Chương : 50
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhiếp Chi Hằng giải thích một câu, "Từ nhỏ đến lớn ta đã mang viên ngọc bội này, mặt trên còn khắc một chữ Hằng, vừa mới phát hiện không thấy, ngươi có thấy không?"
Mí mắt Vân Liệt không nâng lên một chút nào, "Không có."
Nhiếp Chi Hằng buồn bực tìm một vòng trong phòng, lại đi ra sân tìm một chút, không tìm được liền trở về nhà. Viên ngọc bội này hắn đã đeo mười mấy năm, đã sớm có tình cảm. Hắn năm ấy mười một tuổi gặp Lý Uyển mười ba tuổi, kinh động như gặp phải thiên nhân, trái tim nhỏ bé nhảy ầm ầm lên, muốn mang ngọc bội tặng nàng, âm thầm xác định chuyện chung thân, nhưng lại đau khổ bị từ chối.
Chàng thiếu niên Nhiếp Chi Hằng tan nát cõi lòng.
Mười bốn tuổi năm ấy, khi biết được Lý Uyển cùng người nhà trở về Trúc Khê thôn, hắn không cam lòng, một thân một mình chạy đến Trúc Khê thôn. Nhưng Lý Uyển mười sáu tuổi đã lấy chồng từ lâu, lúc đó nàng thậm chí ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, trong lòng Nhiếp Chi Hằng cả ý tưởng muốn làm thịt Triệu Đại Niên cũng có, nhưng mà trong bụng Lý Uyển lại có tiểu bảo bảo.
Nhiếp Chi Hằng hồn bay phách lạc rời đi, kể từ ấy không còn bước vào Kim Lâm thành nữa, cho tới hôm nay nhận sự nhờ vả của lão gia tử nên mới đến xem Vân Liệt một chút. Đây cũng là lần thứ hai hắn đến nơi này.
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Nhiếp Chi Hằng rất không thừa nhận mình từng vì một nữ nhân mà điên cuồng như thế.
Ăn cơm xong, phát hiện ở chỗ Vân Liệt cả một cái giường dư thừa cũng không có, Nhiếp Chi Hằng cực kỳ hối hận, vì vừa nhìn thấy nàng đã vội nhảy lên xe. Cái chỗ chết tiệt này có gì tốt mà ở chứ!
Vân Liệt liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói, "Ngọc bội của ngươi nói không chừng đã rơi ở trên trấn, nếu như bây giờ quay lại tìm biết đâu còn có thể tìm được."
Nhiếp Chi Hằng, "Không phải chỉ là ở chỗ ngươi mấy ngày thôi sao, lại hẹp hòi như vậy?"
Buổi tối hôm đó Nhiếp Chi Hằng đã ở nơi rách nát này ngủ một đêm, cả cái giường cũng không có, lót dưới thân chính là rơm rạ, sáng dậy trên người ngứa không chịu được.
Sau khi hắn mở mắt ra, chỉ muốn gãi phía sau lưng, hắn liền nhảy lên chạy tới trước mặt Vân Liệt, "Nhanh nhìn dùm ta một chút, có phải là có cái gì đó không? Sao lại không thoải mái như vậy chứ?"
Thấy vẻ mặt hắn không giống giả bộ, Vân Liệt liền vén y phục hắn lên.
Trên lưng nổi lên một nốt màu đỏ.
Vân Liệt thả áo xuống, nhàn nhạt nói, "Nổi lên nốt đỏ, quay trở lại nơi của ngươi đi."
Đâu là nơi của hắn chứ? Nhiếp Chi Hằng cười trào phúng.
Hắn sờ sờ cằm, đôi mắt nửa híp lại, "Ta sao lại cảm thấy ngươi đang đuổi ta đi chứ?"
Vân Liệt như không có chuyện gì xảy ra buông y phục hắn, cầm cung tên trên tường đeo lên, dự định săn một con dê cho Cẩn ca nhi nướng chân ăn. Hắn bước lên nhàn nhạt trả lời một câu, "Tùy ngươi, không muốn trở về thì cứ ở đi, trên người đừng tổn hại là được."
Nhiếp Chi Hằng định tìm một chiếc xe đi lên trấn xem, cũng không thể cứ như vậy mà mất nó được.
