Chương : 42
Nơi Vân Liệt đưa y đến là một biệt trang.
Vừa đi vào, liền có vài gã sai vặt bước ra đón. Nhìn thấy Vân Liệt, bọn họ ngẩng người, vội vã hành lễ. Không để bọn họ mở miệng chào hỏi kính cẩn, Vân Liệt liền phất phất tay, lạnh lùng nói, "Tất cả lui ra đi, không cần phải để ý đến chúng ta."
Bọn sai vặt gật gật đầu, từng người từng người liền cúi đầu khom lưng lui xuống.
Thấy cả khuôn mặt Cẩn ca nhi là vẻ hiếu kỳ, Vân Liệt liền giải thích một câu, "Bên trong có một nơi cảnh sắc không tệ, ta đưa ngươi đến xem."
Biệt trang này là gia gia Vân Liệt cố ý mua lại từ tay một vị quan.
Vân lão gia sở dĩ lại mua nơi này, xét đến cùng cũng là vì Vân Liệt. Khi Vân Liệt quyết định chủ ý đến Trúc Khê thôn, ông sợ ở nông thôn quá mức nghèo khó, Vân Liệt ở sẽ không quen, nên liền chọn một biệt trang cho hắn ở đây. Sợ Vân Liệt không muốn, ông căn bản không nói cho Vân Liệt biết biệt trang này được ghi dưới danh nghĩa hắn, chỉ bảo hắn hỗ trợ trông coi một chút.
Những sai vặt bên trong biệt trang là Vân lão gia tử tự mình ra tay chọn, mỗi một người đều vô cùng lanh lợi, còn giỏi nghe lời đoán ý. Bọn họ còn chưa từng gặp qua dáng dấp ôn hòa của chủ nhân mình như thế, sau khi từ xa xa nhìn thấy thái độ Vân Liệt đối với Cẩn ca nhi, tâm lý quẹo qua mấy cua quẹo, liền âm thầm ghi nhớ tướng mại Lý Cẩn vào trong lòng.
Biệt trang cây xanh tỏa bóng, xa xa có mảnh ruộng ngàn mẫu, quang cảnh vô cùng tĩnh lặng. Đi không bao lâu Lý Cẩn nhìn thấy một cái bể nước, trong bể nước nuôi không ít cá, hoa sen từng đóa từng đóa nở rộ, quả nhiên là gần bùn mà chẳng hề nhiễm bùn, vẫn sạch sẽ tinh khiết.
Đi lên trước nữa lại có nước chảy róc rách, rừng trúc liên miên, màu xanh lục tràn đầy trong mắt, làm cho tâm tình Lý Cẩn bất chợ cũng thả lỏng theo. Y đi theo sau cảm khái một câu, "Phong cảnh thật không tệ."
Chỗ này đặc biệt thích hợp để dưỡng lão.
Thực ra Trúc Khê thôn cũng không hề thua kém, non xanh nước biếc, phong cảnh hợp lòng người, chỉ là nhà ở quá sát phong cảnh. Nhớ tới chuyện nhà ở, Lý Cẩn dự định sau khi trở về liền mua một miếng đất, xây thêm một ngôi nhà nữa.
Vân Liệt đưa y xuyên qua rừng rậm rạp tiếp tục đi về phía trước, lại đi lại đi cây cối càng lúc càng dày đặc, mà tiếng thác nước cũng càng lúc càng gần. Đầu tiên là một dòng âm thanh "ào ào", tiếp đó liền như cuồng phong sóng lớn kéo về hướng bọn họ, âm thanh cơ hồ vang vọng cả bầu trời. Ánh mắt Lý Cẩn sáng lên, cả bước cũng nhanh nhẹn hơn, "Là thác nước?"
Vân Liệt gật gật đầu, đoán rằng y sẽ rất thích.
Lý Cẩn không khỏi bước nhanh hơn, tiếng thác nước càng lúc càng lớn, âm thanh như sấm đánh, ồn ã rít gào, nói là đinh tai nhúc óc cũng không quá đáng. Ra khỏi rừng rậm, cảnh đẹp trước mắt làm cho đôi mắt y đột nhiên sáng lên.
Cảm thấy thác nước kia như đột nhiên từ trên trời rơi xuống, mỗi một dòng nước như ngàn vạn mãnh thú đang đấu nhau, đang gào thét, khiến tai người ta đau đớn, cuối cùng liền cuồn cuộn ập ập xuống giữa những tảng đá, gây nên ngàn con sóng lững lờ, màn nước sương mù mông lung, rất đẹp.
Lý Cẩn hít một hơi thật sâu, cảm thấy tinh thần sảng khoái, tất cả chuyện đau lòng đứng trước nơi đây cũng phải tan thành tro bụi.
"Thế nà? Tâm tình có phải tốt hơn rất nhiều?"
Vân Liệt đứng bên người Cẩn ca nhi, hỏi một câu.
Tiếng thác quá lớn, hoàn toàn che mất âm thanh của hắ, Lý Cẩn căn bản không nghe được hắn nói gì, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi hắn giật giật. Lý Cẩn vừa cười vừa chỉ chỉ thác nước, nụ cười thật vui vẻ. Y cười vui vẻ, không chỉ có lông mày dâng lên, mà trong đôi mắt cũng lấp lấp lánh lánh ý cười.
Vân Liệt thích nhất chính là đôi mắt của y, dường như biết nói, mỗi lần nhìn thấy cũng khiến cho tâm tình của người ta bỗng chốc trở nên tốt lên. Vân Liệt cũng cười cười, kỳ thực điều hắn muốn đích thực không nhiều, hắn chỉ hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Cẩn ca nhi, có thể luôn bên cạnh y bảo vệ y.
Bên dòng suối nhỏ có mấy tảng đá lớn, Lý Cẩn chọn một khối ngồi lên, Vân Liệt ngồi ở bên cạnh y. Khối đá này lớn hết sức, dài có tới hai mét, nằm xuống cũng không vấn đề, bên cạnh còn có một hòn đá đứng lên, không cao lắm, vừa vặn có thể dựa người vào. Lý Cẩn trực tiếp bước lại gần, biểu tình vô cùng thả lỏng, cả người cũng trở nên lười biếng.
Buổi trưa trời có chút nắng, đá phơi nắng nên nóng một chút, còn những nơi bị nước bắn tung tóe lên lại mang theo một luồng cảm giác mát mẻ, dựa vào hết sức thoải mái.
Xen lẫn với hơi nước còn có gió lạnh từng trận kéo tới, cả người lẫn tình thần đều cảm thấy sảng khoái lên.
Rõ ràng không trò chuyện, nhưng Lý Cẩn lại cảm thấy vô cùng an tâm.
Ánh mặt trời ấm áp, phơi đến cả người y đều có chút lười biếng, bỗng chốc thấy có chút mệt rã rời, cả tiếng thác nước cũng biến thành tiếng nhạc.
Lý Cẩn căn bản không nghĩ tới mình lại ngủ mất.
Y lại càng không nghĩ tới, sau khi y ngủ, ánh mắt Vân Liệt vẫn luôn dừng lại trên người y, từ đầu đến cuối không cam lòng dời đi dù chỉ một chút. Vân Liệt lẳng lặng nhìn thụy nhan* Cẩn ca nhi, chỉ cảm thấy trong lòng bỏ thêm vào một loại thỏa mãn cực đại.
Trước đó, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình lại mê muội một người như vậy, mỗi ngày đều muốn nhìn thấy y, muốn hôn nhẹ y, ôm y một cái, chỉ cần thấy được y cười, đáy lòng liền có một loại thỏa mãn trước đây chưa từng có, hận không thể đem hết thảy những điều tốt nhất trên đời này dâng đến trước mặt y.
Vân Liệt rõ ràng mình đã triệt để lún sâu vào, muốn quay đầu lại cũng không được nữa.
Đại khái là ngủ không quá yên ổn, lông mi Cẩn ca nhi giật giật. Lông mi của y vừa dài vừa dày, như một chiếc quạt nhỏ, bộ dáng ngủ ngoan không chịu được. Vân Liệt cảm thấy tim mình đập có chút nhanh, hắn không khống chế mà cúi thấp đầu hôn nhẹ lên đôi mắt Cẩn ca nhi một cái.
Thật nhẹ nhàng, hôn xong cả hô hấp cũng nhẹ đi không ít.
Ngũ quan Lý Cẩn rất xinh đẹp, mỗi một nơi đều giống như được người tạo vật tỉ mỉ điêu khắc ra, gương mặt xinh đẹp, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng không tệ, khi không cười khóe môi cũng giương giương lên, mỗi một nơi đều đặc biệt hợp tâm ý hắn. Vân Liệt liền đến gần hôn một cái, nhẹ nhàng một chút, lần này nụ hôn rơi lên chóp mũi của y.
Có vẻ là có chút ngứa, Cẩn ca nhi đưa tay gãi một cái.
Ánh mắt Vân Liệt đăm chiêu, cảm thấy tình cảm nồng đậm trong lòng mình sắp áp chế không được nữa, quá quan tâm đến một người đến tột cùng sẽ có cảm giác gì? E rằng người mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có một thứ uy hiếp được, Cẩn ca nhi đối với hắn, bất tri bất giác đã trở thành một nhân vật như vậy.
