Chương 24
“!”
Một cậu trai gầy gò mặc áo ngắn bất ngờ ngã xuống đất.
“Sao thế?” Lão đại ký túc xá Triệu Phù nhanh chóng xuống giường đỡ cậu ta dậy.
Hai người họ đã bị mắc kẹt ở đây rất nhiều ngày, nhiều tới mức họ đã quên mất bao lâu.
Trong thời gian này họ không phải tới lớp, không có máy tính và điện thoại di động để chơi, điện cũng bị cắt từ lâu.
Hơn nữa trong ký túc xá chỉ còn có hai người họ, hai người bạn cùng phòng khác một người thuê nhà bên ngoài, một người…
May mắn thay, họ không phải lo lắng về vấn đề thức ăn.
Lão nhị Trương Tam là một đứa trẻ rất có đầu óc kinh doanh, từ sớm cậu ta lập ra một siêu thị nhỏ trong ký túc xá của mình. Để xây dựng siêu thị nhỏ này, cậu ta đã tích trữ một lượng lớn hàng hoá.
Số hàng hóa này trở thành cọng rơm cứu mạng bọn họ.
Trương Tam run rẩy chỉ xuống sân thể dục dưới trường. Cửa sổ bọn họ đối diện với sân thể dục.
“Zo… Zombie!”
Triệu Phù đỡ cậu ta ngồi lên ghế: “Zombie thì sao, giờ đâu đâu cũng toàn zombie.”
Haiz, chắc lão nhị bị zombie dọa rồi.
Nhưng thế này không được, sau này zombie sẽ ngày một nhiều hơn, sớm muộn gì họ cũng phải làm quen.
Nói tiếp cũng kỳ lạ, rõ ràng từ đầu ngoài cửa ký túc xá đều là tiếng zombie đi lại.
Sao giờ biến mất toàn bộ rồi?
Nhưng họ cũng không dám mở cửa ra xem, dù sao mở cửa ra là chết, có ai muốn đâu.
Cho nên ban nãy Trương Tam mới nghĩ có phải đám zombie đó đều đi hết rồi.
Không ngờ tới cậu ta nhìn thoáng qua ban công thôi đã bị dọa tới mức ngồi bệt ra đất.
“Chúng… Chúng đang tập thể dục buổi sáng!”
Vẻ mặt Triệu Phù khó hiểu: “Ai tập thể dục buổi sáng cơ?”
“Zo… Zombie.”
Triệu Phù cười nói: “Cậu đi ngủ một lát đi, tôi lấy cho cậu bình sữa canxi AD uống.”
Haiz, lão nhị tội nghiệp chắc chắn bị zombie dọa tới mức tinh thần có vấn đề
Lại còn zombie tập thể dục nữa!
Anh ta im lặng lắc đầu, sau đó mở tủ lấy bình sữa cho Trương Tam: “Uống nhanh đi, uống xong ngủ một lát sẽ ổn thôi.”
Trương Tam thấy lão đại không tin mình, cậu ta túm lấy tay áo Triệu Phù nôn nóng nói: “Thật đấy! Zombie thật sự đang tập thể dục!”
“Được được được!” Triệu Phù nhét sữa vào tay cậu ta, sau đó tới ban công chuẩn bị xem một chút.
Anh ta đã chuẩn bị tốt tâm lý, nghĩ tới tất cả các bộ phim điện ảnh về zombie từng xem qua một lần.
Nhưng tới lúc thật sự nhìn thấy, anh ta vẫn kinh ngạc há hốc miệng.
Đám zombie đông nghịt đang ở khua khoắng hai tay, cử động cơ thể mình trên sân thể dục.
Chúng ném cánh tay mình xuống, sau đó lại nhặt cánh tay lên rồi giơ lên nhảy.
“A…” Triệu Phù há miệng muốn nói chuyện, lại chỉ có thể phát ra một từ a.
Anh ta cố gắng bình tĩnh lại một lát trước khi loạng choạng quay trở về ký túc xá.
Triệu Phù ngồi trên ghế suy ngẫm cuộc đời. Anh ta còn bảo tại sao sáng sớm đài phát thanh lại cất cao giọng như thế.
Anh ta vốn nghĩ hiệu trưởng lại điên rồi.
Giờ xem ra không phải, bọn họ điên rồi.
