọn trẻ một buổi tiệc nhỏ, cho bọn chúng ăn no.
Sau khi có ý nghĩ như vậy, Lý Cẩn liền đi đến nhà Vân Liệt.
Nhà Vân Liệt ở cuối phía tây nam, cách nhà y hơn một trăm mét, xung quanh đất trống nhiều nhất, nếu nói đến bày một bữa tiệc, thì nơi này không thể không thích hợp hơn.
Hơn nữa nói đến bày một bữa tiệc, thịt ắt không thể thiếu, nếu như y thật sự lấy bạc mua thịt, người trong thôn khẳng định sẽ suy nghĩ nhiều. Dù sao mứt trái cây cũng chỉ mới bắt đầu bán, mua gia cụ cùng xe bò tốn không ít tiền, đến lúc đó không chừng mọi người còn hoài nghi tiền của y kiếm được không chính đáng, nhiều người chăm chăm nhìn vào như vậy, vẫn là nên điệu thấp một chút.
Đối với Vân Liệt, muốn bao nhiêu thịt mà không có.
Lý Cẩn căn bản không ý thức được y lúc này đã theo bản năng xem Vân Liệt như người nhà mình, sai sử không chút khách khí.
Lúc Lý Cẩn đến, Vân Liệt đang đánh quyền, trên người ra không ít mồ hôi, cả người như vừa mới vớt từ trong nước ra, tràn đầy khí dương cương*.
*khí dương cương: vẻ đàn ông
Bởi vì chuyện Lý lão thái, nên tâm tình Lý Cẩn dù sao cũng có chút buồn bực. Vân Liệt hạ mắt nhìn y, đưa tay lấy một chiếc lá từ trên vai y xuống, liếc mắt liền nhìn ra được, "Tâm tình không tốt?"
Lý Cẩn đem chuyện gặp Lý lão thái đơn giản kể lại một lần, hoàn toàn không coi hắn là người ngoài, "Ngươi nói xem ta làm sao lại có trưởng bối như vậy chứ? Khi còn bé đã không muốn nuôi chúng ta cũng đành thôi, quá đáng hơn nữa là cả đời chúng ta sẽ không qua lại với nhau, bà ta ngược lại thì hay rồi, cả ngày làm trò, ta liền làm gãy xương bà ta hù dọa một phen, không biết có thể thành thật được mấy ngày."
Lý Cẩn thở phì phò, trông có vẻ hơi trẻ con.
Vân Liệt vỗ vỗ đầu y, "Không cần vì người không quan trọng mà tức giận."
Nói ra được thì tâm tình tốt hơn rất nhiều, mục đích Lý Cẩn đến đây không phải là để phun tào*, y cong cong môi mang dự định làm tiệc kể ra.
"Nhờ ngươi giúp một chuyện có thể chứ?"
"Tùy ngài sai sử."
Vân Liệt nghiêng người dựa vào cửa, cong cong môi, mặt trời từ từ lên cao, ánh sáng êm dịu tỏa trên người hắn, khiến cả người hắn tràn đầy mị lực. Lý Cẩn nhìn đến ngơ ngẩn, luôn cảm thấy hai ngày nay Vân Liệt cười quá nhiều lần, trái tim nhỏ bé sắp không chịu nổi rồi!
Này huynh đệ, có thể đừng tỏa ra kích thích tố* được không?
Liếc nhìn vẻ mặt y, Vân Liệt nhếch nhếch môi, không nhịn được muốn xoa xoa mặt y, nhưng hắn nhịn một chút, chỉ vỗ vỗ vai Lý Cẩn, "Ngươi không phải thích ăn thịt nướng sao? Ta lại lên núi săn con mồi lớn chút, đến lúc đó nướng được nhiều, không cần mua thịt, toàn bộ cứ để ta lo. Nếu ngươi thích, khẳng định bọn nhỏ càng thích, đến lúc đó cho bọn chúng ăn đã ghiền."
Nếu đổi lại ở đây là thuộc hạ của Vân Liệt, nhìn thấy miệng lưỡi lấy lòng của lão đại, nhất định sẽ oán thầm không thôi. Trong quân đội Vân Liệt nổi danh là một chữ quý như vàng, có thể trả lời bằng một chữ thì hắn nhất quyết sẽ không thêm một chữ nào, bây giờ muốn làm cho tức phụ vui thôi, không, còn chưa phải là tức phụ đâu, cũng đã như vậy rồi, sau này sẽ thế nào đây?