*
Sáng ấy Lý Cẩn cũng thức dậy từ rất sớm, không chỉ y, mà cả nhà cũng thức.
Lý Uyển cố ý thay đổi một bộ y phục màu trắng thuần khiết cho hai đứa trẻ, kiên nhẫn giao phó, "Hôm nay là ngày giỗ ngoại tổ phụ các con, hai con phải ngoan ngoãn, có biết không?"
Lý Cẩn chen miệng nói, "Tỷ, tỷ vẫn nên nói cho bọn đệ một chút những điều cần chú ý, cửu chất bọn đệ cần phải làm gì?"
Lý Uyển, "Không cần đặc biệt chú ý gì cả, làm như tỷ là được."
Cho dù Lý Uyển nói như vậy không chỉ một lần, nhưng là lần đầu làm ngày giỗ cha, Lý Cẩn vẫn có chút căng thẳng. Xác thực cũng không phải căng thẳng, mà là có chút lúng túng không biết làm thế nào.
Hai đứa trẻ cũng có chút sốt sắng, không biết làm sao mới tốt. Nghiên tỷ ôm một con gà con mình thích nhất vào ngực, hỏi Lý Uyển, "Nương, con có thể đem gà con mang theo cho ngoại tổ phụ nhìn không?"
Gà con lớn rồi còn có thể đẻ trứng cho nhà, lại còn ấp ra gà con, Nghiên tỷ cảm thấy chúng nó thật lợi hại.
"Ôm đi."
Lý Uyển thay một thân y phục màu trắng, không trang điểm phấn son, ngũ quan xinh đẹp như đóa phù dung sớm mai. Nghiên tỷ dang tay ôm chân Lý Uyển, chớp chớp đôi mắt tròn vo, "Nương, ngoại tổ mẫu cũng xinh đẹp giống nương phải không?"
Tướng mạo Lý Uyển cùng Cẩn ca nhi đều theo nương bọn họ, nương họ trước đây được xưng là mỹ nhân kinh thành. Mặc dù là thứ nữ, nhưng người cầu được thú nàng lại xếp hàng cả một con đường.
"Ngoại tổ mẫu so với nương xinh đẹp hơn." Lý Uyển bế con gái lên.
Bởi vì Cẩn ca nhi khôi phục thần trí, nên ngày giỗ cha năm nay, tâm tình Lý Uyển cũng không ngột ngạt giống như những năm trước đây. Nàng căn dặn Cẩn ca nhi đem toàn bộ đồ theo, liền mang ba người y đi viếng mộ.
Mộ Lý gia tại đầu đông làng. Ra khỏi làng, đầu đông là đất ruộng mênh mông vô bờ, bên trong mảnh ruộng cạn này có năm mẫu là của Lý gia, những mẫu ruộng này nối liền cùng nhau, diện tích không nhỏ. Đầu trên có một mảnh được cố ý tách ra để làm mộ phần, không chỉ có cha của họ được chôn ở chỗ này, mà nương họ cũng được chôn ở đây.
Hai mộ phần nằm song song cùng một chỗ.
Đầu thôn còn có một cái giếng nước, đây là giếng nước duy nhất của Trúc Khê thôn, cũng không biết đã được đào ra tự lúc nào. Bên trong Trúc Khê thôn còn có một dòng suối nhỏ, nên ngày thường rất ít người đến giếng lấy nước.
Lý Uyển ra hiệu Cẩn ca nhi thả đồ xuống, trước tiên mang đồ cúng cha.
Sau đó liền đốt giấy vàng.
Rồi ra hiệu ba người cùng với nàng cùng dập đầu lạy, "Cha, con mang Cẩn ca nhi cùng hai đứa trẻ đến cúng tế ngài, nhờ ngài phù hộ, Cẩn ca nhi đã khôi phục bình thường, hai đứa trẻ cũng đều lớn rồi, cũng rất hiểu chuyện, trong nhà hết thảy đều tốt. Cha cùng nương tại đáy mồ không cần lo lắng, con sẽ chăm sóc trong nhà."
Lý Cẩn dập đầu xong, cũng nói theo, "Cha, con trai bất hiếu, té bể đầu, nên không thể cùng ngài hảo hảo trò chuyện. Bây giờ cuộc sống trong nhà càng ngày càng tốt, cha hãy yên tâm, con sẽ bảo vệ tốt tỷ tỷ, quyết không để tỷ lại chịu đựng oan ức. Hiện tại con cùng tỷ tỷ còn nghĩ cách kiếm chút tiền, sẽ không bao giờ ăn cơm không đủ no nữa."
