Chương 4
Quần áo zombie mặc trên người dính đầy máu, có bộ còn nguyên vẹn như lúc ban đầu, có bộ đã nát bươm.
Bọn nó há hốc mồm, ánh mắt xám trắng không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm mấy người trước mắt.
"Grào!"
Sau khi biến thành zombie, bọn nó chỉ có thể suy nghĩ đơn giản nhất.
Con zombie nữ mặc quần áo của nhân viên làm móng lảo đảo đi về phía mấy người Bạch Ngọc Câu.
Cô biết, nếu như cô không thể chạy nhanh một chút thì đợi một lúc nữa đám zombie này ngay cả cái mông cũng không để lại cho cô.
Phan Niên nhìn thấy zombie tới thì nhướng mày, hét lớn với Bạch Ngọc Câu: "Mau lên xe!"
Nhưng Úc Hàng ở một bên lại ngăn anh ấy lại: "Cậu không muốn xem thử cô ấy giết zombie kiểu gì sao?"
Anh ấy vừa dứt lời, trong tay Bạch Ngọc Câu bỗng xuất hiện một cái lưỡi hái, phía trên đã không còn vết máu bẩn thỉu như còn mới.
Hệ thống Mỹ Thực: "Kí chủ cố lên! Giữ con thợ làm móng lại, mấy con khác thì giết sạch đi!"
Hệ thống Tu Tiên: "..."
Bạch Ngọc Câu hơi cong khóe môi, sau đó ngay lúc một con zombie sắp bắt được cô, cô bỗng nhảy lên không trung.
Lưỡi hái vụt qua, đầu của một con zombie rơi xuống đất.
"Xoẹt xoẹt xoẹt!"
Mấy người Úc Hàng chỉ thấy Bạch Ngọc Câu như bật hack, lũ zombie này hoàn toàn không thể chạm tới vạt áo của cô.
Chẳng mấy chốc, ngoại trừ con zombie nhân viên của tiệm làm móng kia thì tất cả những con zombie khác đều đã rơi mất đầu.
Con zombie nhân viên tiệm làm móng kia nhìn thấy lũ cạnh tranh với mình đều đã chết sạch thì loạng choạng đi về phía cô gái trắng trẻo trước mặt.
"Grào!"
Món ngon này là của zombie ta!!!!
Bạch Ngọc Câu cũng hưng phấn chạy về phía nó: "Thợ làm móng là của một mình tôi rồi!"
Chung Âm Âm ngồi ở ghế sau nhìn xuyên qua cửa sổ xe thấy cảnh tượng này, có chút không dám nhìn thẳng.
Rốt cuộc đây là sao thế!
Người không biết còn tưởng các người đang đóng phim thần tượng trùng phùng sau sinh tử gì đó đấy!
Zombie nhìn thấy thức ăn trắng trẻo kia đã tới trước mặt mình thì hưng phấn lập tức há miệng muốn cắn xé ngay.
Bên mép chảy nước miếng, có thể thấy được nó thèm thuồng đến cỡ nào.
Nhưng mà Bạch Ngọc Câu lại tát nó một cái bốp, đầu của zombie suýt chút nữa đã bị đánh bay: "Grào?"
"Gào cái gì mà gào, là thợ làm móng, không phải mi nên mời ta ngồi xuống trước, sau đó hỏi ta muốn làm kiểu gì hay sao?"
Bạch Ngọc Câu hơi tức giận, cô không ngờ chẳng qua là tình hình thế giới thay đổi thôi mà thợ làm móng đã không nghiêm túc cư xử với khách hàng rồi.
Thái độ phục vụ kiểu này thật không chấp nhận được!
Cô chộp tay của zombie thợ làm móng, kéo nó đi vào tiệm làm móng gần đó: "Ngay cả nơi làm việc cũng không biết, mi biến thành zombie chứ có phải bị ngu đâu!"
"Grào!"
Con zombie cứ như vậy bị kéo đi, trên đường nhiều lần nó muốn thử gặm cái món ăn này.
