Chương 19
Trời còn chưa sáng, trong núi sương giăng mù mịt, nếu không phải có Thẩm Huyền Thanh, còn có mấy con chó ở đây, một mình Lục Cốc chắc chắn không dám lên núi vào giờ này.Con chó nhỏ thỉnh thoảng gâu gâu sủa hai tiếng, vang vọng trong núi rừng trống trải.Hai người bọn họ lúc này còn đang ở bìa rừng, nơi này thường có người tới, rất ít thú hoang, dắt chó theo không cần sợ, sói hổ hung mãnh đều ở sâu trong núi.Sau hai khắc (~30 phút) đi con đường này, đi vào phía rừng cây ít người qua lại, mặt trời cũng sắp ló dạng, động vật kiếm ăn ban đêm sẽ quay về tổ trước khi trời sáng, vậy cũng đỡ lo hơn.Đợi trời sáng hẳn mới lên đường không phải không được, nhưng Thẩm Huyền Thanh đã quen đi giờ này rồi, đến khi hắn tới nhà trong núi mới qua nửa buổi sáng, còn hơn nửa ngày đủ để làm rất nhiều việc.Nhưng hiện tại, hắn nghe động tĩnh của Lục Cốc phía sau, thầm nghĩ lần sau vẫn nên chờ trời sáng hẵng đi. Hiện tại không cần mệt sống mệt chết mà trả nợ, từ từ thôi cũng được, không cần quá vội."Những cọc gỗ bị chặt gãy này dẫn đến phía trước, đến đó có mấy cái cây có dấu vết bị rìu chém mấy nhát, cứ đi theo là được."Nghe thẩm Huyền Thanh nói, Lục Cốc liền đưa mắt nhìn cọc gỗ, cẩn thận ghi nhớ.Đoạn đường lúc nãy còn có lối đi do nhiều người đi qua tạo thành, đến giờ thì không còn nữa. Vì muốn để y nhìn rõ hơn chút, Thẩm Huyền Thanh còn bảo y đi lên trước, vừa đi vừa chỉ rõ dấu hiệu dọc đường.Trời tờ mờ sáng, mặt trời còn chưa ló, nhưng đã sáng lên không ít, kéo xe đẩy đến khi mệt mỏi, thấy chỗ đất bằng phẳng, hai người liền dừng lại nghỉ ngơi, thuận tiện ăn bánh bao lót dạ.Vừa đi vừa nghỉ, vốn Thẩm Huyền Thanh có thể đến nơi trong một canh rưỡi (~3h), nhưng hôm nay vì phải kéo theo xe đẩy nên mất gần ba canh giờ (~6h) mới đến nơi.Lục Cốc quan sát mảnh sân trước mặt, ai mà ngờ trong núi sâu cũng có tường bùn cao đến vậy, còn cao hơn cả tường trong núi, ngay cả cửa viện cũng cao lớn, nhìn là biết chắc bền.Thẩm Huyền Thanh thấy y ngạc nhiên, sau khi mở cửa đẩy xe vào, lúc dỡ đồ liền nói cho y biết nguyên nhân.Sư phụ hắn, cũng chính là lão thợ săn, vào một tối mười mấy năm trước, vì uống rượu nên đi nghỉ sớm, lúc đó trời còn chưa tối. Chợt ông nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, là một con gấu già đi ra từ sâu trong núi, xông vào phòng bếp của ông soàn soạt lục lọi đồ ăn.Gạo vào mì bị ăn hết, túi đựng mì đều bị xé nát rải rác khắp trên đất, quả bí ngô cũng bị ăn sạch, một ổ thỏ bắt sống định nuôi đều bị con gấu đó cắn chết hết.Gặp gấu trên núi không phải chuyện nhỏ, hơn nữa còn là loại gấu đã sống nhiều năm này, như thể thành tinh rồi, đồ gì ngon cũng moi ra được, bề