Vân Liệt từ thuở nhỏ đã cực kỳ bình tĩnh, nội tâm cũng vô cùng mạnh mẽ. Những khi hai đội quân đối chọi, hắn luôn luôn sát phạt quyết đoán, bày mưu tính kế. Chinh chiến suốt bốn năm, hắn đã vì triều Đại Hạ mà mang về vô số trận thắng, danh hiệu bất bại Chiến Thần vẫn luôn đi cùng với hắn, không quản gặp phải chuyện gì, hắn đều chưa bao giờ do dự qua. Nhưng chỉ duy nhất đối với Cẩn ca nhi, thái độ hắn rất khác thường, cẩn thận từng li từng tí một, sợ hù đến y, cũng sợ thương tổn y, nên không thể làm gì khác hơn là thu lại tất cả sự tàn bạo hung ác, dùng tư thái ôn hòa nhất để đối mặt với y.
Bị thủ hạ trước đây của hắn nhìn thấy bộ dáng này của hắn không bị chọc cười mới là lạ
Vân Liệt đột nhiên cảm thấy muốn rước được tức phụ còn khó lắm.
Hắn không nhịn được sờ sờ đôi mắt Cẩn ca nhi, chàng hán tử luôn luôn mạnh mẽ lúc này đây đang tràn đầy nhu tình.
Nhìn sắc trời không còn sớm, hắn mới gọi Cẩn ca nhi dậy.
Lý Cẩn mơ mơ màng màng mở mắt ra, mới vừa tỉnh ngủ, nên cả người còn ngơ ngác. Trái tim Vân Liệt cũng mềm đi, không nhịn được sờ sờ lông mi của y, "Còn buồn ngủ?"
Cẩn ca nhi nháy mắt mấy cái, thanh tỉnh hơn một ít, "Chơi vui sao?"
Vân Liệt ngẩn người.
Cẩn ca nhi ngáp một cái, chỉ chỉ lông mi của mình, "Ngươi sờ không chỉ một lần."
Vân Liệt sờ sờ chóp mũi.
Lý Cẩn đương nhiên không biết hắn không chỉ có sờ, mà còn vừa hôn, thậm chí còn cảm thấy thích thú vô cùng.
Lý Cẩn chậm rãi xoay người đứng dậy từ dưới đất, "Đi thôi, phỏng chừng về đến nhà cũng vừa chập tối."
Trên đường trở về, Lý Cẩn cảm thấy trong lòng thoải mái vô cùng, tiêu tan tất cả mờ mịt.
Thời khắc này y đối với Vân Liệt đầy cảm kích, thật cảm thấy có hắn kề bên thật là tốt. Nhưng đáng tiếc Vân Liệt không phải nữ nhân, nếu như là nữ nhân, y sẽ lập tức cầu thân đi.
Lại nói, Vân Liệt biết săn thú, lớn lên cũng không tệ, còn biết chăm sóc người khác, với y mà nói, hắn chỉ có một tật xấu duy nhất chính là ánh mắt quá nóng, còn thích sờ lông mi người ta.
Tự mình suy nghĩ miên man, Lý Cẩn đột nhiên bị một tảng đá ngáng chân, bước chân lảo đảo một cái xém chút ngã, Vân Liệt nhanh tay lẹ mắt kéo y một cái, ôm y vào trong lòng.
Khi Lý Cẩn mở mắt ra, liền đối mặt với con ngươi sâu thẳm của Vân Liệt, tận sâu nơi đáy mắt giống như có thứ gì đó đang gợn sóng. Trên mặt Lý Cẩn nóng lên, vội lùi một bước. Nhận ra được y xấu hổ, con ngươi Vân Liệt càng sâu hơn, theo bản năng nắm lấy tay Lý Cẩn.
Lý Cẩn giãy giụa một chút, nhưng không tránh ra, mà nhìn về phía hắn. Vân Liệt đang chăm chú nhìn y, ánh mắt vô cùng thâm thúy. Tim Lý Cẩn đột nhiên nhảy lên một cái, cảm giác tim mình sắp hỏng mất rồi, trong lòng có dự cảm không tốt càng lúc càng nhiều, Vân Liệt dẫn mình đến đây không phải là đã sớm có dự mưu chứ?
Trong lòng Lý Cẩn hoảng hốt, đột nhiên vỗ tay Vân Liệt một cái.
Vân Liệt ngẩn người, hạ mắt buông lỏng tay hắn ra, "Xin lỗi, là ta đường đột."
Thanh âm hắn bình tĩnh trầm ổn, hoàn toàn không có vẻ người mới ôm lấy người ta không buông là hắn.
Tim Lý Cẩn ầm ầm nhảy lên, nhưng vẫn giả vờ tự nhiên nói, "Thời gian không còn sớm nữa, nên về rồi."
Vân Liệt chăm chú nhìn y, thấy trên mặt Cẩn ca nhi thờ ơ không động lòng, nhưng vành tai lại là một mảnh đỏ ửng, liền không nhịn được xúc động trong lòng, nhéo vành tai hồng hồng của Cẩn ca nhi một cái. Chẳng lẽ Cẩn ca nhi đã có ý với mình?
Con ngươi hắn có chút thâm thúy, đáy mắt thâm tình như vốn có, cơ hồ muốn nhìn xuyên qua người y.
Lông mi với vừa thoát khỏi vận rủi, vành tai lại bị nhéo, vẻ mặt Lý Cẩn mơ hồ, chỉ cảm thấy cả người sắp bị hắn nghịch hỏng rồi, còn có thể vui vẻ chơi đùa như vậy sao hả?
Quả nhiên là có ý với ta mà?
Thích lão tử thì ngươi cứ nói ra đi chứ, ngươi không nối ra làm sao ta từ chối ngươi. Đáy lòng y bối rối điên cuồng, lại sợ nếu như chất vấn người ta, lỡ như Vân Liệt căn bản không có ý đó, vậy thì rất lúng túng!
Là một thẳng nam hàng thật giá thật, y phải là người cưới vợ, dù cho dung mạo ngươi có dễ nhìn thì cũng không thể thỏa hiệp được. Cẩn ca nhi phớt lờ trái tim đang nhảy loạn ầm ầm của mình, cắn cắn môi.
Vân Liệt rất mẫn cảm với cảm xúc người khác, nhận ra được Cẩn ca nhi bài xích, hắn mới buông tay ra, không được tự nhiên dời tầm mắt, gượng gạo giải thích một câu, "Đột nhiên có chút ngứa tay, cầm đồ vật quen rồi."
Xem vành tai như đồ vật mà nắm? Có thể thay lời giải thích nào có tính thuyết phục hơn không?
Lý Cẩn nghiêm mặt.
Trên đường về, tốc độ Truy Phong chậm đi không ít.
Nghỉ ngơi một buổi trưa, lần thứ hai ngồi trên lưng ngựa, giữa hai chân Lý Cẩn mơ hồ có chút không thoải mái, may mắn tốc độ Truy Phong đã chậm lại.
Khi đến trấn trên, Vân Liệt liền mang Truy Phong đưa đến tiểu viện, Lý Cẩn đi lấy xe bò. Đến khi hai người trở lại Trúc Khê thôn, trời đã sắp tối đen.
Khi sắp đến Trúc Khê thôn, Vân Liệt kín đáo đưa cho Cẩn ca nhi một bình thuốc nhỏ.
"Đây là cái gì?"
"Ngày hôm nay cưỡi ngựa, trên đùi khẳng định bị cọ tổn thương, buổi tối nhớ bôi một ít."
Thấy hắn cả cái này cũng nhớ, tâm tình Lý Cẩn hết sức phức tạp, vừa cảm động vừa chua xót, không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ cảm thấy bình nhỏ này nặng như ngàn cân. Sợ hắn lo lắng, y do dự một chút vẫn là nhận bình thuốc.
"Cám ơn."
Con ngươi Vân Liệt sâu thẳm, nhăn chân mày, "Với ta còn nói cái này?"
Nói xong cũng nhảy xuống khỏi xe bò, rõ ràng còn chưa tới Trúc Khê thôn.
"Cẩn ca nhi đi trước đi."
Nghĩ đến lời trước đó hắn đã nói, tâm tình Lý Cẩn tự dưng có chút buồn bực, vì kiêng kỵ danh tiếng nên sẽ giữ một khoảng cách với y khi ở trong thôn, nhưng cố tình đến lúc gặp mặt riêng lại là một biểu hiện khác.
Thời khắc này Lý Cẩn cơ hồ có thể khẳng định Vân Liệt tuyệt đối có ý tứ với y.
Y thở dài, điều khiển xe bò về nhà.
Trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra nên dùng thái độ gì để đối mặt với Vân Liệt.
*
Lý Uyển đã sớm làm cơm xong, hâm nóng một lần lại một lần. Nghe thấy động tĩnh, nàng liền từ nhà chính đi ra, nhìn thấy đúng là Cẩn ca nhi đã trở về, nàng liền vội vàng mang cơm nước bưng ra, "Tại sao lại về muộn như vậy? Nhanh ăn cơm đi, chắc chắn đã đói bụng lắm rồi."
Lý Cẩn sờ sờ chóp mũi, khó giải thích có chút chột dạ, "Đệ không sao, vẫn chưa đói."