Vậy bài thi mà hiệu trưởng công bố ngày hôm qua là thật, bạn học zombie cũng là thật.
Vậy cái gì là giả.
“Ha ha ha ha ha ha!” Triệu Phù cười to: “Thì ra chúng ta mới là giả!”
Trương Tam nhìn anh ta, vội vàng nói: “Lão đại! Cậu tỉnh lại đi!”
“Cốc cốc!”
Một loạt tiếng gõ cửa vang lên, dường như Triệu Phù đã tỉnh táo lại một chút. Anh ta cảnh giác nhìn ra cửa, không chịu lên tiếng.
“Các bạn học, mọi người có khỏe không?” Một giọng nam vang lên. Người đó thấy không ai đáp lại thì nói thêm: “Mọi người yên tâm, tôi không phải zombie, tôi là con người.”
“Tôi tên Thôi Chiếu, chắc các cậu biết tôi phải không?”
Triệu Phù và Trương Tam sửng sốt giây lát, đương nhiên họ biết Thôi Chiếu là ai.
Đó là giáo sư khoa toán, sát thủ rớt tín chỉ trong truyền thuyết!
Trương Tam im lặng một lát: “Thầy giáo?”
Cuối cùng Thôi Chiếu cũng thấy có người đáp lời, anh ta nói nhanh: “Đúng. Tôi tới đưa cơm cho các cậu, chắc các cậu đói lâu rồi đúng không?”
Thật ra đám Triệu Phù không đói lắm, họ chỉ bị dọa cho sang chấn thôi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giờ Triệu Phù tỉnh táo lại thì hỏi: “Thầy ơi, bên ngoài không có zombie tấn công mọi người ư?”
“Không có, mấy đứa yên tâm đi, tuy đám zombie kia xấu xí nhưng là zombie tốt, sẽ không tùy tiện cắn chúng ta.” Thôi Chiếu nghiêm túc trả lời.
Trong lòng anh ta âm thầm thở dài. Đàn zombie này thật sự không tệ, tiếc cái là đầu óc ngu ngốc mà thôi.
Giờ mới học tới hai cộng hai bằng mấy.
Thật là ngu xuẩn, đây là đám học sinh kém cỏi nhất mà anh ta từng dạy.
Đám Triệu Phù nghe thầy giáo nói chỉ cảm thấy hình như thầy điên rồi… À không, có lẽ bọn họ thật sự điên rồi.
“Nhưng thầy ơi, tại sao zombie lại không cắn người?”
Thôi Chiếu đột nhiên vỗ đầu: “Quên nói với mấy đứa, có một người dị năng rất mạnh mẽ, đám zombie đó đều nghe lời cô ấy. Hơn nữa cô ấy còn có dị năng gì đó có thể biến ra rất nhiều đồ ăn.”
“Mấy đứa nhanh ra đây ăn chút gì đi, đừng để bị đói.”
Ánh mắt Triệu Phù và Trương Tam giao nhau, cuối cùng quyết định mở cửa nhìn xem.
Trương Tam mở cửa, Triệu Phù cầm gậy bóng chày ở một bên. Chẳng may thầy giáo là một zombie sắp biến dị, Triệu Phù sẽ vung một gậy đánh bật anh ta ra ngoài.
“Rắc.”
Cửa mở ra, trước mặt họ xuất hiện gương mặt nhìn qua giống một thầy giáo.
Trương Tam và Triệu Phù nhìn anh ta từ trên xuống dưới, cho tới khi nhìn đến một chiếc xe đẩy bên cạnh anh ta.
“Ui… Thơm quá!”
Thôi Chiếu nhấc nắp thùng cơm lên, múc thức ăn cho họ: “Nhanh ăn đi, ăn xong thì gọi các học sinh khác tới giúp tôi.”
“Vâng vâng!” Hai người gật đầu.
Giờ họ tin rồi, không nói những thứ khác, có thể làm ra đồ ăn thơm ngon nóng hầm hập thế này thì chắc chắn là sự thật.
Dị năng giả kia tới cứu vớt bọn họ!
Thầy giáo không chỉ giao đồ ăn đến ký túc xá bọn họ mà các ký túc xá khác đều có.
Triều Tiểu Trân nhìn thấy một số học sinh đói tới ngất đi, gầy tới mức không còn trông giống con người nữa.
Đúng là còn đáng sợ hơn zombie.