ngoài lại đáng sợ, một móng của nó mà vuốt xuống có khi mất cả mạng người.Lão thợ săn ở trong phòng không dám phát ra tiếng động. Nó vẫn quanh quẩn bên ngoài, muốn xông vào trong phòng, đi quanh vài vòng bỗng đụng phải cửa. May mà trước khi đi ngủ lão thợ săn đã dùng thân cây thô to chắn cửa, nó đụng vài cái không phá được, liền tới trước cửa sổ gỗ dùng một móng đập vỡ nát.Giường của lão thợ săn nằm ngay dưới cửa sổ, khi nhận ra gấu giá đi tới trước cửa sổ, ông vội xoay người trốn dưới gầm giường, không dám nhúc nhích.Cửa sổ nhỏ, gấu già không chui vào được, khều khều móng vuốt cũng không moi được gì. Có lẽ nó đã ăn no lười động, nên tìm một chỗ bên ngoài nằm sấp ngủ. Cả đêm tiếng ngáy như sấm vang vọng, khiến lão thợ săn trốn dưới gầm giường không dám động đậy, với ông mà nói là một đêm dài dày vò.Đợi đến hừng đông, gấu già ăn no ngủ kĩ rồi rời đi, lão thợ săn mới dám ló đầu ra, nhân lúc trời sáng vội vàng xuống núi.Sợ con gấu kia biết nơi này có thức ăn, sau này sẽ thường xuyên chạy tới, ông đã gọi cả nhà hơn mười người, thêm bốn, năm hán tử trai tráng trong thôn mang theo rơm rạ cùng bùn đắp tường, còn dắt theo hơn hai mấy con chó, mượn cả chó thôn bên. Mọi người đem theo búa, rìu, cung tên, kéo nhau vào núi.Nghề thợ săn nguy hiểm là vậy, nhưng kiếm được nhiều tiền hơn nông dân bình thường. Lão thợ săn không muốn bỏ nghề này, nên đã bỏ số tiền công lớn để xây tường viện cao đến vậy trong núi sâu này, có thể cản được mấy con mãnh thú lang thang từ trong rừng đi ra.Không chỉ tường viện, một phần ngôi nhà bị phá hủy cũng đã được sửa chữa.Hiện giờ căn nhà này cho Thẩm Huyền Thanh ở khi lên núi, mười mấy năm trôi qua vẫn kiên cố như trước. Không chỉ đầu tư tường viện, nhà cũng được xây bằng gỗ tốt. Trong núi sâu nhiều nhất là gỗ, lại không ai quản đến tận đây. Lúc trước lão thợ săn xây phòng nhỏ đều dùng gỗ tốt, nếu không trong núi gió to tuyết lớn, mùa đông người xuống núi, nếu mái nhà bị đè sập, đầu xuân năm sau lại lên núi, sẽ không có chỗ ở.Lục Cốc nghe nói có gấu mắt liền mở to, hiển nhiên là sợ hãi. Lúc trước y biết trong núi hung hiểm, nhưng không ngờ lại có cả gấu tới ở qua nơi này. Nhưng sau khi nghe Thẩm Huyền Thanh nói xong, y nhìn tường viện cao như vậy, quả thật không gì xông vào được mới thấy yên lòng.Y giúp chuyển đồ trên xe đẩy vào phòng bếp, liếc mắt thấy bên trong không được dọn dẹp gọn gàng, nhưng cũng không dám nói gì, thầm nghĩ lát nữa sau khi ăn cơm xong sẽ qua đây thu dọn.Hai người đi đường ba canh giờ, đường núi không dễ đi, Thẩm Huyền Thanh còn kéo xe đẩy hơn trăm cân, giờ vừa mệt vừa đói, Lục Cốc thấy không còn gì y có thể chuyển được nữa, liền xắn tay