Chương 22
“Chúng ta chạy trốn đi!”
Bốn người Cát Tình bị giam trong một phòng học.
Trong phòng trống không, ngoài cửa chỉ có hai con zombie canh cửa.
Luồng trọng lực trên người họ đã biến mất từ lâu, sở dĩ họ không chạy trốn là vì ban nãy Hạnh Ba tiêu hao quá nhiều năng lượng.
Khi đó anh ấy đã liều mạng dùng dị năng của mình để chống cự lại sức ép trọng lực từ Tang Tinh.
Khiến cho lúc này năng lượng dị năng mới khôi phục.
“Được.” Hạnh Ba gật đầu: “Cậu thấy sao Ô Nha?”
Ô Nha trầm tư một lát: “Hiện nay phần lớn zombie đều ở khu dạy học, bên ngoài không có nhiều zombie.”
“Vậy chúng ta đi thôi!” Hạnh Ba nói xong thì vận dụng dị năng giúp họ ẩn thân.
Không thể đi bằng lối cửa được.
Dị năng của Cát Tình có thể mang người bay lên, tuy hơi khó khăn nhưng vẫn bay từ chỗ họ xuống dưới tầng được.
Chỉ cần họ lên xe là có thể thoát khỏi cái nơi tồi tàn này với hai tên ngốc sở hữu mái tóc sặc sỡ đủ màu đó.
Vừa lúc trong phòng học có một cánh cửa mở ra, bọn họ bay luôn từ cửa xuống dưới.
“Đi mau!” Họ nói xong thì chạy thẳng về nơi đỗ xe trước đó.
Không phải đám Hạnh Ba sợ zombie mà là sợ đồ nịnh hót chết tiệt kia. Vì mạng sống mà đẩy họ ra là có ý gì chứ?
Nhưng cái tốt không linh cái xấu linh. Lúc họ vừa nhìn thấy xe thì một giọng nói âm u vang lên phía sau họ.
“Các người định đi đâu thế lương thực dự trữ của tôi?”
Trọng lực quen thuộc, âm thanh quen thuộc, trạng thái ẩn thân của họ nhanh chóng biến mất.
Hồng Sào không khỏi chửi thầm trong lòng. Mẹ nó ba người này có bệnh à!
Cứ phải bắt họ mới chịu cơ?
Còn thêm tên tóc hồng đó, tự cậu muốn lấy lòng tóc trắng kia nên tỏ ra rộng lượng với tụi này đúng không!
Bạch Ngọc Câu nhìn bốn tên lương thực dự trữ không nghe lời này, chỉ cảm thấy huyết mạch khát máu của mình lại bắt đầu bùng lên.
Cô túm Cát Tình, Cát Tình bị dọa tới mức nghĩ mình sắp chết tới nơi.
Cô ấy muốn chạy trốn, nhưng cô ấy có chạy đằng trời.
Gương mặt xinh đẹp của Bạch Ngọc Câu xuất hiện trước mắt, Cát Tình lại bị trọng lực ép không thể nhúc nhích.
Cô ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái há miệng ra, cắn vào cổ cô ấy một cái.
Ba người còn lại thấy cô cắn tới đều bị dọa tới choáng váng, mẹ nó đây là người hay là zombie thế?
“Ui, lương thực dự trữ, cô ngon quá đi!”
Bạch Ngọc Câu há miệng ra, để lại trên cần cổ trắng nõn của Cát Tình một vòng nước miếng.
“Giờ tôi chỉ trừng phạt cô một chút, còn thêm lần tiếp theo thì chính là đầu của cô đấy!”
Cát Tình: “…”
Gì thế, tính để lại một vòng tròn nước miếng trên đầu của tôi à?
“Tốt nhất các người phải ngoan ngoãn đi theo tôi, nếu không…Tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu!” Đôi mắt tà mị của cô nhìn chằm chằm vào đám lương thực dự trữ không chịu nghe lời của mình.
Tuy họ luôn nghĩ cách chạy trốn nhưng cô là vua zombie, cô có rất nhiều kiên nhẫn khiến bọn họ phải nghe lời.
Bạch Ngọc Câu buông cổ áo Cát Tình ra, cô xoay người đi về phía khu dạy học.
