Chương 2
Nương ta thấy sốt ruột!
"An tâm một chút chớ nóng vội! Cứ để Thanh Khê chăm sóc cho tốt trước, bất cứ lúc nào cũng có thể bổ sung thêm linh lực."
Đại trưởng lão an ủi nương ta: "Thanh khê là phụ thân nó, linh lực của hắn ôn hòa, truyền cho cho con gà này, khụ khụ... Truyền cho Tiểu Phượng hoàng này đúng là ổn thỏa nhất rồi... Những người con lại như chúng ta sẽ nghĩ thêm biện pháp!"
Cha ôm ta vào trong lòng thật giống như đang ôm gà con, thỉnh thoảng lại bổ sung thêm linh lực cho ta, lúc nhóm trưởng lão rời đi vẫn còn lo lắng, bèn thiết lập kết giới xung quanh chúng ta.
Ta có lý do để nghi ngờ họ sợ rằng nương ta ra tay không biết nặng nhẹ, không cẩn thận sẽ giết chết ta…
3
Ta đã nghiêng ngả lảo đảo sống đến một trăm tuổi, trong thời gian này, ta đã uống vô số linh đan diệu dược và sử dụng vô số pháp bảo thần kỳ, nhưng ta vẫn không thể hóa hình, và ta thậm chí còn không thể nói được.
Cha ta ưu sầu gần chết, còn mẫu thân vì chính bản thân bà đi đánh nhau khiến ta sinh non nên vô cùng áy náy, suốt một trăm năm cũng chưa từng ra ngoài. Hai người họ vây quanh ta cả ngày, đáng tiếc chẳng có hiệu quả gì.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 100 của ta, nương ta không mời nhiều người, chỉ có người quen trong tộc và mấy trưởng lão.
Đang ăn thì ngoài cửa có người tới.
Đó là tộc trưởng của tộc Cửu Vĩ Hồ, ông nội của ta đến đây! Ông nội rất ít khi đến đây, nhưng lại tặng rất nhiều đồ, tuy ta đúng là Phượng hoàng, không phải cáo chín đuôi như cha, nhưng vì thân thể không khỏe của ta nên rất được các trưởng bối yêu quý.
"Khê Nhi! Có hi vọng rồi, có hi vọng rồi!" Ông nội tiêu sái bước vào, ôm ta từ tay nương rồi hôn lên mặt ta.
Cảm ơn trời đất, trăm năm qua, lông trên mặt ta đã rụng bớt đi rất nhiều, nếu không, vào lúc ông hôn ta thì trên miệng của ông đã dính đầy lông rồi…
“Cha, ai có thai cơ?” Nương ta vừa ngậm đũa trong miệng vừa hỏi.
Ông nội lườm nương ta một cái: "Ta nói là có tin mừng, là Mao Mao của chúng ta có hi vọng rồi!"
Đừng nghi ngờ, Mao Mao là ta!
Tại sao các tiên nữ, tiên quân khác được gọi là Lạc, Thủy hoặc Nguyệt, Tuyết gì đó mà khi đến lượt ta lại là Mao Mao!!!!!!
Cảm ơn cha, nương ta vốn định gọi ta là Mao Nhị Cẩu, vì bà nói tên xấu xí sẽ dễ nuôi…
Rớt nước mắt cay đắng…
Cha ta đứng dậy để ông nội ngồi xuống: “Cha uống chút nước trước đi.” Sau khi rót cho ông một chén nước, cha ta hỏi: “Mao Maocó hi vọng rồi, có nghĩa là thần hồn của Mao Mao đã có cách củng cố rồi phải không? "
Ông nội cầm chén trà gật đầu, mẫu thân đoạt lấy chén trà của ông: “Mau nói cho con biết, làm sao mới cứu được?” Ông nội liếc mẫu thân một cái: “Thượng thần Thiếu Hoành đã xuất quan.”
Nương ta nhìn ông nội với vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, ông nội chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Thượng Thần Thiếu Hoành là người duy nhất có thể tu bổ thần hồn, điều này mà các ngươi cũng không biết à?"
“Con biết mà!” Nương ta trả lời như đương nhiên: “Nhưng lúc trước con đã từng đánh nhau với hắn rồi, hắn đánh không lại bị con đập cho thê thảm, giờ hắn có chịu giúp không?”