Chuyện sau này không đề cập tới, hiện tại rất nhanh đã đến ngày sinh thần của Thần ca nhi.
Thôn trang Trúc Khê không lớn, cả ngôi làng bất quá cũng chỉ hơn bốn mươi hộ gia đình, nông gia nghèo, tỉ lệ hài tử sinh ra còn sống sót không cao, rất nhiều đứa trẻ còn chưa kịp trưởng thành. Ngoại trừ người lớn cùng những đứa trẻ quá nhỏ, cũng có khoảng sáu mươi hài tử.
Một bàn ngồi sáu người, vừa đủ chẵn mười bàn.
Đầu giờ chiều, Vân Liệt liền đi Nam Linh sơn, Lý Cẩn cùng Đại Ngưu, Nhị Hổ cũng cùng nhau đi theo, tuy rằng không giúp được nhưng kiếm chút đồ thì vẫn có thể.
Bởi mang thêm ba người, sợ bọn họ gặp phải nguy hiểm mà mình không chú ý được, nên Vân Liệt chỉ mang bọn họ đi phía ngoài, săn hơn mười con gà rừng, hơn mười con thỏ hoang, một con lợn rừng hơn hai trăm cân, hai con hươu.
Cho bọn nhỏ ăn vậy là đủ rồi.
Buổi sáng không chỉ có Lý Cẩn dậy thật sớm, mà Vân Liệt cũng dậy sớm, hắn tự mình động thủ làm thịt lợn rừng, cắt thành từng khối từng khối thịt. Con lợn rừng này tới hơn hai trăm cân, cắt cho mỗi nhà hai cân thì vẫn còn lại không ít.
Khi vừa ăn sáng xong, Lý Cẩn liền bắt đầu đến từng nhà mời các tiểu bằng hữu. Y không đi tay không, ngoại trừ mang theo một miếng thịt lợn hai cân thì còn mang cho các nhà một tô trái cây trộn cùng một ít mứt trái cây.
Thần ca nhi đi theo mang đồ đến, nữ nhân cùng tiểu ca các hộ đều rất vui.
Đa số người nông gia rất thuần phác, có nhiều người được cho đồ vật cảm thấy nhận không tiện, còn vội vã đẩy ra trả lại.
"Tới thì tới được rồi còn mang theo đồ làm gì."
"Lợn rừng là Vân thợ săn lên núi săn, không mất tiền, dưa tròn khắp nơi trên núi đều có, các ngươi cũng không phải không biết. Mứt trái cây kia là ta tự mình làm, đó là chút tâm ý của chúng ta, cũng muốn cho các hương thân nếm thử cái mới."
Khuyên đủ cách mới làm cho bọn họ nhận lấy.
Nghe nói đứa nhỏ trong nhà có thể qua ăn cơm, các hộ đều vô cùng phấn chấn đồng ý. Có nhà có hài tử quan tâm, lo lắng sân bãi không đủ chỗ, còn nhiệt tình hỏi thăm một chút, Lý Cẩn đều trả lời từng người từng người, nhưng khi biết tiệc được làm tại gần nhà Vân thợ săn, mọi người liền có chút sợ.
Lý Cẩn liền đem công tích vĩ đại của Vân Liệt trên trấn kể lại. Nói đều là lời thật, vô lại trên trấn căn bản đều bị hắn động thủ thu thập qua, các hán tử đã từng lên trấn làm việc nghe thấy cũng cảm khái một câu.
"Cái này ta biết, hắn không chỉ có động thủ thu thập qua Trương Nhị mặt rỗ, mà vài tên vô lại đều bị hắn dạy dỗ, chúng ta đều cho là tâm tình hắn khó chịu nên mới động thủ đánh người, nguyên lai là giúp người nha."
Bọn họ đều cảm thấy hiểu biết của mình về Vân Liệt còn chưa đủ, người thật thiện tâm như vậy. Nghĩ đến lại càng xấu hổ không thôi, suy nghĩ lại mỗi lần nhìn thấy Vân Liệt, bọn họ đều hận không thể nửa đường trốn mất, nói xấu sau lưng hắn không chỉ một lần bị tóm được, bọn họ sắp bị hù chết, nhưng Vân Liệt cũng không tìm bọn họ trả thù, có thể thấy được tâm người này rất tốt.