Nhưng mà chào đón nó lại là bạo kích hết lần này đến lần khác.
"... Chúng ta làm gì đây?" Phan Niên đã hoàn toàn cạn lời.
Anh ấy đã nhìn ra rồi, Bạch Ngọc Câu này là một cao thủ đầu óc không bình thường, còn không thì là một cao thủ bị bệnh thần kinh.
Úc Hàng lên xe: "Đi theo xem thử thế nào.”
Lúc này Chung Âm Âm cứ như được định hình lại thế giới quan.
Trong đầu cô ấy đều là, đây là Bạch Ngọc Câu điềm đạm đáng yêu đó sao?
Đây là Bạch Ngọc Câu tay trói gà không chặt kia à?
Vừa rồi cô giết zombie thế nào nhỉ, à, là dùng lưỡi hái.
Không đúng, lưỡi hái của cô từ đâu mà có?
"Âm Âm, em không sao chứ?" Tống Ngôn lo lắng nhìn cô ấy: "Zombie dọa em sợ sao?"
Chung Âm Âm lắc đầu, cô ấy nặn ra nụ cười miễn cưỡng: "Không... không có."
Mặc dù cô ấy không rõ Bạch Ngọc Câu sau khi mình sống lại rốt cuộc là thế nào.
Nhưng mà dù nói gì thì thực lực vừa rồi của Bạch Ngọc Câu cũng không thể khinh thường.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hơn nữa cô còn có dị năng không gian, Chung Âm Âm tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cái bắp đùi Bạch Ngọc Câu này.
Dù cho cái bắp đùi này có chút vấn đề nhỏ.
Nhưng so với những người có thể chém giết lẫn nhau, thậm chí còn ăn thịt cả con mình thì vấn đề của Bạch Ngọc Câu lại trở thành vấn đề nhỏ.
Cô cũng đâu có ăn thịt người! Chung Âm Âm nghĩ.
Tiệm làm móng ở rất gần bọn họ, chỉ cách nơi này một trăm mét.
Sau khi bọn họ đến nơi, Úc Hàng xuống xe thì nhìn thấy Bạch Ngọc Câu đang ngồi trong tiệm làm móng.
Mà đối diện cô chính là con zombie uất ức kia.
Anh ấy cũng không biết tại sao mình lại có thể nhìn ra vẻ uất ức trên mặt của con zombie kia.
"Chỗ này sơn chưa đều! Mi làm ăn kiểu gì vậy!" Bạch Ngọc Câu soi mói chỉ vào ngón tay của mình mà nói.
Móng tay của con zombie đang cầm sơn móng tay ở đối diện rất dài, có màu xanh xám, có lẽ vì thế nên ảnh hưởng đến phát huy của nó.
Bạch Ngọc Câu dứt khoát lau sơn móng tay trên tay mình đi, sau đó cầm đồ bấm móng tay mới nhặt về cắt móng tay cho zombie.
Zombie giận mà không dám nói gì, nó chỉ cảm thấy cái món ăn trước mặt này còn đáng sợ hơn lũ zombie tranh giành đồ ăn với nó.
Đánh đầu nó đau gần chết!
Cuối cùng zombie nhìn vũ khí của mình bị cắt bỏ sạch sẽ, lộ vẻ thê lương, run lẩy bẩy cầm sơn móng tay lên tiếp tục phục vụ Bạch Ngọc Câu.
"Ai da, chỗ này chưa làm xong mà." Bạch Ngọc Câu hơi tức giận nhìn thợ làm móng đang sơn móng tay mình.
Cô giơ tay lên định đấm cho con zombie này một phát, nhưng vừa giơ tay lên, con zombie trước mặt lập tức rụt cổ lại.
"Bỏ đi bỏ đi, ta không so đo với mi nữa, kỹ thuật làm móng này của mi thật sự phải luyện thêm, nếu không thì sau này sao mi kiếm tiền được."
"Không phải chỉ có mình mi biết làm móng, mi phải cố gắng để đánh bại những thợ làm móng khác."