Thần ca nhi đang muội muội kể chuyện xưa, nghe được động tĩnh, cả hai nhóc đều chạy ra, một ngày không gặp cữu cữu nhớ đến hoảng loạn luôn rồi.
Nghiên tỷ nhảy nhảy nhót nhót chạy tới, giang tay ôm lấy chân cữu cữu, cười nói, "Cữu cữu, ngày hôm nay có thật nhiều người đến nhà, đưa tới thật nhiều sơn mai, cữu cữu xem, tất cả đều chất ở đây."
Trên đất xác thực đặt không ít sơn mai, nhiều như vậy, có thể nấu chừng mười vò. Sơn mai dễ bị hỏng, để không được lâu, muộn nhất là ngày mai phải làm mới được.
Lý Uyển cười sờ sờ đầu tiểu nha đầu, đối Cẩn ca nhi nói, "Trong nhà xác thực đến không ít người, tỷ chiếu theo lời đệ ấn giá thu mua quả đào, còn dặn dò bọn họ một câu ngày kia hãy tiếp tục hái, miễn cho số lượng quá nhiều lại nấu không xong, để hỏng rất đáng tiếc."
Lý Cẩn cười hì hì nói, "Có tỷ tỷ ở đây, chuyện gì đệ cũng có thể yên tâm không ít."
Nghiên tỷ cũng cùng cười, bé ôm chân nương một cái, "Nương lợi hại, cữu cữu cũng lợi hại, họ cầm được tiền liền rất vui vẻ. Cữu cữu, có một người kích động đáy mắt rưng rưng, con đoán hắn nhất định là đặc biệt cảm tạ nương cùng cữu cữu."
Lý Cẩn nhịn không được cười cười, "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật." Cho là cữu cữu không tin mình, Nghiên tỷ gãi gãi quai hàm.
Lý Uyển cười giải thích, "Con bé nói là Trương Tiểu Kim, tỷ cũng là đến bây giờ mới biết hắn, vẫn là nghe Mai Chi tỷ nói. Trương Tiểu Kim lớn lên cũng giống như đệ, cũng là đứa hài tử đáng thương. A mỗ hắn bị bệnh không có tiền xem bệnh, gần đây vì tiền thuốc thang mà cầu không ít người, nhưng vẫn không gom đủ tiền. Hôm nay hắn không lên đồng, luôn ở trong núi hái sơn mai, dưới đây có một phần ba đều là hắn hái, khi cầm được tiền rồi, nhất thời kích động hắn mới kém chút nữa đã khóc lên."
Lý Cẩn hơi sửng sốt một chút, đáy lòng có cảm giác khó chịu, đa phần người trong thôn ăn còn không đủ no thì làm sao có tiền mà xem bệnh, người như Trương Tiểu Kim như vậy cũng không ít.
Lý Cẩn gật gật đầu.
Ban ngày ngủ có chút nhiều, nên buổi tối Lý Cẩn hoàn toàn không thấy buồn ngủ. Vốn định luyện thêm vài trang chữ, nhưng chân mơ hồ có chút không thoải mái. Y do dự một chút, chờ Thần ca nhi ngủ say liền lấy thuốc bôi lên đùi.
Xoa xong, liền cảm thấy trên đùi một mảnh mát lạnh, cảm giác đau đớn cũng tản đi không ít, nằm trên giường không bao lâu y liền ngủ mất.
*
Sáng ngày hôm sau, Lý Cẩn dậy thật sớm. Thuốc mỡ đặc biệt thần kỳ, chỉ bôi một lần mà trên đùi lại một chút cảm giác đau đớn cũng không còn. Trước khi rời giường, y còn nhìn chân mình một chút, nơi vốn bị mài đến sưng lên đã hoàn toàn khôi phục bình thường.
Da dẻ bóng loáng như lúc ban đầu!
Thuốc mỡ này thật thần kỳ.
Y định tìm thời gian trả lại cho Vân Liệt. Thuốc mỡ thần kỳ như vậy dùng trên người mình thì quá đáng tiếc.
Vừa ăn xong bữa sáng, lý chính đã đích thân đến nhà y.
Lý Cẩn cùng Lý Uyển vội vãn tiến lên nghênh tiếp, "Hữu Đường thúc, nhanh vào nhà ngồi."
"Không cần ngồi, ta chính là tới hỏi thử Cẩn ca nhi, khi nào dạy cho mọi người chế tạo phiên xa."
Cả khuôn mặt Trương Hữu Đường đều là ý cười. Từ khi nghe nhi tử nói chuyện phiên xa, ông liền hận không thể ngay lập tức đến xem một chút, biết rằng Cẩn ca nhi không có ở nhà, trong nhà chỉ có Uyển tỷ cùng hai đứa trẻ nên ông mới ngại đến quấy rầy.
Hiện tại ông vô cùng cảm kích Cẩn ca nhi, ông thậm chí có thể tưởng tượng được cuộc sống sau này tươi đẹp đến mức nào, tất cả những thứ này đều là nhờ vào Cẩn ca nhi cả.
Lý Cẩn, "Nếu muốn thì đến giờ ngọ đi. Không biết tất cả mọi người đã ăn cơm xong chưa?"
Trương Hữu Đường cười tươi, "Ăn rồi, sớm ăn rồi, ngươi là không biết, đám hán tử này kích động đến hỏng rồi, sáng sớm hôm nay không có mấy người ra đồng làm việc, tất cả là chờ đợi đây, e sợ ngươi đi mất, trong thời gian ngắn bọn họ đuổi không kịp."
Lý Cẩn không nhịn được cười, "Vậy thì đi thôi."
Người trong Trúc Khê thôn không nhiều, rất nhanh đã tập hợp không ít người.
Lý Cẩn thậm chí còn nhìn thấy vị lão bá lần trước gặp trên trấn. Không biết có phải do ảo giác của y hay không, y luôn cảm thấy hán tử đứng gần đó còn thỉnh thoảng liếc nhìn y một cái, rồi lại liếc mắt nhìn lão bá một cái.
Lão bá đứng một mình ở phía ngoài xa nhất, cũng không cùng mọi người nói chuyện, nhìn qua rất đáng thương.
Dù sao không quen biết, Lý Cẩn cũng không có bước qua chào hỏi.
Nghe thấy động tĩnh, Vân Liệt liền đẩy phiên xa ra. Ngày hôm nay hắn vẫn mặc toàn thân áo đen như cũ, thần sắc lạnh lùng, nét mặt không thể hiện nhiều biến hóa.
Bất quá rất nhiều người đã không sợ hắn nữa, dồn dập đến chào hỏi hắn.
"Vân Liệt tiểu tử đến rồi? Ăn bữa sáng chưa?"
Vân Liệt gật đầu một cái xem như trả lời.
Rõ ràng chỉ mới một đêm không gặp mà thôi, nhưng lần này nhìn thấy Vân Liệt, Lý Cẩn khó giải thích có loại cảm giác dường như đang mơ. Y lắc đầu một cái, muốn rũ bỏ cảm xúc phức tạp, cất cao giọng nói, "Mọi người có thể nhìn một chút, cái này chính là phiên xa mẫu, các ngươi trước tiên dùng dụng cụ cắt gỗ một chút, dùng cưa là được."
Lần này tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Bọn họ chỉ chuẩn bị vật liệu là gỗ, căn bản không ai nghĩ đến còn phải chuẩn bị công cụ.
Trương Hữu Đường cũng gấp, "Ai, nhà ta có cưa, ta đi lấy, Cẩn ca nhi chờ chúng ta một chút, còn nhà ai có công cụ nữa thì nhanh chóng hành động."
Lý Cẩn, "Không chỉ cần có cưa, mà búa cũng cần, mang tới hết đi."
Những nhà có những thứ đồ đó chỉ là số ít, giằng co nửa canh giờ mới thu thập đủ sáu bộ đồ vật.
Những người không có công cụ đều cuống lên, "Chúng ta nên làm sao bây giờ? Cẩn ca nhi cũng không thể không quản chúng ta được."
"Đúng vậy, Cẩn ca nhi, chúng ta cũng muốn học."
"Cẩn ca nhi sẽ không vì chúng ta không có công cụ mà liền bỏ chúng ta qua một bên chứ?"
Trương Hữu Đường gõ đầu một hán tử trong đó, "Cẩn ca nhi nếu thật không muốn quả các ngươi thì đã không cho người gọi các ngươi đến. Tất cả bớt đi một câu đi, xem Cẩn ca nhi nói thế nào."
Lý Cẩn cười nói, "Không đủ cũng không sao, mọi người trước tiên nhìn thao tác ta như thế nào là được, sau đó lại chầm chậm luyện tập, nếu không hiểu có thể hỏi ta bất cứ lúc nào. Những người có công cụ thì phải hảo hảo học, đến lúc đó còn có thể làm sư phụ cho mọi người."
Những hán tử có công cụ nghe nói như thế đều cực kỳ cao hứng, cả người tràn đầy nhiệt tình.
"Được rồi, chúng ta nhất định sẽ hảo hảo học, tuyệt không phụ lòng kỳ vọng của Cẩn ca nhi."
"Cẩn ca nhi nhanh dạy đi, chúng ta khẳng định sẽ chuyên tâm học!"
Bởi vì công cụ có hạn, dù chỉ dạy tận tình, nhưng bọn họ cũng không thông minh như Vân Liệt, nên Lý Cẩn phải nói nhiều lần, bọn họ mới hiểu rõ. Cứ như thế, tốc độ chậm đi không ít.