Tất cả mọi người đều cảm thấy phấn chấn, cảm thấy sau này phải đối xử với Vân Liệt tốt một chút mới được. Ngươi xem, người ta đã đến thôn được hai năm, mọi người chỉ có thể sau lưng người ta gọi hung thần này nọ, chỉ một vài người cá biệt gọi hắn là Vân thợ săn, không người nào biết tên họ thật của hắn, nguyên lai người ta gọi là Vân Liệt.
Vừa nghĩ tới sau này có thể xưng hô với hắn như một tiểu tử, một đám đại nương khó giải thích có chút kích động, thi nhau cảm khái, "Thì ra Vân thợ săn là người trong nóng ngoài lạnh."
Lý Cẩn, "Không phải, tiệc rượu lần này chính là hắn nghĩ ra, hắn nói đến đây đã hai năm, không biết làm quen mọi người như thế nào, bọn nhỏ lại sợ hắn, hắn mới muốn nhân dịp sinh thần Thần ca nhi, mời bọn nhỏ khắp nơi đến. Hắn săn được không ít thứ, có gà rừng, thỏ, dê, sẽ chờ bọn trẻ đến ăn đấy!"
Vân Liệt cũng không biết Lý Cẩn lại đem toàn bộ chuyện làm tiệc này đẩy lên trên người hắn.
Nhóm tẩu tử làm việc nhanh nhẹn còn tự động xin ra trận muốn đi qua hỗ trợ. Lý Cẩn vốn đã muốn mời mấy người đến hỗ trợ, nên liền vội vã đồng ý. Đến giữa trưa y mới đi hết các nhà.
Chỉ có nhà Lý lão thái là không đến.
Hết chương 31 – 13/09/2018
Đã beta – 13/04/2020
_________
*phun tào – 吐槽 – Nguồn gốc: "吐槽" là từ "突っ込み" trong truyện tranh Nhật Bản, tiếng phổ thông tương đương nghĩa "diễn viên phụ" trong kịch tấu nói. Là từ phương ngữ phổ biến ở Đài Loan, bắt nguồn từ tiếng Đài, chữ Hán diễn đạt thành 黜臭 (loại bỏ mùi hôi), sau đó người đại lục bắt đầu dùng, từ gần nghĩa nhất là "cãi lộn", "chọc gậy bánh xe". (theo coviet.vn)
*kích thích tố - 荷尔蒙 – đây là từ mượn của chữ hormastory, nhưng nếu để nguyên chữ tiếng Anh hormastory thì không hợp ngữ cảnh cổ trang, nên mình dịch tạm là "kích thích tố". Nếu mọi người có ý kiến khác thì xin góp ý nhé.
Biên tập: Nguyn
*
Lý Cẩn còn chưa nghĩ ra phải làm sao để thu thập Lý lão thái, thì ngày hôm sau đã gặp bà ta trên đường đi tập thể dục buổi sáng.
Bà ta mặc trên người bộ y phục vải chất liệu thượng thừa, chân mang giày vải, một đôi chừng mười đồng, mặc dù có chút rách, nhưng tốt xấu gì cũng là giày vải không phải sao? Những người nghèo khổ đều không nỡ mua cái này, nhà ai lại không mang giày cỏ chứ.
Tại Trúc Khê thôn, cuộc sống của Lý lão thái mỗi ngày trôi qua rất tốt. Những năm con trai lớn làm quan tuy rằng không đưa họ lên Kinh Lâm thành, nhưng hàng nằm đều sẽ cho bà một ít bạc, ít nhiều gì bà cũng tích cóp được một chút. Con thứ hai cũng coi như không chịu thua kém, tuy rằng đọc sách không giỏi, nhưng biết tính sổ, còn làm tiên sinh phòng thu chi* ở trấn trên, mỗi tháng đều mang về nhà một lượng bạc.
*tiên sinh phòng thu chi: như nhân viên kế toán thời hiện đại
Những năm nay mỗi ngày được bồi bổ một quả trứng gà, trên người bà có không ít thịt, so với những nhà ăn không đủ no, thì cuộc sống của bà thoải mái hơn nhiều. Bà trước sau luôn là người thích hưởng thụ, nên là đồ dự trữ trong nhà đã xài hết toàn bộ rồi. Trước mắt vẫn chưa đến lúc con thứ hai nộp bạc, mấy ngày nay mỗi ngày bà phải ăn cháo loãng dưa muối, miệng đã không còn cảm thấy mùi vị gì nữa, muốn ăn thịt đến sắp làm chuyện điên rồ rồi.