Trong lòng cô ấy đau nhói, cô ấy an ủi các bạn học: “Sau này các em sẽ không phải chịu đói nữa, chỉ cần các em chăm sóc tốt cho những đàn em, cố gắng học tập thì chúng ta sẽ có một tương lai tươi sáng.”
Một bạn học nữ đang nhét cơm vào trong miệng hỏi: “Đàn em? Chúng em lấy đàn em từ đâu ra.”
Triều Tiểu Trân hơi mỉm cười khi nghe câu hỏi: “Đàn em của mấy đứa cũng không phải người bình thường đâu, tuy rằng có chút xấu xí và ngu ngốc nhưng bọn họ đều có lòng ham học hỏi.”
“Cô yên tâm, nhất định chúng em sẽ không trông mặt mà bắt hình dong!”
Triều Tiểu Trân gật đầu: “Vậy mấy đứa ăn xong thì xuống tầng xem đi, đàn em của mấy đứa rất nhiệt tình.”
“Vâng vâng!”
Họ tin rằng mọi thứ sẽ ngày càng tốt hơn. Ban nãy họ nghe thấy giáo viên nói zombie trong trường đều bị điều khiển nên rất nghe lời.
Giờ họ lại có thêm đàn em, có lẽ đàn em là những người sống sót bên ngoài trường học rồi.
Nhất định họ sẽ đối xử thật tốt với đàn em!
————
Tầng cao nhất của khu dạy học, có một người và một zombie đứng trên ban công.
Người kia có dáng vóc xinh đẹp, zombie kia… Cũng đẹp.
Bạch Ngọc Câu vung tay lên: “Mi xem đi!”
Tiểu Mỹ: “Grào?”
Bạch Ngọc Câu lắc đầu. Cô nhìn khung cảnh vui vẻ thịnh vượng trong khuôn viên trường, lớn tiếng nói: “Có thấy không? Đây chính là giang sơn mà bổn vương đã gây dựng cho nàng!”
Tiểu Mỹ: “Grào!”
Hệ thống Làm Ruộng: “Ký chủ đang nói chuyện với ai thế, zombie à?”
Hệ thống Mỹ Thực điên cuồng chụp ảnh: “Ký chủ thật khí phách! Đây là tự tin của vua! Vua nên có đất đai lớn như vậy!”
Hệ thống Đánh Dấu: “Thật muốn làm vua hệ thống ~”
Hệ thống Tu Tiên (lặng lẽ thở dài): “Không! Ký chủ đang nói chuyện với người câm, người câm kia rất đáng thương, chỉ có thể hét lên.”
Hệ thống Làm Ruộng: “Hả? Đáng thương thật, hức hức, đó là người yêu của ký chủ à? Hay là người thân?”
Hệ thống Tu Tiên: “… Ừm… Là quân sư của ký chủ. Ký chủ có thể gây dựng được giang sơn lớn như vậy đều nhờ sự cố vấn của quân sư!”
Hệ thống Làm Ruộng: “Thì ra là vậy! Có phải quãng đường phấn đấu của ký chủ rất khó khăn không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hệ thống Mỹ Thực: “Đúng vậy, ký chủ vất vả lắm, ngày nào cô ấy cũng đi sớm về muộn, rất hiếm khi trao đổi với quân sư.”
Hệ thống Làm Ruộng: “Ký chủ vất vả quá. Căn cứ của ký chủ có lớn không?”
Hệ thống Tu Tiên: “Căn cứ rất lớn, có thể chứa mấy chục nghìn người lận.”
Hệ thống Làm Ruộng: “Ký chủ thật sự là ký chủ giỏi nhất ta từng thấy, tiến độ của các ký chủ ta trói buộc trước đây đều không nhanh như vậy. Thật tuyệt vời.”
Nó hơi sáng lên, cảm thấy lòng thật ấm áp.
Có căn cứ to như vậy của ký chủ, những người sống sót thật sự quá may mắn.
Hệ thống Tu Tiên nhìn nó, chỉ cảm thấy tim (hệ) thống thật lạnh.
Với hệ thống đơn giản ngốc nghếch thế này, đợi khi nó phát hiện ra sự thật liệu có thể chấp nhận được hay không đây?
Sau khi tập thể dục buổi sáng xong, các zombie lần lượt quay trở lại tòa nhà giảng dạy để bắt đầu đi học.