Qua giữa trưa, chỉ xử lý xong một phần vật liệu gỗ, đến khi thật vất vả mới chuẩn bị xong, thì cũng đã xế chiều. Đến khi dạy mọi người lắp đặt cũng phí không ít thời gian, cuối cùng cũng xem như có mấy người đã học xong.
Ý tưởng Lý Cẩn rõ ràng, âm thanh vang dội, khi dạy người cũng rất kiên nhẫn, Lý lão hán nhìn từ xa xa, cảm thấy kiêu ngạo không thôi. Đây chính là tôn tử ruột của ông. Vừa nghĩ tới những gì ông cùng Lý lão thái đã làm, ông liền cảm thấy xấu hổ không thôi.
Sở dĩ lý chính báo cho ông, cũng là do không đành lòng. Dù sao đây cũng là đồ do Trạm tiểu tử thiết kế, y khi còn sống rất hiếu thuận, lý chính cũng hiểu rõ không phải tất cả mọi người ở Lý gia đều xấu, trước đây nếu không phải Lý Trì tới tìm ông, ông cũng không biết phải nên làm thế nào để thu xếp cho hai tỷ đệ họ.
Mới vừa dạy xong, Lý Cẩn liền thá lão bá có chút kỳ quái kia lặng yên đi ra không một tiếng động.
Lý Cẩn cũng không để trong lòng.
Lý Khôn là một trong số hán tử trong nhà có công cụ, hắn cũng đã học xong làm thế nào chế tạo phiên xa. Đến khi đẩy phiên xa về nhà, tinh thần hắn phấn chấn, khi nhìn thấy Vương Tiểu Miêu liền không nhịn được khen Cẩn ca nhi hai câu, "Cẩn ca nhi cũng thật có năng lực, vừa mang theo mọi người kiếm tiền, vừa dạy chúng ta chế tạo phiên xa, thực sự là người có thiện tâm."
"Có giỏi mấy thì cũng đã chậm, ngươi là người đã có tức phụ, chớ nhớ đến một tiểu ca chưa xuất giá nhà người ta."
Lý Khôn bị y nói mà nóng cả mặt, lúng ta lúng túng nói, "Ta sao lại nhớ y? Cẩn ca nhi cũng không phải là ca nhi bình thường. Trong thôn này, phỏng chừng hiện tại không ai xem y là ca nhi. Tiểu ca có năng lực như thế, so với hán tử không hề thua kém, tương lai nhất định là muốn thú thê."
Vương Tiểu Miêu hừ lạnh một tiếng, vẻ như không thích nghe lời này. Cứ như là vì y không có bản lĩnh nên mới gả cho Lý Khôn vậy. Mà dù y không có bản lĩnh thật, thì cũng không vui khi nghe điều này, y liền bưng chậu giặt quần áo ra cửa.
Ngày đó gặp phải Lý Cẩn, sau khi biết được toàn bộ chân tướng sự việc, Vương Tuấn liền ngay cả củi cũng không cần liền trực tiếp chạy về nhà, nhốt mình trong phòng. Vì cầu thân y mà ngoại trừ mua trứng gà cùng thịt, thì còn mua rượu, hôn nhân không thành nên những thứ đó đương nhiên bị trả trở về.
Buổi tối hôm đó hắn liền đem rượu ra uống hết, cả người say bí tỉ. Hắn đúng là người hiếu thuận, dù uống say nhưng vẫn còn nhớ a mỗ cần phải chăm sóc. Hắn say không nhẹ, cuối cùng vừa khóc vừa cười, a mỗ lo lắng cho hắn nên liền hỏi thêm mấy câu, khi biết được ngọn nguồn thì cũng không nhịn được khóc cùng nhi tử.
Chỉ cảm thấy y đã liên lụy Vương Tuấn rồi.
Vương Tiểu Miêu giặt quần áo một chút, vì nhớ ca ca cùng a mỗ nên liền trở về nhà mẹ đẻ một chuyến.
Thường ngày trở về, nếu như có Vương Tuấn ở nhà, Vương Tiểu Miêu chỉ dám nhìn lén vài lần, phàm là đi vào chung quy vẫn bị đánh đuổi. Có lúc y cảm thấy ca mình thật tàn nhẫn, cũng vì y gả cho Lý Khôn mà lại không cần đệ đệ này.
Ngày hôm nay, sau khi đến, phát hiện ca ca không có ở nhà, Vương Tiểu Miêu đặc biệt cao hứng đi vào nhà, "A mỗ, con đã trở về, Tiểu Miêu về thăm người nè."
Y cười đặc biệt vui vẻ, mỗi lần nhìn thấy a mỗ đều thích làm nũng. Vương Tiểu Miêu cầm thịt chín trong tay đặt lên bàn, đỡ a mỗ y ngồi dậy, cả người ôm lấy cánh tay a mỗ lắc lắc.
"A mỗ nhớ con không? Con muốn chết mất a mỗ a."
A mỗ y bất quá cũng chỉ ngoài bốn mươi, nhưng vì nguyên nhân bệnh tật nên cả khuôn mặt hiện ra vẻ vô cùng già nua, rõ ràng còn chưa đến năm mươi, nhưng so với người bảy mươi tuổi lại không khác quá nhiều, tóc tai trắng phau, trông vô cùng tiều tụy.
Nhìn thấy Tiểu Miêu cầm đồ ăn đến, ánh mắt y đau xót, thấp giọng nói, "Ngươi sao lại trở về? Tiểu ca cùng khuê nữ đã xuất giá, nào có ba ngày hết hai ngày chạy về nhà mẹ đẻ? Trở về cũng đành thôi còn mang theo cái gì. Không sợ Lý Khôn nói ngươi chỉ biết chiếu cố nhà mẹ đẻ sao?"
Vương Tiểu Miêu không để ý lắm bĩu môi, "Lý Không không quản con, người là a mỗ con, không chiếu cố người thì chiếu cố ai? Thịt đó người có thể ăn được, tất cả đều là cho a mỗ bồi bổ thân thể, con đã nấu chín rồi, a mỗ trực tiếp a là được, lần này không thể để ca ca phát hiện nữa."
Đôi mắt Vương a mỗ chua xót suýt nữa liền rơi nước mắt.
Lần trước Vương Tuấn phát hiện Vương Tiểu Miêu lấy đồ trong nhà mang về, liền trực tiếp vứt đi, làm Vương Tiểu Miêu đau lòng muốn chết.
"A mỗ biết rồi, ngươi lần sau cũng đừng lại lấy nữa, ngươi sống thật tốt, a mỗ an tâm rồi."
Vương Tiểu Miêu nghe tai trái ra tai phải, lần sau lấy lại cứ lấy. Trong lòng y chung quy vẫn nhớ đến Vương Tuấn, Vương Tiểu Miêu không nhịn được hỏi, "A mỗ, ca của con gần đây như thế nào rồi?"
Vương a mỗ nghĩ đến dáng dấp sau khi uống say của Vương Tuấn, trong lòng đột nhiên đau xót, tâm tình có chút kích động, nước mắt cũng tràn mi chảy ra, "Là a mỗ có lỗi với ca ngươi, là ta có lỗi với hắn! Đều tại ta vô dụng! Bị bệnh như thế, ta còn sống làm gì? Nếu như không có ta kéo ca của ngươi, hắn cũng sẽ không biến thành dáng dấp như vậy a!"
Vương Tiểu Miêu đau lòng muốn chết, "A mỗ, người đừng khóc, không có a mỗ, ca ca cũng không lớn đến như vậy. Nói không chừng còn chết đói khi còn bé, ở đâu lại là người liên lụy hắn? Ai cũng không nghĩ đến bệnh này, ca ca chính là một đầu gỗ, là chính hắn không có người coi trọng, không liền quan đến người! Người cũng không được nghĩ như vậy nữa, nếu không trong lòng ca ca sẽ rất khó chịu. Căn bản không phải là a mỗ liên lụy hắn."
"Chính là a mỗ liên lụy hắn, nếu như không có a mỗ, ca của ngươi nói không chừng sớm đã có người coi trọng, vẫn luôn kéo dài như vậy không chỉ vì ta trói buộc, mà còn có Lý lão thái kia, cái kẻ thích gây sự! Nếu như ta khỏe thì đã nhà tới bóp chết bà ta. Bà ta làm sao có thể đi chọc ghẹo người khác như vậy chứ!"
Trong lòng Vương Tiểu Miêu đột nhiên hồi hộp, "Cái gì Lý lão thái, cùng bà ấy có quan hệ gì?"
Vẻ mặt Vương a mỗ có chút cứng ngắc, lúc này mới phát hiện mình nói lỡ miệng.
Y rõ ràng tính tình Tiểu Miêu, sợ nó chạy đến Lý gia làm nháo, nên nhất quyết không nói cho nó biết.
Vương Tiểu Miêu có chút cuống lên, "A mỗ! Đến tột cùng xảy ra chuyện gì, a mỗ mau nói cho con biết đi! Người nếu không nói con liền đi Lý gia dùng hết sức để nháo, làm ầm tới họ không sống được thì mới thôi, sẽ không kiêng kỵ thể diện gì nữa."
