Chương 27
Trên đường trở về, một chuyến này, Đồ Đằng cứu được mười người.
Bạch Ngọc Câu nhìn chằm chằm vào cậu bé tên là Long Ngạo Thiên kia.
Nghe đi!
Tên này chính xác là nhân vật chính!
Còn có em gái của cậu bé, Long Ngạo Phượng!
Bạch Ngọc Câu quyết định lén quan sát, cô hỏi mấy ma sủng trong đầu.
“Nhân vật chính có điểm đặc biệt gì, nói cho bản tôn hết đi!”
Hệ thống Mỹ Thực: “Hồi bẩm Ma Tôn điện hạ, nhân vật chính ngoài từ hôn còn có giết vợ chứng đạo, xuyên không, sống lại cùng với bàn tay vàng á!”
Hệ thống Đánh Dấu: “Nếu nữ chính thì bên cạnh cô ấy sẽ có một đám người thương thầm cô ấy, cô ấy cực kỳ xinh đẹp, còn có không gian!”
Hệ thống Tu Tiên: “Ừm... Dù sao không có khả năng tinh thần có vấn đề là được *Nhìn trời*”
Ánh mắt Bạch Ngọc Câu sáng lên! Chuẩn, chuẩn! Xem ra mấy ma sủng này rất được đấy!
Cô tổng hợp lại, lay ghế xe khẽ hỏi Đồ Đằng: “Này, cô có không gian không? Nhóm người này đều là người theo đuổi cô à?”
Tay Đồ Đằng run lên, tí nữa không ổn định được tay lái.
Hắc Miêu và Khả Nhạc cũng tí nữa phì nước ra.
Bọn họ? Là người theo đuổi chị đại?
“Có phải cô đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi không?” Khả Nhạc đỡ trán: “Chẳng lẽ cô cũng muốn kết thông gia với chị đại nhà chúng tôi?”
Bạch Ngọc Câu bĩu môi, không để ý tới cô ấy.
Cô trộm đánh giá Hắc Miêu, chỉ thấy sắc mặt Hắc Miêu ửng đỏ: “Mặt cậu đỏ! Cậu thích chị đại của các cậu!”
Hắc Miêu: “Mặt tôi đỏ cái quần què ấy!”
Cậu ấy thuần túy bị người này làm cho tức giận, dọc theo đường đi người này không phải cười quái dị thì bám cửa sổ xe nhìn chằm chằm về phía sau xe.
Đúng là giống đầu óc có bệnh.
Bạch Ngọc Câu liếm môi, cô híp mắt nhìn Hắc Miêu muốn nói xạo.
Người này chắc chắn đang nói xạo!
Chỉ cần cô chậm rãi ẩn nấp, lén tìm được chứng cứ, đến lúc đó cô sẽ có thể một lần xử lý nhóm nhân vật chính.
Từ đây tiêu dao tự tại, không bao giờ sợ mất mạng nữa!
“Khà khà khà khà khà khà khà...”
Hắc Miêu lặng lẽ bịt lỗ tai.
Mãi cho đến căn cứ, cậu ấy mới nhảy xuống xe chạy về nhà mình.
Căn cứ này thật ra chỉ là một thôn ở trong núi cộng thêm một ngọn núi, tường vây được gia cố rất cao.
Quanh đây cũng không có zombie, vừa khéo làm căn cứ.
Sau khi xe tiến vào, đám Đồ Đằng bắt đầu dẫn người sống sót xuống theo thứ tự, phân phát đồ ăn cho họ.
Mà Bạch Ngọc Câu dùng áo đen quấn chặt mình, lén nhìn mọi người.
Cô!
Ma Tôn! Nên ở trong bóng tối, ẩn nấp ở chỗ âm u.
Không lộ hành tung, phải giữ cảm giác thần bí.
Long Ngạo Thiên dẫn theo em gái Long Ngạo Phượng xuống xe. Trên gương mặt cậu bé không hề có biểu cảm gì.
Bạch Ngọc Câu không nhịn được nói với ma sủng: “Thấy được chưa?”
Hệ thống Mỹ Thực: “Thấy rồi! Thằng nhóc này có phong thái đại đế, chúng ta trừ khử cậu bé chứ?”
Hệ thống Tu Tiên: “...”
“Ngu xuẩn!” Bạch Ngọc Câu nheo mắt: “Bây giờ ta loại trừ cậu bé, nhóm nhân vật chính cũng chỉ thiếu một mình cậu bé thôi!”
“Sao lại không, chờ cậu bé gom đủ vai phụ, ta sẽ một lưới bắt hết, khà khà khà...”
