Chương 33
Ngày thường nếu Minh Ngọc Thanh và Tạ Thiên Bá nhìn qua khe của rèm cửa chỉ có thể thấy những con zombie âm u tử khí và đáng sợ.
Nhưng hôm nay!
Họ thấy mười mấy người mặc quần áo màu sắc rực rỡ, khuôn mặt trang điểm đậm, kiểu tóc… Shamate đâm thẳng lên trời như muốn nổ tung.
Bố! Mẹ!”
Một con Shamate tóc xanh vẫy tay về phía họ.
“Tiểu Thanh! Ai Bá!”
Một con Shamate tóc trắng vẫy tay về phía họ.
Minh Ngọc Thanh bỗng ho khan vài tiếng, suýt chút nữa bị đám Shamate và con gái mình làm cho sặc chết.
“Bọn họ làm gì thế?”
Tạ Thiên Bá trầm mặc một lát: “Họ đến giết zombie cứu chúng ta.”
Ông ấy nhìn du thuyền đỗ trước cửa nhà mình với vẻ mặt phức tạp.
“Cứ xem tình hình trước rồi nói.”
Minh Ngọc Thanh gật đầu: “Vâng.”
Hai người họ đã ở bên nhau từ thời trung học, nhưng thời thanh xuân của họ không hề có lịch sử đen nào hết.
Họ đều là những đứa trẻ ngoan yêu học tập, sau khi lớn lên từng người đều bước vào môi trường học tập.
Có thể nói là tầng lớp tinh hoa của xã hội.
Nhưng giờ đang là mạt thế. Mặc dù nhóm Shamate khiến họ cảm thấy kinh hãi. Nhưng họ nhanh chóng bình tĩnh lại. Dù sao nhiều năm như vậy có sóng to gió lớn nào mà họ chưa trải qua chứ.
Minh Ngọc Thanh và Tạ Thiên Bá bước xuống tầng. Vừa mở cửa đã có một viên đạn pháo đủ màu sắc xông thẳng vào trong ngực bà ấy: “Tiểu Thanh!”
Bà ấy đang tính cúi đầu quan sát cô gái ôm mình, chẳng ngờ cô gái đó đã đưa tay nâng cằm bà ấy lên.
Bạch Ngọc Câu ngẩng đầu nhìn bà ấy: “Đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi!”
Minh Ngọc Thanh: “!!!”
Nhị Thái xem cảnh chị em thân thiết này. Cô ấy thật sự không ngờ rằng thuở còn trẻ bố mẹ mình lại điên cuồng như vậy.
Cái này khác hoàn toàn những gì họ nói với cô ấy.
Gì mà ngày nào cũng học tập chăm chỉ hướng về phía trước, gì mà trước đây là con mọt sách. Toàn những lời lừa dối cô ấy.
Nhị Thái khịt mũi: “Dì ơi, chúng ta đi thôi.”
Bạch Ngọc Câu gật đầu: “Ừm! Tiểu Thanh, lâu rồi không gặp, cậu đã già rồi.”
“Nhớ năm đó,” Cô buông tay ra và nhìn lên trời một góc 45 độ: “Khi ấy ngày nào cậu và tớ cũng chạy dưới ánh hoàng hôn, cậu tóc vàng, tớ tóc trắng, chúng ta hợp nhau tới như vậy!”
Minh Ngọc Thanh nheo mắt, bà ấy biết người này ư?
Không đúng, sao con nhóc này lại gọi bà ấy là Tiểu Thanh, sao nhỏ Nhị Thái lại gọi con nhóc này là dì?
“Cậu không nhận ra tớ à? Tớ là Bạch Cơ đây!” Bạch Ngọc Câu thấy bà ấy không đáp lại, âm thầm chuyển bài hát trong loa sang dạng sầu bi.
“Không nói lời nào hết ~ chúng ta đều đang giả vờ với nhau ~”
Minh Ngọc Thanh nghe thấy bài hát này, bà ấy không khỏi đưa tay xoa mái tóc của Bạch Cơ trước mắt: “Mình nhớ cậu rồi, chẳng qua trong thời gian ngắn chưa thể nhớ rõ thôi.”
Nhị Thái nghe bà ấy nói mà trong lòng chỉ cảm thấy quả nhiên là vậy!
Quả nhiên Bạch Cơ biết bố mẹ cô ấy! Quả nhiên trước kia bố mẹ cô ấy là người của gia tộc Táng Ái!