Bốn người không dám tự tiện hành động nữa. Họ phát hiện thiếu niên tóc hồng kia là một bug!
Thêm cả người phụ nữ tóc ngắn nữa, tới giờ họ không rõ rốt cuộc dị năng của cô ấy là gì.
Tang Tinh cởi bỏ dị năng, cuối cùng họ cũng có thể động đậy.
Hồng Sào nhìn trên cổ Cát Tình chỉ để lại dấu răng hình tròn: “Cô không sao chứ?”
Cát Tình lắc lắc đầu: “Tôi không sao, chỉ cảm thấy kỳ lạ thôi.”
Cô ấy luôn có cảm giác như mình đang chiếm hời của người khác!
Không được! Dừng lại!
Họ đi theo Bạch Ngọc Câu vào khu dạy học. Thoạt nhìn khu dạy học rất yên tĩnh, không có zombie nào.
Nói tiếp cũng kỳ lạ, vừa rồi một đường xuống dưới họ đều không phát hiện bất kỳ một con zombie.
Rốt cuộc đám zombie này đi đâu hết vậy?
“Sang tang, đọc theo ta, sang tang!” Một âm thanh vang lên.
“Grào, grào grào! Grào, grào grào!” Tiếng một đám zombie vang lên.
Cát Tình có chút sợ hãi khi nghe thấy tiếng zombie mặc dù cô ấy từng giết không ít zombie.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng ở đây có ít nhất một ngàn con zombie.
Sao họ xử lý được chứ?
Cái này giống như một con kiến thì chẳng là gì hết, nhưng có hàng ngàn hàng vạn con kiến thì sao?
Bạch Ngọc Câu thấy rất hài lòng khi nghe tiếng đọc diễn cảm duyên dáng. Cô nhấc nhân đi về phía phòng học.
Đi tới cửa sổ, cô nhìn giáo viên đang giảng dạy nghiêm túc với đám học sinh chăm chỉ!
A! Đây chính là sức mạnh của tri thức!
Nhóm Cát Tình nhìn cả một phòng học tràn đầy zombie, những con zombie đều xiêu vẹo ngồi trên bàn học.
Trong chúng nó có đứa mắt bị thối rữa, có một số cụt cả tay và chân.
Mà cô giáo trên bục giảng lại không sợ hãi chút nào.
Cô ấy tên Triều Tiểu Trân, là một giáo viên hết lòng muốn rạng rỡ truyền thống học tập.
Lúc Bạch Ngọc Câu tìm đến mời cô ấy dạy học, tuy cô ấy hơi ngạc nhiên khi đám mình cần dạy là một lũ zombie.
Nhưng đây chính là thử thách lớn với sự nghiệp giảng dạy của cô ấy!
Nếu cô ấy có thể truyền thụ sách vở lễ nghĩa cho zombie, cô ấy sẽ là người khai sáng cho hướng đi mới trong việc giảng dạy!
Chưa kể cô gái vừa thấy cô ấy đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên bảo với cô ấy rằng cứ dạy học đi!
Không con nào trong đám zombie này dám làm tổn thương cô ấy!
Bạch Ngọc Câu còn nói chỉ cần cô ấy dạy học, mỗi ngày cung cấp ba bữa cho cô ấy, bao luôn cả người nhà của cô ấy!
Cái này… Cái này chẳng phải hiền thần gặp minh quân hay sao?
Cô ấy đồng ý ngay lập tức, tuy rằng zombie hơi đáng sợ, nhưng trong nháy mắt cô ấy đứng trên bục giảng!
Triều Tiểu Trân cô ấy lập tức biến thành ngọn nến hy sinh bản thân mình để soi đường cho tương lai của học sinh. Mà đám zombie này cũng biến thành những học sinh cần cô ấy dạy dỗ để bước trên con đường đúng đắn!
Quá vĩ đại! Quá vĩ đại!
Bạch Ngọc Câu nhìn cô gái nhỏ cố gắng dạy học mà suýt thì rơi nước mắt cảm động.
Cũng trong nháy mắt này Triều Tiểu Trân nhìn thấy cô gái đã trao cho cô ấy cơ hội thử thách.
Trong mắt cô gái ấy ngấn lệ, cô vươn ngón tay cái chính là nguồn động viên tốt nhất với Triều Tiểu Trân.