Biết được Cẩn ca nhi kiếm được tiền lại còn mua xe bò, Lý lão thái đỏ mắt không thôi. Nghĩ đến tiền này vốn nên thuộc về mình, lòng bà liền chứa đầy khó chịu, lúc này lại gặp Lý Cẩn trên đường, Lý lão thái lại bắt đầu quái gở.
"Thật là tên bại gia, vừa mới kiếm được không ít bạc lại không biết hiếu kính trưởng bối một chút, lại còn mua bàn mua xe bò, còn ngại mình chưa đủ lãng phí sao?"
Nếu như không phải lão già trong nhà ngăn lại, bà đã sớm chạy đến nhà Lý Cẩn nháo rồi.
Vẻ mặt bà vô cùng đau đớn, thật giống như những món tiền kia đều là của bà ta! Bà cũng có tư cách để quơ tay múa chân với Lý Cẩn chứ.
Chuyện cầu thân còn chưa tìm bà ta tính sổ, bà ta lại chạy tới đảm nhận chức trưởng bối, xứng sao? Ai cho bà ta cái mặt vậy?
Lý Cẩn bị chọc tức đến cười lên, liếc mắt, "Bà nói ngược rồi, bà mà là trưởng bối sao? Sẽ không phải muốn giả mạo nhà họ Lý ta chứ? Chỉ cái bộ dạng chanh chua này của bà thôi, đã thật sự không xứng rồi. Đừng híp mắt nhìn ta, bà mà nhắm lại thì đôi mắt cũng bị mất, đây không phải là muốn hù người sao? Làm nhiều chuyện đuối lý như vậy mà còn dám ra đường, không sợ bị sét đánh?"
Lý lão thái tức giận đến ngực phập phồng kịch liệt, thật chưa từng thấy ai dám cùng trưởng bối nói chuyện như vậy như tên nghiệp chướng này. Bà nói hắn là quỷ quái, lão già trong nhà còn không tin, nhìn cái miệng này xem, không bị hắn khắc chết thì sớm muộn cũng bị hắn tức chết.
"Ngươi cái tên nghiệp chướng! Ta là nãi nãi ngươi, lông chưa mọc đủ đã vô liêm sỉ, còn dám ngang ngược trước mặt ta! Xem ta trừng trị ngươi thế nào!"
Canh giờ này trên đường không có người, Lý lão thái tức giận đến giơ tay lên, muốn tát vào mặt Lý Cẩn, bà không tin tên tiểu tử thúi này dám động thủ với bà! Sẽ để cho bà muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy.
Lý Cẩn giơ tay nắm lấy cánh tay bà ta, ha, còn muốn động thủ?
Y không đánh nữ nhân, nhưng cho bà ta chút dạy dỗ thì vẫn có thể. Lý Cẩn dùng sức, bẻ cánh tay bà ta ra phía sau, định cho bà ta biết đau, để lão thái thái nhớ mãi không quên.
Lý lão thái kêu lên chưa đến hai tiếng, kết quả người lớn tuổi xương cốt giòn, chỉ nghe thấy một tiếng rắc vang lên, đã bẻ gãy rồi!
Lý lão thái đau nói không ra lời, nhìn thấy cánh tay đã bị dị dạng, bà ta liền kêu rên lên.
"Ai u, cái thằng nhóc thúi nhà ngươi! Ngươi dám động thủ với ta?! Nhìn xem ta có dám giết tên nghiệp chướng nhà ngươi không! Người đâu mau đến xem a, giết người rồi, thằng nhóc kia giết người rồi, Lý Cẩn là tên khốn nạn, không để cho lão thái thái ta đường sống a! Ngươi cái tên trời hại! Xem ta trừng trị ngươi như thế nào!"
Bởi vì đã đến gần giữa lộ, nên cách các nhà có chút xa. Các hán tử đang bận rộn trên đồng, các phu nhân cũng đang bận làm bữa sáng, bà ta kêu lên hai tiếng, căn bản không ai nghe thấy.
Lý Cẩn căn bản không nghĩ tới bà ta chưa từng bị bẻ tay, thấy bà ta còn dám gào, y cười lạnh một tiếng, trực tiếp nắm cánh tay còn lại, trên tay tăng thêm lực đạo. Lần này y đặc biệt chú ý một chút, lực này chỉ khiến bà ta đau, chứ không để cho bà ta gãy xương.
Lý lão thái đau đến mồ hôi lạnh cũng chảy ra, đời này bà chưa bao giờ bị đau qua như thế.