Đợi khi sân thể dục không còn một bóng zombie, giáo viên phụ trách giảng dạy cũng dẫn học sinh xuống.
Hùng Bồng Bồng nhìn khuôn viên trường quen thuộc mà sắp rơi nước mắt, đã lâu rồi các cô ấy mới bước ra khỏi ký túc xá.
Các cô ấy biết những zombie đó đều được dị năng giả kia điều khiển.
Cuối cùng thì hiện giờ các cô không thấy con zombie nào.
“Các bạn học, mọi người ở đây nghỉ ngơi một lát cho tốt, tôi lên lớp đây.” Triều Tiểu Trân đứng thẳng người.
“Vâng!”
Rừng cây nhỏ.
Đám Đặng Khắc ngửi thấy mùi thối hoắc trên người mình: “Những ngày tháng này tới bao giờ mới kết thúc đây!”
Hôm qua họ không hôn mê thì cũng là trên đường hôn mê.
Chỉ có đêm hôm qua họ mới hoàn toàn tỉnh táo được một lúc.
Đêm qua họ tuyệt vọng dùng tay đào đất nơi họ được chôn xuống, muốn tự cứu mình trốn thoát khỏi nơi đầy rẫy zombie này.
Nhưng đống đất họ cực khổ đào suốt đêm, hôm sau lại bị lũ zombie tới lấp vào.
Trước khi rời đi đám zombie còn gầm rú đe dọa.
Hiện giờ họ thấy đám zombie đi rồi, thế là nhanh chóng mở bừng mắt bắt đầu đào bới.
Dù thế nào đi nữa, nếu ở chỗ này chắc chắn là chết, còn không bằng chiến đấu một phen xem sao!
Nhưng họ chưa đào được bao lâu thì một cô gái tóc trắng xinh đẹp dẫn theo một zombie giáng xuống từ trên trời.
“Ai nha, nảy mầm tới mức bật cả đất ra.” Cô nói rồi cấm ngôn đám người này, lại cầm xẻng ra chôn đất xung quanh họ cho tốt.
Thuật cấm ngôn này là cô đạt được khi đăng nhập hôm nay, hiện giờ vừa tới lúc cần dùng đến.
Sao hạt giống có thể nói chuyện được chứ, chỉ cần ngoan ngoãn lớn lên thôi!
Đám người Đặng Khắc bị cấm ngôn, cũng chỉ có thể dùng mắt trừng cô gái trước mặt.
Anh ta rất muốn nói rằng chúng ta đều là đồng loại, sao cô có thể đồng loại tương tàn như thế.
Nhưng anh ta không nói được.
Hệ thống Làm Ruộng nghe thấy lời nói của ký chủ thì rất phấn khích. Tốt quá, hôm nay hạt giống đã nảy mầm rồi!
Tin rằng chẳng bao lâu nữa những người sống sót đều có thể ăn rau dưa tươi ngon.
Trong văn phòng hiệu trưởng.
Bốn người bình thường đang nhìn một chồng bài thi mà lo lắng.
Bọn họ nhìn hai kẻ ngốc đang hổn hển viết bài rồi chìm vào suy nghĩ.
Không phải, sao người phụ nữ kia không có ở trước mặt mà bọn họ vẫn diễn kịch vất vả như thế làm gì?
Thứ gì đâu.
Hạnh Ba nhìn hai người trước mặt, ngẫm nghĩ một lúc, nếu bọn họ muốn chạy trốn, tên tóc hồng này sẽ gào lên cho xem.
Sau đó họ sẽ bị nhốt lại, không chạy thoát được.
Như vậy thật ra bọn họ hoàn toàn có một cách thông minh hơn.
Đó chính là xúi giục họ.
Hạnh Ba nhìn chằm chằm Phục Toa một lát rồi lại nhìn tóc hồng một lát, băn khoăn không biết nên xuống tay từ ai trước đây.
Tang Tinh để ý tới ánh mắt kia, cậu cảnh giác liếc mắt nhìn Hạnh Ba một cái rồi nhanh chóng che bài thi của mình lại.
“Gì thế! Anh định chép bài tôi à!”
“Không được! Cẩn thận tôi nói cho chị đại biết!”
Hạnh Ba: “…”
Đcm ai muốn chép bài của đứa hạng nhất đếm ngược như mày!
