Chương 19
Ngoại trừ Chu Nghiên Nghiên là nữ có riêng một phòng, những người khác đều ở hai người một phòng.
Khu nghỉ dưỡng mới khai trương trong năm nay, cơ sở vật chất đều rất đầy đủ, phòng khách sạn cũng rất rộng rãi, tuy là phòng tiêu chuẩn, nhưng có hai giường lớn 1,8 mét.
Giang Kiều đặt hành lý xuống, đi tới cửa sổ kéo rèm ra.
Trọng tâm chính của khu nghỉ dưỡng là giải trí và thư giãn, xung quanh khách sạn là rừng tre, cây rừng bao quanh, cửa sổ khổng lồ bằng kính từ trần đến sàn mang lại cảm giác dễ chịu khi được thiên nhiên ôm lấy.
Giang Kiều nhớ đến khẩu hiệu quảng cáo "mỗi phòng, một view" trên trang web của khu nghỉ dưỡng, phong cảnh quả thực đẹp đến mức khiến người ta như đắm mình vào núi rừng và tranh vẽ.
Hoàn cảnh như vậy khiến người ta dễ dàng mất cảnh giác, Giang Kiều nhắm mắt lại, ngẩng đầu cảm nhận ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu xuống mặt mình, nhiệt độ ấm áp xua tan bao muộn phiền và bối rối trong mấy ngày qua.
"Rất đẹp, phải không?"
Giọng nói của Lương Thừa An từ phía sau truyền đến, Giang Kiều quay đầu nhìn anh, khóe môi bất giác hơi cong lên: "Phải, rất đẹp."
"Cám ơn anh." Cậu nhìn Lương Thừa An nói.
Lời cảm ơn không đầu không đuôi, nhưng trong lòng hai người đều biết rất rõ, là cậu đang cảm ơn Lương Thừa An vì lời mời trước nhất.
Lương Thừa An nhìn chằm chằm nụ cười trên khoé môi cậu một lúc, đưa tay lên xoa tóc cậu một cái: "Cảm ơn cái gì, cậu bằng lòng đến là được."
Giang Kiều ngẩn người ra vì hành động xoa tóc của anh, có cảm giác mình bị đối xử như trẻ con, hai người rõ ràng là bạn học, Lương Thừa An cũng không lớn hơn cậu bao nhiêu.
"...... Tôi không phải trẻ con." Cậu nhấn mạnh.
"Hửm?" Lương Thừa An cũng không biết có để tâm hay không, làm như đang dỗ dành trẻ con, "Cậu không phải trẻ con, cậu là thiên nga nhỏ."
Thiên nga nhỏ.
Không phải Giang Kiều chưa từng được người ta gọi như vậy, khi còn nhỏ các giáo viên ở trường múa tại quê nhà đều khen ngợi cậu như thế, nói rằng cậu là thiên nga nhỏ tuyệt vời nhất.
Nhưng lời khen của trưởng bối, không giống với cách gọi vừa thân mật vừa sủng nịch của Lương Thừa An, dễ dàng khiến vành tai cậu đỏ bừng.
"..... Nói lung tung cái gì."
Giang Kiều đưa tay đẩy gương mặt đang ghé lại gần trước mặt mình ra, mặt không hề có cảm xúc đi ngang qua bên cạnh anh: "Sắp tập hợp rồi, không phải sẽ đi ăn thịt nướng sao?"
Lương Thừa An nhìn cậu bước vội ra khỏi phòng, không khỏi buồn cười, lúc đầu rõ ràng to gan đến mức dám tự mình đưa ra yêu cầu hôn nhau với một người xa lạ, nhưng bây giờ lại đơn thuần đến mức gọi một biệt danh thôi đã xấu hổ bỏ chạy hoảng loạn.
Lịch trình teambuilding là buổi trưa nhận phòng, xế chiều ăn buffet nướng, buổi tối tắm suối nước nóng, hôm sau hoạt động tự do.
Khi họ đến sân vườn, những người khác đã bắt đầu công tác chuẩn bị. Khu nghỉ dưỡng đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu cho các món nướng, có bếp than có vĩ nướng, còn chuẩn bị thịt dê thui.