Bạch Ngọc Câu lảm nhảm, cho đến khi con zombie sơn xong một bàn tay, cô bỏ tay vào trong đèn sấy móng mới phát hiện ở đây không có điện.
"Còn bị cúp điện nữa chứ!"
Cô nhíu mày, nhìn quanh một lượt như muốn xem thử có cách gì hay không.
Đúng vào lúc này, Úc Hàng đi vào, anh ấy vươn tay chạm vào dây cáp trên đèn sấy móng tay.
Sau đó...
"A, sáng rồi!" Bạch Ngọc Câu vô cùng vui vẻ chiếu đèn.
Con zombie ở đối diện thấy trước mắt lại có thêm một món ăn thì bắt đầu rục rịch.
"Làm móng cho đàng hoàng! Nhìn cái gì vậy! Có ai làm việc như mi không hả?!" Bạch Ngọc Câu bất mãn đập bàn một cái.
"Grào..."
Chung Âm Âm nhìn thấy mọi chuyện trong tiệm qua cửa sổ xe, khóe miệng khẽ giật giật, chỉ cảm thấy hình như mình đang nằm mơ.
Rốt cuộc là thế giới này sụp đổ, hay là cô ấy sụp đổ vậy?
Lẽ nào cô ấy đã chết thật rồi, bây giờ chỉ là đang nằm mơ thôi?
Cô ấy len lén lấy tay phải véo tay trái của mình một cái: "Hít..."
Vẫn đau mà.
"Cô gái này..." Phan Niên dựa vào xe nhìn Bạch Ngọc Câu.
Anh ấy đột nhiên bắt đầu suy nghĩ xem bọn họ dẫn theo một người như vậy rốt cuộc là phúc hay là họa.
Chuyện tốt là giá trị vũ lực của người này rất cao!
Còn chuyện không tốt là dường như đầu óc của cô không giống người bình thường!
Cuối cùng, sau gần một tiếng đồng hồ, Bạch Ngọc Câu mới vui vẻ đi ra khỏi tiệm làm móng.
Trước khi đi cô còn vơ vét sạch đồ trong tiệm làm móng.
Mà con zombie tiệm làm móng kia cũng bị cô lấy dây thừng cột trên nóc xe.
Bạch Ngọc Câu nhìn con zombie trên mui xe nói: "Tiểu Mỹ, mặc dù kĩ thuật làm móng của mi không phải rất tốt, nhưng ta tin sau này tay nghề của mi sẽ càng ngày càng tốt."
Tiểu Mỹ là tên cô đặt cho zombie này, dù sao cứ gọi zombie zombie mãi thì vô cùng bất lịch sự.
"Mi cứ ngoan ngoãn làm thợ làm móng cho ta, sau này ta ăn thịt thì mi cũng được uống canh, có được không?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tiểu Mỹ: "Grào grào grào!"
"Thật nhiệt tình!" Bạch Ngọc Câu vui vẻ lên xe, hoàn toàn phớt lờ vẻ kháng nghị của con zombie.
Mọi người trên xe: "..."
Bạch Ngọc Câu ngồi ở ghế sau, thưởng thức bộ móng mới của mình, trên móng tay đỏ như máu đính mấy viên pha lê.
"Anh cũng không tệ, còn có thể phát điện."
Úc Hàng: "Cảm ơn cô đã khen."
Đây là lần đầu tiên anh ấy nghe thấy có người gọi dị năng hệ lôi của mình là phát điện.
Chung Âm Âm vẫn luôn nhìn trộm Bạch Ngọc Câu, cô gái trước mắt không khác gì người trong trí nhớ của cô ấy.
Chỉ là... tính cách hình như không giống lắm.
"Móng tay của tôi đẹp lắm đúng không?" Bạch Ngọc Câu phát hiện ánh mắt của cô ấy, bèn hỏi.
Cơ thể Chung Âm Âm cứng đờ, sau đó cười nói: "Đẹp lắm."