Hệ thống Mỹ Thực: “Tuyệt vời! Ma Tôn đại nhân anh minh!”
“À…” Bạch Ngọc Câu cười lạnh một tiếng: “Mi còn phải học nhiều lắm đó.”
Cô liếm liếm môi: “Hiện tại ta sẽ đánh vào bên trong hàng ngũ của cậu bé!”
Đến lúc đó, khà khà khà khà... Hoàn toàn tan rã!
Cô quấn chặt áo choàng đi đến trước mặt Long Ngạo Thiên: “Bạn nhỏ, chỗ chị có một quả táo này, ăn không?”
Long Ngạo Thiên cảnh giác nhìn cô: “Không ăn.”
“Quả táo không có độc!” Bạch Ngọc Câu giơ quả táo đỏ lên: “Em xem nó thật đỏ nè, thật đẹp nè.”
“Chị, chị là mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết à?” Long Ngạo Phượng chớp mắt.
“Sao có thể! Sao bản tôn có thể là đứa ngu xuẩn không có đầu óc được!” Bạch Ngọc Câu cười âm u, trong lòng thầm mắng nhân vật chính quá cảnh giác.
“Vậy đi, chị cắn một miếng cho em xem.” Cô nói rồi cắn một miếng táo.
Quả táo vào bụng, thơm ngọt ngon miệng, Bạch Ngọc Câu không nhịn được lại ăn thêm mấy miếng.
Chờ sau khi ăn xong, cô cầm lõi táo: “Các em xem, chị không hề có chuyện gì.”
Cô lại lấy ra một quả táo đưa cho Long Ngạo Thiên: “Bây giờ em tin chị rồi chứ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Long Ngạo Phượng cắn ngón tay: “Nhưng mà chị à, nhỡ quả táo này có độc thì sao?”
Bạch Ngọc Câu suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, lại ăn một quả táo nữa.
Cô lại lấy ra một quả táo: “Hức... Hiện tại các em tin chị chưa?”
“Chị, nhỡ đâu quả táo này có độc thì sao?”
...
“Hức!” Bạch Ngọc Câu nhìn mấy chục lõi táo trên mặt đất, cô sờ cái bụng tròn vo: “Lần... lần này các em tin chị chưa?”
Long Ngạo Phượng gật gật đầu: “Tin.”
Đầu óc chị gái này có vấn đề, thật đáng thương.
Bạch Ngọc Câu nhìn hai đứa nhóc thúi trước mặt nhận quả táo xong thì đắc ý dào dạt khoe khoang với ma sủng của mình.
“Học xong chưa? Hừ hừ!”
Cô thật sự co được dãn được, vì để nhân vật chính tin tưởng, cô bám riết không tha, kiên trì bền bỉ!
Hệ thống Mỹ Thực: “Ký chủ... Ma Tôn đại nhân quá lợi hại! Ăn một lèo 54 quả táo nha!”
Hệ thống Đánh Dấu: “Ma Tôn đại nhân đỉnh nhất! Ma Tôn đại nhân đỉnh đỉnh!”
Bạch Ngọc Câu cười lạnh: “Quả táo quèn thì là cái gì.”
Cô vươn đầu lưỡi làm ra một biểu cảm hung ác: “Lúc bản Ma tôn lợi hại, có thể ăn mười cái đầu trâu trong một miếng!”
“Khà khà khà khà khà, bọn mi đừng chỉ để ý mấy việc nhỏ này. Bọn mi không phát hiện à?”
“Nhân vật chính đã bắt đầu tin tưởng ta!”
“Chờ đến khi họ hoàn toàn tín nhiệm ta, đến lúc đó ta muốn giết bọn họ chẳng phải là dễ như trở bàn tay.”
Cô đỡ cái bụng to của mình đi về phía Đồ Đằng. Mục tiêu kế tiếp của cô chính là cô gái vô cùng có khả năng là nữ chính này!
Chờ cô bắt được Đồ Đằng, tất cả mọi chuyện đều phát triển trong khống chế của cô!
“Cô có thai à?” Khả Nhạc trợn tròn mắt, trong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.
Bạch Ngọc Câu đang muốn cãi lại, đột nhiên nhanh trí.
“Đúng rồi, người ta mang thai ~ yếu đuối lắm ~” Cô vuốt bụng cười lạnh ở trong lòng.
Cô quá thông minh!
Đây là kế một hòn đá ném hai con chim!
Thứ nhất, cô có thể hủy hoại thanh danh Tiểu Mỹ Tiên Tôn, làm tất cả mọi người biết cô ta chửa con hoang!