Thấy đáy mắt bà ta chợt lóe một vệt e ngại, Lý Cẩn hạ thấp giọng hù dọa, "Ở đoạn đường này mặc cho bà thỏa thích gọi! Ta chỉ mới đưa bà nửa bước vào quỷ môn quan, không có gì đáng sợ, nếu bà lại ồn ào nữa, thì khỏi sống đi. Ta mới vừa học qua cách giết lợn, bà nói xem để bà còn sống mà giải phẫu có phải rất kích thích không? Trước sẽ mổ bụng bà, rồi lại kéo ruột bà ra, chậc, lúc đó còn có thể cắt thịt bà ra, mang cho người nhà bà ăn! Có thịt ăn rồi, phỏng chừng bọn họ cũng không nhớ bà đâu!"
Cả người Lý lão thái run rẩy, Lý Cẩn càng nói bà càng sợ, thấy hắn còn dám cười được, liền cảm thấy như gặp phải ma quỷ! Vừa nghĩ tới hình ảnh thịt của mình bị cắt ra, bà thấy sợ không thôi, đúng là tên nghiệp chướng mà! Hắn hắn hắn hắn, hắn căn bản không phải là người! Ác quỷ cũng không đáng sợ như hắn!
Lý lão thái run đến hai chân đứng không nổi, bị sỡ đến vãi tè rồi.
Lý Cẩn ghét bỏ buông tay ra, từ trên cao nhìn xuống nói, "Không muốn chết thì thành thật một chút cho ta!"
Nói xong, Lý Cẩn lạnh lùng liếc bà ta một cái, nghênh ngang rời đi.
Cả người Lý lão thái run lên co quắp trên mặt đất, cái nhìn cuối cùng kia của Lý Cẩn làm cho bà nghĩ rằng y sẽ thật sự giết mình. Bà ta bị dọa co quắp trên mặt đất cơ hồ không đứng dậy nổi, tim đập ầm ầm ầm, nhảy vừa nhanh vừa mạnh, cơ hồ phá vỡ màng tai của bà.
Lý Cẩn đương nhiên không thể giết bà ta, thuần túy chỉ là hù dọa một chút thôi, ai biết lão thái thái kia chưa từng bị dọa qua như thế.
Mãi đến khi Lý Cẩn đi nửa ngày rồi, Lý lão thái cũng không thể đứng lên được. Cũng là con dâu thứ hai của bà Vương Xuân Lan thấy bà đi mua trứng gà nửa ngày không thấy về mới đi đi tìm, mới nhìn thấy bà.
Lúc ấy Lý lão thái ngồi phịch trên một đống nước, cả người run rẩy. Khi đến gần, còn ngửi thấy một cỗ mùi khai nước tiểu, cánh tay có chút sưng, thật sự là chật vật không thôi.
Vương Xuân Lan liền vội vàng dìu bà về nhà.
Về nhà uống chút nước, Lý lão thái mới tỉnh táo lại. Vừa nghĩ tới mình bị dọa sợ đến tè rà quần thì giận dữ cùng xấu hổ muốn chết, bỗng dưng chửi ầm lên, cũng không biết tại sao lại bị hắn dọa sợ!
"Nương, cánh tay người sao vậy? Phải nhanh chóng tìm đại phu mới được."
"Tiền cũng bị mất thì còn tìm đại phu cái gì?!" Mới vừa mắng xong, lại bị một trận đau đớn kịch liệt, "Ai u, đau chết mất, đi đi đi, nhanh chóng gọi đại phu đến, trước hãy ghi sổ, không đúng, toàn bộ tính lên đầu Lý Cẩn. Tên nghiệp chướng này dám động thủ, hắn phải chịu đựng hậu quả."
Vương Xuân Lan cảm thấy ngờ vực, Lý Cẩn dám động thủ đánh người sao? Một tiểu ca thôi lại có khí lực lớn như vậy, có thể bẻ cánh tay sưng thành như vậy?
Cho là nương chọc phải hán tử nên mới bị chỉnh đốn, nên nàng cũng không để trong lòng. Dù sao nương nàng không chỉ một lần bị chỉnh đốn qua, nghiêm trọng nhất là một lần bởi vì miệng tiện mà bị đạp gãy chân, phải an dưỡng tròn hai tháng mới có thể xuống giường.