"Grào!"
"Cô nghe đi, Tiểu Mỹ nghe thấy cô đang khen tay nghề của nó đấy!"
"Được rồi được rồi, xe phải xuất phát thôi, cô còn chuyện gì nữa không?" Phan Niên chỉ cảm thấy cô rất ồn ào: "Đừng để tới lúc đó lại muốn làm tóc!"
Vừa dứt lời, anh ấy chợt sững người.
Mẹ nó, anh ấy không nói còn đỡ, giờ nói xong rồi cái người điên này sẽ không muốn tìm thợ cắt tóc thật đấy chứ!?
Bạch Ngọc Câu đưa tay sờ mái tóc dài của mình: "Tóc của tôi đẹp bẩm sinh rồi, không cần làm."
Phan Niên: "..."
Mẹ nó đẹp bẩm sinh (*) còn dùng kiểu này à?
(*) Nguyên văn là Thiên sinh lệ chất trong câu "Thiên sinh lệ chất nan tự khí", ý chỉ nhan sắc đẹp tự nhiên. Ở đây nữ chính dùng cho tóc nên Phan Niên mới nghĩ như thế.
"Đừng đi! Đừng đi! Mọi người có thể đưa tôi theo không!" Xa xa truyền đến tiếng của một người đàn ông.
Úc Hàng quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông mặc áo ngắn tay chạy tới.
Sau lưng anh ta còn đeo một cái ba lô căng phồng.
Người tới chính là Diệp Chấn, anh ta vừa chạy đến nhà hàng xóm tìm được không ít thức ăn, sau đó mới run lẩy bẩy đi xuống lầu.
Nhưng mà sau khi xuống lầu, anh ta lại không nhìn thấy một con zombie nào.
Anh ta còn đang thắc mắc thì chợt nghe được tiếng ô tô nổ máy.
Có người!
Anh ta lập tức trốn đi, sợ đám người này phát hiện ra sẽ cướp mất đồ ăn của anh ta.
Anh ta đứng ở xa xa nhìn, chỉ thấy một tiểu bạch kiểm ngồi chỗ ghế lái, trên ghế phó lái bên cạnh là một bộ quần áo rằn ri màu xanh quen thuộc.
Là quân nhân!
Giây phút này anh ta không chút do dự, anh ta nghĩ zombie nơi này đều đã được bọn họ giết sạch, bọn họ chắc là đang tìm người sống sót.
Anh ta cảm thấy, đám quân nhân này rất có trách nhiệm, chỉ cần anh ta chạy tới thì đám người này chắc chắn sẽ đưa anh ta theo.
Làm quân nhân chẳng phải nên bảo vệ người yếu thế như anh ta sao?
Nghĩ tới đây Diệp Chấn tự tin hơn, anh ta tới bên cạnh xe, đi vòng qua phía Phan Niên rồi nói: "Anh có thể đưa tôi theo không?"
Phan Niên nhìn thấy trên cánh tay anh ta có một vết thương còn đang chảy máu, thì hơi cau mày: "Anh bị zombie cào bị thương sao?"
Diệp Chấn lập tức lắc đầu: "Không phải, đây là do tôi không cẩn thận bị quẹt trúng!"
Vừa rồi lúc anh ta đi tìm thức ăn, không ngờ trong nhà hàng xóm vẫn còn một con zombie nhỏ.
Con zombie nhỏ kia thừa dịp anh ta chưa kịp chuẩn bị đã nhảy ra đánh lén.
Cuối cùng anh ta phải cố gắng hết sức mới giết được con zombie kia rồi chạy ra ngoài.
Lúc ấy anh ta cũng phát hiện cánh tay của mình bị thương, trước đây anh ta đã từng nhìn thấy trên đường có người bất cẩn bị zombie cào trúng, chỉ chốc lát sau người đó đã biến thành zombie.
Nhưng anh ta cảm thấy anh ta sẽ không bị như thế, hiện tại anh ta vẫn tỉnh táo, sao có thể biến thành zombie được?