Thứ hai, hừ hừ hừ hừ, thai phụ luôn là một quần thể khiến người ta muốn chăm sóc. Cô nói cô là thai phụ đến lúc đó cô tiếp cận người khác chẳng phải càng tiện hơn à.
Dẫu sao không có ai lại ôm lòng cảnh giác với thai phụ cả!
Quá thông minh! Quá thông minh!
Vì sao ông trời lại ban cho cô một cái đầu thông minh vậy chứ!
Khả Nhạc do dự một chút nhìn lõi táo trên mặt đất: “Mang thai quả táo à?”
Cô ấy vừa dứt lời, đã thấy cô gái trước mắt lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhặt hết lõi táo trên đất lên, sau đó lõi táo biến mất không thấy.
“Sao có thể! Tôi mang thai...” Bạch Ngọc Câu nhìn khắp nơi tìm kiếm mục tiêu.
Cô nhìn người trên sân thể dục, chỉ thấy có một người đàn ông vừa hay đi tới.
Bạch Ngọc Câu kéo anh ta sang: “Tôi mang thai con của anh ấy!”
Người đàn ông: “???”
Tuy Khả Nhạc không hiểu, nhưng cô rất khiếp sợ: “Thế... thế á?”
“Khà khà...” Bạch Ngọc Câu cười hai tiếng rồi dừng ngay lại: “Không phải tôi đang cười!”
“Tôi đang gọi tên anh ấy, anh ấy tên là Kiệt Kiệt!”
Khả Nhạc nhìn trưởng căn cứ với vẻ một lời khó nói hết: “... Vậy hai người nói chuyện đi, tôi còn có việc.”
Bạch Ngọc Câu nhìn cô ấy tránh ra, trong lòng cảm thán con người đúng là ngu xuẩn!
Quá dễ dàng tin lời cô nói, sớm biết vậy cô đã nói cô mang thai là Long Ngạo Thiên.
Dáng vẻ này chẳng phải cô sẽ vào được ngay nhóm nhân vật chính à?
Nhung Mặc nhìn mái tóc đen của cô nhóc đang cúi đầu trước mặt: “Tôi tên Nhung Mặc, không phải Kiệt Kiệt. Vừa rồi cô đang cười chứ gì?”
Bạch Ngọc Câu che ngay miệng anh ấy lại: “Câm miệng! Tôi bảo anh là Kiệt Kiệt thì anh là Kiệt Kiệt!”
“Còn nữa, bản tôn chưa bao giờ cười!”
Cô dùng ánh mắt uy hiếp nhìn chằm chằm anh ấy: “Nếu anh dám phá hỏng kế hoạch của bản tôn, tôi sẽ tru di cửu tộc nhà anh!”
Nhung Mặc: “Kế hoạch gì?”
Bạch Ngọc Câu vừa nghe kế hoạch thì lập tức lại cảm thấy mình là thiên tài: “Đương nhiên là tìm được nhóm nhân vật chính rồi giết sạch bọn họ...”
Nụ cười của cô cứng lại, tròng mắt nhìn về phía trước.
Nhung Mặc nhìn trời: “Ui da, hôm nay thời tiết đẹp thật. Hình như tôi điếc rồi, chả nghe được gì. Cô có thể lặp lại lần nữa không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bạch Ngọc Câu khẽ thở phào nhẹ nhõm, dọa chết cô.
Hóa ra không nghe được.
Cô sờ sờ cằm: “Kế hoạch... là làm thế giới trở nên càng ngày càng tốt ~”
Hì hì hì, giết sạch nhóm nhân vật chính, sau đó cô chính là Ma Tôn độc tôn thiên hạ.
Đến lúc đó Tiểu Mỹ cũng rơi vào Ma tộc với cô, chẳng phải thế giới này rất tốt đẹp à?
Hì hì hì!
Nhung Mặc: “Vậy cô cố lên.”
- ---
Văn phòng trưởng căn cứ.
“Cô ấy nói nhân vật chính là có ý gì?” Đồ Đằng nhướn mày: “Nhóm nhân vật chính lại có ý gì?”
Bọn họ dĩ nhiên biết ý nghĩa của hai chữ này, vấn đề duy nhất là rốt cuộc cô gái này muốn làm gì.
Khả Nhạc do dự nói: “Có lẽ cô ấy đọc tiểu thuyết nhiều quá nên tẩu hỏa nhập ma, cho rằng mình là vai ác?”
Hắc Miêu dùng ngón tay gõ bàn: “Không loại trừ khả năng này. Nhưng có khả năng thế giới của chúng ta là một quyển sách không?”
“Ý cậu là cô ấy thức tỉnh vai ác? Muốn tìm được nhân vật chính rồi xử lý bọn họ nhân lúc còn sớm?”