Giang Kiều vừa tới nơi này, Chu Văn Ngang đã hỏi cậu: "Giang Kiều, cậu thích ăn cái gì? Chúng tôi giúp cậu nướng, cậu đừng để bẩn tay."
"Đúng đúng đúng, cậu đừng làm loại việc nặng nhọc này." Trần Nhất Minh giơ một bó thịt dê xiên lên, tự quảng cáo: "Quê hương tôi là vùng Tây Bắc, tôi sẽ cho cậu một xiên thịt dê nướng chính tông để ăn thử."
Giang Kiều bị sự nhiệt tình của bọn họ làm cho lúng túng: "Tôi đều ăn được hết, tôi tự mình làm là được......"
Lương Thừa An ở bên cạnh ngược lại không hề khách khí nói: "Cám ơn ông chủ Trần, ít nước sốt một chút, cay một chút."
"Được!" Trần Nhất Minh nhận mệnh lệnh rời đi.
Giang Kiều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Lương Thừa An nói: "Cậu không cần khách khí với bọn họ, bọn họ rất vui vẻ."
"Không ổn lắm." Giang Kiều nhìn bóng dáng bận rộn của mọi người, thấp giọng nói: "Tôi và bọn họ còn chưa thân, quấy rầy bọn họ không thích hợp."
"Như vậy à." Lương Thừa An làm như suy nghĩ một chút, "Tôi hiểu ý của cậu rồi, để tôi làm."
Nói xong anh đi về phía chỗ để nguyên liệu, Giang Kiều muốn kêu anh lại, nói rằng không phải mình có ý đó, nhìn thấy bóng lưng anh vừa đi vừa xắn ống tay áo lên, rốt cuộc vẫn là không nói gì.
Cậu đi theo qua đó, đứng cạnh Lương Thừa An như một cái đuôi nhỏ.
"Ăn cánh gà không?" Lương Thừa An hỏi.
"Ăn một chút."
"Sườn thì sao?"
"Một chút."
"Thịt bò?" Lương Thừa An nói xong không đợi cậu trả lời, tự hỏi tự đáp luôn: "Cũng là một chút, kiểm soát lượng thức ăn đúng không?"
Giang Kiều lắc đầu: "Sai rồi, món này có thể ăn nhiều hơn một chút."
Lương Thừa An: "Nhiều hơn một chút là bao nhiêu?"
Giang Kiều duỗi ra hai ngón tay: "Hai xiên."
Lương Thừa An ồ một tiếng, vô cùng thán phục: "Nhiều ghê."
Giang Kiều: "......"
Lương Thừa An trêu cậu xong, đặt nguyên liệu cần nướng lên vỉ nướng, Giang Kiều ở một bên hỏi anh: "Tôi có thể giúp gì không?"
Lương Thừa An tránh sang bên cạnh nhường ra một chỗ, ra hiệu cho cậu đi tới: "Cậu tự làm thử đi."
Giang Kiều vốn đã có chút ngo ngoe rục rịch, vừa nghe thấy liền tới đứng bên cạnh, bắt chước động tác lật xiên của anh: "A, hình như cũng không khó."
Lương Thừa An thấy thế, nhắc nhở cậu: "Phết một ít dầu và nước sốt thịt nướng, coi chừng phỏng."
Theo lời nhắc nhở của anh, Giang Kiều vừa phết vừa nướng, lật tới lật lui, còn cảm thấy mình khá chuyên nghiệp, rất nhanh đã nướng được vài xiên, cậu đưa xiên qua cho Lương Thừa An.
Lương Thừa An đang dùng dao cắt cánh gà, không rảnh tay: "Cậu ăn thử kiệt tác của chính mình trước đi."
Giang Kiều cúi đầu cắn một miếng, khẽ cau mày: "Hơi mặn."
"Mặn sao?" Lương Thừa An nghe vậy, dừng tay cắt lại, cúi đầu cắn một miếng trên xiên nướng trong tay cậu.
Vị trí anh cắn đúng ngay chỗ Giang Kiều vừa ăn, Giang Kiều hơi trợn mắt lên, nhưng anh tỏ ra không hề để ý: "Có một chút, nhiều nước sốt quá, đừng ăn cái này nữa."
Lương Thừa An cầm lấy xiên thịt bò từ trong tay cậu, đặt lên chiếc đĩa trống ở bên cạnh, quay đầu nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cậu, lên tiếng hỏi: "Sao vậy?"