Nghĩ đến thời điểm vừa đến nơi này, tỷ tỷ vì để cho y ăn nhiều chút, mà mỗi bữa chỉ uống cháo loãng, đôi mắt Lý Cẩn bỗng dưng có chút chua xót.
Nếu như cha nương còn tại thế thì tốt biết bao.
Thấy y đỏ cả mắt, đôi mắt Lý Uyển cũng có chút hồng, nàng đưa tay lau nước mắt một cái, cười cười nói, "Lần trước đến quên nói cho cha nương biết, nữ nhi đã cùng Triệu Đại Niên ly hôn, hiện tại cùng Cẩn ca nhi ở căn nhà người thợ săn để lại, sau này có thể thường xuyên đến thăm cha nương rồi. Cha không cần vì nữ nhi mà lo lắng, sau khi rời đi Triệu gia, mỗi ngày nữ nhi trải qua thư thái cực kỳ, Cẩn ca nhi lại biết thương yêu chăm sóc, cả nhóm lửa cũng không nỡ để nữ nhi làm. Ngài cũng không cần lo lắng cho Cẩn ca nhi, mặc dù hắn đã đến tuổi làm mai, việc thành thân cũng không có tin tức, thế nhưng chuyện chung thân của hắn nữ nhi sẽ luôn nhìn chằm chằm lo lắng, tất nhiên phải tìm người đối tốt với Cẩn ca nhi mới được.
Bỗng chốc, trong óc Lý Uyển chợt lóe lên gương mặt Vân Liệt. Lại nói, hắn đối xử với Cẩn ca nhi thật không thể chê, nhưng nếu không phải thân phận hắn quá phức tạp, Lý Uyển có lẽ sẽ suy nghĩ đến hắn một chút.
Nghe đến lời nói của tỷ tỷ, trên mặt Lý Cẩn liền nóng lên, liền ngẩng đầu lên, nói lầm bầm, "Cha, cha đừng nghe tỷ tỷ nói bậy, con ở một mình rất tự tại, cái gì mà thành với thân chứ! Con còn nhỏ mà, hà tất phải tìm người quản con sao?"
Lại nói liên miên cằn nhằn một tràng, Lý Uyển mới đứng lên. Vì quỳ có chút lâu, nên chân có chút tê, kém chút nữa đã ngã sấp xuống. Lý Cẩn liền vội vã giúp đỡ nàng một chút, "Cẩn thận chút."
"Tỷ không sao."
Trên đường trở về bọn họ lại đụng phải Lý lão hán cùng nhị thúc bọn họ, Lý Trì. Ngày hôm nay Lý Trì không đi lên trấn, cố ý xin nghỉ một ngày.
Xấu hổ không chịu nổi.
Trong nhà ít đi Lỹ lão thái, thanh tịnh không ít. Lý lão hán gần đây cuộc sống rất hài lòng, khí sắc so với trước đây khá hơn nhiều.
Lý Trì nhịn không được liếc mắt nhìn bọn họ một cái, thấy đôi mắt tỷ đệ có chút đỏ, lòng cũng có chút chua xót, "Uyển tỷ cùng Cẩn ca nhi cũng tới viếng mộ sao?"
Lý Uyển gật gật đầu. Trước đây khi còn ở nhà, nhị thúc đối với bọn họ cũng xem như rất chăm sóc. Lý Uyển nhẹ giọng đối Cẩn ca nhi nói, "Cẩn ca nhi, đây là nhị thúc."
Tâm tư Lý Cẩn vội chuyển, cũng chào một câu.
Mấy năm qua bọn họ cơ hồ không biết nói chuyện thế nào, giờ khắc này gặp lại cũng có chút lúng túng, khách sáo hai câu liền rời đi. Lý Uyển từ đầu đến cuối vẫn không liếc nhìn Lý lão hán một cái.
Đôi mắt Lý lão hán đau xót, tầm mắt mơ hồ đi cũng không nhận ra.
"Cha, cẩn thận dưới chân."
Lý lão hán đáp một tiếng, "A, ta biết."