Khả Nhạc cảm thấy cũng có khả năng này, dẫu sao các hành động của Tiểu Mỹ đều rất quái dị.
“Tôi cảm thấy có lẽ cô ấy chỉ đơn thuần đầu óc có vấn đề.” Đồ Đằng nói.
Hắc Miêu nhíu mày: “Có lẽ cô ấy tẩu hỏa nhập ma?”
“Nhưng thật sự có vai ác ngu xuẩn vậy à?” Khả Nhạc cảm thấy rất thái quá.
Cái miệng kia như miệng mẻ, bọn họ còn chưa nói gì, cô ấy đã tự lộ trước.
Tiền Đại im lặng trong chốc lát: “Có khi thế thật đấy. Dẫu sao có vài vai ác trong tiểu thuyết cũng rất ngu.”
“Chúng ta làm sao bây giờ? Giết cô ấy?”
“Dù nói thế nào, hiện tại cô ấy muốn tìm được nhóm nhân vật chính, hơn nữa giết chết bọn họ. Vậy đi, Hắc Miêu Khả Nhạc, hai người trông cô ấy cho kỹ.” Nhung Mặc ra lệnh.
Mọi người gật đầu.
Sở dĩ bọn họ không lựa chọn cứng đối cứng với Tiểu Mỹ, cũng là suy xét đến giá trị vũ lực của Tiểu Mỹ và việc cô ấy có thể lấy ra mấy chục quả táo.
Trước khi chưa hoàn toàn biết rõ suy nghĩ của cô, bọn họ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Mà Bạch Ngọc Câu bị bọn họ nhớ thương hiện tại đang quấy rầy Long Ngạo Thiên và Long Ngạo Phượng.
“Bây giờ chúng ta là bạn rồi chứ? Vậy em có thể nói cho chị biết em có phải là nhân vật chính không? Có phải em từng bị từ hôn? Có phải em có một thời thơ ấu thê thảm không?”
“Có phải còn có một ông cụ theo bên cạnh không?”
Long Ngạo Phượng: “Bên cạnh anh trai em không có ông cụ nào, nhưng bên cạnh em có một người kỳ lạ.”
Ánh mắt Bạch Ngọc Câu sáng lên: “Ai? Ai?”
Ha ha!
Lộ rồi!
Hóa ra nhân vật chính thật sự là em gái cậu bé, Long Ngạo Phượng!
Bây giờ để cô nghe xem, bên cạnh nhóc nhân vật chính này rốt cuộc có gian lận nào!
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cô quá thông minh!
Ha ha ha ha ha!
Cô dùng ánh mắt chờ mong nhìn Long Ngạo Phượng: “Bé ngoan, mau nói cho bản tôn, người nọ là ai!”
Long Ngạo Phượng liếm ngón tay, ngây thơ nói: “Bên cạnh em có một chị gái kỳ lạ một lần có thể ăn 54 quả táo, cười quái đản ~”
Bạch Ngọc Câu tức muốn hộc máu, cô bị chơi!
Đáng giận! Nhân vật chính đáng chết!
Á á á á á á! Sớm hay muộn cũng có một ngày, cô phải để hai đứa nhóc thối này quỳ xuống xin Bích Huyết Ma Tôn tha!
Bạch Ngọc Câu hung tợn nhìn chằm chằm Long Ngạo Phượng, hai anh em sợ tới mức rụt người về phía sau.
Lại không ngờ cô đột nhiên vươn bàn tay lạnh băng túm lấy cổ tay Long Ngạo Phượng.
“Không được động tới em gái tôi!” Long Ngạo Thiên giận dữ hét lên.
Bạch Ngọc Câu nhìn cậu bé cười lạnh một tiếng, sau đó cô thò đầu lại gần, dùng đầu lưỡi liếm ngón tay Long Ngạo Phượng.
“Nói cho các em biết, đây là kết cục của việc các em chọc giận bản Ma tôn!”
“Ngón tay ăn ngon như vậy, đã bị ta liếm qua, ha ha ha ha ha ha ha!”
Cô! Đúng là ngọn nguồn của vạn ác!
Cướp đi ngón tay mà trẻ con thích gặm nhất, để bọn nó cảm nhận sự đau khổ khi vật âu yếm nhất bị làm bẩn!
Khóc đi! Khóc càng to càng tốt! Cô thích nghe tiếng trẻ con khóc!
“Nói cho các em biết! Ta tên Tiểu Mỹ!”
Ồ! Cho dù vào lúc này, cô cũng không quên trả đũa!