Triều Tiểu Trân yên lặng gật đầu với cô, sau đó giảng tiếp, “Giờ chúng ta sẽ học từ tiếp theo, shi 尸!”
“Grào, grào grào!”
“Hức hức…” Một tiếng khóc nức nở bé nhỏ truyền vào trong tai đám Cát Tình.
Cát Tình còn chưa kịp phản ứng với tình huống vừa nãy đã nhìn thấy thiếu niên tóc hồng kia đang khóc tới mức nước mắt nước mũi tèm lem.
“Cảm động quá đi! Hức hức…”
Hồng Sào: “!!!”
Đậu má người anh em à, cậu chuyên nghiệp thế luôn?
Trong tình huống này mà cậu cũng diễn được à? Không phải chứ, tôi bảo này, người phụ nữ kia dạy học cho zombie thì có gì mà cảm động hả!
Anh ấy cắn chặt răng, cũng ép ra hai giọt nước mắt: “Hức…”
Mẹ nó, thi diễn kịch đúng không, ai sợ ai!
Bạch Ngọc Câu vươn tay trái vỗ nhẹ đầu tóc hồng phớt, rồi lại đưa tay phải vỗ nhẹ đầu tóc hồng: “Quả nhiên các anh đều là lương thực dự trữ tốt! Chúng ta nhất định phải có lòng hiếu học!”
Hạnh Ba, Cát Tình, Ô Nha nhìn Hồng Sào đang khóc: “??!”
Hệ thống Thành Tựu: “Mời kí chủ hoàn thành bài kiểm tra đầu vào, đồng thời đạt được vị trí đứng nhất toàn trường!”
Hệ thống trong đầu Bạch Ngọc Câu lên tiếng.
Cô nghe hệ thống trong đầu phát nhiệm vụ. Thân là vua zombie, cô cảm thấy hệ thống nói rất có lý.
Đúng vậy! Các zombie đều đang học tập, sao lại không có kỳ thi tuyển sinh được đây?
Cô bước nhanh về phía văn phòng hiệu trưởng, đám Hồng Sào một đường đi theo cô gặp không ít giáo viên đang dạy zombie.
Có người nơm nớp lo sợ, có người tức giận vì dường như thấy zombie quá ngu ngốc.
Còn có một giáo viên đeo kính trông rất lịch sự vừa giảng bài vừa khóc, miệng lắp bắp: “Sau… Sau này tôi sẽ không bao giờ mở cửa nữa…”
Có vài vũng chất lỏng màu vàng trên bục của ông ta.
Lúc Bạch Ngọc Câu nhìn thấy ông ta thì giơ ngón tay cái lên rồi nói: “Làm tốt lắm! Dù cơ thể mắc bệnh nhẹ thì vẫn chỉ dẫn phương hướng cho học sinh!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ông rất xứng đáng được ngưỡng mộ!”
Hai mắt Ngư Hưng Học tràn đầy nước mắt: Cái đồ tóc trắng lừa đảo chết tiệt nhà mi!
Cả đời này tôi sẽ không bao giờ mở cửa cho ai tóc trắng nữa!
Hai chân ông ta run rẩy liên tục, giọng nói cũng run, nhưng khi ông ta liếc nhìn đám zombie ngồi dưới bục giảng, ông ta tiếp tục giảng với khuôn mặt đầy nước mắt: “Từng người một…”
Ký túc xá nữ 427.
Trong lúc mơ màng Hùng Bồng Bồng ngửi thấy một mùi hương, mùi này khiến cô ấy nhớ đến món bánh bao hấp ăn vào mỗi buổi sáng
“Bồng Bồng! Tỉnh dậy đi!” Một nữ sinh kẹp một chiếc bánh bao hấp đặt dưới mũi cô ấy.
“Làm sao bây giờ? Cậu ấy vẫn không tỉnh dậy.” Nữ sinh nói với một người phụ nữ lớn tuổi khác.
Người phụ nữ đó chính là giáo viên hướng dẫn của bọn họ, Giang Chi.
Lúc mạt thế bùng nổ Giang Chi đang ở trong ký túc xá giảng giải cho Thư Thiên Phàm thất tình.