Bạch Ngọc Câu bật khóc: “Không ngờ sau 20 năm cậu vẫn nhận ra tớ! Đây chính là tình bạn vĩnh cửu của chúng ta!”
Cô kéo tay Minh Ngọc Thanh: “Cậu còn thứ gì tính thu dọn nữa không? Ôi trời ơi dáng vẻ bây giờ của cậu quê mùa quá, chúng ta cùng nhau chấn hưng gia tộc Táng Ái nào!”
Minh Ngọc Thanh: “!!! Được…”
Nói thật, thậm chí bà ấy không nhớ rõ trong ký ức mình có một người như vậy.
Chưa kể Bạch Cơ này nói 20 năm trước, nhưng xem dáng vẻ của cô, sợ rằng 20 năm trước cô còn chưa ra đời đấy!
Dù thế nào đi nữa, có vẻ hiện giờ Bạch Cơ là người đứng đầu ở đây.
Tốt nhất bà ấy cứ xem tình hình thế nào!
Dù sao sống sót mới là quan trọng nhất, hơn nữa con gái bà ấy đang ở đây, tuy rằng tạo hình này một lời khó nói hết.
“Cậu chờ tớ một chút được không? Tớ đi thu dọn một vài thứ.”
Bạch Ngọc Câu gật đầu: “Đi đi, đi đi, với quan hệ của chúng ta còn phải nói cái này à.”
————
Ban đêm.
“Sao chị đại vẫn chưa về thế?” Tang Tinh bám theo Phan Niên hỏi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phan Niên uống nốt chỗ bia còn lại: “Cậu hỏi tôi tôi cũng chả biết được, cứ chờ ở đây đi, đó là mệnh lệnh của chị đại cậu đấy!”
Tang Tinh: “QAQ!”
“Chị đại ~ chị ở đâu thế chị đại ơi!”
Bạch Ngọc Câu bị cậu nhắc tới đang đứng trên boong tàu hắt xì. Cô chỉ vào những ngôi sao trên trời rồi nói với Minh Ngọc Thanh: “Cậu thấy gì không?”
“Ngôi sao kia tượng trưng cho tình bạn vĩnh cửu của chúng ta!”
Minh Ngọc Thanh sở hữu mái tóc như bị nổ tung, màu tóc được nhuộm thành màu vàng, gương mặt bà ấy trang điểm như mắt khói.
Bà ấy im lặng gật đầu: “Đúng vậy, đó chính là… thanh xuân của chúng ta.”
Ôi trời ơi tại sao bà ấy lại lên con thuyền này, tại sao bà ấy lại để cho nhà tạo mẫu lăn qua lăn lại chứ?
“Mẹ, con không ngờ trước đây mẹ lại là công chúa của gia tộc Táng Ái!” Vẻ mặt Nhị Thái kinh ngạc.
Trong trí nhớ của cô ấy, từ trước tới nay mẹ cô ấy đều nghiêm túc.
Cô ấy không ngờ khi còn trẻ mẹ cô ấy lại… thời thượng tới thế.
Minh Ngọc Thanh: “Mẹ cũng không ngờ tới.”
Một người tới bốn mươi tuổi như bà ấy vẫn có thể làm công chúa nhỏ của gia tộc Táng Ái!
Bạch Ngọc Câu khiêu khích nhìn Tạ Thiên Bá: “Ai Bá! Anh đã thực hiện lời hứa năm xưa của mình chưa?”
“Tôi từng bảo rồi,” Cô đặt chân trái lên bậc thang, trong miệng ngậm cây kẹo mút: “Anh!”
Cô rút kẹo mút ra chỉ Tạ Thiên Bá: “Người hoàng tộc vốn không có tư cách ở bên Tiểu Thanh!”
“Khi tôi thả cho hai người bỏ trốn, lúc ấy anh đã đưa ra lời hứa!”
“Anh nói mình sẽ đối xử tốt với Tiểu Thanh cả đời này! Ngày nào cũng giúp cậu ấy dọn dẹp không gian, tuyệt đối không bao giờ trộm rau cậu ấy trồng, rực rỡ cũng chỉ tiến vào một phòng của cậu ấy!”
Cô nâng cằm lên, hung dữ nhìn ông ấy: “Anh làm được không hả?”
Tạ Thiên Bá: “…”
“Tôi làm được. Cô có thấy căn biệt thự kia không? Tôi đã mua nó.”