Hết chương 42 – 21/10/2018
_________
*thụy nhan = 睡颜: dung nhan khi ngủ
Vừa đi vào, liền có vài gã sai vặt bước ra đón. Nhìn thấy Vân Liệt, bọn họ ngẩng người, vội vã hành lễ. Không để bọn họ mở miệng chào hỏi kính cẩn, Vân Liệt liền phất phất tay, lạnh lùng nói, "Tất cả lui ra đi, không cần phải để ý đến chúng ta."
Bọn sai vặt gật gật đầu, từng người từng người liền cúi đầu khom lưng lui xuống.
Thấy cả khuôn mặt Cẩn ca nhi là vẻ hiếu kỳ, Vân Liệt liền giải thích một câu, "Bên trong có một nơi cảnh sắc không tệ, ta đưa ngươi đến xem."
Biệt trang này là gia gia Vân Liệt cố ý mua lại từ tay một vị quan.
Vân lão gia sở dĩ lại mua nơi này, xét đến cùng cũng là vì Vân Liệt. Khi Vân Liệt quyết định chủ ý đến Trúc Khê thôn, ông sợ ở nông thôn quá mức nghèo khó, Vân Liệt ở sẽ không quen, nên liền chọn một biệt trang cho hắn ở đây. Sợ Vân Liệt không muốn, ông căn bản không nói cho Vân Liệt biết biệt trang này được ghi dưới danh nghĩa hắn, chỉ bảo hắn hỗ trợ trông coi một chút.
Những sai vặt bên trong biệt trang là Vân lão gia tử tự mình ra tay chọn, mỗi một người đều vô cùng lanh lợi, còn giỏi nghe lời đoán ý. Bọn họ còn chưa từng gặp qua dáng dấp ôn hòa của chủ nhân mình như thế, sau khi từ xa xa nhìn thấy thái độ Vân Liệt đối với Cẩn ca nhi, tâm lý quẹo qua mấy cua quẹo, liền âm thầm ghi nhớ tướng mại Lý Cẩn vào trong lòng.
Biệt trang cây xanh tỏa bóng, xa xa có mảnh ruộng ngàn mẫu, quang cảnh vô cùng tĩnh lặng. Đi không bao lâu Lý Cẩn nhìn thấy một cái bể nước, trong bể nước nuôi không ít cá, hoa sen từng đóa từng đóa nở rộ, quả nhiên là gần bùn mà chẳng hề nhiễm bùn, vẫn sạch sẽ tinh khiết.
Đi lên trước nữa lại có nước chảy róc rách, rừng trúc liên miên, màu xanh lục tràn đầy trong mắt, làm cho tâm tình Lý Cẩn bất chợ cũng thả lỏng theo. Y đi theo sau cảm khái một câu, "Phong cảnh thật không tệ."
Chỗ này đặc biệt thích hợp để dưỡng lão.
Thực ra Trúc Khê thôn cũng không hề thua kém, non xanh nước biếc, phong cảnh hợp lòng người, chỉ là nhà ở quá sát phong cảnh. Nhớ tới chuyện nhà ở, Lý Cẩn dự định sau khi trở về liền mua một miếng đất, xây thêm một ngôi nhà nữa.
Vân Liệt đưa y xuyên qua rừng rậm rạp tiếp tục đi về phía trước, lại đi lại đi cây cối càng lúc càng dày đặc, mà tiếng thác nước cũng càng lúc càng gần. Đầu tiên là một dòng âm thanh "ào ào", tiếp đó liền như cuồng phong sóng lớn kéo về hướng bọn họ, âm thanh cơ hồ vang vọng cả bầu trời. Ánh mắt Lý Cẩn sáng lên, cả bước cũng nhanh nhẹn hơn, "Là thác nước?"
Vân Liệt gật gật đầu, đoán rằng y sẽ rất thích.
Lý Cẩn không khỏi bước nhanh hơn, tiếng thác nước càng lúc càng lớn, âm thanh như sấm đánh, ồn ã rít gào, nói là đinh tai nhúc óc cũng không quá đáng. Ra khỏi rừng rậm, cảnh đẹp trước mắt làm cho đôi mắt y đột nhiên sáng lên.
Cảm thấy thác nước kia như đột nhiên từ trên trời rơi xuống, mỗi một dòng nước như ngàn vạn mãnh thú đang đấu nhau, đang gào thét, khiến tai người ta đau đớn, cuối cùng liền cuồn cuộn ập ập xuống giữa những tảng đá, gây nên ngàn con sóng lững lờ, màn nước sương mù mông lung, rất đẹp.
Lý Cẩn hít một hơi thật sâu, cảm thấy tinh thần sảng khoái, tất cả chuyện đau lòng đứng trước nơi đây cũng phải tan thành tro bụi.
"Thế nà? Tâm tình có phải tốt hơn rất nhiều?"
Vân Liệt đứng bên người Cẩn ca nhi, hỏi một câu.
Tiếng thác quá lớn, hoàn toàn che mất âm thanh của hắ, Lý Cẩn căn bản không nghe được hắn nói gì, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi hắn giật giật. Lý Cẩn vừa cười vừa chỉ chỉ thác nước, nụ cười thật vui vẻ. Y cười vui vẻ, không chỉ có lông mày dâng lên, mà trong đôi mắt cũng lấp lấp lánh lánh ý cười.
Vân Liệt thích nhất chính là đôi mắt của y, dường như biết nói, mỗi lần nhìn thấy cũng khiến cho tâm tình của người ta bỗng chốc trở nên tốt lên. Vân Liệt cũng cười cười, kỳ thực điều hắn muốn đích thực không nhiều, hắn chỉ hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Cẩn ca nhi, có thể luôn bên cạnh y bảo vệ y.
Bên dòng suối nhỏ có mấy tảng đá lớn, Lý Cẩn chọn một khối ngồi lên, Vân Liệt ngồi ở bên cạnh y. Khối đá này lớn hết sức, dài có tới hai mét, nằm xuống cũng không vấn đề, bên cạnh còn có một hòn đá đứng lên, không cao lắm, vừa vặn có thể dựa người vào. Lý Cẩn trực tiếp bước lại gần, biểu tình vô cùng thả lỏng, cả người cũng trở nên lười biếng.
Buổi trưa trời có chút nắng, đá phơi nắng nên nóng một chút, còn những nơi bị nước bắn tung tóe lên lại mang theo một luồng cảm giác mát mẻ, dựa vào hết sức thoải mái.
Xen lẫn với hơi nước còn có gió lạnh từng trận kéo tới, cả người lẫn tình thần đều cảm thấy sảng khoái lên.
Rõ ràng không trò chuyện, nhưng Lý Cẩn lại cảm thấy vô cùng an tâm.
Ánh mặt trời ấm áp, phơi đến cả người y đều có chút lười biếng, bỗng chốc thấy có chút mệt rã rời, cả tiếng thác nước cũng biến thành tiếng nhạc.
Lý Cẩn căn bản không nghĩ tới mình lại ngủ mất.
Y lại càng không nghĩ tới, sau khi y ngủ, ánh mắt Vân Liệt vẫn luôn dừng lại trên người y, từ đầu đến cuối không cam lòng dời đi dù chỉ một chút. Vân Liệt lẳng lặng nhìn thụy nhan* Cẩn ca nhi, chỉ cảm thấy trong lòng bỏ thêm vào một loại thỏa mãn cực đại.
Trước đó, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình lại mê muội một người như vậy, mỗi ngày đều muốn nhìn thấy y, muốn hôn nhẹ y, ôm y một cái, chỉ cần thấy được y cười, đáy lòng liền có một loại thỏa mãn trước đây chưa từng có, hận không thể đem hết thảy những điều tốt nhất trên đời này dâng đến trước mặt y.
Vân Liệt rõ ràng mình đã triệt để lún sâu vào, muốn quay đầu lại cũng không được nữa.
Đại khái là ngủ không quá yên ổn, lông mi Cẩn ca nhi giật giật. Lông mi của y vừa dài vừa dày, như một chiếc quạt nhỏ, bộ dáng ngủ ngoan không chịu được. Vân Liệt cảm thấy tim mình đập có chút nhanh, hắn không khống chế mà cúi thấp đầu hôn nhẹ lên đôi mắt Cẩn ca nhi một cái.
Thật nhẹ nhàng, hôn xong cả hô hấp cũng nhẹ đi không ít.
Ngũ quan Lý Cẩn rất xinh đẹp, mỗi một nơi đều giống như được người tạo vật tỉ mỉ điêu khắc ra, gương mặt xinh đẹp, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng không tệ, khi không cười khóe môi cũng giương giương lên, mỗi một nơi đều đặc biệt hợp tâm ý hắn. Vân Liệt liền đến gần hôn một cái, nhẹ nhàng một chút, lần này nụ hôn rơi lên chóp mũi của y.
Có vẻ là có chút ngứa, Cẩn ca nhi đưa tay gãi một cái.
Ánh mắt Vân Liệt đăm chiêu, cảm thấy tình cảm nồng đậm trong lòng mình sắp áp chế không được nữa, quá quan tâm đến một người đến tột cùng sẽ có cảm giác gì? E rằng người mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có một thứ uy hiếp được, Cẩn ca nhi đối với hắn, bất tri bất giác đã trở thành một nhân vật như vậy.