Không ngờ bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng gào. Ban đầu Giang Chi tưởng rằng đám học sinh đang chơi đùa.
Cho tới khi cô ấy ngửi thấy mùi máu
Mạt thế bùng phát, những người có dị năng đều dẫn theo bạn bè mình rời đi, bọn họ bị bỏ lại ở đây.
Tuy trong phòng ngủ có không ít đồ ăn vặt nhưng không thể đủ cho năm người ăn được.
Mỗi lần Giang Chi đều ăn rất ít, cho tới khi gần hết đồ ăn thì cô ấy thôi không ăn nữa.
Cô ấy muốn để lại những đồ ăn này cho học sinh của mình, họ vẫn trong độ tuổi trẻ như hoa.
Cô ấy là giáo viên hướng dẫn của họ, cô ấy nên chăm sóc cho họ!
Sau đó cô ấy đói tới mức ngất đi, đợi khi tỉnh lại thì Thư Thiên Phàm đưa cho cô ấy một túi bánh bao hấp, bảo rằng vừa rồi có người đặt trên cửa.
Còn nói rằng hình như cô gái đưa đồ ăn cho họ không sợ zombie, còn dám mắng đám zombie.
Lúc đó họ đều đói bụng, ai còn quan tâm đồ ăn này có liên quan gì tới zombie hay không, cứ ăn trước rồi nói.
Sau khi họ ăn no xong mới phát hiện Hùng Bồng Bồng vẫn còn bất tỉnh.
“Hình như ban nãy Bồng Bồng nhìn thấy zombie bên ngoài nên bị dọa ngất.” Thư Thiên Phàm nói.
Lúc đó cô ấy không dám ra ngoài xem mà rúc trong chăn không dám cử động.
Hùng Bồng Bồng nghe thấy hai chữ zombie bỗng giật mình một cái. Cô ấy mở choàng mắt thấy các bạn cùng phòng đang vây quanh mình.
“Zo… Zombie!” Cô ấy chỉ ra ngoài cửa.
Giang Chi lắc đầu: “Zombie đi hết rồi. Cô vừa kiểm tra thì thấy ngoài cửa không có con zombie nào. Em đói bụng rồi, nhanh ăn chút gì đi.”
Cô ấy đẩy bánh bao hấp vào miệng Hùng Bồng Bồng, Hùng Bồng Bồng ngập ngừng há miệng khi ngửi thấy mùi hương, sau đó không dừng lại được.
Đợi khi cô ấy ăn xong rồi, mọi người ngồi trên một chiếc giường thảo luận.
“Theo mọi người thì cô gái đó là ai? Sao lại cho chúng ta đồ ăn?”
Hùng Bồng Bồng dừng một chút nói: “Ừm… Hình như cô gái kia cũng là zombie. Lúc ấy cô gái bảo ‘Zombie chúng ta’.”
Giang Chi nhíu mày: “Chắc không phải đâu. Sao zombie lại nói được. Hơn nữa các em bảo cô ấy sai zombie vệ sinh dọn dẹp, làm việc tốt gì đó.”
“Em cảm thấy… Có lẽ cô ấy cũng là người dị năng, biết đâu cô ấy có thể điều khiển zombie.”
Thư Thiên Phàm nghe vậy hai mắt sáng lên: “Thật sao? Vậy có phải chúng ta được cứu rồi không?”
Ngay khi cô ấy vừa nói xong thì có tiếng phát thanh vang lên.
“Khụ khụ, mời tất cả bạn học zombie và tân sinh vui lòng chuẩn bị đến tòa nhà giảng dạy để tham gia kỳ thi tuyển sinh!”
“Là tiếng của hiệu trưởng!” Hùng Bồng Bồng nhìn ngoài cửa sổ.
“Mời tất cả bạn học zombie và tân sinh vui lòng chuẩn bị đến tòa nhà giảng dạy để tham gia kỳ thi tuyển sinh!”
Giang Chi nghe xong thông báo trong lòng dần lạnh đi: “Thôi xong, sợ rằng hiệu trưởng bị điên rồi.”
Gì mà bạn học zombie, gì mà kỳ thi tuyển sinh!
Hiệu trưởng bị mạt thế và sứ mệnh giáo dục ép cho phát điên rồi!