*
Rất nhanh đã về đến nhà nhà, từ xa xa bọn họ đã nhìn thấy Nhiếp Chi Hằng đang ngồi xổm trước cửa nhà họ, rất giống một con chó mặt xệ*, cả người hiện ra vẻ vô cùng đáng thương.
Ban đầu hắn cũng không biết chuyện Lý Uyển ly hôn, thậm chí cũng không biết Lý Uyển ở tại Trúc Khê thôn, hắn vốn định thuê một chiếc xe bò trở về trấn lấy chút thuốc. Vân Liệt trước đó lại bỏ chạy không thấy đâu, nên hắn không thể làm gì khác hơn là hướng thôn dân hỏi thăm một chút.
Thấy hắn mặt quan như ngọc, khí chất bất phàm, mọi người đến gần gần như ong vỡ tổ, tranh tiên khủng hậu* nói chuyện với hắn. Nông gia thiếu chuyện giải trí, nên có chuyện mới mẻ đáng giá mọi người liền nói đến nửa ngày.
Nhiếp Chi Hằng không làm giá gì, cười rộ lên còn rất được người yêu thích. Nhóm đại nương mặt mày hớn hở, cười nói, "Ai nha, thì ra là bằng hữu Liệt tiểu tử sao? Liệt tiểu tử là người có năng lực, là tay săn tốt, thảo nào lại có hảo hằng hữu như thế. Ngươi xem xem, tướng mạo này, chỉ sợ ngoại trừ Cẩn ca nhi, mười tám dặm thôn cũng không ai bằng!"
"Đại nương nói cho ngươi biết, ngươi tới Trúc Khê là đúng nơi rồi. Nơi này không chỉ có phong cảnh đẹp, các cô nương tốt cũng nhiều. Tiểu tử có thành thân chưa? Có coi trọng ai chưa? Nếu như chưa có đại nương ta thật ra có thể tìm cho ngươi một người."
"Bà có thể tìm ai cho hắn? Sẽ không phải lại là cô cháu gái gả không được của bà chứ?"
Thần sắc đại nương cứng đờ, "Cái gì gọi là gả không được? Tướng mạo tiểu tú không kém, nữ công cũng tốt, nếu như không phải vì mẹ nó không còn, làm trễ nãi việc hôn sự của hài tử, nói không chừng đã gả nó từ lâu. Con bé là hảo cô nương có tiếng mười dặm tám thôn nha."
Nhiếp Chi Hằng còn chưa từng được nghe qua các đại nương bát quái, đáy mắt tràn đầy mới mẻ, nghe đến say sưa ngon lành. Vốn là muốn mượn xe bò, ấy mà chuyện cần làm cũng quên sạch.
Nhóm đại nương không cẩn thận liền lệch chủ đề, "Ngược lại nói về tên tuổi nổi vang, theo ta thấy, cũng chỉ có Uyển tỷ xứng với dánh hiệu này. Nàng hiện tại đã ly hôn cùng Triệu Đại Niên, người muốn cầu thú nàng phỏng chừng có thể xếp tới Thảo Bình thôn đi."
Ánh mắt Nhiếp Chi Hằng đột nhiên híp lại. Triệu Đại Niên? Uyển tỷ?
Tay hắn khó giải thích có chút run run, bất chợt bắt được tay đại nương, "Đại nương, thím nói đến là Lý Uyển? Nàng ly hôn?"
Đại nương bị hắn nắm tay đau, nhăn mặt lại, thấy vẻ mặt tiêu tử rất lo lắng, liền theo bản năng mà trả lời, "Có thể không phải nàng sao, Trúc Khê thông cũng chỉ có một Uyển tỷ, Triệu lão thái không phải người tốt lành, Uyển tỷ ly hôn cũng tốt."
Ánh mắt Nhiếp Chi Hằng sáng quắc, nếu không phải rõ ràng chính tay nghe được, có lẽ hắn đã không dám tin tưởng.
Đầu hắn có chút mơ màng, liền hỏi nhà Lý Uyển ở đâu, liền chạy tới trước cửa nhà nàng.