Một cậu trai gầy gò mặc áo ngắn bất ngờ ngã xuống đất.
“Sao thế?” Lão đại ký túc xá Triệu Phù nhanh chóng xuống giường đỡ cậu ta dậy.
Hai người họ đã bị mắc kẹt ở đây rất nhiều ngày, nhiều tới mức họ đã quên mất bao lâu.
Trong thời gian này họ không phải tới lớp, không có máy tính và điện thoại di động để chơi, điện cũng bị cắt từ lâu.
Hơn nữa trong ký túc xá chỉ còn có hai người họ, hai người bạn cùng phòng khác một người thuê nhà bên ngoài, một người…
May mắn thay, họ không phải lo lắng về vấn đề thức ăn.
Lão nhị Trương Tam là một đứa trẻ rất có đầu óc kinh doanh, từ sớm cậu ta lập ra một siêu thị nhỏ trong ký túc xá của mình. Để xây dựng siêu thị nhỏ này, cậu ta đã tích trữ một lượng lớn hàng hoá.
Số hàng hóa này trở thành cọng rơm cứu mạng bọn họ.
Trương Tam run rẩy chỉ xuống sân thể dục dưới trường. Cửa sổ bọn họ đối diện với sân thể dục.
“Zo… Zombie!”
Triệu Phù đỡ cậu ta ngồi lên ghế: “Zombie thì sao, giờ đâu đâu cũng toàn zombie.”
Haiz, chắc lão nhị bị zombie dọa rồi.
Nhưng thế này không được, sau này zombie sẽ ngày một nhiều hơn, sớm muộn gì họ cũng phải làm quen.
Nói tiếp cũng kỳ lạ, rõ ràng từ đầu ngoài cửa ký túc xá đều là tiếng zombie đi lại.
Sao giờ biến mất toàn bộ rồi?
Nhưng họ cũng không dám mở cửa ra xem, dù sao mở cửa ra là chết, có ai muốn đâu.
Cho nên ban nãy Trương Tam mới nghĩ có phải đám zombie đó đều đi hết rồi.
Không ngờ tới cậu ta nhìn thoáng qua ban công thôi đã bị dọa tới mức ngồi bệt ra đất.
“Chúng… Chúng đang tập thể dục buổi sáng!”
Vẻ mặt Triệu Phù khó hiểu: “Ai tập thể dục buổi sáng cơ?”
“Zo… Zombie.”
Triệu Phù cười nói: “Cậu đi ngủ một lát đi, tôi lấy cho cậu bình sữa canxi AD uống.”
Haiz, lão nhị tội nghiệp chắc chắn bị zombie dọa tới mức tinh thần có vấn đề
Lại còn zombie tập thể dục nữa!
Anh ta im lặng lắc đầu, sau đó mở tủ lấy bình sữa cho Trương Tam: “Uống nhanh đi, uống xong ngủ một lát sẽ ổn thôi.”
Trương Tam thấy lão đại không tin mình, cậu ta túm lấy tay áo Triệu Phù nôn nóng nói: “Thật đấy! Zombie thật sự đang tập thể dục!”
“Được được được!” Triệu Phù nhét sữa vào tay cậu ta, sau đó tới ban công chuẩn bị xem một chút.
Anh ta đã chuẩn bị tốt tâm lý, nghĩ tới tất cả các bộ phim điện ảnh về zombie từng xem qua một lần.
Nhưng tới lúc thật sự nhìn thấy, anh ta vẫn kinh ngạc há hốc miệng.
Đám zombie đông nghịt đang ở khua khoắng hai tay, cử động cơ thể mình trên sân thể dục.
Chúng ném cánh tay mình xuống, sau đó lại nhặt cánh tay lên rồi giơ lên nhảy.
“A…” Triệu Phù há miệng muốn nói chuyện, lại chỉ có thể phát ra một từ a.
Anh ta cố gắng bình tĩnh lại một lát trước khi loạng choạng quay trở về ký túc xá.
Triệu Phù ngồi trên ghế suy ngẫm cuộc đời. Anh ta còn bảo tại sao sáng sớm đài phát thanh lại cất cao giọng như thế.
Anh ta vốn nghĩ hiệu trưởng lại điên rồi.
Giờ xem ra không phải, bọn họ điên rồi.