Bốn người Cát Tình bị giam trong một phòng học.
Trong phòng trống không, ngoài cửa chỉ có hai con zombie canh cửa.
Luồng trọng lực trên người họ đã biến mất từ lâu, sở dĩ họ không chạy trốn là vì ban nãy Hạnh Ba tiêu hao quá nhiều năng lượng.
Khi đó anh ấy đã liều mạng dùng dị năng của mình để chống cự lại sức ép trọng lực từ Tang Tinh.
Khiến cho lúc này năng lượng dị năng mới khôi phục.
“Được.” Hạnh Ba gật đầu: “Cậu thấy sao Ô Nha?”
Ô Nha trầm tư một lát: “Hiện nay phần lớn zombie đều ở khu dạy học, bên ngoài không có nhiều zombie.”
“Vậy chúng ta đi thôi!” Hạnh Ba nói xong thì vận dụng dị năng giúp họ ẩn thân.
Không thể đi bằng lối cửa được.
Dị năng của Cát Tình có thể mang người bay lên, tuy hơi khó khăn nhưng vẫn bay từ chỗ họ xuống dưới tầng được.
Chỉ cần họ lên xe là có thể thoát khỏi cái nơi tồi tàn này với hai tên ngốc sở hữu mái tóc sặc sỡ đủ màu đó.
Vừa lúc trong phòng học có một cánh cửa mở ra, bọn họ bay luôn từ cửa xuống dưới.
“Đi mau!” Họ nói xong thì chạy thẳng về nơi đỗ xe trước đó.
Không phải đám Hạnh Ba sợ zombie mà là sợ đồ nịnh hót chết tiệt kia. Vì mạng sống mà đẩy họ ra là có ý gì chứ?
Nhưng cái tốt không linh cái xấu linh. Lúc họ vừa nhìn thấy xe thì một giọng nói âm u vang lên phía sau họ.
“Các người định đi đâu thế lương thực dự trữ của tôi?”
Trọng lực quen thuộc, âm thanh quen thuộc, trạng thái ẩn thân của họ nhanh chóng biến mất.
Hồng Sào không khỏi chửi thầm trong lòng. Mẹ nó ba người này có bệnh à!
Cứ phải bắt họ mới chịu cơ?
Còn thêm tên tóc hồng đó, tự cậu muốn lấy lòng tóc trắng kia nên tỏ ra rộng lượng với tụi này đúng không!
Bạch Ngọc Câu nhìn bốn tên lương thực dự trữ không nghe lời này, chỉ cảm thấy huyết mạch khát máu của mình lại bắt đầu bùng lên.
Cô túm Cát Tình, Cát Tình bị dọa tới mức nghĩ mình sắp chết tới nơi.
Cô ấy muốn chạy trốn, nhưng cô ấy có chạy đằng trời.
Gương mặt xinh đẹp của Bạch Ngọc Câu xuất hiện trước mắt, Cát Tình lại bị trọng lực ép không thể nhúc nhích.
Cô ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái há miệng ra, cắn vào cổ cô ấy một cái.
Ba người còn lại thấy cô cắn tới đều bị dọa tới choáng váng, mẹ nó đây là người hay là zombie thế?
“Ui, lương thực dự trữ, cô ngon quá đi!”
Bạch Ngọc Câu há miệng ra, để lại trên cần cổ trắng nõn của Cát Tình một vòng nước miếng.
“Giờ tôi chỉ trừng phạt cô một chút, còn thêm lần tiếp theo thì chính là đầu của cô đấy!”
Cát Tình: “…”
Gì thế, tính để lại một vòng tròn nước miếng trên đầu của tôi à?
“Tốt nhất các người phải ngoan ngoãn đi theo tôi, nếu không…Tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu!” Đôi mắt tà mị của cô nhìn chằm chằm vào đám lương thực dự trữ không chịu nghe lời của mình.
Tuy họ luôn nghĩ cách chạy trốn nhưng cô là vua zombie, cô có rất nhiều kiên nhẫn khiến bọn họ phải nghe lời.
Bạch Ngọc Câu buông cổ áo Cát Tình ra, cô xoay người đi về phía khu dạy học.