Ông ấy kéo tay Minh Ngọc Thanh về phía này, khoe viên kim cương lớn cho Bạch Ngọc Câu thấy: “Đây là chiếc nhẫn tôi đã tặng cho Minh… Tiểu Thanh lúc cầu hôn. Nó cũng là tín vật đính ước.”
“Vậy đã được chưa?”
Bạch Ngọc Câu nhìn viên kim cương siêu to kia mà nhất thời há hốc miệng: “Đây là đồ thật hay giả thế?”
Tạ Thiên Bá: “… Trông tôi có giống người mua kim cương giả không?”
“Ực.” Bạch Ngọc Câu nuốt một ngụm nước miếng. Cô nhìn Tiểu Thanh mà lệ rơi đầy mặt: “Hức hức hức, chị em ơi, tốt quá rồi cậu sống hạnh phúc!”
“Hic hic hic!”
Hệ thống Mỹ Thực: “Ký chủ khóc vì hâm mộ!”
Hệ thống Đánh Dấu: “Chờ ta thao tác ngầm rồi ngày mai tặng ký chú một chiếc nhẫn kim cương to bằng nắm tay!”
Hệ thống Tu Tiên nhìn thoáng qua Hệ thống Làm Ruộng đang tự sửa chữa cho chính mình: “…”
Minh Ngọc Thanh vỗ lưng cô: “Cậu cũng sẽ hạnh phúc.”
Bà ấy không biết phải nói gì. Dù sao cô gái này trông như quen biết họ, nhưng họ hoàn toàn không quen cô.
Cứ như thể họ đều bị mất trí nhớ vậy.
Bà ấy ngẫm nghĩ, luôn cảm thấy nói sự thật ra quá tàn nhẫn, nếu đã như vậy thì cứ sai tới cùng đi.
“Chị em tốt! Chúng ta hãy đồng hành cả đời nhé!” Bà ấy nắm chặt tay, nói ra điều mà trước đây bà ấy chưa từng nói.
Bạch Ngọc Câu ngẩng đầu nói: “Chúng ta hãy đi cùng nhé! Nếu cậu mạnh khỏe thì đó là ngày trời nắng!”
“Nếu cậu không tốt thì tớ sẽ hủy diệt ngày này!”
Tốt quá, chị em các cô lại ở bên nhau.
“Đêm nay! Chúng ta không say không về!” Bạch Ngọc Câu vừa nói vừa lấy các loại đồ ăn ra.
Thịt nướng! Bia! Lẩu! Lẩu cay! Hải sản! Xiên cay!
Đây đều là những món yêu thích của họ!
Minh Ngọc Thanh nhìn đồ ăn cô lấy ra, im lặng nuốt nước miếng: “Được! Chúng ta không say không về!”
Tiếp đó Bạch Ngọc Câu hào phóng đưa một ít đồ ăn cho các thành viên khác của gia tộc Táng Ái!
“Chúng ta hãy cụng ly cho sự vùng dậy của gia tộc Táng Ái!”
“Được! Cụng ly!”
“Zô!”
Mọi người đều vui vẻ, Bạch Ngọc Câu vừa uống vừa khóc: “Tiểu Thanh, hức hức, cậu không biết đâu, lúc xuyên tới đây tớ khổ lắm.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Người ở đây đều ăn mặc quê mùa quá, có người còn bảo với tớ rằng gia tộc Táng Ái không còn nữa, hức hức ợ!”
Minh Ngọc Thanh tự thả bay bản thân: “Đừng sợ, chúng ta hãy cùng nhau chấn hưng gia tộc Táng Ái!”
“Imie tu ~ Imie tu ~ Imie tu ôi chao nguy hiểm đến!”
Các nhà tạo mẫu ngồi một bên uống rượu khóc cùng nhau: “Ư ư, cả đời này tôi chưa bao giờ tạo hình xấu xí tới vậy…”
Ngày hôm sau.
Bạch Ngọc Câu mở to mắt, cô nhìn đám người nằm trên boong tàu mà rơi vào trầm tư.
Đám người này đều mặc quần áo đủ mọi màu sắc rực rỡ, tạo hình khủng khiếp tới mức không nỡ nhìn.
Cô âm thầm lắc đầu, hơi há miệng phun ra một con số tròn trịa: “6!”
Cô là người ngoài hành tinh, lần này cô tới đây để thị sát tình hình hiện tại của Lam Tinh.