Vân Liệt từ thuở nhỏ đã cực kỳ bình tĩnh, nội tâm cũng vô cùng mạnh mẽ. Những khi hai đội quân đối chọi, hắn luôn luôn sát phạt quyết đoán, bày mưu tính kế. Chinh chiến suốt bốn năm, hắn đã vì triều Đại Hạ mà mang về vô số trận thắng, danh hiệu bất bại Chiến Thần vẫn luôn đi cùng với hắn, không quản gặp phải chuyện gì, hắn đều chưa bao giờ do dự qua. Nhưng chỉ duy nhất đối với Cẩn ca nhi, thái độ hắn rất khác thường, cẩn thận từng li từng tí một, sợ hù đến y, cũng sợ thương tổn y, nên không thể làm gì khác hơn là thu lại tất cả sự tàn bạo hung ác, dùng tư thái ôn hòa nhất để đối mặt với y.
Bị thủ hạ trước đây của hắn nhìn thấy bộ dáng này của hắn không bị chọc cười mới là lạ
Vân Liệt đột nhiên cảm thấy muốn rước được tức phụ còn khó lắm.
Hắn không nhịn được sờ sờ đôi mắt Cẩn ca nhi, chàng hán tử luôn luôn mạnh mẽ lúc này đây đang tràn đầy nhu tình.
Nhìn sắc trời không còn sớm, hắn mới gọi Cẩn ca nhi dậy.
Lý Cẩn mơ mơ màng màng mở mắt ra, mới vừa tỉnh ngủ, nên cả người còn ngơ ngác. Trái tim Vân Liệt cũng mềm đi, không nhịn được sờ sờ lông mi của y, "Còn buồn ngủ?"
Cẩn ca nhi nháy mắt mấy cái, thanh tỉnh hơn một ít, "Chơi vui sao?"
Vân Liệt ngẩn người.
Cẩn ca nhi ngáp một cái, chỉ chỉ lông mi của mình, "Ngươi sờ không chỉ một lần."
Vân Liệt sờ sờ chóp mũi.
Lý Cẩn đương nhiên không biết hắn không chỉ có sờ, mà còn vừa hôn, thậm chí còn cảm thấy thích thú vô cùng.
Lý Cẩn chậm rãi xoay người đứng dậy từ dưới đất, "Đi thôi, phỏng chừng về đến nhà cũng vừa chập tối."
Trên đường trở về, Lý Cẩn cảm thấy trong lòng thoải mái vô cùng, tiêu tan tất cả mờ mịt.
Thời khắc này y đối với Vân Liệt đầy cảm kích, thật cảm thấy có hắn kề bên thật là tốt. Nhưng đáng tiếc Vân Liệt không phải nữ nhân, nếu như là nữ nhân, y sẽ lập tức cầu thân đi.
Lại nói, Vân Liệt biết săn thú, lớn lên cũng không tệ, còn biết chăm sóc người khác, với y mà nói, hắn chỉ có một tật xấu duy nhất chính là ánh mắt quá nóng, còn thích sờ lông mi người ta.
Tự mình suy nghĩ miên man, Lý Cẩn đột nhiên bị một tảng đá ngáng chân, bước chân lảo đảo một cái xém chút ngã, Vân Liệt nhanh tay lẹ mắt kéo y một cái, ôm y vào trong lòng.
Khi Lý Cẩn mở mắt ra, liền đối mặt với con ngươi sâu thẳm của Vân Liệt, tận sâu nơi đáy mắt giống như có thứ gì đó đang gợn sóng. Trên mặt Lý Cẩn nóng lên, vội lùi một bước. Nhận ra được y xấu hổ, con ngươi Vân Liệt càng sâu hơn, theo bản năng nắm lấy tay Lý Cẩn.
Lý Cẩn giãy giụa một chút, nhưng không tránh ra, mà nhìn về phía hắn. Vân Liệt đang chăm chú nhìn y, ánh mắt vô cùng thâm thúy. Tim Lý Cẩn đột nhiên nhảy lên một cái, cảm giác tim mình sắp hỏng mất rồi, trong lòng có dự cảm không tốt càng lúc càng nhiều, Vân Liệt dẫn mình đến đây không phải là đã sớm có dự mưu chứ?
Trong lòng Lý Cẩn hoảng hốt, đột nhiên vỗ tay Vân Liệt một cái.
Vân Liệt ngẩn người, hạ mắt buông lỏng tay hắn ra, "Xin lỗi, là ta đường đột."
Thanh âm hắn bình tĩnh trầm ổn, hoàn toàn không có vẻ người mới ôm lấy người ta không buông là hắn.
Tim Lý Cẩn ầm ầm nhảy lên, nhưng vẫn giả vờ tự nhiên nói, "Thời gian không còn sớm nữa, nên về rồi."
Vân Liệt chăm chú nhìn y, thấy trên mặt Cẩn ca nhi thờ ơ không động lòng, nhưng vành tai lại là một mảnh đỏ ửng, liền không nhịn được xúc động trong lòng, nhéo vành tai hồng hồng của Cẩn ca nhi một cái. Chẳng lẽ Cẩn ca nhi đã có ý với mình?
Con ngươi hắn có chút thâm thúy, đáy mắt thâm tình như vốn có, cơ hồ muốn nhìn xuyên qua người y.
Lông mi với vừa thoát khỏi vận rủi, vành tai lại bị nhéo, vẻ mặt Lý Cẩn mơ hồ, chỉ cảm thấy cả người sắp bị hắn nghịch hỏng rồi, còn có thể vui vẻ chơi đùa như vậy sao hả?
Quả nhiên là có ý với ta mà?
Thích lão tử thì ngươi cứ nói ra đi chứ, ngươi không nối ra làm sao ta từ chối ngươi. Đáy lòng y bối rối điên cuồng, lại sợ nếu như chất vấn người ta, lỡ như Vân Liệt căn bản không có ý đó, vậy thì rất lúng túng!
Là một thẳng nam hàng thật giá thật, y phải là người cưới vợ, dù cho dung mạo ngươi có dễ nhìn thì cũng không thể thỏa hiệp được. Cẩn ca nhi phớt lờ trái tim đang nhảy loạn ầm ầm của mình, cắn cắn môi.
Vân Liệt rất mẫn cảm với cảm xúc người khác, nhận ra được Cẩn ca nhi bài xích, hắn mới buông tay ra, không được tự nhiên dời tầm mắt, gượng gạo giải thích một câu, "Đột nhiên có chút ngứa tay, cầm đồ vật quen rồi."
Xem vành tai như đồ vật mà nắm? Có thể thay lời giải thích nào có tính thuyết phục hơn không?
Lý Cẩn nghiêm mặt.
Trên đường về, tốc độ Truy Phong chậm đi không ít.
Nghỉ ngơi một buổi trưa, lần thứ hai ngồi trên lưng ngựa, giữa hai chân Lý Cẩn mơ hồ có chút không thoải mái, may mắn tốc độ Truy Phong đã chậm lại.
Khi đến trấn trên, Vân Liệt liền mang Truy Phong đưa đến tiểu viện, Lý Cẩn đi lấy xe bò. Đến khi hai người trở lại Trúc Khê thôn, trời đã sắp tối đen.
Khi sắp đến Trúc Khê thôn, Vân Liệt kín đáo đưa cho Cẩn ca nhi một bình thuốc nhỏ.
"Đây là cái gì?"
"Ngày hôm nay cưỡi ngựa, trên đùi khẳng định bị cọ tổn thương, buổi tối nhớ bôi một ít."
Thấy hắn cả cái này cũng nhớ, tâm tình Lý Cẩn hết sức phức tạp, vừa cảm động vừa chua xót, không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ cảm thấy bình nhỏ này nặng như ngàn cân. Sợ hắn lo lắng, y do dự một chút vẫn là nhận bình thuốc.
"Cám ơn."
Con ngươi Vân Liệt sâu thẳm, nhăn chân mày, "Với ta còn nói cái này?"
Nói xong cũng nhảy xuống khỏi xe bò, rõ ràng còn chưa tới Trúc Khê thôn.
"Cẩn ca nhi đi trước đi."
Nghĩ đến lời trước đó hắn đã nói, tâm tình Lý Cẩn tự dưng có chút buồn bực, vì kiêng kỵ danh tiếng nên sẽ giữ một khoảng cách với y khi ở trong thôn, nhưng cố tình đến lúc gặp mặt riêng lại là một biểu hiện khác.
Thời khắc này Lý Cẩn cơ hồ có thể khẳng định Vân Liệt tuyệt đối có ý tứ với y.
Y thở dài, điều khiển xe bò về nhà.
Trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra nên dùng thái độ gì để đối mặt với Vân Liệt.
*
Lý Uyển đã sớm làm cơm xong, hâm nóng một lần lại một lần. Nghe thấy động tĩnh, nàng liền từ nhà chính đi ra, nhìn thấy đúng là Cẩn ca nhi đã trở về, nàng liền vội vàng mang cơm nước bưng ra, "Tại sao lại về muộn như vậy? Nhanh ăn cơm đi, chắc chắn đã đói bụng lắm rồi."
Lý Cẩn sờ sờ chóp mũi, khó giải thích có chút chột dạ, "Đệ không sao, vẫn chưa đói."
Thần ca nhi đang muội muội kể chuyện xưa, nghe được động tĩnh, cả hai nhóc đều chạy ra, một ngày không gặp cữu cữu nhớ đến hoảng loạn luôn rồi.