Nghĩ đến ánh mắt Lý Cẩn trước khi rời đi lạnh như băng, Lý lão thái vẫn rất sợ, nhưng cánh tay rất đau, Lý Cẩn lại ra uy như vậy, nên khiến cho bà hơi tức giận. Thương thế này nếu hắn không chịu trách nhiệm thì ai chịu trách nhiệm.
Lý Cẩn biết rõ đạo đức của Lý lão thái, cũng biết rõ nếu chỉ dựa vào một lần hù dọa thì không hẳn làm cho bà ta chân chính nhớ dai. Bất quá ngày sau còn dài, bà ta cũng không có gì đáng sợ! Một ngày nào đó sẽ khiến cho bà ta không dám muốn làm gì thì làm nữa.
Không phải mơ tưởng bạc của ta sao? A, vậy thì để cho bà nhìn mà thèm! Nhà nhất định phải xây! Một đồng tiền cũng không cho bà ta, cho lão thái bà bà đố kị đến chết!
Vừa lúc cũng sắp đến sinh thần của Thần ca nhi rồi.
Lý Cẩn vốn dự định mời các tiểu bằng hữu trong thôn tới nhà, chuẩn bị chút bánh ngọt, trái cây trộn, để cho bọn họ chơi vui vẻ, ăn chút đồ ngon, vui vẻ a vui vẻ. Kỳ thực, suy nghĩ kỹ một chút xem chọn bánh ngọt gì, cần gì ăn no bụng, sau đó lại thêm chút thịt, sẽ càng khiến bọn trẻ vui vẻ.
Thần ca nhi sinh vào ngày mùng một tháng sáu, điều này khiến cho Lý Cẩn không khỏi nghĩ đến quốc tế thiếu nhi. Nông gia nghèo, rất nhiều hài tử trông xanh xao vàng vọt, thường xuyên ăn không đủ no, ngẫm lại cảm thấy thật đáng thương, vậy thì nhân dịp sinh thần Thần ca nhi, làm cho bọn trẻ một buổi tiệc nhỏ, cho bọn chúng ăn no.
Sau khi có ý nghĩ như vậy, Lý Cẩn liền đi đến nhà Vân Liệt.
Nhà Vân Liệt ở cuối phía tây nam, cách nhà y hơn một trăm mét, xung quanh đất trống nhiều nhất, nếu nói đến bày một bữa tiệc, thì nơi này không thể không thích hợp hơn.
Hơn nữa nói đến bày một bữa tiệc, thịt ắt không thể thiếu, nếu như y thật sự lấy bạc mua thịt, người trong thôn khẳng định sẽ suy nghĩ nhiều. Dù sao mứt trái cây cũng chỉ mới bắt đầu bán, mua gia cụ cùng xe bò tốn không ít tiền, đến lúc đó không chừng mọi người còn hoài nghi tiền của y kiếm được không chính đáng, nhiều người chăm chăm nhìn vào như vậy, vẫn là nên điệu thấp một chút.
Đối với Vân Liệt, muốn bao nhiêu thịt mà không có.
Lý Cẩn căn bản không ý thức được y lúc này đã theo bản năng xem Vân Liệt như người nhà mình, sai sử không chút khách khí.
Lúc Lý Cẩn đến, Vân Liệt đang đánh quyền, trên người ra không ít mồ hôi, cả người như vừa mới vớt từ trong nước ra, tràn đầy khí dương cương*.
*khí dương cương: vẻ đàn ông
Bởi vì chuyện Lý lão thái, nên tâm tình Lý Cẩn dù sao cũng có chút buồn bực. Vân Liệt hạ mắt nhìn y, đưa tay lấy một chiếc lá từ trên vai y xuống, liếc mắt liền nhìn ra được, "Tâm tình không tốt?"
Lý Cẩn đem chuyện gặp Lý lão thái đơn giản kể lại một lần, hoàn toàn không coi hắn là người ngoài, "Ngươi nói xem ta làm sao lại có trưởng bối như vậy chứ? Khi còn bé đã không muốn nuôi chúng ta cũng đành thôi, quá đáng hơn nữa là cả đời chúng ta sẽ không qua lại với nhau, bà ta ngược lại thì hay rồi, cả ngày làm trò, ta liền làm gãy xương bà ta hù dọa một phen, không biết có thể thành thật được mấy ngày."
Lý Cẩn thở phì phò, trông có vẻ hơi trẻ con.
Vân Liệt vỗ vỗ đầu y, "Không cần vì người không quan trọng mà tức giận."