Khà khà khà khà khà khà khà! Cô thật thông minh!
Bạch Ngọc Câu nhìn chằm chằm vào cậu bé tên là Long Ngạo Thiên kia.
Nghe đi!
Tên này chính xác là nhân vật chính!
Còn có em gái của cậu bé, Long Ngạo Phượng!
Bạch Ngọc Câu quyết định lén quan sát, cô hỏi mấy ma sủng trong đầu.
“Nhân vật chính có điểm đặc biệt gì, nói cho bản tôn hết đi!”
Hệ thống Mỹ Thực: “Hồi bẩm Ma Tôn điện hạ, nhân vật chính ngoài từ hôn còn có giết vợ chứng đạo, xuyên không, sống lại cùng với bàn tay vàng á!”
Hệ thống Đánh Dấu: “Nếu nữ chính thì bên cạnh cô ấy sẽ có một đám người thương thầm cô ấy, cô ấy cực kỳ xinh đẹp, còn có không gian!”
Hệ thống Tu Tiên: “Ừm... Dù sao không có khả năng tinh thần có vấn đề là được *Nhìn trời*”
Ánh mắt Bạch Ngọc Câu sáng lên! Chuẩn, chuẩn! Xem ra mấy ma sủng này rất được đấy!
Cô tổng hợp lại, lay ghế xe khẽ hỏi Đồ Đằng: “Này, cô có không gian không? Nhóm người này đều là người theo đuổi cô à?”
Tay Đồ Đằng run lên, tí nữa không ổn định được tay lái.
Hắc Miêu và Khả Nhạc cũng tí nữa phì nước ra.
Bọn họ? Là người theo đuổi chị đại?
“Có phải cô đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi không?” Khả Nhạc đỡ trán: “Chẳng lẽ cô cũng muốn kết thông gia với chị đại nhà chúng tôi?”
Bạch Ngọc Câu bĩu môi, không để ý tới cô ấy.
Cô trộm đánh giá Hắc Miêu, chỉ thấy sắc mặt Hắc Miêu ửng đỏ: “Mặt cậu đỏ! Cậu thích chị đại của các cậu!”
Hắc Miêu: “Mặt tôi đỏ cái quần què ấy!”
Cậu ấy thuần túy bị người này làm cho tức giận, dọc theo đường đi người này không phải cười quái dị thì bám cửa sổ xe nhìn chằm chằm về phía sau xe.
Đúng là giống đầu óc có bệnh.
Bạch Ngọc Câu liếm môi, cô híp mắt nhìn Hắc Miêu muốn nói xạo.
Người này chắc chắn đang nói xạo!
Chỉ cần cô chậm rãi ẩn nấp, lén tìm được chứng cứ, đến lúc đó cô sẽ có thể một lần xử lý nhóm nhân vật chính.
Từ đây tiêu dao tự tại, không bao giờ sợ mất mạng nữa!
“Khà khà khà khà khà khà khà...”
Hắc Miêu lặng lẽ bịt lỗ tai.
Mãi cho đến căn cứ, cậu ấy mới nhảy xuống xe chạy về nhà mình.
Căn cứ này thật ra chỉ là một thôn ở trong núi cộng thêm một ngọn núi, tường vây được gia cố rất cao.
Quanh đây cũng không có zombie, vừa khéo làm căn cứ.
Sau khi xe tiến vào, đám Đồ Đằng bắt đầu dẫn người sống sót xuống theo thứ tự, phân phát đồ ăn cho họ.
Mà Bạch Ngọc Câu dùng áo đen quấn chặt mình, lén nhìn mọi người.
Cô!
Ma Tôn! Nên ở trong bóng tối, ẩn nấp ở chỗ âm u.
Không lộ hành tung, phải giữ cảm giác thần bí.
Long Ngạo Thiên dẫn theo em gái Long Ngạo Phượng xuống xe. Trên gương mặt cậu bé không hề có biểu cảm gì.
Bạch Ngọc Câu không nhịn được nói với ma sủng: “Thấy được chưa?”
Hệ thống Mỹ Thực: “Thấy rồi! Thằng nhóc này có phong thái đại đế, chúng ta trừ khử cậu bé chứ?”
Hệ thống Tu Tiên: “...”
“Ngu xuẩn!” Bạch Ngọc Câu nheo mắt: “Bây giờ ta loại trừ cậu bé, nhóm nhân vật chính cũng chỉ thiếu một mình cậu bé thôi!”
“Sao lại không, chờ cậu bé gom đủ vai phụ, ta sẽ một lưới bắt hết, khà khà khà...”
Hệ thống Mỹ Thực: “Tuyệt vời! Ma Tôn đại nhân anh minh!”