Nghiên tỷ nhảy nhảy nhót nhót chạy tới, giang tay ôm lấy chân cữu cữu, cười nói, "Cữu cữu, ngày hôm nay có thật nhiều người đến nhà, đưa tới thật nhiều sơn mai, cữu cữu xem, tất cả đều chất ở đây."
Trên đất xác thực đặt không ít sơn mai, nhiều như vậy, có thể nấu chừng mười vò. Sơn mai dễ bị hỏng, để không được lâu, muộn nhất là ngày mai phải làm mới được.
Lý Uyển cười sờ sờ đầu tiểu nha đầu, đối Cẩn ca nhi nói, "Trong nhà xác thực đến không ít người, tỷ chiếu theo lời đệ ấn giá thu mua quả đào, còn dặn dò bọn họ một câu ngày kia hãy tiếp tục hái, miễn cho số lượng quá nhiều lại nấu không xong, để hỏng rất đáng tiếc."
Lý Cẩn cười hì hì nói, "Có tỷ tỷ ở đây, chuyện gì đệ cũng có thể yên tâm không ít."
Nghiên tỷ cũng cùng cười, bé ôm chân nương một cái, "Nương lợi hại, cữu cữu cũng lợi hại, họ cầm được tiền liền rất vui vẻ. Cữu cữu, có một người kích động đáy mắt rưng rưng, con đoán hắn nhất định là đặc biệt cảm tạ nương cùng cữu cữu."
Lý Cẩn nhịn không được cười cười, "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật." Cho là cữu cữu không tin mình, Nghiên tỷ gãi gãi quai hàm.
Lý Uyển cười giải thích, "Con bé nói là Trương Tiểu Kim, tỷ cũng là đến bây giờ mới biết hắn, vẫn là nghe Mai Chi tỷ nói. Trương Tiểu Kim lớn lên cũng giống như đệ, cũng là đứa hài tử đáng thương. A mỗ hắn bị bệnh không có tiền xem bệnh, gần đây vì tiền thuốc thang mà cầu không ít người, nhưng vẫn không gom đủ tiền. Hôm nay hắn không lên đồng, luôn ở trong núi hái sơn mai, dưới đây có một phần ba đều là hắn hái, khi cầm được tiền rồi, nhất thời kích động hắn mới kém chút nữa đã khóc lên."
Lý Cẩn hơi sửng sốt một chút, đáy lòng có cảm giác khó chịu, đa phần người trong thôn ăn còn không đủ no thì làm sao có tiền mà xem bệnh, người như Trương Tiểu Kim như vậy cũng không ít.
Lý Cẩn gật gật đầu.
Ban ngày ngủ có chút nhiều, nên buổi tối Lý Cẩn hoàn toàn không thấy buồn ngủ. Vốn định luyện thêm vài trang chữ, nhưng chân mơ hồ có chút không thoải mái. Y do dự một chút, chờ Thần ca nhi ngủ say liền lấy thuốc bôi lên đùi.
Xoa xong, liền cảm thấy trên đùi một mảnh mát lạnh, cảm giác đau đớn cũng tản đi không ít, nằm trên giường không bao lâu y liền ngủ mất.
*
Sáng ngày hôm sau, Lý Cẩn dậy thật sớm. Thuốc mỡ đặc biệt thần kỳ, chỉ bôi một lần mà trên đùi lại một chút cảm giác đau đớn cũng không còn. Trước khi rời giường, y còn nhìn chân mình một chút, nơi vốn bị mài đến sưng lên đã hoàn toàn khôi phục bình thường.
Da dẻ bóng loáng như lúc ban đầu!
Thuốc mỡ này thật thần kỳ.
Y định tìm thời gian trả lại cho Vân Liệt. Thuốc mỡ thần kỳ như vậy dùng trên người mình thì quá đáng tiếc.
Vừa ăn xong bữa sáng, lý chính đã đích thân đến nhà y.
Lý Cẩn cùng Lý Uyển vội vãn tiến lên nghênh tiếp, "Hữu Đường thúc, nhanh vào nhà ngồi."
"Không cần ngồi, ta chính là tới hỏi thử Cẩn ca nhi, khi nào dạy cho mọi người chế tạo phiên xa."
Cả khuôn mặt Trương Hữu Đường đều là ý cười. Từ khi nghe nhi tử nói chuyện phiên xa, ông liền hận không thể ngay lập tức đến xem một chút, biết rằng Cẩn ca nhi không có ở nhà, trong nhà chỉ có Uyển tỷ cùng hai đứa trẻ nên ông mới ngại đến quấy rầy.
Hiện tại ông vô cùng cảm kích Cẩn ca nhi, ông thậm chí có thể tưởng tượng được cuộc sống sau này tươi đẹp đến mức nào, tất cả những thứ này đều là nhờ vào Cẩn ca nhi cả.
Lý Cẩn, "Nếu muốn thì đến giờ ngọ đi. Không biết tất cả mọi người đã ăn cơm xong chưa?"
Trương Hữu Đường cười tươi, "Ăn rồi, sớm ăn rồi, ngươi là không biết, đám hán tử này kích động đến hỏng rồi, sáng sớm hôm nay không có mấy người ra đồng làm việc, tất cả là chờ đợi đây, e sợ ngươi đi mất, trong thời gian ngắn bọn họ đuổi không kịp."
Lý Cẩn không nhịn được cười, "Vậy thì đi thôi."
Người trong Trúc Khê thôn không nhiều, rất nhanh đã tập hợp không ít người.
Lý Cẩn thậm chí còn nhìn thấy vị lão bá lần trước gặp trên trấn. Không biết có phải do ảo giác của y hay không, y luôn cảm thấy hán tử đứng gần đó còn thỉnh thoảng liếc nhìn y một cái, rồi lại liếc mắt nhìn lão bá một cái.
Lão bá đứng một mình ở phía ngoài xa nhất, cũng không cùng mọi người nói chuyện, nhìn qua rất đáng thương.
Dù sao không quen biết, Lý Cẩn cũng không có bước qua chào hỏi.
Nghe thấy động tĩnh, Vân Liệt liền đẩy phiên xa ra. Ngày hôm nay hắn vẫn mặc toàn thân áo đen như cũ, thần sắc lạnh lùng, nét mặt không thể hiện nhiều biến hóa.
Bất quá rất nhiều người đã không sợ hắn nữa, dồn dập đến chào hỏi hắn.
"Vân Liệt tiểu tử đến rồi? Ăn bữa sáng chưa?"
Vân Liệt gật đầu một cái xem như trả lời.
Rõ ràng chỉ mới một đêm không gặp mà thôi, nhưng lần này nhìn thấy Vân Liệt, Lý Cẩn khó giải thích có loại cảm giác dường như đang mơ. Y lắc đầu một cái, muốn rũ bỏ cảm xúc phức tạp, cất cao giọng nói, "Mọi người có thể nhìn một chút, cái này chính là phiên xa mẫu, các ngươi trước tiên dùng dụng cụ cắt gỗ một chút, dùng cưa là được."
Lần này tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Bọn họ chỉ chuẩn bị vật liệu là gỗ, căn bản không ai nghĩ đến còn phải chuẩn bị công cụ.
Trương Hữu Đường cũng gấp, "Ai, nhà ta có cưa, ta đi lấy, Cẩn ca nhi chờ chúng ta một chút, còn nhà ai có công cụ nữa thì nhanh chóng hành động."
Lý Cẩn, "Không chỉ cần có cưa, mà búa cũng cần, mang tới hết đi."
Những nhà có những thứ đồ đó chỉ là số ít, giằng co nửa canh giờ mới thu thập đủ sáu bộ đồ vật.
Những người không có công cụ đều cuống lên, "Chúng ta nên làm sao bây giờ? Cẩn ca nhi cũng không thể không quản chúng ta được."
"Đúng vậy, Cẩn ca nhi, chúng ta cũng muốn học."
"Cẩn ca nhi sẽ không vì chúng ta không có công cụ mà liền bỏ chúng ta qua một bên chứ?"
Trương Hữu Đường gõ đầu một hán tử trong đó, "Cẩn ca nhi nếu thật không muốn quả các ngươi thì đã không cho người gọi các ngươi đến. Tất cả bớt đi một câu đi, xem Cẩn ca nhi nói thế nào."
Lý Cẩn cười nói, "Không đủ cũng không sao, mọi người trước tiên nhìn thao tác ta như thế nào là được, sau đó lại chầm chậm luyện tập, nếu không hiểu có thể hỏi ta bất cứ lúc nào. Những người có công cụ thì phải hảo hảo học, đến lúc đó còn có thể làm sư phụ cho mọi người."
Những hán tử có công cụ nghe nói như thế đều cực kỳ cao hứng, cả người tràn đầy nhiệt tình.
"Được rồi, chúng ta nhất định sẽ hảo hảo học, tuyệt không phụ lòng kỳ vọng của Cẩn ca nhi."
"Cẩn ca nhi nhanh dạy đi, chúng ta khẳng định sẽ chuyên tâm học!"
Bởi vì công cụ có hạn, dù chỉ dạy tận tình, nhưng bọn họ cũng không thông minh như Vân Liệt, nên Lý Cẩn phải nói nhiều lần, bọn họ mới hiểu rõ. Cứ như thế, tốc độ chậm đi không ít.