Hết chương 50 – 4/11/2018
_________
*tranh tiên khủng hậu - 争先恐后: tranh giành đi trước, sợ bị bỏ lại đằng sau
*chó mặt xệ = chó Pug. Hằng ca bị so sánh với em này nè
Nhiếp Chi Hằng giải thích một câu, "Từ nhỏ đến lớn ta đã mang viên ngọc bội này, mặt trên còn khắc một chữ Hằng, vừa mới phát hiện không thấy, ngươi có thấy không?"
Mí mắt Vân Liệt không nâng lên một chút nào, "Không có."
Nhiếp Chi Hằng buồn bực tìm một vòng trong phòng, lại đi ra sân tìm một chút, không tìm được liền trở về nhà. Viên ngọc bội này hắn đã đeo mười mấy năm, đã sớm có tình cảm. Hắn năm ấy mười một tuổi gặp Lý Uyển mười ba tuổi, kinh động như gặp phải thiên nhân, trái tim nhỏ bé nhảy ầm ầm lên, muốn mang ngọc bội tặng nàng, âm thầm xác định chuyện chung thân, nhưng lại đau khổ bị từ chối.
Chàng thiếu niên Nhiếp Chi Hằng tan nát cõi lòng.
Mười bốn tuổi năm ấy, khi biết được Lý Uyển cùng người nhà trở về Trúc Khê thôn, hắn không cam lòng, một thân một mình chạy đến Trúc Khê thôn. Nhưng Lý Uyển mười sáu tuổi đã lấy chồng từ lâu, lúc đó nàng thậm chí ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, trong lòng Nhiếp Chi Hằng cả ý tưởng muốn làm thịt Triệu Đại Niên cũng có, nhưng mà trong bụng Lý Uyển lại có tiểu bảo bảo.
Nhiếp Chi Hằng hồn bay phách lạc rời đi, kể từ ấy không còn bước vào Kim Lâm thành nữa, cho tới hôm nay nhận sự nhờ vả của lão gia tử nên mới đến xem Vân Liệt một chút. Đây cũng là lần thứ hai hắn đến nơi này.
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Nhiếp Chi Hằng rất không thừa nhận mình từng vì một nữ nhân mà điên cuồng như thế.
Ăn cơm xong, phát hiện ở chỗ Vân Liệt cả một cái giường dư thừa cũng không có, Nhiếp Chi Hằng cực kỳ hối hận, vì vừa nhìn thấy nàng đã vội nhảy lên xe. Cái chỗ chết tiệt này có gì tốt mà ở chứ!
Vân Liệt liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói, "Ngọc bội của ngươi nói không chừng đã rơi ở trên trấn, nếu như bây giờ quay lại tìm biết đâu còn có thể tìm được."
Nhiếp Chi Hằng, "Không phải chỉ là ở chỗ ngươi mấy ngày thôi sao, lại hẹp hòi như vậy?"
Buổi tối hôm đó Nhiếp Chi Hằng đã ở nơi rách nát này ngủ một đêm, cả cái giường cũng không có, lót dưới thân chính là rơm rạ, sáng dậy trên người ngứa không chịu được.
Sau khi hắn mở mắt ra, chỉ muốn gãi phía sau lưng, hắn liền nhảy lên chạy tới trước mặt Vân Liệt, "Nhanh nhìn dùm ta một chút, có phải là có cái gì đó không? Sao lại không thoải mái như vậy chứ?"
Thấy vẻ mặt hắn không giống giả bộ, Vân Liệt liền vén y phục hắn lên.
Trên lưng nổi lên một nốt màu đỏ.
Vân Liệt thả áo xuống, nhàn nhạt nói, "Nổi lên nốt đỏ, quay trở lại nơi của ngươi đi."
Đâu là nơi của hắn chứ? Nhiếp Chi Hằng cười trào phúng.
Hắn sờ sờ cằm, đôi mắt nửa híp lại, "Ta sao lại cảm thấy ngươi đang đuổi ta đi chứ?"
Vân Liệt như không có chuyện gì xảy ra buông y phục hắn, cầm cung tên trên tường đeo lên, dự định săn một con dê cho Cẩn ca nhi nướng chân ăn. Hắn bước lên nhàn nhạt trả lời một câu, "Tùy ngươi, không muốn trở về thì cứ ở đi, trên người đừng tổn hại là được."
Nhiếp Chi Hằng định tìm một chiếc xe đi lên trấn xem, cũng không thể cứ như vậy mà mất nó được.