“À…” Bạch Ngọc Câu cười lạnh một tiếng: “Mi còn phải học nhiều lắm đó.”
Cô liếm liếm môi: “Hiện tại ta sẽ đánh vào bên trong hàng ngũ của cậu bé!”
Đến lúc đó, khà khà khà khà... Hoàn toàn tan rã!
Cô quấn chặt áo choàng đi đến trước mặt Long Ngạo Thiên: “Bạn nhỏ, chỗ chị có một quả táo này, ăn không?”
Long Ngạo Thiên cảnh giác nhìn cô: “Không ăn.”
“Quả táo không có độc!” Bạch Ngọc Câu giơ quả táo đỏ lên: “Em xem nó thật đỏ nè, thật đẹp nè.”
“Chị, chị là mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết à?” Long Ngạo Phượng chớp mắt.
“Sao có thể! Sao bản tôn có thể là đứa ngu xuẩn không có đầu óc được!” Bạch Ngọc Câu cười âm u, trong lòng thầm mắng nhân vật chính quá cảnh giác.
“Vậy đi, chị cắn một miếng cho em xem.” Cô nói rồi cắn một miếng táo.
Quả táo vào bụng, thơm ngọt ngon miệng, Bạch Ngọc Câu không nhịn được lại ăn thêm mấy miếng.
Chờ sau khi ăn xong, cô cầm lõi táo: “Các em xem, chị không hề có chuyện gì.”
Cô lại lấy ra một quả táo đưa cho Long Ngạo Thiên: “Bây giờ em tin chị rồi chứ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Long Ngạo Phượng cắn ngón tay: “Nhưng mà chị à, nhỡ quả táo này có độc thì sao?”
Bạch Ngọc Câu suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, lại ăn một quả táo nữa.
Cô lại lấy ra một quả táo: “Hức... Hiện tại các em tin chị chưa?”
“Chị, nhỡ đâu quả táo này có độc thì sao?”
...
“Hức!” Bạch Ngọc Câu nhìn mấy chục lõi táo trên mặt đất, cô sờ cái bụng tròn vo: “Lần... lần này các em tin chị chưa?”
Long Ngạo Phượng gật gật đầu: “Tin.”
Đầu óc chị gái này có vấn đề, thật đáng thương.
Bạch Ngọc Câu nhìn hai đứa nhóc thúi trước mặt nhận quả táo xong thì đắc ý dào dạt khoe khoang với ma sủng của mình.
“Học xong chưa? Hừ hừ!”
Cô thật sự co được dãn được, vì để nhân vật chính tin tưởng, cô bám riết không tha, kiên trì bền bỉ!
Hệ thống Mỹ Thực: “Ký chủ... Ma Tôn đại nhân quá lợi hại! Ăn một lèo 54 quả táo nha!”
Hệ thống Đánh Dấu: “Ma Tôn đại nhân đỉnh nhất! Ma Tôn đại nhân đỉnh đỉnh!”
Bạch Ngọc Câu cười lạnh: “Quả táo quèn thì là cái gì.”
Cô vươn đầu lưỡi làm ra một biểu cảm hung ác: “Lúc bản Ma tôn lợi hại, có thể ăn mười cái đầu trâu trong một miếng!”
“Khà khà khà khà khà, bọn mi đừng chỉ để ý mấy việc nhỏ này. Bọn mi không phát hiện à?”
“Nhân vật chính đã bắt đầu tin tưởng ta!”
“Chờ đến khi họ hoàn toàn tín nhiệm ta, đến lúc đó ta muốn giết bọn họ chẳng phải là dễ như trở bàn tay.”
Cô đỡ cái bụng to của mình đi về phía Đồ Đằng. Mục tiêu kế tiếp của cô chính là cô gái vô cùng có khả năng là nữ chính này!
Chờ cô bắt được Đồ Đằng, tất cả mọi chuyện đều phát triển trong khống chế của cô!
“Cô có thai à?” Khả Nhạc trợn tròn mắt, trong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.
Bạch Ngọc Câu đang muốn cãi lại, đột nhiên nhanh trí.
“Đúng rồi, người ta mang thai ~ yếu đuối lắm ~” Cô vuốt bụng cười lạnh ở trong lòng.
Cô quá thông minh!
Đây là kế một hòn đá ném hai con chim!
Thứ nhất, cô có thể hủy hoại thanh danh Tiểu Mỹ Tiên Tôn, làm tất cả mọi người biết cô ta chửa con hoang!