Lam Tinh là một hành tinh màu mỡ, con người sống trên hành tinh này đều có chỉ số IQ khá cao.
Ban đầu cô đã nghĩ lúc mình tới đây sẽ thấy con người cùng hợp tác với nhau chiến đấu chống lại zombie.
Không ngờ… Con người đều có bộ dạng thế này.
Bạch Ngọc Câu nhấc chân bước qua một người đàn ông say rượu có gương mặt như thuốc màu.
Nền văn minh của nhân loại thật sự vượt quá sức tưởng tượng của cô!
Cô ngẫm nghĩ quyết định tạm thời ở lại đây, dẫn dắt con người bước lên con đường văn minh đúng đắn.
Tuy nhiên, cô cũng không thể làm lộ danh tính người ngoài hành tinh của mình. .
Cô hỏi bốn hệ thống mình mang theo trong đầu: “Kiểm tra xem trước đây con người này là dạng người như thế nào.”
Cô phải sắm vai con người này một cách hoàn mỹ thì những người khác mới không nghi ngờ.
Hệ thống Mỹ Thực: “Vâng! Đang trong quá trình kiểm tra, ký chủ cực kì đáng yêu, là một cô gái dễ thương!”
Hệ thống Đánh Dấu: “Ký chủ rất thích làm móng, biết nũng nịu, hơn nữa còn rất thích zombie tên Tiểu Mỹ!”
Hệ thống Làm Ruộng: “Ký chủ… rất thích làm ruộng! [nói dối yếu ớt]”
Hệ thống Tu Tiên: “Ký chủ thích làm nhiệm vụ nhất!”
A!
Thì ra là thế.
Cô là một con người dễ thương biết làm nũng, còn thích một con zombie tên Tiểu Mỹ, thích làm ruộng, thích làm nhiệm vụ.
Đúng là độc đáo.
Bạch Ngọc Câu ho khan hai tiếng, lại nghiêng nghiêng đầu: “Tôi thật dễ thương.”
Giọng nói của cô được điều chỉnh, toàn bộ phong cách nói chuyện đều mang cảm giác cực kỳ đáng yêu.
Tất nhiên là trừ tạo hình của cô.
“Bình thường ta mặc quần áo gì? Cũng mặc thế này à?”
Hệ thống Đánh Dấu: “Ký chủ thích váy màu hồng nhất”
Hệ thống Mỹ Thực: “Ký chủ thích ôm búp bê và đeo nhẫn kim cương~”
Hệ thống Làm Ruộng: “Ừm… ký chủ sẽ đi giày thuận tiện cho việc làm ruộng.”
Hệ thống Tu Tiên: “…”
“Thì ra là thế!” Trong mắt Bạch Ngọc Câu tỏa ra ánh sáng máy móc.
————
“Ui… Đau đầu quá.” Đám người Minh Ngọc Thanh xoa đầu đứng dậy.
Hôm qua họ đã làm gì thế? Bị ai đánh à?
Đám người uống say trên boong tàu nhìn tạo hình của đối phương xong cuối cùng cũng nhớ ra.
À! Hôm qua bọn họ gia nhập gia tộc Táng Ái, họ đều là Shamate!
Minh Ngọc Thanh cũng nhớ ra, hôm qua bà ấy đã nhận làm chị em thân thiết với một cô bé.
Bà ấy choáng váng ngồi dậy, sau đó nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc váy liền áo màu hồng, ôm một con búp bê trong ngực, chân xỏ đôi giày cao su màu đen bước ra khỏi cabin.
“Mọi người muốn ăn cơm cơm không?~” Cô gái nghiêng đầu.
Mọi người cũng nghiêng đầu.
Ai đây?
“Cô… Cô là Bạch Cơ?” Minh Ngọc Thanh xoa đôi mắt đau nhức bởi ánh sáng chói lóa của viên kim cương cỡ nắm tay.
Bạch Ngọc Câu gật đầu: “Đúng ~ vậy ~”
Mọi người đều kinh ngạc nhìn cô gái ngọt ngào trước mắt.
Hôm qua Bạch Cơ có như thế này không?
Tất cả đều xoa cái đầu đau nhức của mình. Trong thời gian ngắn, trong đầu họ hiện lên mái tóc trắng, hiện lên Imie tu ~ hiện lên zombie…
!!!