*
Sáng ấy Lý Cẩn cũng thức dậy từ rất sớm, không chỉ y, mà cả nhà cũng thức.
Lý Uyển cố ý thay đổi một bộ y phục màu trắng thuần khiết cho hai đứa trẻ, kiên nhẫn giao phó, "Hôm nay là ngày giỗ ngoại tổ phụ các con, hai con phải ngoan ngoãn, có biết không?"
Lý Cẩn chen miệng nói, "Tỷ, tỷ vẫn nên nói cho bọn đệ một chút những điều cần chú ý, cửu chất bọn đệ cần phải làm gì?"
Lý Uyển, "Không cần đặc biệt chú ý gì cả, làm như tỷ là được."
Cho dù Lý Uyển nói như vậy không chỉ một lần, nhưng là lần đầu làm ngày giỗ cha, Lý Cẩn vẫn có chút căng thẳng. Xác thực cũng không phải căng thẳng, mà là có chút lúng túng không biết làm thế nào.
Hai đứa trẻ cũng có chút sốt sắng, không biết làm sao mới tốt. Nghiên tỷ ôm một con gà con mình thích nhất vào ngực, hỏi Lý Uyển, "Nương, con có thể đem gà con mang theo cho ngoại tổ phụ nhìn không?"
Gà con lớn rồi còn có thể đẻ trứng cho nhà, lại còn ấp ra gà con, Nghiên tỷ cảm thấy chúng nó thật lợi hại.
"Ôm đi."
Lý Uyển thay một thân y phục màu trắng, không trang điểm phấn son, ngũ quan xinh đẹp như đóa phù dung sớm mai. Nghiên tỷ dang tay ôm chân Lý Uyển, chớp chớp đôi mắt tròn vo, "Nương, ngoại tổ mẫu cũng xinh đẹp giống nương phải không?"
Tướng mạo Lý Uyển cùng Cẩn ca nhi đều theo nương bọn họ, nương họ trước đây được xưng là mỹ nhân kinh thành. Mặc dù là thứ nữ, nhưng người cầu được thú nàng lại xếp hàng cả một con đường.
"Ngoại tổ mẫu so với nương xinh đẹp hơn." Lý Uyển bế con gái lên.
Bởi vì Cẩn ca nhi khôi phục thần trí, nên ngày giỗ cha năm nay, tâm tình Lý Uyển cũng không ngột ngạt giống như những năm trước đây. Nàng căn dặn Cẩn ca nhi đem toàn bộ đồ theo, liền mang ba người y đi viếng mộ.
Mộ Lý gia tại đầu đông làng. Ra khỏi làng, đầu đông là đất ruộng mênh mông vô bờ, bên trong mảnh ruộng cạn này có năm mẫu là của Lý gia, những mẫu ruộng này nối liền cùng nhau, diện tích không nhỏ. Đầu trên có một mảnh được cố ý tách ra để làm mộ phần, không chỉ có cha của họ được chôn ở chỗ này, mà nương họ cũng được chôn ở đây.
Hai mộ phần nằm song song cùng một chỗ.
Đầu thôn còn có một cái giếng nước, đây là giếng nước duy nhất của Trúc Khê thôn, cũng không biết đã được đào ra tự lúc nào. Bên trong Trúc Khê thôn còn có một dòng suối nhỏ, nên ngày thường rất ít người đến giếng lấy nước.
Lý Uyển ra hiệu Cẩn ca nhi thả đồ xuống, trước tiên mang đồ cúng cha.
Sau đó liền đốt giấy vàng.
Rồi ra hiệu ba người cùng với nàng cùng dập đầu lạy, "Cha, con mang Cẩn ca nhi cùng hai đứa trẻ đến cúng tế ngài, nhờ ngài phù hộ, Cẩn ca nhi đã khôi phục bình thường, hai đứa trẻ cũng đều lớn rồi, cũng rất hiểu chuyện, trong nhà hết thảy đều tốt. Cha cùng nương tại đáy mồ không cần lo lắng, con sẽ chăm sóc trong nhà."
Lý Cẩn dập đầu xong, cũng nói theo, "Cha, con trai bất hiếu, té bể đầu, nên không thể cùng ngài hảo hảo trò chuyện. Bây giờ cuộc sống trong nhà càng ngày càng tốt, cha hãy yên tâm, con sẽ bảo vệ tốt tỷ tỷ, quyết không để tỷ lại chịu đựng oan ức. Hiện tại con cùng tỷ tỷ còn nghĩ cách kiếm chút tiền, sẽ không bao giờ ăn cơm không đủ no nữa."