áo bận rộn trong bếp.Có hơn mười cái bánh bao đem theo từ nhà, hâm nóng là có thể ăn, y nhặt rau cải đem đi rửa sạch rồi xào, còn tráng thêm trứng gà.Lúc ở Lục gia, số lần y vào bếp không nhiều lắm, Đỗ Hà Hoa sợ y ăn vụng, canh chừng nghiêm ngặt, không cho y đụng vào những thứ đó. Sau khi đến Thẩm gia, có Kỷ Thu Nguyệt nấu cơm, y chỉ nhóm lửa và giúp làm việc vặt, cũng không xào rau được mấy lần.Trứng gà quý giá, nên lúc tráng trứng y đã ngàn phòng vạn phòng, chỉ sợ làm cháy, ai ngờ dù đã cẩn thận đến vậy, trứng gà vẫn bị hơi cháy.Lục Cốc vội gắp trứng ra, sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, không dám bưng đĩa trứng ra cho Thẩm Huyền Thanh xem.Thẩm Huyền Thanh đói bụng muốn xem cơm đã xong chưa, khẽ mím môi vào bếp. Đây là lần đầu hắn cùng Lục Cốc hai người ăn cơm, không giống ở nhà, hắn rõ ràng có hơi luống cuống, miễn cưỡng tỏ ra bình tĩnh.Vậy mà vừa vào đã thấy Lục Cốc ngây người đứng trước bếp lo lắng bất an, lại nhìn đĩa trứng gà hơi cháy kia, liền đoán được nguyên nhân.Nhà ai nấu ăn chả có lúc bị cháy bị khét, ngay cả Vệ Lan Hương cũng đã từng nấu cơm khê, cơm trong nồi cháy đen còn không nỡ bỏ, vẫn cứ chia ra cho cả nhà ăn. Đến giờ Thẩm Huyền Thanh vẫn nhớ rõ vị đắng của bát cơm cháy khét kia.Trứng gà tuy hơi cháy, nhưng không bị cháy hết, tốt hơn nhiều so với cơm của nương hắn hồi trước."Xong rồi thì ăn cơm thôi." Hắn bưng đĩa trứng và giỏ bánh bao vừa nói vừa đi ra ngoài.Không bị trách cứ, đến giờ Lục Cốc mới dám thở phào một hơi, cầm đũa bưng đĩa cải xào theo sau.Mặt trời đang lúc chói chang, lúc hai người họ đến đây đã là buổi trưa. Sau khi ăn xong Thẩm Huyền Thanh không đi dạo trong núi như trước, xoa bả vai vào phòng, đi đường suốt sáng sớm, người khỏe khoắn hơn nữa cũng phải nghỉ một lát.Lục Cốc rửa bát đũa một mình trong bếp, thật ra cũng chỉ có hai đôi đũa vài cái bát cái đĩa, không tốn bao nhiêu sức.Không giống lúc ở Thẩm gia, nơi đây chỉ có hai người họ, không còn Thẩm Nhạn và Kỷ Thu Nguyệt để nói chuyện cùng, cộng thêm món trứng không được như ý, tâm trạng không được tốt, cũng không dám đi tới chỗ Thẩm Huyền Thanh, dứt khoát trốn trong bếp dọn dẹp.Dù đã cẩn thận tránh né như vậy, nhưng sau khi thấy có bóng người ở cửa phòng bếp, Lục Cốc đang ngồi xổm dọn củi vẫn giương mắt nhìn.Thẩm Huyền Thanh nắm chặt bình sứ trong tay, sau khi thấy Lục Cốc nhìn qua mới rũ mắt, thấp giọng nói: "Ta không chạm tới sau vai được, đệ giúp ta xoa chút thuốc đi."Lục Cốc sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại, nhỏ giọng, đứng dậy vội nói: "Để ta đi rửa tay."Nếu vậy, Thẩm Huyền Thanh đành về phòng trước. Đến khi Lục Cốc đi vào, hắn hơi do dự