Vậy bài thi mà hiệu trưởng công bố ngày hôm qua là thật, bạn học zombie cũng là thật.
Vậy cái gì là giả.
“Ha ha ha ha ha ha!” Triệu Phù cười to: “Thì ra chúng ta mới là giả!”
Trương Tam nhìn anh ta, vội vàng nói: “Lão đại! Cậu tỉnh lại đi!”
“Cốc cốc!”
Một loạt tiếng gõ cửa vang lên, dường như Triệu Phù đã tỉnh táo lại một chút. Anh ta cảnh giác nhìn ra cửa, không chịu lên tiếng.
“Các bạn học, mọi người có khỏe không?” Một giọng nam vang lên. Người đó thấy không ai đáp lại thì nói thêm: “Mọi người yên tâm, tôi không phải zombie, tôi là con người.”
“Tôi tên Thôi Chiếu, chắc các cậu biết tôi phải không?”
Triệu Phù và Trương Tam sửng sốt giây lát, đương nhiên họ biết Thôi Chiếu là ai.
Đó là giáo sư khoa toán, sát thủ rớt tín chỉ trong truyền thuyết!
Trương Tam im lặng một lát: “Thầy giáo?”
Cuối cùng Thôi Chiếu cũng thấy có người đáp lời, anh ta nói nhanh: “Đúng. Tôi tới đưa cơm cho các cậu, chắc các cậu đói lâu rồi đúng không?”
Thật ra đám Triệu Phù không đói lắm, họ chỉ bị dọa cho sang chấn thôi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giờ Triệu Phù tỉnh táo lại thì hỏi: “Thầy ơi, bên ngoài không có zombie tấn công mọi người ư?”
“Không có, mấy đứa yên tâm đi, tuy đám zombie kia xấu xí nhưng là zombie tốt, sẽ không tùy tiện cắn chúng ta.” Thôi Chiếu nghiêm túc trả lời.
Trong lòng anh ta âm thầm thở dài. Đàn zombie này thật sự không tệ, tiếc cái là đầu óc ngu ngốc mà thôi.
Giờ mới học tới hai cộng hai bằng mấy.
Thật là ngu xuẩn, đây là đám học sinh kém cỏi nhất mà anh ta từng dạy.
Đám Triệu Phù nghe thầy giáo nói chỉ cảm thấy hình như thầy điên rồi… À không, có lẽ bọn họ thật sự điên rồi.
“Nhưng thầy ơi, tại sao zombie lại không cắn người?”
Thôi Chiếu đột nhiên vỗ đầu: “Quên nói với mấy đứa, có một người dị năng rất mạnh mẽ, đám zombie đó đều nghe lời cô ấy. Hơn nữa cô ấy còn có dị năng gì đó có thể biến ra rất nhiều đồ ăn.”
“Mấy đứa nhanh ra đây ăn chút gì đi, đừng để bị đói.”
Ánh mắt Triệu Phù và Trương Tam giao nhau, cuối cùng quyết định mở cửa nhìn xem.
Trương Tam mở cửa, Triệu Phù cầm gậy bóng chày ở một bên. Chẳng may thầy giáo là một zombie sắp biến dị, Triệu Phù sẽ vung một gậy đánh bật anh ta ra ngoài.
“Rắc.”
Cửa mở ra, trước mặt họ xuất hiện gương mặt nhìn qua giống một thầy giáo.
Trương Tam và Triệu Phù nhìn anh ta từ trên xuống dưới, cho tới khi nhìn đến một chiếc xe đẩy bên cạnh anh ta.
“Ui… Thơm quá!”
Thôi Chiếu nhấc nắp thùng cơm lên, múc thức ăn cho họ: “Nhanh ăn đi, ăn xong thì gọi các học sinh khác tới giúp tôi.”
“Vâng vâng!” Hai người gật đầu.
Giờ họ tin rồi, không nói những thứ khác, có thể làm ra đồ ăn thơm ngon nóng hầm hập thế này thì chắc chắn là sự thật.
Dị năng giả kia tới cứu vớt bọn họ!
Thầy giáo không chỉ giao đồ ăn đến ký túc xá bọn họ mà các ký túc xá khác đều có.
Triều Tiểu Trân nhìn thấy một số học sinh đói tới ngất đi, gầy tới mức không còn trông giống con người nữa.
Đúng là còn đáng sợ hơn zombie.