Chắc chắn ký ức của họ bị xáo trộn rồi! Làm sao một cô bé dễ thương như thế này là Bạch Cơ được!
Nhưng hôm nay!
Họ thấy mười mấy người mặc quần áo màu sắc rực rỡ, khuôn mặt trang điểm đậm, kiểu tóc… Shamate đâm thẳng lên trời như muốn nổ tung.
Bố! Mẹ!”
Một con Shamate tóc xanh vẫy tay về phía họ.
“Tiểu Thanh! Ai Bá!”
Một con Shamate tóc trắng vẫy tay về phía họ.
Minh Ngọc Thanh bỗng ho khan vài tiếng, suýt chút nữa bị đám Shamate và con gái mình làm cho sặc chết.
“Bọn họ làm gì thế?”
Tạ Thiên Bá trầm mặc một lát: “Họ đến giết zombie cứu chúng ta.”
Ông ấy nhìn du thuyền đỗ trước cửa nhà mình với vẻ mặt phức tạp.
“Cứ xem tình hình trước rồi nói.”
Minh Ngọc Thanh gật đầu: “Vâng.”
Hai người họ đã ở bên nhau từ thời trung học, nhưng thời thanh xuân của họ không hề có lịch sử đen nào hết.
Họ đều là những đứa trẻ ngoan yêu học tập, sau khi lớn lên từng người đều bước vào môi trường học tập.
Có thể nói là tầng lớp tinh hoa của xã hội.
Nhưng giờ đang là mạt thế. Mặc dù nhóm Shamate khiến họ cảm thấy kinh hãi. Nhưng họ nhanh chóng bình tĩnh lại. Dù sao nhiều năm như vậy có sóng to gió lớn nào mà họ chưa trải qua chứ.
Minh Ngọc Thanh và Tạ Thiên Bá bước xuống tầng. Vừa mở cửa đã có một viên đạn pháo đủ màu sắc xông thẳng vào trong ngực bà ấy: “Tiểu Thanh!”
Bà ấy đang tính cúi đầu quan sát cô gái ôm mình, chẳng ngờ cô gái đó đã đưa tay nâng cằm bà ấy lên.
Bạch Ngọc Câu ngẩng đầu nhìn bà ấy: “Đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi!”
Minh Ngọc Thanh: “!!!”
Nhị Thái xem cảnh chị em thân thiết này. Cô ấy thật sự không ngờ rằng thuở còn trẻ bố mẹ mình lại điên cuồng như vậy.
Cái này khác hoàn toàn những gì họ nói với cô ấy.
Gì mà ngày nào cũng học tập chăm chỉ hướng về phía trước, gì mà trước đây là con mọt sách. Toàn những lời lừa dối cô ấy.
Nhị Thái khịt mũi: “Dì ơi, chúng ta đi thôi.”
Bạch Ngọc Câu gật đầu: “Ừm! Tiểu Thanh, lâu rồi không gặp, cậu đã già rồi.”
“Nhớ năm đó,” Cô buông tay ra và nhìn lên trời một góc 45 độ: “Khi ấy ngày nào cậu và tớ cũng chạy dưới ánh hoàng hôn, cậu tóc vàng, tớ tóc trắng, chúng ta hợp nhau tới như vậy!”
Minh Ngọc Thanh nheo mắt, bà ấy biết người này ư?
Không đúng, sao con nhóc này lại gọi bà ấy là Tiểu Thanh, sao nhỏ Nhị Thái lại gọi con nhóc này là dì?
“Cậu không nhận ra tớ à? Tớ là Bạch Cơ đây!” Bạch Ngọc Câu thấy bà ấy không đáp lại, âm thầm chuyển bài hát trong loa sang dạng sầu bi.
“Không nói lời nào hết ~ chúng ta đều đang giả vờ với nhau ~”
Minh Ngọc Thanh nghe thấy bài hát này, bà ấy không khỏi đưa tay xoa mái tóc của Bạch Cơ trước mắt: “Mình nhớ cậu rồi, chẳng qua trong thời gian ngắn chưa thể nhớ rõ thôi.”
Nhị Thái nghe bà ấy nói mà trong lòng chỉ cảm thấy quả nhiên là vậy!
Quả nhiên Bạch Cơ biết bố mẹ cô ấy! Quả nhiên trước kia bố mẹ cô ấy là người của gia tộc Táng Ái!