Giang Kiều chỉ chỉ vào xiên thịt bò: "..... Cái này hồi nãy tôi đã cắn rồi."
Lương Thừa An không để bụng: "Vậy thì sao."
Anh ra hiệu cho Giang Kiều nhìn Từ Ninh và Chu Văn Ngang ở bên cạnh, Chu Văn Ngang nắm lấy tay Từ Ninh, há miệng muốn cắn chiếc đùi gà to trong tay cậu ta, Từ Ninh đưa tay đẩy anh ấy ra: "Anh tránh ra cho em, cái này không phải dành cho anh!"
Ngoài bọn họ, các thành viên khác của đội bóng rổ cũng nhốn nháo ì xèo.
Giang Kiều đột nhiên tỉnh ngộ, hiểu được ý của Lương Thừa An: "Anh cũng ăn của bọn họ."
Lương Thành An: "...... Vậy thì không có."
Hai người đang nói chuyện, Trần Nhất Minh bưng một đĩa thịt dê xiên đến, đặt trước mặt Giang Kiều như dâng báu vật: "Thịt dê xiên Tân Cương mới ra lò, Thừa ca, bạn học Giang Kiều, nếm thử một chút đi!"
Những xiên thịt nướng trên đĩa cháy sém vàng ươm bóng nhẫy, vừa mới lấy ra khỏi lò, chút dầu trên bề mặt vẫn còn xèo xèo.
Giang Kiều nói cảm ơn, cầm xiên thịt dê lên ăn, phát hiện hương vị cay và thơm, thịt mềm vừa ăn, ngon hơn mình tự nướng rất nhiều: "Ngon lắm."
Trần Nhất Minh cười toe toét: "Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút, không đủ tôi lại nướng thêm cho cậu."
Giang Kiều nhìn chiếc đĩa đầy ắp xiên thịt dê, nghĩ đến trọng lượng lúc lên lúc xuống gần đây của mình, dao động nhưng vẫn từ chối: "Cảm ơn anh, đủ rồi." Nói xong lấy hai xiên ra khỏi đĩa, bưng phần còn lại trong đĩa đưa cho Trần Nhất Minh: "Tôi chỉ ăn một chút thôi, mấy cái này dành cho anh và những người khác."
Trần Nhất Minh kinh ngạc: "Cậu ăn chút xíu vậy thôi á? Ăn nhiều một chút đi, cậu gầy như thế."
"Cậu ấy phải kiểm soát cân nặng." Lương Thừa An lên tiếng, nhận lấy chiếc đĩa từ tay Giang Kiều trực tiếp đặt vào tay Trần Nhất Minh, "Đừng quanh quẩn ở đây nữa, nhanh chóng đi chỗ khác giao hàng."
"Hồi nãy Chu Nghiên Nghiên cũng nói phải kiểm soát cân nặng, diễn viên múa các cậu thật vất vả ghê." Trần Nhất Minh cảm khái một câu, bưng chiếc đĩa đi đến chỗ những người khác để tham gia náo nhiệt.
Lương Thừa An thu hồi tầm mắt, thấy Giang Kiều đưa xiên thịt dê đến trước mặt mình, có chút ngạc nhiên: "Là để dành cho tôi?"
"Ừm." Giang Kiều gật đầu, "Thịt dê xiên Tây Bắc."
Lương Thừa An tâm tình vui sướng nhận lấy, hai ba miếng đã giải quyết xong xiên thịt nướng, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lục từ thùng carton bên cạnh lấy một chai nước giải khát vặn nắp ra, đưa cho Giang Kiều.
Là nhãn hiệu và hương vị mà Giang Kiều yêu thích.
Lương Thừa An tiếp tục nướng cánh gà, Giang Kiều rót ra một ly đặt bên cạnh anh, rồi mới tự mình uống một hớp.
Trong buổi tiệc nướng, thường xuyên có người của đội bóng rổ tới đưa đồ ăn cho Giang Kiều, ba chiếc đĩa không trên mặt bàn bên cạnh đã đầy ắp.