Qua giữa trưa, chỉ xử lý xong một phần vật liệu gỗ, đến khi thật vất vả mới chuẩn bị xong, thì cũng đã xế chiều. Đến khi dạy mọi người lắp đặt cũng phí không ít thời gian, cuối cùng cũng xem như có mấy người đã học xong.
Ý tưởng Lý Cẩn rõ ràng, âm thanh vang dội, khi dạy người cũng rất kiên nhẫn, Lý lão hán nhìn từ xa xa, cảm thấy kiêu ngạo không thôi. Đây chính là tôn tử ruột của ông. Vừa nghĩ tới những gì ông cùng Lý lão thái đã làm, ông liền cảm thấy xấu hổ không thôi.
Sở dĩ lý chính báo cho ông, cũng là do không đành lòng. Dù sao đây cũng là đồ do Trạm tiểu tử thiết kế, y khi còn sống rất hiếu thuận, lý chính cũng hiểu rõ không phải tất cả mọi người ở Lý gia đều xấu, trước đây nếu không phải Lý Trì tới tìm ông, ông cũng không biết phải nên làm thế nào để thu xếp cho hai tỷ đệ họ.
Mới vừa dạy xong, Lý Cẩn liền thá lão bá có chút kỳ quái kia lặng yên đi ra không một tiếng động.
Lý Cẩn cũng không để trong lòng.
Lý Khôn là một trong số hán tử trong nhà có công cụ, hắn cũng đã học xong làm thế nào chế tạo phiên xa. Đến khi đẩy phiên xa về nhà, tinh thần hắn phấn chấn, khi nhìn thấy Vương Tiểu Miêu liền không nhịn được khen Cẩn ca nhi hai câu, "Cẩn ca nhi cũng thật có năng lực, vừa mang theo mọi người kiếm tiền, vừa dạy chúng ta chế tạo phiên xa, thực sự là người có thiện tâm."
"Có giỏi mấy thì cũng đã chậm, ngươi là người đã có tức phụ, chớ nhớ đến một tiểu ca chưa xuất giá nhà người ta."
Lý Khôn bị y nói mà nóng cả mặt, lúng ta lúng túng nói, "Ta sao lại nhớ y? Cẩn ca nhi cũng không phải là ca nhi bình thường. Trong thôn này, phỏng chừng hiện tại không ai xem y là ca nhi. Tiểu ca có năng lực như thế, so với hán tử không hề thua kém, tương lai nhất định là muốn thú thê."
Vương Tiểu Miêu hừ lạnh một tiếng, vẻ như không thích nghe lời này. Cứ như là vì y không có bản lĩnh nên mới gả cho Lý Khôn vậy. Mà dù y không có bản lĩnh thật, thì cũng không vui khi nghe điều này, y liền bưng chậu giặt quần áo ra cửa.
Ngày đó gặp phải Lý Cẩn, sau khi biết được toàn bộ chân tướng sự việc, Vương Tuấn liền ngay cả củi cũng không cần liền trực tiếp chạy về nhà, nhốt mình trong phòng. Vì cầu thân y mà ngoại trừ mua trứng gà cùng thịt, thì còn mua rượu, hôn nhân không thành nên những thứ đó đương nhiên bị trả trở về.
Buổi tối hôm đó hắn liền đem rượu ra uống hết, cả người say bí tỉ. Hắn đúng là người hiếu thuận, dù uống say nhưng vẫn còn nhớ a mỗ cần phải chăm sóc. Hắn say không nhẹ, cuối cùng vừa khóc vừa cười, a mỗ lo lắng cho hắn nên liền hỏi thêm mấy câu, khi biết được ngọn nguồn thì cũng không nhịn được khóc cùng nhi tử.
Chỉ cảm thấy y đã liên lụy Vương Tuấn rồi.
Vương Tiểu Miêu giặt quần áo một chút, vì nhớ ca ca cùng a mỗ nên liền trở về nhà mẹ đẻ một chuyến.
Thường ngày trở về, nếu như có Vương Tuấn ở nhà, Vương Tiểu Miêu chỉ dám nhìn lén vài lần, phàm là đi vào chung quy vẫn bị đánh đuổi. Có lúc y cảm thấy ca mình thật tàn nhẫn, cũng vì y gả cho Lý Khôn mà lại không cần đệ đệ này.
Ngày hôm nay, sau khi đến, phát hiện ca ca không có ở nhà, Vương Tiểu Miêu đặc biệt cao hứng đi vào nhà, "A mỗ, con đã trở về, Tiểu Miêu về thăm người nè."
Y cười đặc biệt vui vẻ, mỗi lần nhìn thấy a mỗ đều thích làm nũng. Vương Tiểu Miêu cầm thịt chín trong tay đặt lên bàn, đỡ a mỗ y ngồi dậy, cả người ôm lấy cánh tay a mỗ lắc lắc.
"A mỗ nhớ con không? Con muốn chết mất a mỗ a."
A mỗ y bất quá cũng chỉ ngoài bốn mươi, nhưng vì nguyên nhân bệnh tật nên cả khuôn mặt hiện ra vẻ vô cùng già nua, rõ ràng còn chưa đến năm mươi, nhưng so với người bảy mươi tuổi lại không khác quá nhiều, tóc tai trắng phau, trông vô cùng tiều tụy.
Nhìn thấy Tiểu Miêu cầm đồ ăn đến, ánh mắt y đau xót, thấp giọng nói, "Ngươi sao lại trở về? Tiểu ca cùng khuê nữ đã xuất giá, nào có ba ngày hết hai ngày chạy về nhà mẹ đẻ? Trở về cũng đành thôi còn mang theo cái gì. Không sợ Lý Khôn nói ngươi chỉ biết chiếu cố nhà mẹ đẻ sao?"
Vương Tiểu Miêu không để ý lắm bĩu môi, "Lý Không không quản con, người là a mỗ con, không chiếu cố người thì chiếu cố ai? Thịt đó người có thể ăn được, tất cả đều là cho a mỗ bồi bổ thân thể, con đã nấu chín rồi, a mỗ trực tiếp a là được, lần này không thể để ca ca phát hiện nữa."
Đôi mắt Vương a mỗ chua xót suýt nữa liền rơi nước mắt.
Lần trước Vương Tuấn phát hiện Vương Tiểu Miêu lấy đồ trong nhà mang về, liền trực tiếp vứt đi, làm Vương Tiểu Miêu đau lòng muốn chết.
"A mỗ biết rồi, ngươi lần sau cũng đừng lại lấy nữa, ngươi sống thật tốt, a mỗ an tâm rồi."
Vương Tiểu Miêu nghe tai trái ra tai phải, lần sau lấy lại cứ lấy. Trong lòng y chung quy vẫn nhớ đến Vương Tuấn, Vương Tiểu Miêu không nhịn được hỏi, "A mỗ, ca của con gần đây như thế nào rồi?"
Vương a mỗ nghĩ đến dáng dấp sau khi uống say của Vương Tuấn, trong lòng đột nhiên đau xót, tâm tình có chút kích động, nước mắt cũng tràn mi chảy ra, "Là a mỗ có lỗi với ca ngươi, là ta có lỗi với hắn! Đều tại ta vô dụng! Bị bệnh như thế, ta còn sống làm gì? Nếu như không có ta kéo ca của ngươi, hắn cũng sẽ không biến thành dáng dấp như vậy a!"
Vương Tiểu Miêu đau lòng muốn chết, "A mỗ, người đừng khóc, không có a mỗ, ca ca cũng không lớn đến như vậy. Nói không chừng còn chết đói khi còn bé, ở đâu lại là người liên lụy hắn? Ai cũng không nghĩ đến bệnh này, ca ca chính là một đầu gỗ, là chính hắn không có người coi trọng, không liền quan đến người! Người cũng không được nghĩ như vậy nữa, nếu không trong lòng ca ca sẽ rất khó chịu. Căn bản không phải là a mỗ liên lụy hắn."
"Chính là a mỗ liên lụy hắn, nếu như không có a mỗ, ca của ngươi nói không chừng sớm đã có người coi trọng, vẫn luôn kéo dài như vậy không chỉ vì ta trói buộc, mà còn có Lý lão thái kia, cái kẻ thích gây sự! Nếu như ta khỏe thì đã nhà tới bóp chết bà ta. Bà ta làm sao có thể đi chọc ghẹo người khác như vậy chứ!"
Trong lòng Vương Tiểu Miêu đột nhiên hồi hộp, "Cái gì Lý lão thái, cùng bà ấy có quan hệ gì?"
Vẻ mặt Vương a mỗ có chút cứng ngắc, lúc này mới phát hiện mình nói lỡ miệng.
Y rõ ràng tính tình Tiểu Miêu, sợ nó chạy đến Lý gia làm nháo, nên nhất quyết không nói cho nó biết.
Vương Tiểu Miêu có chút cuống lên, "A mỗ! Đến tột cùng xảy ra chuyện gì, a mỗ mau nói cho con biết đi! Người nếu không nói con liền đi Lý gia dùng hết sức để nháo, làm ầm tới họ không sống được thì mới thôi, sẽ không kiêng kỵ thể diện gì nữa."
Hết chương 42 – 21/10/2018
_________
*thụy nhan = 睡颜: dung nhan khi ngủ