Bạch Ngọc Câu bật khóc: “Không ngờ sau 20 năm cậu vẫn nhận ra tớ! Đây chính là tình bạn vĩnh cửu của chúng ta!”
Cô kéo tay Minh Ngọc Thanh: “Cậu còn thứ gì tính thu dọn nữa không? Ôi trời ơi dáng vẻ bây giờ của cậu quê mùa quá, chúng ta cùng nhau chấn hưng gia tộc Táng Ái nào!”
Minh Ngọc Thanh: “!!! Được…”
Nói thật, thậm chí bà ấy không nhớ rõ trong ký ức mình có một người như vậy.
Chưa kể Bạch Cơ này nói 20 năm trước, nhưng xem dáng vẻ của cô, sợ rằng 20 năm trước cô còn chưa ra đời đấy!
Dù thế nào đi nữa, có vẻ hiện giờ Bạch Cơ là người đứng đầu ở đây.
Tốt nhất bà ấy cứ xem tình hình thế nào!
Dù sao sống sót mới là quan trọng nhất, hơn nữa con gái bà ấy đang ở đây, tuy rằng tạo hình này một lời khó nói hết.
“Cậu chờ tớ một chút được không? Tớ đi thu dọn một vài thứ.”
Bạch Ngọc Câu gật đầu: “Đi đi, đi đi, với quan hệ của chúng ta còn phải nói cái này à.”
————
Ban đêm.
“Sao chị đại vẫn chưa về thế?” Tang Tinh bám theo Phan Niên hỏi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phan Niên uống nốt chỗ bia còn lại: “Cậu hỏi tôi tôi cũng chả biết được, cứ chờ ở đây đi, đó là mệnh lệnh của chị đại cậu đấy!”
Tang Tinh: “QAQ!”
“Chị đại ~ chị ở đâu thế chị đại ơi!”
Bạch Ngọc Câu bị cậu nhắc tới đang đứng trên boong tàu hắt xì. Cô chỉ vào những ngôi sao trên trời rồi nói với Minh Ngọc Thanh: “Cậu thấy gì không?”
“Ngôi sao kia tượng trưng cho tình bạn vĩnh cửu của chúng ta!”
Minh Ngọc Thanh sở hữu mái tóc như bị nổ tung, màu tóc được nhuộm thành màu vàng, gương mặt bà ấy trang điểm như mắt khói.
Bà ấy im lặng gật đầu: “Đúng vậy, đó chính là… thanh xuân của chúng ta.”
Ôi trời ơi tại sao bà ấy lại lên con thuyền này, tại sao bà ấy lại để cho nhà tạo mẫu lăn qua lăn lại chứ?
“Mẹ, con không ngờ trước đây mẹ lại là công chúa của gia tộc Táng Ái!” Vẻ mặt Nhị Thái kinh ngạc.
Trong trí nhớ của cô ấy, từ trước tới nay mẹ cô ấy đều nghiêm túc.
Cô ấy không ngờ khi còn trẻ mẹ cô ấy lại… thời thượng tới thế.
Minh Ngọc Thanh: “Mẹ cũng không ngờ tới.”
Một người tới bốn mươi tuổi như bà ấy vẫn có thể làm công chúa nhỏ của gia tộc Táng Ái!
Bạch Ngọc Câu khiêu khích nhìn Tạ Thiên Bá: “Ai Bá! Anh đã thực hiện lời hứa năm xưa của mình chưa?”
“Tôi từng bảo rồi,” Cô đặt chân trái lên bậc thang, trong miệng ngậm cây kẹo mút: “Anh!”
Cô rút kẹo mút ra chỉ Tạ Thiên Bá: “Người hoàng tộc vốn không có tư cách ở bên Tiểu Thanh!”
“Khi tôi thả cho hai người bỏ trốn, lúc ấy anh đã đưa ra lời hứa!”
“Anh nói mình sẽ đối xử tốt với Tiểu Thanh cả đời này! Ngày nào cũng giúp cậu ấy dọn dẹp không gian, tuyệt đối không bao giờ trộm rau cậu ấy trồng, rực rỡ cũng chỉ tiến vào một phòng của cậu ấy!”
Cô nâng cằm lên, hung dữ nhìn ông ấy: “Anh làm được không hả?”
Tạ Thiên Bá: “…”
“Tôi làm được. Cô có thấy căn biệt thự kia không? Tôi đã mua nó.”