Nói ra được thì tâm tình tốt hơn rất nhiều, mục đích Lý Cẩn đến đây không phải là để phun tào*, y cong cong môi mang dự định làm tiệc kể ra.
"Nhờ ngươi giúp một chuyện có thể chứ?"
"Tùy ngài sai sử."
Vân Liệt nghiêng người dựa vào cửa, cong cong môi, mặt trời từ từ lên cao, ánh sáng êm dịu tỏa trên người hắn, khiến cả người hắn tràn đầy mị lực. Lý Cẩn nhìn đến ngơ ngẩn, luôn cảm thấy hai ngày nay Vân Liệt cười quá nhiều lần, trái tim nhỏ bé sắp không chịu nổi rồi!
Này huynh đệ, có thể đừng tỏa ra kích thích tố* được không?
Liếc nhìn vẻ mặt y, Vân Liệt nhếch nhếch môi, không nhịn được muốn xoa xoa mặt y, nhưng hắn nhịn một chút, chỉ vỗ vỗ vai Lý Cẩn, "Ngươi không phải thích ăn thịt nướng sao? Ta lại lên núi săn con mồi lớn chút, đến lúc đó nướng được nhiều, không cần mua thịt, toàn bộ cứ để ta lo. Nếu ngươi thích, khẳng định bọn nhỏ càng thích, đến lúc đó cho bọn chúng ăn đã ghiền."
Nếu đổi lại ở đây là thuộc hạ của Vân Liệt, nhìn thấy miệng lưỡi lấy lòng của lão đại, nhất định sẽ oán thầm không thôi. Trong quân đội Vân Liệt nổi danh là một chữ quý như vàng, có thể trả lời bằng một chữ thì hắn nhất quyết sẽ không thêm một chữ nào, bây giờ muốn làm cho tức phụ vui thôi, không, còn chưa phải là tức phụ đâu, cũng đã như vậy rồi, sau này sẽ thế nào đây?
Chuyện sau này không đề cập tới, hiện tại rất nhanh đã đến ngày sinh thần của Thần ca nhi.
Thôn trang Trúc Khê không lớn, cả ngôi làng bất quá cũng chỉ hơn bốn mươi hộ gia đình, nông gia nghèo, tỉ lệ hài tử sinh ra còn sống sót không cao, rất nhiều đứa trẻ còn chưa kịp trưởng thành. Ngoại trừ người lớn cùng những đứa trẻ quá nhỏ, cũng có khoảng sáu mươi hài tử.
Một bàn ngồi sáu người, vừa đủ chẵn mười bàn.
Đầu giờ chiều, Vân Liệt liền đi Nam Linh sơn, Lý Cẩn cùng Đại Ngưu, Nhị Hổ cũng cùng nhau đi theo, tuy rằng không giúp được nhưng kiếm chút đồ thì vẫn có thể.
Bởi mang thêm ba người, sợ bọn họ gặp phải nguy hiểm mà mình không chú ý được, nên Vân Liệt chỉ mang bọn họ đi phía ngoài, săn hơn mười con gà rừng, hơn mười con thỏ hoang, một con lợn rừng hơn hai trăm cân, hai con hươu.
Cho bọn nhỏ ăn vậy là đủ rồi.
Buổi sáng không chỉ có Lý Cẩn dậy thật sớm, mà Vân Liệt cũng dậy sớm, hắn tự mình động thủ làm thịt lợn rừng, cắt thành từng khối từng khối thịt. Con lợn rừng này tới hơn hai trăm cân, cắt cho mỗi nhà hai cân thì vẫn còn lại không ít.
Khi vừa ăn sáng xong, Lý Cẩn liền bắt đầu đến từng nhà mời các tiểu bằng hữu. Y không đi tay không, ngoại trừ mang theo một miếng thịt lợn hai cân thì còn mang cho các nhà một tô trái cây trộn cùng một ít mứt trái cây.
Thần ca nhi đi theo mang đồ đến, nữ nhân cùng tiểu ca các hộ đều rất vui.
Đa số người nông gia rất thuần phác, có nhiều người được cho đồ vật cảm thấy nhận không tiện, còn vội vã đẩy ra trả lại.
"Tới thì tới được rồi còn mang theo đồ làm gì."
"Lợn rừng là Vân thợ săn lên núi săn, không mất tiền, dưa tròn khắp nơi trên núi đều có, các ngươi cũng không phải không biết. Mứt trái cây kia là ta tự mình làm, đó là chút tâm ý của chúng ta, cũng muốn cho các hương thân nếm thử cái mới."