Trong lòng cô ấy đau nhói, cô ấy an ủi các bạn học: “Sau này các em sẽ không phải chịu đói nữa, chỉ cần các em chăm sóc tốt cho những đàn em, cố gắng học tập thì chúng ta sẽ có một tương lai tươi sáng.”
Một bạn học nữ đang nhét cơm vào trong miệng hỏi: “Đàn em? Chúng em lấy đàn em từ đâu ra.”
Triều Tiểu Trân hơi mỉm cười khi nghe câu hỏi: “Đàn em của mấy đứa cũng không phải người bình thường đâu, tuy rằng có chút xấu xí và ngu ngốc nhưng bọn họ đều có lòng ham học hỏi.”
“Cô yên tâm, nhất định chúng em sẽ không trông mặt mà bắt hình dong!”
Triều Tiểu Trân gật đầu: “Vậy mấy đứa ăn xong thì xuống tầng xem đi, đàn em của mấy đứa rất nhiệt tình.”
“Vâng vâng!”
Họ tin rằng mọi thứ sẽ ngày càng tốt hơn. Ban nãy họ nghe thấy giáo viên nói zombie trong trường đều bị điều khiển nên rất nghe lời.
Giờ họ lại có thêm đàn em, có lẽ đàn em là những người sống sót bên ngoài trường học rồi.
Nhất định họ sẽ đối xử thật tốt với đàn em!
————
Tầng cao nhất của khu dạy học, có một người và một zombie đứng trên ban công.
Người kia có dáng vóc xinh đẹp, zombie kia… Cũng đẹp.
Bạch Ngọc Câu vung tay lên: “Mi xem đi!”
Tiểu Mỹ: “Grào?”
Bạch Ngọc Câu lắc đầu. Cô nhìn khung cảnh vui vẻ thịnh vượng trong khuôn viên trường, lớn tiếng nói: “Có thấy không? Đây chính là giang sơn mà bổn vương đã gây dựng cho nàng!”
Tiểu Mỹ: “Grào!”
Hệ thống Làm Ruộng: “Ký chủ đang nói chuyện với ai thế, zombie à?”
Hệ thống Mỹ Thực điên cuồng chụp ảnh: “Ký chủ thật khí phách! Đây là tự tin của vua! Vua nên có đất đai lớn như vậy!”
Hệ thống Đánh Dấu: “Thật muốn làm vua hệ thống ~”
Hệ thống Tu Tiên (lặng lẽ thở dài): “Không! Ký chủ đang nói chuyện với người câm, người câm kia rất đáng thương, chỉ có thể hét lên.”
Hệ thống Làm Ruộng: “Hả? Đáng thương thật, hức hức, đó là người yêu của ký chủ à? Hay là người thân?”
Hệ thống Tu Tiên: “… Ừm… Là quân sư của ký chủ. Ký chủ có thể gây dựng được giang sơn lớn như vậy đều nhờ sự cố vấn của quân sư!”
Hệ thống Làm Ruộng: “Thì ra là vậy! Có phải quãng đường phấn đấu của ký chủ rất khó khăn không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hệ thống Mỹ Thực: “Đúng vậy, ký chủ vất vả lắm, ngày nào cô ấy cũng đi sớm về muộn, rất hiếm khi trao đổi với quân sư.”
Hệ thống Làm Ruộng: “Ký chủ vất vả quá. Căn cứ của ký chủ có lớn không?”
Hệ thống Tu Tiên: “Căn cứ rất lớn, có thể chứa mấy chục nghìn người lận.”
Hệ thống Làm Ruộng: “Ký chủ thật sự là ký chủ giỏi nhất ta từng thấy, tiến độ của các ký chủ ta trói buộc trước đây đều không nhanh như vậy. Thật tuyệt vời.”
Nó hơi sáng lên, cảm thấy lòng thật ấm áp.
Có căn cứ to như vậy của ký chủ, những người sống sót thật sự quá may mắn.
Hệ thống Tu Tiên nhìn nó, chỉ cảm thấy tim (hệ) thống thật lạnh.
Với hệ thống đơn giản ngốc nghếch thế này, đợi khi nó phát hiện ra sự thật liệu có thể chấp nhận được hay không đây?
Sau khi tập thể dục buổi sáng xong, các zombie lần lượt quay trở lại tòa nhà giảng dạy để bắt đầu đi học.