Hiếm khi ra ngoài một chuyến, cậu cũng không quá khắt khe với bản thân, các món ngon đều thử một chút, mọi người thấy cậu chịu ăn, càng chăm chỉ đưa tới hơn, chỉ thiếu điều dời luôn cái lò nướng đến bên cạnh cậu.
Buổi tiệc nướng kết thúc mới khoảng hơn bốn giờ chiều, mọi người ở tại chỗ nghỉ ngơi một lát, có người đề nghị đi ngắm hoàng hôn.
Bình minh và hoàng hôn ở Tương Sơn là điểm hấp dẫn của khu nghỉ dưỡng, đề nghị này được mọi người nhất trí tán thành. Khu nghĩ dưỡng vốn nằm ở lưng chừng núi, cách nơi ngắm hoàng hôn không xa, mất nửa giờ là đến nơi.
Hoàng hôn màu cam nhuộm mảng xanh xung quanh thành màu vàng kim, những ngọn núi nối tiếp với vầng sáng trên bầu trời, đường chân trời có thể nhìn thấy được vừa xa cách lại vừa chấn động.
Giang Kiều đứng ở bên ngôi đình, trong không khí có tiếng gió, trong rừng có tiếng chim hót, giữa cảnh sắc của thiên nhiên đất trời cảm nhận sự nhỏ bé của bản thân, cậu chợt cảm thấy những thứ mà mình vẫn luôn so đo và để tâm căn bản không đáng nhắc tới một chút nào.
Trở lại khách sạn, Chu Nghiên Nghiên vốn vẫn luôn ở cùng Từ Ninh tỏ vẻ rất thần bí đi tới, Giang Kiều tưởng rằng cô có chuyện muốn nói với mình: "Sao vậy?"
Ánh mắt Chu Nghiên Nghiên lướt qua Lương Thừa An ở bên cạnh, gõ gõ vào di động của mình, yên lặng nói hai chữ, sau đó nháy mắt một cái rồi chạy mất.
Lương Thừa An lấy thẻ phòng ra mở cửa, thuận miệng hỏi một câu: "Gì thế?"
Giang Kiều lắc đầu, biểu thị mình cũng không biết, xét theo khẩu hình mới vừa rồi của Chu Nghiên Nghiên, hẳn là cô ấy nói "WeChat".
Cửa mở ra, Giang Kiều bước vào, không hiểu chuyện gì móc điện thoại ra mở WeChat, lúc này mới phát hiện Chu Nghiên Nghiên vừa gửi qua cho cậu rất nhiều ảnh.
Cậu thuận tay bấm vào tấm ảnh cuối cùng, sau khi nhìn rõ bước chân đột ngột dừng lại.
Lương Thừa An ở phía sau cậu dừng lại theo: "Làm sao?"
Giang Kiều đưa tay định bấm bỏ bức ảnh trên màn hình, sơ ý lại nhấp thêm hai lần, bấm đúng ngay vào tin nhắn thoại do Chu Nghiên Nghiên gửi đến: "Tôi đã chụp rất nhiều ảnh của cậu và Lương sư huynh, không thể không nói hai người trông thực sự rất xứng đôi!!"
Giang Kiều: "......"
Sau khi tin nhắn thoại phát xong liền tự động phát tin nhắn thoại tiếp theo: "Cậu biết không?! Vừa rồi mọi người đều ngắm hoàng hôn, chỉ có anh ấy là ngắm cậu!"
Giang Kiều tay chân luống cuống thoát khỏi WeChat, vô thức quay lại xem phản ứng của Lương Thừa An.
Hai người đứng ở huyền quan, Lương Thừa An thuận tay đóng cửa lại, tiếng ổ khóa vang lên "lách cách" khiến trái tim Giang Kiều nặng nề nảy lên một cái.
Lương Thừa An cách cậu rất gần, chiều cao gần 1,9 mét mang lại cảm giác cực kỳ áp bách.
Anh nhìn Giang Kiều "Ồ" lên một tiếng, cười nói: "Nhìn lén bị bắt quả tang rồi à."
Nói xong cúi người đến gần Giang Kiều, tầm mắt ngang với cậu, dùng giọng điệu thương lượng: "Vậy lần sau tôi chú ý một chút được không?"
- ------------------
Lương Thừa An: Tiểu thiên nga rất đẹp, lần sau tôi vẫn nhìn.
