Chương 15: Hiểu Lầm Từ Người Yêu Cũ
Hôm sau cậu không cần phải đi thực tập mà ở trường học. Vẫn như vậy, cậu ngồi xuống chỗ cũ. Lạc Lạc thấy cậu liền lên tiếng:- Cậu nghĩ sao? Ý mình là việc tham gia câu lạc bộ ấy.- A, tớ dạo này lu bu cả đống việc, không thực tập thì đều bị bắt đi giúp đỡ các câu lạc bộ khác, không thì cũng phải học. Nói thật mấy ngày nay trong đầu tớ chẳng nghĩ được gì hết. Chuyện đó tính sau đi.- Nhưng lâu quá sẽ đóng đăng ký đấy, cậu tham gia đi mà.- Để tớ nghĩ chút đã.Lạc Lạc nghe vậy, lay tay năng nỉ cậu đồng ý. Cậu chẳng biết nói gì chỉ im lặng mà cười trừ. Chẳng bao lâu sau, không biết từ đâu một đàn anh khóa trên đến hỏi tên cậu. Cậu hơi thắc mắc nhưng vẫn ra gặp vì phép lịch sự. Thì ra đàn anh đó là người trong câu lạc bộ nhạc kịch, đến hỏi chuyện đã nhờ vả. Cậu cũng nhanh nhảu trả lời nhưng trong lòng còn chưa chắc chắn.- Thầy ấy đã đồng ý diễn cho cậu rồi nhưng...Chưa nói hết câu, đàn anh kia đã nhảy vào miệng cậu. Cầm hai tay liên tục cười nói, còn đề nghị cậu cuối giờ tới câu lạc bộ một chuyến để mọi người cảm ơn. Cậu hơi khó xử, cũng không muốn đi nhưng vẫn vui vẻ đồng ý. Hai người nhanh chóng tạm biệt nhau. Đúng lúc cậu vừa quay người lại thì thấy anh đứng tựa lưng vào cửa lớp, khuôn mặt có chút khó chịu. không biết tại sao, cậu lên tiếng tự động thanh minh.- Thầy đừng nghĩ nhiều, anh ấy chỉ đến hỏi chuyện mời thầy tham gia diễn kịch thôi.- Em giải thích làm gì? Mau vào lớp đi.- Tại mặt thầy hơi khó chịu, em tưởng thầy...- Sao?- Anh thắc mắc hỏi. Cậu không dám nói bình thường mà lí nhí trả lời:- Em nghĩ thầy ghenCâu nói này anh vốn đã nghe rõ, cũng có chút nhột nhưng vẫn cố tình hỏi lại. Cậu không dám nói nữa liền lắc lắc đầu mấy cái rồi chạy về lớp. Đến vị trí thường ngồi rồi nằm vật ra. Lạc Lạc bên cạnh lại nổi tính tò mò lay lay người cậu hỏi.- Sao vậy? Cái người hồi nãy làm gì cậu à?-Cậu vẫn im lặng chẳng thèm trả lời- Theo mình nhớ anh ấy hơn tụi mình một khóa. Hình như là người của câu lạc bộ kịch mà. Không lẽ thầy ấy không chịu đồng ý giúp câu lạc bộ à?- Cậu vẫn nằm trên bàn, chỉ nhẹ lắc đầu. Lạc Lạc thấy không đúng lại đưa tay lên cằm suy nghĩ rồi chốt một câu rất tự tin.- Đàn anh đó là người yêu cũ của cậu đến làm lành. Chắc cú luôn.Thám tử Lạc Lạc lần này đoán sai hoàn toàn, lại đụng đến những từ ngữ khó chịu khiến cậu đứng bật dậy, bực mình hét lớn.- Sao lại nhắc đến người yêu cũ ở đây?, chẳng liên quan gì hết.- Vậy mà cậu lại quên mất bản thân còn trong giờ học. Anh đang giảng bài, nghe câu nói đó liền khựng lại. Mọi ánh mắt của những người trong lớp kể cả anh đều hướng về phía phát ra âm thanh. Thấy mọi người đang nhìn chằm chằm mình, cậu có chút xấu hổ liên tục trách móc người bên cạnh. Rồi lại cúi người xin lỗi lớp.Lại thấy anh đang nhìn mình với ánh mắt không thể khó chịu hơn. Cậu giật mình cúi đầu, chẳng hiểu sao trong lòng nổi lên cảm giác bất an. Lạc Lạc bên cạnh rất tinh ý, nhanh chóng đã nhận ra khuôn mặt cậu thay đổi liền đoán ra vấn đề.