Bốn người không dám tự tiện hành động nữa. Họ phát hiện thiếu niên tóc hồng kia là một bug!
Thêm cả người phụ nữ tóc ngắn nữa, tới giờ họ không rõ rốt cuộc dị năng của cô ấy là gì.
Tang Tinh cởi bỏ dị năng, cuối cùng họ cũng có thể động đậy.
Hồng Sào nhìn trên cổ Cát Tình chỉ để lại dấu răng hình tròn: “Cô không sao chứ?”
Cát Tình lắc lắc đầu: “Tôi không sao, chỉ cảm thấy kỳ lạ thôi.”
Cô ấy luôn có cảm giác như mình đang chiếm hời của người khác!
Không được! Dừng lại!
Họ đi theo Bạch Ngọc Câu vào khu dạy học. Thoạt nhìn khu dạy học rất yên tĩnh, không có zombie nào.
Nói tiếp cũng kỳ lạ, vừa rồi một đường xuống dưới họ đều không phát hiện bất kỳ một con zombie.
Rốt cuộc đám zombie này đi đâu hết vậy?
“Sang tang, đọc theo ta, sang tang!” Một âm thanh vang lên.
“Grào, grào grào! Grào, grào grào!” Tiếng một đám zombie vang lên.
Cát Tình có chút sợ hãi khi nghe thấy tiếng zombie mặc dù cô ấy từng giết không ít zombie.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng ở đây có ít nhất một ngàn con zombie.
Sao họ xử lý được chứ?
Cái này giống như một con kiến thì chẳng là gì hết, nhưng có hàng ngàn hàng vạn con kiến thì sao?
Bạch Ngọc Câu thấy rất hài lòng khi nghe tiếng đọc diễn cảm duyên dáng. Cô nhấc nhân đi về phía phòng học.
Đi tới cửa sổ, cô nhìn giáo viên đang giảng dạy nghiêm túc với đám học sinh chăm chỉ!
A! Đây chính là sức mạnh của tri thức!
Nhóm Cát Tình nhìn cả một phòng học tràn đầy zombie, những con zombie đều xiêu vẹo ngồi trên bàn học.
Trong chúng nó có đứa mắt bị thối rữa, có một số cụt cả tay và chân.
Mà cô giáo trên bục giảng lại không sợ hãi chút nào.
Cô ấy tên Triều Tiểu Trân, là một giáo viên hết lòng muốn rạng rỡ truyền thống học tập.
Lúc Bạch Ngọc Câu tìm đến mời cô ấy dạy học, tuy cô ấy hơi ngạc nhiên khi đám mình cần dạy là một lũ zombie.
Nhưng đây chính là thử thách lớn với sự nghiệp giảng dạy của cô ấy!
Nếu cô ấy có thể truyền thụ sách vở lễ nghĩa cho zombie, cô ấy sẽ là người khai sáng cho hướng đi mới trong việc giảng dạy!
Chưa kể cô gái vừa thấy cô ấy đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên bảo với cô ấy rằng cứ dạy học đi!
Không con nào trong đám zombie này dám làm tổn thương cô ấy!
Bạch Ngọc Câu còn nói chỉ cần cô ấy dạy học, mỗi ngày cung cấp ba bữa cho cô ấy, bao luôn cả người nhà của cô ấy!
Cái này… Cái này chẳng phải hiền thần gặp minh quân hay sao?
Cô ấy đồng ý ngay lập tức, tuy rằng zombie hơi đáng sợ, nhưng trong nháy mắt cô ấy đứng trên bục giảng!
Triều Tiểu Trân cô ấy lập tức biến thành ngọn nến hy sinh bản thân mình để soi đường cho tương lai của học sinh. Mà đám zombie này cũng biến thành những học sinh cần cô ấy dạy dỗ để bước trên con đường đúng đắn!
Quá vĩ đại! Quá vĩ đại!
Bạch Ngọc Câu nhìn cô gái nhỏ cố gắng dạy học mà suýt thì rơi nước mắt cảm động.
Cũng trong nháy mắt này Triều Tiểu Trân nhìn thấy cô gái đã trao cho cô ấy cơ hội thử thách.
Trong mắt cô gái ấy ngấn lệ, cô vươn ngón tay cái chính là nguồn động viên tốt nhất với Triều Tiểu Trân.