Khu nghỉ dưỡng mới khai trương trong năm nay, cơ sở vật chất đều rất đầy đủ, phòng khách sạn cũng rất rộng rãi, tuy là phòng tiêu chuẩn, nhưng có hai giường lớn 1,8 mét.
Giang Kiều đặt hành lý xuống, đi tới cửa sổ kéo rèm ra.
Trọng tâm chính của khu nghỉ dưỡng là giải trí và thư giãn, xung quanh khách sạn là rừng tre, cây rừng bao quanh, cửa sổ khổng lồ bằng kính từ trần đến sàn mang lại cảm giác dễ chịu khi được thiên nhiên ôm lấy.
Giang Kiều nhớ đến khẩu hiệu quảng cáo "mỗi phòng, một view" trên trang web của khu nghỉ dưỡng, phong cảnh quả thực đẹp đến mức khiến người ta như đắm mình vào núi rừng và tranh vẽ.
Hoàn cảnh như vậy khiến người ta dễ dàng mất cảnh giác, Giang Kiều nhắm mắt lại, ngẩng đầu cảm nhận ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu xuống mặt mình, nhiệt độ ấm áp xua tan bao muộn phiền và bối rối trong mấy ngày qua.
"Rất đẹp, phải không?"
Giọng nói của Lương Thừa An từ phía sau truyền đến, Giang Kiều quay đầu nhìn anh, khóe môi bất giác hơi cong lên: "Phải, rất đẹp."
"Cám ơn anh." Cậu nhìn Lương Thừa An nói.
Lời cảm ơn không đầu không đuôi, nhưng trong lòng hai người đều biết rất rõ, là cậu đang cảm ơn Lương Thừa An vì lời mời trước nhất.
Lương Thừa An nhìn chằm chằm nụ cười trên khoé môi cậu một lúc, đưa tay lên xoa tóc cậu một cái: "Cảm ơn cái gì, cậu bằng lòng đến là được."
Giang Kiều ngẩn người ra vì hành động xoa tóc của anh, có cảm giác mình bị đối xử như trẻ con, hai người rõ ràng là bạn học, Lương Thừa An cũng không lớn hơn cậu bao nhiêu.
"...... Tôi không phải trẻ con." Cậu nhấn mạnh.
"Hửm?" Lương Thừa An cũng không biết có để tâm hay không, làm như đang dỗ dành trẻ con, "Cậu không phải trẻ con, cậu là thiên nga nhỏ."
Thiên nga nhỏ.
Không phải Giang Kiều chưa từng được người ta gọi như vậy, khi còn nhỏ các giáo viên ở trường múa tại quê nhà đều khen ngợi cậu như thế, nói rằng cậu là thiên nga nhỏ tuyệt vời nhất.
Nhưng lời khen của trưởng bối, không giống với cách gọi vừa thân mật vừa sủng nịch của Lương Thừa An, dễ dàng khiến vành tai cậu đỏ bừng.
"..... Nói lung tung cái gì."
Giang Kiều đưa tay đẩy gương mặt đang ghé lại gần trước mặt mình ra, mặt không hề có cảm xúc đi ngang qua bên cạnh anh: "Sắp tập hợp rồi, không phải sẽ đi ăn thịt nướng sao?"
Lương Thừa An nhìn cậu bước vội ra khỏi phòng, không khỏi buồn cười, lúc đầu rõ ràng to gan đến mức dám tự mình đưa ra yêu cầu hôn nhau với một người xa lạ, nhưng bây giờ lại đơn thuần đến mức gọi một biệt danh thôi đã xấu hổ bỏ chạy hoảng loạn.
Lịch trình teambuilding là buổi trưa nhận phòng, xế chiều ăn buffet nướng, buổi tối tắm suối nước nóng, hôm sau hoạt động tự do.
Khi họ đến sân vườn, những người khác đã bắt đầu công tác chuẩn bị. Khu nghỉ dưỡng đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu cho các món nướng, có bếp than có vĩ nướng, còn chuẩn bị thịt dê thui.
Giang Kiều vừa tới nơi này, Chu Văn Ngang đã hỏi cậu: "Giang Kiều, cậu thích ăn cái gì? Chúng tôi giúp cậu nướng, cậu đừng để bẩn tay."