Thứ hai, hừ hừ hừ hừ, thai phụ luôn là một quần thể khiến người ta muốn chăm sóc. Cô nói cô là thai phụ đến lúc đó cô tiếp cận người khác chẳng phải càng tiện hơn à.
Dẫu sao không có ai lại ôm lòng cảnh giác với thai phụ cả!
Quá thông minh! Quá thông minh!
Vì sao ông trời lại ban cho cô một cái đầu thông minh vậy chứ!
Khả Nhạc do dự một chút nhìn lõi táo trên mặt đất: “Mang thai quả táo à?”
Cô ấy vừa dứt lời, đã thấy cô gái trước mắt lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhặt hết lõi táo trên đất lên, sau đó lõi táo biến mất không thấy.
“Sao có thể! Tôi mang thai...” Bạch Ngọc Câu nhìn khắp nơi tìm kiếm mục tiêu.
Cô nhìn người trên sân thể dục, chỉ thấy có một người đàn ông vừa hay đi tới.
Bạch Ngọc Câu kéo anh ta sang: “Tôi mang thai con của anh ấy!”
Người đàn ông: “???”
Tuy Khả Nhạc không hiểu, nhưng cô rất khiếp sợ: “Thế... thế á?”
“Khà khà...” Bạch Ngọc Câu cười hai tiếng rồi dừng ngay lại: “Không phải tôi đang cười!”
“Tôi đang gọi tên anh ấy, anh ấy tên là Kiệt Kiệt!”
Khả Nhạc nhìn trưởng căn cứ với vẻ một lời khó nói hết: “... Vậy hai người nói chuyện đi, tôi còn có việc.”
Bạch Ngọc Câu nhìn cô ấy tránh ra, trong lòng cảm thán con người đúng là ngu xuẩn!
Quá dễ dàng tin lời cô nói, sớm biết vậy cô đã nói cô mang thai là Long Ngạo Thiên.
Dáng vẻ này chẳng phải cô sẽ vào được ngay nhóm nhân vật chính à?
Nhung Mặc nhìn mái tóc đen của cô nhóc đang cúi đầu trước mặt: “Tôi tên Nhung Mặc, không phải Kiệt Kiệt. Vừa rồi cô đang cười chứ gì?”
Bạch Ngọc Câu che ngay miệng anh ấy lại: “Câm miệng! Tôi bảo anh là Kiệt Kiệt thì anh là Kiệt Kiệt!”
“Còn nữa, bản tôn chưa bao giờ cười!”
Cô dùng ánh mắt uy hiếp nhìn chằm chằm anh ấy: “Nếu anh dám phá hỏng kế hoạch của bản tôn, tôi sẽ tru di cửu tộc nhà anh!”
Nhung Mặc: “Kế hoạch gì?”
Bạch Ngọc Câu vừa nghe kế hoạch thì lập tức lại cảm thấy mình là thiên tài: “Đương nhiên là tìm được nhóm nhân vật chính rồi giết sạch bọn họ...”
Nụ cười của cô cứng lại, tròng mắt nhìn về phía trước.
Nhung Mặc nhìn trời: “Ui da, hôm nay thời tiết đẹp thật. Hình như tôi điếc rồi, chả nghe được gì. Cô có thể lặp lại lần nữa không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bạch Ngọc Câu khẽ thở phào nhẹ nhõm, dọa chết cô.
Hóa ra không nghe được.
Cô sờ sờ cằm: “Kế hoạch... là làm thế giới trở nên càng ngày càng tốt ~”
Hì hì hì, giết sạch nhóm nhân vật chính, sau đó cô chính là Ma Tôn độc tôn thiên hạ.
Đến lúc đó Tiểu Mỹ cũng rơi vào Ma tộc với cô, chẳng phải thế giới này rất tốt đẹp à?
Hì hì hì!
Nhung Mặc: “Vậy cô cố lên.”
- ---
Văn phòng trưởng căn cứ.
“Cô ấy nói nhân vật chính là có ý gì?” Đồ Đằng nhướn mày: “Nhóm nhân vật chính lại có ý gì?”
Bọn họ dĩ nhiên biết ý nghĩa của hai chữ này, vấn đề duy nhất là rốt cuộc cô gái này muốn làm gì.
Khả Nhạc do dự nói: “Có lẽ cô ấy đọc tiểu thuyết nhiều quá nên tẩu hỏa nhập ma, cho rằng mình là vai ác?”
Hắc Miêu dùng ngón tay gõ bàn: “Không loại trừ khả năng này. Nhưng có khả năng thế giới của chúng ta là một quyển sách không?”
“Ý cậu là cô ấy thức tỉnh vai ác? Muốn tìm được nhân vật chính rồi xử lý bọn họ nhân lúc còn sớm?”
