Chương 9: Phòng Bệnh Số 23
Ngày hôm sau, giống như anh nói. Giảng viên chính thức của cậu đã thông báo vấn đề thực tập, danh sách sinh viên thực tập, nơi làm việc và công việc đều được phổ biến đầy đủ.Ban đầu cậu có chút ngạc nhiên nhưng về sau lại trở nên " tự phụ" tự khen chính bản thân quá giỏi, thu nạp được đệ tử có ích vô cùng.Trong khi còn đang suy nghĩ lung tung, thì tiếng nói lớn từ đâu lao thẳng vào đầu cậu. Đó là giọng nói đáng sợ đến nỗi có thể làm " điếc tai" người nghe.- Xuyên Thiên Tâm, tôi nói chiều mai em trực nhật!! nghe rõ chưa?- Vâng- Cậu lí nhí trả lời.Xong việc phân công trực lớp các thầy cô bắt đầu giảng dạy. Tiết học cứ thế tiếp tục kéo dài rất nhanh đã đến giờ nghỉ.Cô bạn Tô Lạc Lạc ngay khi nghỉ trưa liền tức tốc chạy về phía cậu, trên tay cầm một tờ giấy gì đó.- Tiểu Tâm, Tiểu Tâm, nghe nói cậu được thực tập ở bệnh viện trung tâm luôn à?- Ừ, bệnh viện trung tâm. Nhưng tớ thấy không có gì đặc biệt cả.- Không phải chứ? Cậu nói không đặc biệt là sao, nghe nói cả khoa của chúng ta chỉ có cậu và một cậu bạn ở lớp C2 là thực tập ở đó thôi. Còn là ở khoa khác hết.- Mấy nơi thực tập khác thì sao?- Tớ thấy cũng khá nhiều đó, tầm bốn đến năm người.- Dù sao cũng chỉ hơn hai ba người thôi mà, nhiều khi tin đồn không đúng thì sao.Cậu vừa nói vừa xách cặp lên bỏ đi, cô nhất quyết không chịu lẻo đẻo theo sau.- Từ từ đã, cậu định đi đâu vậy?- Đi ăn trưa rồi về nhà chuẩn bị thực tập.- Với thầy ấy chứ gì?Cậu nghe đến đây liền chột Dạ, không thèm trả lời, mặt cúi gằm xuống đất, chân bước ngày càng nhanh.- À, trúng tim đen rồi chứ gì? Tớ không làm phiền nữa, cầm cái này rồi đi đi.Vừa nói cô vừa ấn một tờ giấy vào người cậu. Chưa kịp thắc mắc thì cô đã tự giải thích. Thì ra đó là tờ đơn đăng kí tham gia hoạt động câu lạc bộ dành cho người trong cộng đồng LGBT.Nói xong cô liền quay người, nhưng xui xẻo thay lại đâm vào một đàn chị lớp trên. Cô nhìn chị ta vẻ ngoài có chút quen thuộc, hơi đơ người một lúc. Đến khi hoàn hồn lại thì chị ấy lại đang cúi người xin lỗi.Cô xua xua tay tỏ vẻ không sao rồi chạy mất. Chị ta lúc này có chút ngơ ngác nhưng cũng nhanh chóng bỏ đi.Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến hai giờ chiều, cậu ngồi trên chiếc ghế phụ của chiếc xe bốn bánh chờ giảng viên của mình.Anh sau đó liền cầm một túi đồ ăn vặt bước vào trong xe. Đầu óc nhanh nhảu, cậu đã nghĩ được mình được anh mua cho liền ríu rít cảm ơn.Ngay khi cậu định khui quà thì bị anh ngăn lại vì đây là đồ tặng cho những người trong viện. Cậu nghe vậy có chút xấu hổ, đỏ mặt chất vấn anh.- Sao anh không nói sớm chứ.- Tôi đùa đấy, tặng em.Lúc này cậu mới thả lỏng, liền bóc túi đồ ăn vặt ra ăn. Anh cũng bắt đầu lái xe, chạy đến bệnh viện trung tâm.Đến nơi, hai người bước xuống xe, rồi nhanh chóng nhập vào đoàn.Sau khi được hướng dẫn, cậu thay đồng phục rồi đến khu vực được phân công.Đi ngang qua phòng của một bệnh nhân cao tuổi, ông ấy đang chơi cờ với một cô y tá. Cậu có chút tò mò liền ngó vào xem thử.Đúng vào lúc cô đang ở thế bí, cậu chỉ cần chỉ vài lần là gỡ được thế yếu.Trong khi đang hăng say chỉ nước cờ, cậu bị một người khác gọi giật ngược. Lại bảo cậu cầm hồ sơ lên tầng cao nhất.Xong việc định chạy xuống chơi cùng ông nhưng mọi người lại bắt đầu sai vặt cậu. Hết lấy cái này cái kia thì đưa đồ, lấy hàng nói chung là phải làm đủ việc trên trời dưới đất.Thời gian làm tiếp tục kéo dài, nó đủ lâu để khiến mặt trời cảm thấy mệt mỏi ngả xuống, Mặt trăng mở mắt thức dậy, chiếu sáng ban đêm. Thay thế vị trí vốn có của mặt trời.Mọi thứ đang dần được bao trùm bởi bóng tối hòa vào thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Vạn vật dần rơi vào trạng thái nghỉ ngơi, đến cậu cũng vừa hoàn thành một ngày thực tập mệt mỏi. Cậu tạm biệt các bác sĩ, y tá và những người già. Xách cặp bước đến thang máy bấm nút bên trên.Khi nó được mở ra, thì bên trong lại là anh. Cậu thấy anh có chút nghi ngờ, hỏi tội có phải anh theo dõi mình không. Anh giữ chân ở cửa thang máy, bình tĩnh trả lời cậu. Thì ra tất cả đều là do cậu tưởng tượng. Anh chỉ vì có người nhà bị bệnh nên mới lên thăm chứ không rảnh theo dõi ai cả.Anh nhìn cậu cười rồi bước ra khỏi thang máy, sau đó liền nghị cậu ở lại chờ một lúc để cả hai cùng ra về. Cậu dễ dàng đồng ý, đi theo anh đến căn phòng số hai mươi ba. Trong đầu cậu lúc ấy ẩn hiện con số này có chút quen thuộc nhưng rồi nhanh chóng bỏ qua.Vừa bước vào phòng, anh đã chạy đến bên ông, ngồi lên chiếc ghế nhỏ cạnh giường. Ông không thèm quan tâm đến anh mà lên tiếng hỏi người yêu của anh đâu.Anh đưa tay chỉ về phía cậu, ghé sát xác minh thông tin. Nghe vậy ông đưa mắt nhìn chằm chằm cậu, vui vẻ gọi.- Cậu bé cờ vua, chơi với tôi một ván đi, lúc nãy cháu chỉ cô y tá chơi hay lắm đấy.Cậu lon ton chạy tới bên giường bệnh, lấy bộ cờ vua ra định chơi thì bị anh ngăn lại.- Tối rồi, bữa nào tôi đưa em đến chơi với ông nội sau. Ông mà chơi là không dừng được đâu. Vậy nên mới than phiền về thái độ của các y tá.Cậu nghe anh cản có chút tiếc nuối cất bàn cờ về chỗ cũ, rồi tiếp tục trò chuyện với ông.