Triều Tiểu Trân yên lặng gật đầu với cô, sau đó giảng tiếp, “Giờ chúng ta sẽ học từ tiếp theo, shi 尸!”
“Grào, grào grào!”
“Hức hức…” Một tiếng khóc nức nở bé nhỏ truyền vào trong tai đám Cát Tình.
Cát Tình còn chưa kịp phản ứng với tình huống vừa nãy đã nhìn thấy thiếu niên tóc hồng kia đang khóc tới mức nước mắt nước mũi tèm lem.
“Cảm động quá đi! Hức hức…”
Hồng Sào: “!!!”
Đậu má người anh em à, cậu chuyên nghiệp thế luôn?
Trong tình huống này mà cậu cũng diễn được à? Không phải chứ, tôi bảo này, người phụ nữ kia dạy học cho zombie thì có gì mà cảm động hả!
Anh ấy cắn chặt răng, cũng ép ra hai giọt nước mắt: “Hức…”
Mẹ nó, thi diễn kịch đúng không, ai sợ ai!
Bạch Ngọc Câu vươn tay trái vỗ nhẹ đầu tóc hồng phớt, rồi lại đưa tay phải vỗ nhẹ đầu tóc hồng: “Quả nhiên các anh đều là lương thực dự trữ tốt! Chúng ta nhất định phải có lòng hiếu học!”
Hạnh Ba, Cát Tình, Ô Nha nhìn Hồng Sào đang khóc: “??!”
Hệ thống Thành Tựu: “Mời kí chủ hoàn thành bài kiểm tra đầu vào, đồng thời đạt được vị trí đứng nhất toàn trường!”
Hệ thống trong đầu Bạch Ngọc Câu lên tiếng.
Cô nghe hệ thống trong đầu phát nhiệm vụ. Thân là vua zombie, cô cảm thấy hệ thống nói rất có lý.
Đúng vậy! Các zombie đều đang học tập, sao lại không có kỳ thi tuyển sinh được đây?
Cô bước nhanh về phía văn phòng hiệu trưởng, đám Hồng Sào một đường đi theo cô gặp không ít giáo viên đang dạy zombie.
Có người nơm nớp lo sợ, có người tức giận vì dường như thấy zombie quá ngu ngốc.
Còn có một giáo viên đeo kính trông rất lịch sự vừa giảng bài vừa khóc, miệng lắp bắp: “Sau… Sau này tôi sẽ không bao giờ mở cửa nữa…”
Có vài vũng chất lỏng màu vàng trên bục của ông ta.
Lúc Bạch Ngọc Câu nhìn thấy ông ta thì giơ ngón tay cái lên rồi nói: “Làm tốt lắm! Dù cơ thể mắc bệnh nhẹ thì vẫn chỉ dẫn phương hướng cho học sinh!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ông rất xứng đáng được ngưỡng mộ!”
Hai mắt Ngư Hưng Học tràn đầy nước mắt: Cái đồ tóc trắng lừa đảo chết tiệt nhà mi!
Cả đời này tôi sẽ không bao giờ mở cửa cho ai tóc trắng nữa!
Hai chân ông ta run rẩy liên tục, giọng nói cũng run, nhưng khi ông ta liếc nhìn đám zombie ngồi dưới bục giảng, ông ta tiếp tục giảng với khuôn mặt đầy nước mắt: “Từng người một…”
Ký túc xá nữ 427.
Trong lúc mơ màng Hùng Bồng Bồng ngửi thấy một mùi hương, mùi này khiến cô ấy nhớ đến món bánh bao hấp ăn vào mỗi buổi sáng
“Bồng Bồng! Tỉnh dậy đi!” Một nữ sinh kẹp một chiếc bánh bao hấp đặt dưới mũi cô ấy.
“Làm sao bây giờ? Cậu ấy vẫn không tỉnh dậy.” Nữ sinh nói với một người phụ nữ lớn tuổi khác.
Người phụ nữ đó chính là giáo viên hướng dẫn của bọn họ, Giang Chi.
Lúc mạt thế bùng nổ Giang Chi đang ở trong ký túc xá giảng giải cho Thư Thiên Phàm thất tình.