Nghĩ đến thời điểm vừa đến nơi này, tỷ tỷ vì để cho y ăn nhiều chút, mà mỗi bữa chỉ uống cháo loãng, đôi mắt Lý Cẩn bỗng dưng có chút chua xót.
Nếu như cha nương còn tại thế thì tốt biết bao.
Thấy y đỏ cả mắt, đôi mắt Lý Uyển cũng có chút hồng, nàng đưa tay lau nước mắt một cái, cười cười nói, "Lần trước đến quên nói cho cha nương biết, nữ nhi đã cùng Triệu Đại Niên ly hôn, hiện tại cùng Cẩn ca nhi ở căn nhà người thợ săn để lại, sau này có thể thường xuyên đến thăm cha nương rồi. Cha không cần vì nữ nhi mà lo lắng, sau khi rời đi Triệu gia, mỗi ngày nữ nhi trải qua thư thái cực kỳ, Cẩn ca nhi lại biết thương yêu chăm sóc, cả nhóm lửa cũng không nỡ để nữ nhi làm. Ngài cũng không cần lo lắng cho Cẩn ca nhi, mặc dù hắn đã đến tuổi làm mai, việc thành thân cũng không có tin tức, thế nhưng chuyện chung thân của hắn nữ nhi sẽ luôn nhìn chằm chằm lo lắng, tất nhiên phải tìm người đối tốt với Cẩn ca nhi mới được.
Bỗng chốc, trong óc Lý Uyển chợt lóe lên gương mặt Vân Liệt. Lại nói, hắn đối xử với Cẩn ca nhi thật không thể chê, nhưng nếu không phải thân phận hắn quá phức tạp, Lý Uyển có lẽ sẽ suy nghĩ đến hắn một chút.
Nghe đến lời nói của tỷ tỷ, trên mặt Lý Cẩn liền nóng lên, liền ngẩng đầu lên, nói lầm bầm, "Cha, cha đừng nghe tỷ tỷ nói bậy, con ở một mình rất tự tại, cái gì mà thành với thân chứ! Con còn nhỏ mà, hà tất phải tìm người quản con sao?"
Lại nói liên miên cằn nhằn một tràng, Lý Uyển mới đứng lên. Vì quỳ có chút lâu, nên chân có chút tê, kém chút nữa đã ngã sấp xuống. Lý Cẩn liền vội vã giúp đỡ nàng một chút, "Cẩn thận chút."
"Tỷ không sao."
Trên đường trở về bọn họ lại đụng phải Lý lão hán cùng nhị thúc bọn họ, Lý Trì. Ngày hôm nay Lý Trì không đi lên trấn, cố ý xin nghỉ một ngày.
Xấu hổ không chịu nổi.
Trong nhà ít đi Lỹ lão thái, thanh tịnh không ít. Lý lão hán gần đây cuộc sống rất hài lòng, khí sắc so với trước đây khá hơn nhiều.
Lý Trì nhịn không được liếc mắt nhìn bọn họ một cái, thấy đôi mắt tỷ đệ có chút đỏ, lòng cũng có chút chua xót, "Uyển tỷ cùng Cẩn ca nhi cũng tới viếng mộ sao?"
Lý Uyển gật gật đầu. Trước đây khi còn ở nhà, nhị thúc đối với bọn họ cũng xem như rất chăm sóc. Lý Uyển nhẹ giọng đối Cẩn ca nhi nói, "Cẩn ca nhi, đây là nhị thúc."
Tâm tư Lý Cẩn vội chuyển, cũng chào một câu.
Mấy năm qua bọn họ cơ hồ không biết nói chuyện thế nào, giờ khắc này gặp lại cũng có chút lúng túng, khách sáo hai câu liền rời đi. Lý Uyển từ đầu đến cuối vẫn không liếc nhìn Lý lão hán một cái.
Đôi mắt Lý lão hán đau xót, tầm mắt mơ hồ đi cũng không nhận ra.
"Cha, cẩn thận dưới chân."
Lý lão hán đáp một tiếng, "A, ta biết."