Anh ta chắc chắn là người sắp thức tỉnh dị năng.
Bọn nó há hốc mồm, ánh mắt xám trắng không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm mấy người trước mắt.
"Grào!"
Sau khi biến thành zombie, bọn nó chỉ có thể suy nghĩ đơn giản nhất.
Con zombie nữ mặc quần áo của nhân viên làm móng lảo đảo đi về phía mấy người Bạch Ngọc Câu.
Cô biết, nếu như cô không thể chạy nhanh một chút thì đợi một lúc nữa đám zombie này ngay cả cái mông cũng không để lại cho cô.
Phan Niên nhìn thấy zombie tới thì nhướng mày, hét lớn với Bạch Ngọc Câu: "Mau lên xe!"
Nhưng Úc Hàng ở một bên lại ngăn anh ấy lại: "Cậu không muốn xem thử cô ấy giết zombie kiểu gì sao?"
Anh ấy vừa dứt lời, trong tay Bạch Ngọc Câu bỗng xuất hiện một cái lưỡi hái, phía trên đã không còn vết máu bẩn thỉu như còn mới.
Hệ thống Mỹ Thực: "Kí chủ cố lên! Giữ con thợ làm móng lại, mấy con khác thì giết sạch đi!"
Hệ thống Tu Tiên: "..."
Bạch Ngọc Câu hơi cong khóe môi, sau đó ngay lúc một con zombie sắp bắt được cô, cô bỗng nhảy lên không trung.
Lưỡi hái vụt qua, đầu của một con zombie rơi xuống đất.
"Xoẹt xoẹt xoẹt!"
Mấy người Úc Hàng chỉ thấy Bạch Ngọc Câu như bật hack, lũ zombie này hoàn toàn không thể chạm tới vạt áo của cô.
Chẳng mấy chốc, ngoại trừ con zombie nhân viên của tiệm làm móng kia thì tất cả những con zombie khác đều đã rơi mất đầu.
Con zombie nhân viên tiệm làm móng kia nhìn thấy lũ cạnh tranh với mình đều đã chết sạch thì loạng choạng đi về phía cô gái trắng trẻo trước mặt.
"Grào!"
Món ngon này là của zombie ta!!!!
Bạch Ngọc Câu cũng hưng phấn chạy về phía nó: "Thợ làm móng là của một mình tôi rồi!"
Chung Âm Âm ngồi ở ghế sau nhìn xuyên qua cửa sổ xe thấy cảnh tượng này, có chút không dám nhìn thẳng.
Rốt cuộc đây là sao thế!
Người không biết còn tưởng các người đang đóng phim thần tượng trùng phùng sau sinh tử gì đó đấy!
Zombie nhìn thấy thức ăn trắng trẻo kia đã tới trước mặt mình thì hưng phấn lập tức há miệng muốn cắn xé ngay.
Bên mép chảy nước miếng, có thể thấy được nó thèm thuồng đến cỡ nào.
Nhưng mà Bạch Ngọc Câu lại tát nó một cái bốp, đầu của zombie suýt chút nữa đã bị đánh bay: "Grào?"
"Gào cái gì mà gào, là thợ làm móng, không phải mi nên mời ta ngồi xuống trước, sau đó hỏi ta muốn làm kiểu gì hay sao?"
Bạch Ngọc Câu hơi tức giận, cô không ngờ chẳng qua là tình hình thế giới thay đổi thôi mà thợ làm móng đã không nghiêm túc cư xử với khách hàng rồi.
Thái độ phục vụ kiểu này thật không chấp nhận được!
Cô chộp tay của zombie thợ làm móng, kéo nó đi vào tiệm làm móng gần đó: "Ngay cả nơi làm việc cũng không biết, mi biến thành zombie chứ có phải bị ngu đâu!"
"Grào!"
Con zombie cứ như vậy bị kéo đi, trên đường nhiều lần nó muốn thử gặm cái món ăn này.
Nhưng mà chào đón nó lại là bạo kích hết lần này đến lần khác.