Ông ấy kéo tay Minh Ngọc Thanh về phía này, khoe viên kim cương lớn cho Bạch Ngọc Câu thấy: “Đây là chiếc nhẫn tôi đã tặng cho Minh… Tiểu Thanh lúc cầu hôn. Nó cũng là tín vật đính ước.”
“Vậy đã được chưa?”
Bạch Ngọc Câu nhìn viên kim cương siêu to kia mà nhất thời há hốc miệng: “Đây là đồ thật hay giả thế?”
Tạ Thiên Bá: “… Trông tôi có giống người mua kim cương giả không?”
“Ực.” Bạch Ngọc Câu nuốt một ngụm nước miếng. Cô nhìn Tiểu Thanh mà lệ rơi đầy mặt: “Hức hức hức, chị em ơi, tốt quá rồi cậu sống hạnh phúc!”
“Hic hic hic!”
Hệ thống Mỹ Thực: “Ký chủ khóc vì hâm mộ!”
Hệ thống Đánh Dấu: “Chờ ta thao tác ngầm rồi ngày mai tặng ký chú một chiếc nhẫn kim cương to bằng nắm tay!”
Hệ thống Tu Tiên nhìn thoáng qua Hệ thống Làm Ruộng đang tự sửa chữa cho chính mình: “…”
Minh Ngọc Thanh vỗ lưng cô: “Cậu cũng sẽ hạnh phúc.”
Bà ấy không biết phải nói gì. Dù sao cô gái này trông như quen biết họ, nhưng họ hoàn toàn không quen cô.
Cứ như thể họ đều bị mất trí nhớ vậy.
Bà ấy ngẫm nghĩ, luôn cảm thấy nói sự thật ra quá tàn nhẫn, nếu đã như vậy thì cứ sai tới cùng đi.
“Chị em tốt! Chúng ta hãy đồng hành cả đời nhé!” Bà ấy nắm chặt tay, nói ra điều mà trước đây bà ấy chưa từng nói.
Bạch Ngọc Câu ngẩng đầu nói: “Chúng ta hãy đi cùng nhé! Nếu cậu mạnh khỏe thì đó là ngày trời nắng!”
“Nếu cậu không tốt thì tớ sẽ hủy diệt ngày này!”
Tốt quá, chị em các cô lại ở bên nhau.
“Đêm nay! Chúng ta không say không về!” Bạch Ngọc Câu vừa nói vừa lấy các loại đồ ăn ra.
Thịt nướng! Bia! Lẩu! Lẩu cay! Hải sản! Xiên cay!
Đây đều là những món yêu thích của họ!
Minh Ngọc Thanh nhìn đồ ăn cô lấy ra, im lặng nuốt nước miếng: “Được! Chúng ta không say không về!”
Tiếp đó Bạch Ngọc Câu hào phóng đưa một ít đồ ăn cho các thành viên khác của gia tộc Táng Ái!
“Chúng ta hãy cụng ly cho sự vùng dậy của gia tộc Táng Ái!”
“Được! Cụng ly!”
“Zô!”
Mọi người đều vui vẻ, Bạch Ngọc Câu vừa uống vừa khóc: “Tiểu Thanh, hức hức, cậu không biết đâu, lúc xuyên tới đây tớ khổ lắm.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Người ở đây đều ăn mặc quê mùa quá, có người còn bảo với tớ rằng gia tộc Táng Ái không còn nữa, hức hức ợ!”
Minh Ngọc Thanh tự thả bay bản thân: “Đừng sợ, chúng ta hãy cùng nhau chấn hưng gia tộc Táng Ái!”
“Imie tu ~ Imie tu ~ Imie tu ôi chao nguy hiểm đến!”
Các nhà tạo mẫu ngồi một bên uống rượu khóc cùng nhau: “Ư ư, cả đời này tôi chưa bao giờ tạo hình xấu xí tới vậy…”
Ngày hôm sau.
Bạch Ngọc Câu mở to mắt, cô nhìn đám người nằm trên boong tàu mà rơi vào trầm tư.
Đám người này đều mặc quần áo đủ mọi màu sắc rực rỡ, tạo hình khủng khiếp tới mức không nỡ nhìn.
Cô âm thầm lắc đầu, hơi há miệng phun ra một con số tròn trịa: “6!”
Cô là người ngoài hành tinh, lần này cô tới đây để thị sát tình hình hiện tại của Lam Tinh.