Ông nội phun ra một ngụm nước, chỉ vào nương ta, tức giận đến mức không nói nên lời.
Cha ta ho mạnh một cái: “Ngày khác chúng ta đến cửa thăm hỏi đi!”
Lúc này, Đại trưởng lão vẫn luôn im lặng ở bên cạnh lại lên tiếng: "Thực ra hôm nay ta đến cũng là để nói về chuyện của Thượng Thần Thiếu Hoành." Đại trưởng lão nhấp một ngụm rượu rồi nói tiếp: "Thượng Thần Thiếu Hoành có quan hệ sâu xa với gia tộc chúng ta... Năm đó…"
“Đi thẳng vào vấn đề đi!” Nương ta đập bàn.
Đại trưởng lão bất đắc dĩ tiếp tục nói: "Ngày xưa, tộc trưởng của Phượng tộc chúng ta là đệ tử của Thượng Thần Thiếu Hoành, nhưng vì cứu Thượng Thần trong trận chiến Thần Ma nên đã hy sinh, vì thế Thượng Thần Thiếu Hoành vẫn luôn nợ tộc chúng ta một ân tình!"
Mắt nương ta sáng lên! Đúng là có hi vọng!
Ngày hôm sau, cha, nương ta và Đại trưởng lão đưa ta đến thăm hỏi.
Thượng Thần sống ở trên Cửu Trùng Thiên, bên rìa Dải Ngân Hà, trong một cung điện nguy nga, xung quanh có tiên khí bao phủ, chỉ cần nhìn một cái là biết! Rất! Có! Tiền!
Ta ngồi trên tay cha, cứ rướn cổ nhìn quanh, đẹp quá, đẹp hơn cả cây ngô đồng của chúng ta. Có hoa cỏ, có sông, trong sông còn có cá!!! Nghĩ đến món cá nướng của cha, ta lại ứa nước miếng…
Tiên Đồng dẫn chúng ta vào đại sảnh, bảo chúng ta đợi ở đây, nương ta rất hiếm khi ngồi yên không nhúc nhích
"An tâm một chút chớ nóng vội! Cứ để Thanh Khê chăm sóc cho tốt trước, bất cứ lúc nào cũng có thể bổ sung thêm linh lực."
Đại trưởng lão an ủi nương ta: "Thanh khê là phụ thân nó, linh lực của hắn ôn hòa, truyền cho cho con gà này, khụ khụ... Truyền cho Tiểu Phượng hoàng này đúng là ổn thỏa nhất rồi... Những người con lại như chúng ta sẽ nghĩ thêm biện pháp!"
Cha ôm ta vào trong lòng thật giống như đang ôm gà con, thỉnh thoảng lại bổ sung thêm linh lực cho ta, lúc nhóm trưởng lão rời đi vẫn còn lo lắng, bèn thiết lập kết giới xung quanh chúng ta.
Ta có lý do để nghi ngờ họ sợ rằng nương ta ra tay không biết nặng nhẹ, không cẩn thận sẽ giết chết ta…
3
Ta đã nghiêng ngả lảo đảo sống đến một trăm tuổi, trong thời gian này, ta đã uống vô số linh đan diệu dược và sử dụng vô số pháp bảo thần kỳ, nhưng ta vẫn không thể hóa hình, và ta thậm chí còn không thể nói được.
Cha ta ưu sầu gần chết, còn mẫu thân vì chính bản thân bà đi đánh nhau khiến ta sinh non nên vô cùng áy náy, suốt một trăm năm cũng chưa từng ra ngoài. Hai người họ vây quanh ta cả ngày, đáng tiếc chẳng có hiệu quả gì.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 100 của ta, nương ta không mời nhiều người, chỉ có người quen trong tộc và mấy trưởng lão.
Đang ăn thì ngoài cửa có người tới.
Đó là tộc trưởng của tộc Cửu Vĩ Hồ, ông nội của ta đến đây! Ông nội rất ít khi đến đây, nhưng lại tặng rất nhiều đồ, tuy ta đúng là Phượng hoàng, không phải cáo chín đuôi như cha, nhưng vì thân thể không khỏe của ta nên rất được các trưởng bối yêu quý.