Khả Nhạc cảm thấy cũng có khả năng này, dẫu sao các hành động của Tiểu Mỹ đều rất quái dị.
“Tôi cảm thấy có lẽ cô ấy chỉ đơn thuần đầu óc có vấn đề.” Đồ Đằng nói.
Hắc Miêu nhíu mày: “Có lẽ cô ấy tẩu hỏa nhập ma?”
“Nhưng thật sự có vai ác ngu xuẩn vậy à?” Khả Nhạc cảm thấy rất thái quá.
Cái miệng kia như miệng mẻ, bọn họ còn chưa nói gì, cô ấy đã tự lộ trước.
Tiền Đại im lặng trong chốc lát: “Có khi thế thật đấy. Dẫu sao có vài vai ác trong tiểu thuyết cũng rất ngu.”
“Chúng ta làm sao bây giờ? Giết cô ấy?”
“Dù nói thế nào, hiện tại cô ấy muốn tìm được nhóm nhân vật chính, hơn nữa giết chết bọn họ. Vậy đi, Hắc Miêu Khả Nhạc, hai người trông cô ấy cho kỹ.” Nhung Mặc ra lệnh.
Mọi người gật đầu.
Sở dĩ bọn họ không lựa chọn cứng đối cứng với Tiểu Mỹ, cũng là suy xét đến giá trị vũ lực của Tiểu Mỹ và việc cô ấy có thể lấy ra mấy chục quả táo.
Trước khi chưa hoàn toàn biết rõ suy nghĩ của cô, bọn họ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Mà Bạch Ngọc Câu bị bọn họ nhớ thương hiện tại đang quấy rầy Long Ngạo Thiên và Long Ngạo Phượng.
“Bây giờ chúng ta là bạn rồi chứ? Vậy em có thể nói cho chị biết em có phải là nhân vật chính không? Có phải em từng bị từ hôn? Có phải em có một thời thơ ấu thê thảm không?”
“Có phải còn có một ông cụ theo bên cạnh không?”
Long Ngạo Phượng: “Bên cạnh anh trai em không có ông cụ nào, nhưng bên cạnh em có một người kỳ lạ.”
Ánh mắt Bạch Ngọc Câu sáng lên: “Ai? Ai?”
Ha ha!
Lộ rồi!
Hóa ra nhân vật chính thật sự là em gái cậu bé, Long Ngạo Phượng!
Bây giờ để cô nghe xem, bên cạnh nhóc nhân vật chính này rốt cuộc có gian lận nào!
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cô quá thông minh!
Ha ha ha ha ha!
Cô dùng ánh mắt chờ mong nhìn Long Ngạo Phượng: “Bé ngoan, mau nói cho bản tôn, người nọ là ai!”
Long Ngạo Phượng liếm ngón tay, ngây thơ nói: “Bên cạnh em có một chị gái kỳ lạ một lần có thể ăn 54 quả táo, cười quái đản ~”
Bạch Ngọc Câu tức muốn hộc máu, cô bị chơi!
Đáng giận! Nhân vật chính đáng chết!
Á á á á á á! Sớm hay muộn cũng có một ngày, cô phải để hai đứa nhóc thối này quỳ xuống xin Bích Huyết Ma Tôn tha!
Bạch Ngọc Câu hung tợn nhìn chằm chằm Long Ngạo Phượng, hai anh em sợ tới mức rụt người về phía sau.
Lại không ngờ cô đột nhiên vươn bàn tay lạnh băng túm lấy cổ tay Long Ngạo Phượng.
“Không được động tới em gái tôi!” Long Ngạo Thiên giận dữ hét lên.
Bạch Ngọc Câu nhìn cậu bé cười lạnh một tiếng, sau đó cô thò đầu lại gần, dùng đầu lưỡi liếm ngón tay Long Ngạo Phượng.
“Nói cho các em biết, đây là kết cục của việc các em chọc giận bản Ma tôn!”
“Ngón tay ăn ngon như vậy, đã bị ta liếm qua, ha ha ha ha ha ha ha!”
Cô! Đúng là ngọn nguồn của vạn ác!
Cướp đi ngón tay mà trẻ con thích gặm nhất, để bọn nó cảm nhận sự đau khổ khi vật âu yếm nhất bị làm bẩn!
Khóc đi! Khóc càng to càng tốt! Cô thích nghe tiếng trẻ con khóc!
“Nói cho các em biết! Ta tên Tiểu Mỹ!”
Ồ! Cho dù vào lúc này, cô cũng không quên trả đũa!
Khà khà khà khà khà khà khà! Cô thật thông minh!