Lam Tinh là một hành tinh màu mỡ, con người sống trên hành tinh này đều có chỉ số IQ khá cao.
Ban đầu cô đã nghĩ lúc mình tới đây sẽ thấy con người cùng hợp tác với nhau chiến đấu chống lại zombie.
Không ngờ… Con người đều có bộ dạng thế này.
Bạch Ngọc Câu nhấc chân bước qua một người đàn ông say rượu có gương mặt như thuốc màu.
Nền văn minh của nhân loại thật sự vượt quá sức tưởng tượng của cô!
Cô ngẫm nghĩ quyết định tạm thời ở lại đây, dẫn dắt con người bước lên con đường văn minh đúng đắn.
Tuy nhiên, cô cũng không thể làm lộ danh tính người ngoài hành tinh của mình. .
Cô hỏi bốn hệ thống mình mang theo trong đầu: “Kiểm tra xem trước đây con người này là dạng người như thế nào.”
Cô phải sắm vai con người này một cách hoàn mỹ thì những người khác mới không nghi ngờ.
Hệ thống Mỹ Thực: “Vâng! Đang trong quá trình kiểm tra, ký chủ cực kì đáng yêu, là một cô gái dễ thương!”
Hệ thống Đánh Dấu: “Ký chủ rất thích làm móng, biết nũng nịu, hơn nữa còn rất thích zombie tên Tiểu Mỹ!”
Hệ thống Làm Ruộng: “Ký chủ… rất thích làm ruộng! [nói dối yếu ớt]”
Hệ thống Tu Tiên: “Ký chủ thích làm nhiệm vụ nhất!”
A!
Thì ra là thế.
Cô là một con người dễ thương biết làm nũng, còn thích một con zombie tên Tiểu Mỹ, thích làm ruộng, thích làm nhiệm vụ.
Đúng là độc đáo.
Bạch Ngọc Câu ho khan hai tiếng, lại nghiêng nghiêng đầu: “Tôi thật dễ thương.”
Giọng nói của cô được điều chỉnh, toàn bộ phong cách nói chuyện đều mang cảm giác cực kỳ đáng yêu.
Tất nhiên là trừ tạo hình của cô.
“Bình thường ta mặc quần áo gì? Cũng mặc thế này à?”
Hệ thống Đánh Dấu: “Ký chủ thích váy màu hồng nhất”
Hệ thống Mỹ Thực: “Ký chủ thích ôm búp bê và đeo nhẫn kim cương~”
Hệ thống Làm Ruộng: “Ừm… ký chủ sẽ đi giày thuận tiện cho việc làm ruộng.”
Hệ thống Tu Tiên: “…”
“Thì ra là thế!” Trong mắt Bạch Ngọc Câu tỏa ra ánh sáng máy móc.
————
“Ui… Đau đầu quá.” Đám người Minh Ngọc Thanh xoa đầu đứng dậy.
Hôm qua họ đã làm gì thế? Bị ai đánh à?
Đám người uống say trên boong tàu nhìn tạo hình của đối phương xong cuối cùng cũng nhớ ra.
À! Hôm qua bọn họ gia nhập gia tộc Táng Ái, họ đều là Shamate!
Minh Ngọc Thanh cũng nhớ ra, hôm qua bà ấy đã nhận làm chị em thân thiết với một cô bé.
Bà ấy choáng váng ngồi dậy, sau đó nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc váy liền áo màu hồng, ôm một con búp bê trong ngực, chân xỏ đôi giày cao su màu đen bước ra khỏi cabin.
“Mọi người muốn ăn cơm cơm không?~” Cô gái nghiêng đầu.
Mọi người cũng nghiêng đầu.
Ai đây?
“Cô… Cô là Bạch Cơ?” Minh Ngọc Thanh xoa đôi mắt đau nhức bởi ánh sáng chói lóa của viên kim cương cỡ nắm tay.
Bạch Ngọc Câu gật đầu: “Đúng ~ vậy ~”
Mọi người đều kinh ngạc nhìn cô gái ngọt ngào trước mắt.
Hôm qua Bạch Cơ có như thế này không?
Tất cả đều xoa cái đầu đau nhức của mình. Trong thời gian ngắn, trong đầu họ hiện lên mái tóc trắng, hiện lên Imie tu ~ hiện lên zombie…
!!!
Chắc chắn ký ức của họ bị xáo trộn rồi! Làm sao một cô bé dễ thương như thế này là Bạch Cơ được!