"... Chúng ta làm gì đây?" Phan Niên đã hoàn toàn cạn lời.
Anh ấy đã nhìn ra rồi, Bạch Ngọc Câu này là một cao thủ đầu óc không bình thường, còn không thì là một cao thủ bị bệnh thần kinh.
Úc Hàng lên xe: "Đi theo xem thử thế nào.”
Lúc này Chung Âm Âm cứ như được định hình lại thế giới quan.
Trong đầu cô ấy đều là, đây là Bạch Ngọc Câu điềm đạm đáng yêu đó sao?
Đây là Bạch Ngọc Câu tay trói gà không chặt kia à?
Vừa rồi cô giết zombie thế nào nhỉ, à, là dùng lưỡi hái.
Không đúng, lưỡi hái của cô từ đâu mà có?
"Âm Âm, em không sao chứ?" Tống Ngôn lo lắng nhìn cô ấy: "Zombie dọa em sợ sao?"
Chung Âm Âm lắc đầu, cô ấy nặn ra nụ cười miễn cưỡng: "Không... không có."
Mặc dù cô ấy không rõ Bạch Ngọc Câu sau khi mình sống lại rốt cuộc là thế nào.
Nhưng mà dù nói gì thì thực lực vừa rồi của Bạch Ngọc Câu cũng không thể khinh thường.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hơn nữa cô còn có dị năng không gian, Chung Âm Âm tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cái bắp đùi Bạch Ngọc Câu này.
Dù cho cái bắp đùi này có chút vấn đề nhỏ.
Nhưng so với những người có thể chém giết lẫn nhau, thậm chí còn ăn thịt cả con mình thì vấn đề của Bạch Ngọc Câu lại trở thành vấn đề nhỏ.
Cô cũng đâu có ăn thịt người! Chung Âm Âm nghĩ.
Tiệm làm móng ở rất gần bọn họ, chỉ cách nơi này một trăm mét.
Sau khi bọn họ đến nơi, Úc Hàng xuống xe thì nhìn thấy Bạch Ngọc Câu đang ngồi trong tiệm làm móng.
Mà đối diện cô chính là con zombie uất ức kia.
Anh ấy cũng không biết tại sao mình lại có thể nhìn ra vẻ uất ức trên mặt của con zombie kia.
"Chỗ này sơn chưa đều! Mi làm ăn kiểu gì vậy!" Bạch Ngọc Câu soi mói chỉ vào ngón tay của mình mà nói.
Móng tay của con zombie đang cầm sơn móng tay ở đối diện rất dài, có màu xanh xám, có lẽ vì thế nên ảnh hưởng đến phát huy của nó.
Bạch Ngọc Câu dứt khoát lau sơn móng tay trên tay mình đi, sau đó cầm đồ bấm móng tay mới nhặt về cắt móng tay cho zombie.
Zombie giận mà không dám nói gì, nó chỉ cảm thấy cái món ăn trước mặt này còn đáng sợ hơn lũ zombie tranh giành đồ ăn với nó.
Đánh đầu nó đau gần chết!
Cuối cùng zombie nhìn vũ khí của mình bị cắt bỏ sạch sẽ, lộ vẻ thê lương, run lẩy bẩy cầm sơn móng tay lên tiếp tục phục vụ Bạch Ngọc Câu.
"Ai da, chỗ này chưa làm xong mà." Bạch Ngọc Câu hơi tức giận nhìn thợ làm móng đang sơn móng tay mình.
Cô giơ tay lên định đấm cho con zombie này một phát, nhưng vừa giơ tay lên, con zombie trước mặt lập tức rụt cổ lại.
"Bỏ đi bỏ đi, ta không so đo với mi nữa, kỹ thuật làm móng này của mi thật sự phải luyện thêm, nếu không thì sau này sao mi kiếm tiền được."
"Không phải chỉ có mình mi biết làm móng, mi phải cố gắng để đánh bại những thợ làm móng khác."