Khuyên đủ cách mới làm cho bọn họ nhận lấy.
Nghe nói đứa nhỏ trong nhà có thể qua ăn cơm, các hộ đều vô cùng phấn chấn đồng ý. Có nhà có hài tử quan tâm, lo lắng sân bãi không đủ chỗ, còn nhiệt tình hỏi thăm một chút, Lý Cẩn đều trả lời từng người từng người, nhưng khi biết tiệc được làm tại gần nhà Vân thợ săn, mọi người liền có chút sợ.
Lý Cẩn liền đem công tích vĩ đại của Vân Liệt trên trấn kể lại. Nói đều là lời thật, vô lại trên trấn căn bản đều bị hắn động thủ thu thập qua, các hán tử đã từng lên trấn làm việc nghe thấy cũng cảm khái một câu.
"Cái này ta biết, hắn không chỉ có động thủ thu thập qua Trương Nhị mặt rỗ, mà vài tên vô lại đều bị hắn dạy dỗ, chúng ta đều cho là tâm tình hắn khó chịu nên mới động thủ đánh người, nguyên lai là giúp người nha."
Bọn họ đều cảm thấy hiểu biết của mình về Vân Liệt còn chưa đủ, người thật thiện tâm như vậy. Nghĩ đến lại càng xấu hổ không thôi, suy nghĩ lại mỗi lần nhìn thấy Vân Liệt, bọn họ đều hận không thể nửa đường trốn mất, nói xấu sau lưng hắn không chỉ một lần bị tóm được, bọn họ sắp bị hù chết, nhưng Vân Liệt cũng không tìm bọn họ trả thù, có thể thấy được tâm người này rất tốt.
Tất cả mọi người đều cảm thấy phấn chấn, cảm thấy sau này phải đối xử với Vân Liệt tốt một chút mới được. Ngươi xem, người ta đã đến thôn được hai năm, mọi người chỉ có thể sau lưng người ta gọi hung thần này nọ, chỉ một vài người cá biệt gọi hắn là Vân thợ săn, không người nào biết tên họ thật của hắn, nguyên lai người ta gọi là Vân Liệt.
Vừa nghĩ tới sau này có thể xưng hô với hắn như một tiểu tử, một đám đại nương khó giải thích có chút kích động, thi nhau cảm khái, "Thì ra Vân thợ săn là người trong nóng ngoài lạnh."
Lý Cẩn, "Không phải, tiệc rượu lần này chính là hắn nghĩ ra, hắn nói đến đây đã hai năm, không biết làm quen mọi người như thế nào, bọn nhỏ lại sợ hắn, hắn mới muốn nhân dịp sinh thần Thần ca nhi, mời bọn nhỏ khắp nơi đến. Hắn săn được không ít thứ, có gà rừng, thỏ, dê, sẽ chờ bọn trẻ đến ăn đấy!"
Vân Liệt cũng không biết Lý Cẩn lại đem toàn bộ chuyện làm tiệc này đẩy lên trên người hắn.
Nhóm tẩu tử làm việc nhanh nhẹn còn tự động xin ra trận muốn đi qua hỗ trợ. Lý Cẩn vốn đã muốn mời mấy người đến hỗ trợ, nên liền vội vã đồng ý. Đến giữa trưa y mới đi hết các nhà.
Chỉ có nhà Lý lão thái là không đến.
Hết chương 31 – 13/09/2018
Đã beta – 13/04/2020
_________
*phun tào – 吐槽 – Nguồn gốc: "吐槽" là từ "突っ込み" trong truyện tranh Nhật Bản, tiếng phổ thông tương đương nghĩa "diễn viên phụ" trong kịch tấu nói. Là từ phương ngữ phổ biến ở Đài Loan, bắt nguồn từ tiếng Đài, chữ Hán diễn đạt thành 黜臭 (loại bỏ mùi hôi), sau đó người đại lục bắt đầu dùng, từ gần nghĩa nhất là "cãi lộn", "chọc gậy bánh xe". (theo coviet.vn)
*kích thích tố - 荷尔蒙 – đây là từ mượn của chữ hormastory, nhưng nếu để nguyên chữ tiếng Anh hormastory thì không hợp ngữ cảnh cổ trang, nên mình dịch tạm là "kích thích tố". Nếu mọi người có ý kiến khác thì xin góp ý nhé.