- Cậu với thầy ấy có chuyện gì à?- Cậu còn chưa kịp trả lời, một tiếng " cạch" vang lên. Cây thước gỗ của anh đập thẳng xuống bàn giáo viên, không chỉ thế còn cáu gắt quản lại cái lớp đang ồn ào kia. Cả lớp học bỗng chốc im bặt, một tiếng động cũng không có, bởi từ trước tới giờ anh luôn điềm đạm, rất hiếm khi nặng lời hay quát tháo học sinh. Có lại không gian im lặng, anh tiếp tục làm công việc của mình.Khi vừa chuông giải lao vừa reo, mọi người đã túm tụm lại hỏi cậu về chuyện người yêu cũ. Họ liên tục thắc mắc từ trước giờ cậu chỉ chăm chăm vào học thì làm sao có người yêu. Một số bạn học lại đưa ra lời khuyên này nọ. Nhưng cậu chẳng thèm quan tâm họ, luồn ánh mắt qua khe hở nhìn về phía bục giảng. Anh ở đó cũng đột nhiên quay đầu, hướng ánh mắt về phía đám đông vây quanh cậu rồi nhanh chóng sách cặp hồ sơ rời đi.Bắt gặp ánh nhìn tức giận của anh, cậu ngay lập tức đứng dậy. Lạc Lạc lại cầm tay cậu hỏi.- Cậu để mình một mình, phải xử những người này thế nào đây.- Chuyện cậu gây ra, bây giờ phải chịu trách nhiệm mình không quan tâm. Mình có việc, đi trước đây -Dứt câu, cậu hất tay Lạc Lạc, luồn lách rời khỏi đó.Chạy vội trên hành lang, chạy mãi mới thấy bóng lưng anh lấp ló, cậu cũng dần tăng tốc lao đến. Nhưng vì tốc độ quá nhanh,chân phanh không kịp. Cậu hét lên một tiếng " cẩn thận" rồi đâm sầm vào anh.Cả hai ngã xuống sàn. Cậu trên người anh, vừa cuống cuồng xin lỗi vừa đứng dậy. Cậu liền dơ tay ra muốn đỡ thầy của mình lên. Chẳng ngờ anh chỉ nhìn cậu, rồi tự mình đứng dậy. Đến đây trong lòng cậu có chút hụt hẫng, tự động thụt tay về sau. Anh lúc này cũng lên tiếng.- Lần sau cẩn thận một chút, kẻo bị thương.Cậu nghe vậy gật gật đầu.- Không sao đâu, chuyện quan trọng bây giờ là. Em muốn nói chuyện một chút?- Tôi bận! Em có chuyện gì về nhà nói sau.- Em...Không để cậu tiếp tục nói, anh tạm biệt rồi quay người rời đi. Mặc cậu đứng yên ở đó, trong lòng dằn vặt, hai bàn tay tự bấu chặt nhau.__________Lạc Lạc bên này ra sức giải thích liên tục, tuy rằng họ chưa tin lắm nhưng vẫn rời đi vì chẳng có lời khẳng định nào từ người trong cuộc. Cậu mệt mỏi bước vào lớp, tiếp tục im lặng học cho đến hết ngày.Chuông ra về vừa reo. Cậu nhanh chóng soạn sách vở, chạy thẳng ra sân trường, lẽo đẽo theo bóng lưng anh. Ai ngờ, đàn anh trong câu lạc bộ kịch chạy đến giữ cậu lại.- Thiên Tâm, em nhớ những lời trưa nay chứ. Anh chờ mãi không thấy em đến nên chạy đi tìm. Định trốn à? Không được đâu, đi nhanh.- Cậu chợt quên mất đã hứa sẽ đến câu lạc bộ kịch. Giờ bị lôi kéo, cậu nhanh chóng bảo mình bận để trốn, không những không thành còn bị anh nghe giọng nói quen thuộc quay lại. Không ngờ nhìn thấy hai người tỏ ra thân thiết. Anh nổi cơn điên. Ngay lập tức quay đầu bước thẳng.