Bạch Ngọc Câu lảm nhảm, cho đến khi con zombie sơn xong một bàn tay, cô bỏ tay vào trong đèn sấy móng mới phát hiện ở đây không có điện.
"Còn bị cúp điện nữa chứ!"
Cô nhíu mày, nhìn quanh một lượt như muốn xem thử có cách gì hay không.
Đúng vào lúc này, Úc Hàng đi vào, anh ấy vươn tay chạm vào dây cáp trên đèn sấy móng tay.
Sau đó...
"A, sáng rồi!" Bạch Ngọc Câu vô cùng vui vẻ chiếu đèn.
Con zombie ở đối diện thấy trước mắt lại có thêm một món ăn thì bắt đầu rục rịch.
"Làm móng cho đàng hoàng! Nhìn cái gì vậy! Có ai làm việc như mi không hả?!" Bạch Ngọc Câu bất mãn đập bàn một cái.
"Grào..."
Chung Âm Âm nhìn thấy mọi chuyện trong tiệm qua cửa sổ xe, khóe miệng khẽ giật giật, chỉ cảm thấy hình như mình đang nằm mơ.
Rốt cuộc là thế giới này sụp đổ, hay là cô ấy sụp đổ vậy?
Lẽ nào cô ấy đã chết thật rồi, bây giờ chỉ là đang nằm mơ thôi?
Cô ấy len lén lấy tay phải véo tay trái của mình một cái: "Hít..."
Vẫn đau mà.
"Cô gái này..." Phan Niên dựa vào xe nhìn Bạch Ngọc Câu.
Anh ấy đột nhiên bắt đầu suy nghĩ xem bọn họ dẫn theo một người như vậy rốt cuộc là phúc hay là họa.
Chuyện tốt là giá trị vũ lực của người này rất cao!
Còn chuyện không tốt là dường như đầu óc của cô không giống người bình thường!
Cuối cùng, sau gần một tiếng đồng hồ, Bạch Ngọc Câu mới vui vẻ đi ra khỏi tiệm làm móng.
Trước khi đi cô còn vơ vét sạch đồ trong tiệm làm móng.
Mà con zombie tiệm làm móng kia cũng bị cô lấy dây thừng cột trên nóc xe.
Bạch Ngọc Câu nhìn con zombie trên mui xe nói: "Tiểu Mỹ, mặc dù kĩ thuật làm móng của mi không phải rất tốt, nhưng ta tin sau này tay nghề của mi sẽ càng ngày càng tốt."
Tiểu Mỹ là tên cô đặt cho zombie này, dù sao cứ gọi zombie zombie mãi thì vô cùng bất lịch sự.
"Mi cứ ngoan ngoãn làm thợ làm móng cho ta, sau này ta ăn thịt thì mi cũng được uống canh, có được không?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tiểu Mỹ: "Grào grào grào!"
"Thật nhiệt tình!" Bạch Ngọc Câu vui vẻ lên xe, hoàn toàn phớt lờ vẻ kháng nghị của con zombie.
Mọi người trên xe: "..."
Bạch Ngọc Câu ngồi ở ghế sau, thưởng thức bộ móng mới của mình, trên móng tay đỏ như máu đính mấy viên pha lê.
"Anh cũng không tệ, còn có thể phát điện."
Úc Hàng: "Cảm ơn cô đã khen."
Đây là lần đầu tiên anh ấy nghe thấy có người gọi dị năng hệ lôi của mình là phát điện.
Chung Âm Âm vẫn luôn nhìn trộm Bạch Ngọc Câu, cô gái trước mắt không khác gì người trong trí nhớ của cô ấy.
Chỉ là... tính cách hình như không giống lắm.
"Móng tay của tôi đẹp lắm đúng không?" Bạch Ngọc Câu phát hiện ánh mắt của cô ấy, bèn hỏi.
Cơ thể Chung Âm Âm cứng đờ, sau đó cười nói: "Đẹp lắm."
"Grào!"
"Cô nghe đi, Tiểu Mỹ nghe thấy cô đang khen tay nghề của nó đấy!"