nhưng vẫn cởi áo ra, trên mặt tỏ ra bình thản tự nhiên, nhưng thực ra trong lúc hành động vẫn có chút thận trọng.Hán tử trẻ tuổi trước mắt dáng người thon dài rắn chắc, không phải kiểu thấp lùn chắc nịch, mà cao lớn lại cường trác hữu lực, đẹp không thể tả.Lục Cốc không dám nhìn tùy tiện, cúi đầu đi tới sau lưng Thẩm Huyền Thanh, lấy bình sứ trên bàn, làm theo Thẩm Huyền Thanh dặn, đổ thuốc mỡ sền sệt vào lòng bàn tay, chà xát đến khi hai tay hơi nóng thì vừa xoa vừa lau vào vết đỏ trên vai Thẩm Huyền Thanh, làm vậy thuốc mới có hiệu quả.Thời gian xoa thuốc không tính là lâu, nhưng đối với Lục Cốc mà nói có chút dài đằng đẵng. Dù ban đêm hai người họ ngủ chung, nhưng đều mặc áo lót, y căn bản chưa từng nhìn qua vai trần của Thẩm Huyền Thanh.Vốn y đã không dám tới gần những nam nhân cao lớn, sau khi Thẩm Huyền Thanh cởi áo, khối cơ bắp màu đồng kia càng lộ ra vài phần hung hãn ngông cuồng, khiến y càng thêm sợ hãi, cơ hồ có chút nơm nớp lo sợ.Thẩm Huyền Thanh chỉ mới mười tám tuổi, mấy năm nay lao động vất vả, rèn luyện ra một thân cơ bắp không thể khinh thường, nhưng rốt cuộc vẫn còn nhỏ, vẫn là một hán tử trẻ tuổi ngây ngô, mà mặc dù vậy, đối với Lục Cốc mà nói đã đủ đáng sợ rồi."Xong rồi." Giọng Lục Cốc có chút run rẩy khó phát hiện, tay lại càng không dám sờ loạn.Thẩm Huyền Thanh đưa lưng về phía y, yết hầu giật giật, giọng hơi trầm xuống: "Ừm, ta sẽ làm nốt phần còn lại.". Truyện Xuyên NhanhKhông chỉ vai sau, trên vai hắn cũng bị mài đỏ rát. Dù tay tiểu phu lang của hắn vừa nhẹ vừa mềm, khiến hắn muốn được voi đòi tiên, muốn y xoa nốt vết thương trên vai, nhưng vừa nghe giọng Lục Cốc hơi run rẩy, hiển nhiên là y vẫn sợ hắn, liền bỏ ý định này.Hắn đã lớn như vậy, lại thường xuyên vài việc tốn sức, bị thương cần xoa thuốc là chuyện thường. Lúc hắn không tự xoa được sẽ gọi người khác đến giúp, nhưng người khác đâu có tỉ mỉ, nhẹ nhàng được như Lục Cốc, khiến đến lúc Thẩm Huyền Thanh tự mình xoa thuốc, tai hắn mới hậu tri hậu giác đỏ ửng.Lục Cốc rời phòng lại quay vào bếp, đi đường núi cả sáng, chân y tất nhiên nhức mỏi, nên ngồi trên ghế nhỏ tranh thủ nghỉ ngơi lúc nhóm lửa.Thật khiến người kinh hãi, lòng bàn tay y nóng bỏng không thôi, đụng vào da thịt nam nhân khác khiến y hoảng sợ. Sau khi chậm rãi suy nghĩ y mới ý thức được đó là Thẩm Huyền Thanh, không phải hán tử khác, lấy quan hệ hai người bọn họ hiện giờ mà nói, là không cần phải kiêng dè.Dù lý lẽ là vậy, nhưng y vẫn hơi lúng túng như trước, cuối cùng vẫn là Thẩm Huyền Thanh nhớ tới chân y nhức mỏi, xoa thuốc rồi mặc y phục xong liền gọi y vào phòng, hai người lại song song nằm trên giường giống khi còn ở dưới núi.