Không ngờ bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng gào. Ban đầu Giang Chi tưởng rằng đám học sinh đang chơi đùa.
Cho tới khi cô ấy ngửi thấy mùi máu
Mạt thế bùng phát, những người có dị năng đều dẫn theo bạn bè mình rời đi, bọn họ bị bỏ lại ở đây.
Tuy trong phòng ngủ có không ít đồ ăn vặt nhưng không thể đủ cho năm người ăn được.
Mỗi lần Giang Chi đều ăn rất ít, cho tới khi gần hết đồ ăn thì cô ấy thôi không ăn nữa.
Cô ấy muốn để lại những đồ ăn này cho học sinh của mình, họ vẫn trong độ tuổi trẻ như hoa.
Cô ấy là giáo viên hướng dẫn của họ, cô ấy nên chăm sóc cho họ!
Sau đó cô ấy đói tới mức ngất đi, đợi khi tỉnh lại thì Thư Thiên Phàm đưa cho cô ấy một túi bánh bao hấp, bảo rằng vừa rồi có người đặt trên cửa.
Còn nói rằng hình như cô gái đưa đồ ăn cho họ không sợ zombie, còn dám mắng đám zombie.
Lúc đó họ đều đói bụng, ai còn quan tâm đồ ăn này có liên quan gì tới zombie hay không, cứ ăn trước rồi nói.
Sau khi họ ăn no xong mới phát hiện Hùng Bồng Bồng vẫn còn bất tỉnh.
“Hình như ban nãy Bồng Bồng nhìn thấy zombie bên ngoài nên bị dọa ngất.” Thư Thiên Phàm nói.
Lúc đó cô ấy không dám ra ngoài xem mà rúc trong chăn không dám cử động.
Hùng Bồng Bồng nghe thấy hai chữ zombie bỗng giật mình một cái. Cô ấy mở choàng mắt thấy các bạn cùng phòng đang vây quanh mình.
“Zo… Zombie!” Cô ấy chỉ ra ngoài cửa.
Giang Chi lắc đầu: “Zombie đi hết rồi. Cô vừa kiểm tra thì thấy ngoài cửa không có con zombie nào. Em đói bụng rồi, nhanh ăn chút gì đi.”
Cô ấy đẩy bánh bao hấp vào miệng Hùng Bồng Bồng, Hùng Bồng Bồng ngập ngừng há miệng khi ngửi thấy mùi hương, sau đó không dừng lại được.
Đợi khi cô ấy ăn xong rồi, mọi người ngồi trên một chiếc giường thảo luận.
“Theo mọi người thì cô gái đó là ai? Sao lại cho chúng ta đồ ăn?”
Hùng Bồng Bồng dừng một chút nói: “Ừm… Hình như cô gái kia cũng là zombie. Lúc ấy cô gái bảo ‘Zombie chúng ta’.”
Giang Chi nhíu mày: “Chắc không phải đâu. Sao zombie lại nói được. Hơn nữa các em bảo cô ấy sai zombie vệ sinh dọn dẹp, làm việc tốt gì đó.”
“Em cảm thấy… Có lẽ cô ấy cũng là người dị năng, biết đâu cô ấy có thể điều khiển zombie.”
Thư Thiên Phàm nghe vậy hai mắt sáng lên: “Thật sao? Vậy có phải chúng ta được cứu rồi không?”
Ngay khi cô ấy vừa nói xong thì có tiếng phát thanh vang lên.
“Khụ khụ, mời tất cả bạn học zombie và tân sinh vui lòng chuẩn bị đến tòa nhà giảng dạy để tham gia kỳ thi tuyển sinh!”
“Là tiếng của hiệu trưởng!” Hùng Bồng Bồng nhìn ngoài cửa sổ.
“Mời tất cả bạn học zombie và tân sinh vui lòng chuẩn bị đến tòa nhà giảng dạy để tham gia kỳ thi tuyển sinh!”
Giang Chi nghe xong thông báo trong lòng dần lạnh đi: “Thôi xong, sợ rằng hiệu trưởng bị điên rồi.”
Gì mà bạn học zombie, gì mà kỳ thi tuyển sinh!
Hiệu trưởng bị mạt thế và sứ mệnh giáo dục ép cho phát điên rồi!