"Được rồi được rồi, xe phải xuất phát thôi, cô còn chuyện gì nữa không?" Phan Niên chỉ cảm thấy cô rất ồn ào: "Đừng để tới lúc đó lại muốn làm tóc!"
Vừa dứt lời, anh ấy chợt sững người.
Mẹ nó, anh ấy không nói còn đỡ, giờ nói xong rồi cái người điên này sẽ không muốn tìm thợ cắt tóc thật đấy chứ!?
Bạch Ngọc Câu đưa tay sờ mái tóc dài của mình: "Tóc của tôi đẹp bẩm sinh rồi, không cần làm."
Phan Niên: "..."
Mẹ nó đẹp bẩm sinh (*) còn dùng kiểu này à?
(*) Nguyên văn là Thiên sinh lệ chất trong câu "Thiên sinh lệ chất nan tự khí", ý chỉ nhan sắc đẹp tự nhiên. Ở đây nữ chính dùng cho tóc nên Phan Niên mới nghĩ như thế.
"Đừng đi! Đừng đi! Mọi người có thể đưa tôi theo không!" Xa xa truyền đến tiếng của một người đàn ông.
Úc Hàng quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông mặc áo ngắn tay chạy tới.
Sau lưng anh ta còn đeo một cái ba lô căng phồng.
Người tới chính là Diệp Chấn, anh ta vừa chạy đến nhà hàng xóm tìm được không ít thức ăn, sau đó mới run lẩy bẩy đi xuống lầu.
Nhưng mà sau khi xuống lầu, anh ta lại không nhìn thấy một con zombie nào.
Anh ta còn đang thắc mắc thì chợt nghe được tiếng ô tô nổ máy.
Có người!
Anh ta lập tức trốn đi, sợ đám người này phát hiện ra sẽ cướp mất đồ ăn của anh ta.
Anh ta đứng ở xa xa nhìn, chỉ thấy một tiểu bạch kiểm ngồi chỗ ghế lái, trên ghế phó lái bên cạnh là một bộ quần áo rằn ri màu xanh quen thuộc.
Là quân nhân!
Giây phút này anh ta không chút do dự, anh ta nghĩ zombie nơi này đều đã được bọn họ giết sạch, bọn họ chắc là đang tìm người sống sót.
Anh ta cảm thấy, đám quân nhân này rất có trách nhiệm, chỉ cần anh ta chạy tới thì đám người này chắc chắn sẽ đưa anh ta theo.
Làm quân nhân chẳng phải nên bảo vệ người yếu thế như anh ta sao?
Nghĩ tới đây Diệp Chấn tự tin hơn, anh ta tới bên cạnh xe, đi vòng qua phía Phan Niên rồi nói: "Anh có thể đưa tôi theo không?"
Phan Niên nhìn thấy trên cánh tay anh ta có một vết thương còn đang chảy máu, thì hơi cau mày: "Anh bị zombie cào bị thương sao?"
Diệp Chấn lập tức lắc đầu: "Không phải, đây là do tôi không cẩn thận bị quẹt trúng!"
Vừa rồi lúc anh ta đi tìm thức ăn, không ngờ trong nhà hàng xóm vẫn còn một con zombie nhỏ.
Con zombie nhỏ kia thừa dịp anh ta chưa kịp chuẩn bị đã nhảy ra đánh lén.
Cuối cùng anh ta phải cố gắng hết sức mới giết được con zombie kia rồi chạy ra ngoài.
Lúc ấy anh ta cũng phát hiện cánh tay của mình bị thương, trước đây anh ta đã từng nhìn thấy trên đường có người bất cẩn bị zombie cào trúng, chỉ chốc lát sau người đó đã biến thành zombie.
Nhưng anh ta cảm thấy anh ta sẽ không bị như thế, hiện tại anh ta vẫn tỉnh táo, sao có thể biến thành zombie được?
Anh ta chắc chắn là người sắp thức tỉnh dị năng.