*
Rất nhanh đã về đến nhà nhà, từ xa xa bọn họ đã nhìn thấy Nhiếp Chi Hằng đang ngồi xổm trước cửa nhà họ, rất giống một con chó mặt xệ*, cả người hiện ra vẻ vô cùng đáng thương.
Ban đầu hắn cũng không biết chuyện Lý Uyển ly hôn, thậm chí cũng không biết Lý Uyển ở tại Trúc Khê thôn, hắn vốn định thuê một chiếc xe bò trở về trấn lấy chút thuốc. Vân Liệt trước đó lại bỏ chạy không thấy đâu, nên hắn không thể làm gì khác hơn là hướng thôn dân hỏi thăm một chút.
Thấy hắn mặt quan như ngọc, khí chất bất phàm, mọi người đến gần gần như ong vỡ tổ, tranh tiên khủng hậu* nói chuyện với hắn. Nông gia thiếu chuyện giải trí, nên có chuyện mới mẻ đáng giá mọi người liền nói đến nửa ngày.
Nhiếp Chi Hằng không làm giá gì, cười rộ lên còn rất được người yêu thích. Nhóm đại nương mặt mày hớn hở, cười nói, "Ai nha, thì ra là bằng hữu Liệt tiểu tử sao? Liệt tiểu tử là người có năng lực, là tay săn tốt, thảo nào lại có hảo hằng hữu như thế. Ngươi xem xem, tướng mạo này, chỉ sợ ngoại trừ Cẩn ca nhi, mười tám dặm thôn cũng không ai bằng!"
"Đại nương nói cho ngươi biết, ngươi tới Trúc Khê là đúng nơi rồi. Nơi này không chỉ có phong cảnh đẹp, các cô nương tốt cũng nhiều. Tiểu tử có thành thân chưa? Có coi trọng ai chưa? Nếu như chưa có đại nương ta thật ra có thể tìm cho ngươi một người."
"Bà có thể tìm ai cho hắn? Sẽ không phải lại là cô cháu gái gả không được của bà chứ?"
Thần sắc đại nương cứng đờ, "Cái gì gọi là gả không được? Tướng mạo tiểu tú không kém, nữ công cũng tốt, nếu như không phải vì mẹ nó không còn, làm trễ nãi việc hôn sự của hài tử, nói không chừng đã gả nó từ lâu. Con bé là hảo cô nương có tiếng mười dặm tám thôn nha."
Nhiếp Chi Hằng còn chưa từng được nghe qua các đại nương bát quái, đáy mắt tràn đầy mới mẻ, nghe đến say sưa ngon lành. Vốn là muốn mượn xe bò, ấy mà chuyện cần làm cũng quên sạch.
Nhóm đại nương không cẩn thận liền lệch chủ đề, "Ngược lại nói về tên tuổi nổi vang, theo ta thấy, cũng chỉ có Uyển tỷ xứng với dánh hiệu này. Nàng hiện tại đã ly hôn cùng Triệu Đại Niên, người muốn cầu thú nàng phỏng chừng có thể xếp tới Thảo Bình thôn đi."
Ánh mắt Nhiếp Chi Hằng đột nhiên híp lại. Triệu Đại Niên? Uyển tỷ?
Tay hắn khó giải thích có chút run run, bất chợt bắt được tay đại nương, "Đại nương, thím nói đến là Lý Uyển? Nàng ly hôn?"
Đại nương bị hắn nắm tay đau, nhăn mặt lại, thấy vẻ mặt tiêu tử rất lo lắng, liền theo bản năng mà trả lời, "Có thể không phải nàng sao, Trúc Khê thông cũng chỉ có một Uyển tỷ, Triệu lão thái không phải người tốt lành, Uyển tỷ ly hôn cũng tốt."
Ánh mắt Nhiếp Chi Hằng sáng quắc, nếu không phải rõ ràng chính tay nghe được, có lẽ hắn đã không dám tin tưởng.
Đầu hắn có chút mơ màng, liền hỏi nhà Lý Uyển ở đâu, liền chạy tới trước cửa nhà nàng.
Hết chương 50 – 4/11/2018
_________
*tranh tiên khủng hậu - 争先恐后: tranh giành đi trước, sợ bị bỏ lại đằng sau
*chó mặt xệ = chó Pug. Hằng ca bị so sánh với em này nè