Đợi khi sân thể dục không còn một bóng zombie, giáo viên phụ trách giảng dạy cũng dẫn học sinh xuống.
Hùng Bồng Bồng nhìn khuôn viên trường quen thuộc mà sắp rơi nước mắt, đã lâu rồi các cô ấy mới bước ra khỏi ký túc xá.
Các cô ấy biết những zombie đó đều được dị năng giả kia điều khiển.
Cuối cùng thì hiện giờ các cô không thấy con zombie nào.
“Các bạn học, mọi người ở đây nghỉ ngơi một lát cho tốt, tôi lên lớp đây.” Triều Tiểu Trân đứng thẳng người.
“Vâng!”
Rừng cây nhỏ.
Đám Đặng Khắc ngửi thấy mùi thối hoắc trên người mình: “Những ngày tháng này tới bao giờ mới kết thúc đây!”
Hôm qua họ không hôn mê thì cũng là trên đường hôn mê.
Chỉ có đêm hôm qua họ mới hoàn toàn tỉnh táo được một lúc.
Đêm qua họ tuyệt vọng dùng tay đào đất nơi họ được chôn xuống, muốn tự cứu mình trốn thoát khỏi nơi đầy rẫy zombie này.
Nhưng đống đất họ cực khổ đào suốt đêm, hôm sau lại bị lũ zombie tới lấp vào.
Trước khi rời đi đám zombie còn gầm rú đe dọa.
Hiện giờ họ thấy đám zombie đi rồi, thế là nhanh chóng mở bừng mắt bắt đầu đào bới.
Dù thế nào đi nữa, nếu ở chỗ này chắc chắn là chết, còn không bằng chiến đấu một phen xem sao!
Nhưng họ chưa đào được bao lâu thì một cô gái tóc trắng xinh đẹp dẫn theo một zombie giáng xuống từ trên trời.
“Ai nha, nảy mầm tới mức bật cả đất ra.” Cô nói rồi cấm ngôn đám người này, lại cầm xẻng ra chôn đất xung quanh họ cho tốt.
Thuật cấm ngôn này là cô đạt được khi đăng nhập hôm nay, hiện giờ vừa tới lúc cần dùng đến.
Sao hạt giống có thể nói chuyện được chứ, chỉ cần ngoan ngoãn lớn lên thôi!
Đám người Đặng Khắc bị cấm ngôn, cũng chỉ có thể dùng mắt trừng cô gái trước mặt.
Anh ta rất muốn nói rằng chúng ta đều là đồng loại, sao cô có thể đồng loại tương tàn như thế.
Nhưng anh ta không nói được.
Hệ thống Làm Ruộng nghe thấy lời nói của ký chủ thì rất phấn khích. Tốt quá, hôm nay hạt giống đã nảy mầm rồi!
Tin rằng chẳng bao lâu nữa những người sống sót đều có thể ăn rau dưa tươi ngon.
Trong văn phòng hiệu trưởng.
Bốn người bình thường đang nhìn một chồng bài thi mà lo lắng.
Bọn họ nhìn hai kẻ ngốc đang hổn hển viết bài rồi chìm vào suy nghĩ.
Không phải, sao người phụ nữ kia không có ở trước mặt mà bọn họ vẫn diễn kịch vất vả như thế làm gì?
Thứ gì đâu.
Hạnh Ba nhìn hai người trước mặt, ngẫm nghĩ một lúc, nếu bọn họ muốn chạy trốn, tên tóc hồng này sẽ gào lên cho xem.
Sau đó họ sẽ bị nhốt lại, không chạy thoát được.
Như vậy thật ra bọn họ hoàn toàn có một cách thông minh hơn.
Đó chính là xúi giục họ.
Hạnh Ba nhìn chằm chằm Phục Toa một lát rồi lại nhìn tóc hồng một lát, băn khoăn không biết nên xuống tay từ ai trước đây.
Tang Tinh để ý tới ánh mắt kia, cậu cảnh giác liếc mắt nhìn Hạnh Ba một cái rồi nhanh chóng che bài thi của mình lại.
“Gì thế! Anh định chép bài tôi à!”
“Không được! Cẩn thận tôi nói cho chị đại biết!”
Hạnh Ba: “…”
Đcm ai muốn chép bài của đứa hạng nhất đếm ngược như mày!