"Khê Nhi! Có hi vọng rồi, có hi vọng rồi!" Ông nội tiêu sái bước vào, ôm ta từ tay nương rồi hôn lên mặt ta.
Cảm ơn trời đất, trăm năm qua, lông trên mặt ta đã rụng bớt đi rất nhiều, nếu không, vào lúc ông hôn ta thì trên miệng của ông đã dính đầy lông rồi…
“Cha, ai có thai cơ?” Nương ta vừa ngậm đũa trong miệng vừa hỏi.
Ông nội lườm nương ta một cái: "Ta nói là có tin mừng, là Mao Mao của chúng ta có hi vọng rồi!"
Đừng nghi ngờ, Mao Mao là ta!
Tại sao các tiên nữ, tiên quân khác được gọi là Lạc, Thủy hoặc Nguyệt, Tuyết gì đó mà khi đến lượt ta lại là Mao Mao!!!!!!
Cảm ơn cha, nương ta vốn định gọi ta là Mao Nhị Cẩu, vì bà nói tên xấu xí sẽ dễ nuôi…
Rớt nước mắt cay đắng…
Cha ta đứng dậy để ông nội ngồi xuống: “Cha uống chút nước trước đi.” Sau khi rót cho ông một chén nước, cha ta hỏi: “Mao Maocó hi vọng rồi, có nghĩa là thần hồn của Mao Mao đã có cách củng cố rồi phải không? "
Ông nội cầm chén trà gật đầu, mẫu thân đoạt lấy chén trà của ông: “Mau nói cho con biết, làm sao mới cứu được?” Ông nội liếc mẫu thân một cái: “Thượng thần Thiếu Hoành đã xuất quan.”
Nương ta nhìn ông nội với vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, ông nội chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Thượng Thần Thiếu Hoành là người duy nhất có thể tu bổ thần hồn, điều này mà các ngươi cũng không biết à?"
“Con biết mà!” Nương ta trả lời như đương nhiên: “Nhưng lúc trước con đã từng đánh nhau với hắn rồi, hắn đánh không lại bị con đập cho thê thảm, giờ hắn có chịu giúp không?”
Ông nội phun ra một ngụm nước, chỉ vào nương ta, tức giận đến mức không nói nên lời.
Cha ta ho mạnh một cái: “Ngày khác chúng ta đến cửa thăm hỏi đi!”
Lúc này, Đại trưởng lão vẫn luôn im lặng ở bên cạnh lại lên tiếng: "Thực ra hôm nay ta đến cũng là để nói về chuyện của Thượng Thần Thiếu Hoành." Đại trưởng lão nhấp một ngụm rượu rồi nói tiếp: "Thượng Thần Thiếu Hoành có quan hệ sâu xa với gia tộc chúng ta... Năm đó…"
“Đi thẳng vào vấn đề đi!” Nương ta đập bàn.
Đại trưởng lão bất đắc dĩ tiếp tục nói: "Ngày xưa, tộc trưởng của Phượng tộc chúng ta là đệ tử của Thượng Thần Thiếu Hoành, nhưng vì cứu Thượng Thần trong trận chiến Thần Ma nên đã hy sinh, vì thế Thượng Thần Thiếu Hoành vẫn luôn nợ tộc chúng ta một ân tình!"
Mắt nương ta sáng lên! Đúng là có hi vọng!
Ngày hôm sau, cha, nương ta và Đại trưởng lão đưa ta đến thăm hỏi.
Thượng Thần sống ở trên Cửu Trùng Thiên, bên rìa Dải Ngân Hà, trong một cung điện nguy nga, xung quanh có tiên khí bao phủ, chỉ cần nhìn một cái là biết! Rất! Có! Tiền!
Ta ngồi trên tay cha, cứ rướn cổ nhìn quanh, đẹp quá, đẹp hơn cả cây ngô đồng của chúng ta. Có hoa cỏ, có sông, trong sông còn có cá!!! Nghĩ đến món cá nướng của cha, ta lại ứa nước miếng…
Tiên Đồng dẫn chúng ta vào đại sảnh, bảo chúng ta đợi ở đây, nương ta rất hiếm khi ngồi yên không nhúc nhích