"Đúng đúng đúng, cậu đừng làm loại việc nặng nhọc này." Trần Nhất Minh giơ một bó thịt dê xiên lên, tự quảng cáo: "Quê hương tôi là vùng Tây Bắc, tôi sẽ cho cậu một xiên thịt dê nướng chính tông để ăn thử."
Giang Kiều bị sự nhiệt tình của bọn họ làm cho lúng túng: "Tôi đều ăn được hết, tôi tự mình làm là được......"
Lương Thừa An ở bên cạnh ngược lại không hề khách khí nói: "Cám ơn ông chủ Trần, ít nước sốt một chút, cay một chút."
"Được!" Trần Nhất Minh nhận mệnh lệnh rời đi.
Giang Kiều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Lương Thừa An nói: "Cậu không cần khách khí với bọn họ, bọn họ rất vui vẻ."
"Không ổn lắm." Giang Kiều nhìn bóng dáng bận rộn của mọi người, thấp giọng nói: "Tôi và bọn họ còn chưa thân, quấy rầy bọn họ không thích hợp."
"Như vậy à." Lương Thừa An làm như suy nghĩ một chút, "Tôi hiểu ý của cậu rồi, để tôi làm."
Nói xong anh đi về phía chỗ để nguyên liệu, Giang Kiều muốn kêu anh lại, nói rằng không phải mình có ý đó, nhìn thấy bóng lưng anh vừa đi vừa xắn ống tay áo lên, rốt cuộc vẫn là không nói gì.
Cậu đi theo qua đó, đứng cạnh Lương Thừa An như một cái đuôi nhỏ.
"Ăn cánh gà không?" Lương Thừa An hỏi.
"Ăn một chút."
"Sườn thì sao?"
"Một chút."
"Thịt bò?" Lương Thừa An nói xong không đợi cậu trả lời, tự hỏi tự đáp luôn: "Cũng là một chút, kiểm soát lượng thức ăn đúng không?"
Giang Kiều lắc đầu: "Sai rồi, món này có thể ăn nhiều hơn một chút."
Lương Thừa An: "Nhiều hơn một chút là bao nhiêu?"
Giang Kiều duỗi ra hai ngón tay: "Hai xiên."
Lương Thừa An ồ một tiếng, vô cùng thán phục: "Nhiều ghê."
Giang Kiều: "......"
Lương Thừa An trêu cậu xong, đặt nguyên liệu cần nướng lên vỉ nướng, Giang Kiều ở một bên hỏi anh: "Tôi có thể giúp gì không?"
Lương Thừa An tránh sang bên cạnh nhường ra một chỗ, ra hiệu cho cậu đi tới: "Cậu tự làm thử đi."
Giang Kiều vốn đã có chút ngo ngoe rục rịch, vừa nghe thấy liền tới đứng bên cạnh, bắt chước động tác lật xiên của anh: "A, hình như cũng không khó."
Lương Thừa An thấy thế, nhắc nhở cậu: "Phết một ít dầu và nước sốt thịt nướng, coi chừng phỏng."
Theo lời nhắc nhở của anh, Giang Kiều vừa phết vừa nướng, lật tới lật lui, còn cảm thấy mình khá chuyên nghiệp, rất nhanh đã nướng được vài xiên, cậu đưa xiên qua cho Lương Thừa An.
Lương Thừa An đang dùng dao cắt cánh gà, không rảnh tay: "Cậu ăn thử kiệt tác của chính mình trước đi."
Giang Kiều cúi đầu cắn một miếng, khẽ cau mày: "Hơi mặn."
"Mặn sao?" Lương Thừa An nghe vậy, dừng tay cắt lại, cúi đầu cắn một miếng trên xiên nướng trong tay cậu.
Vị trí anh cắn đúng ngay chỗ Giang Kiều vừa ăn, Giang Kiều hơi trợn mắt lên, nhưng anh tỏ ra không hề để ý: "Có một chút, nhiều nước sốt quá, đừng ăn cái này nữa."
Lương Thừa An cầm lấy xiên thịt bò từ trong tay cậu, đặt lên chiếc đĩa trống ở bên cạnh, quay đầu nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cậu, lên tiếng hỏi: "Sao vậy?"
Giang Kiều chỉ chỉ vào xiên thịt bò: "..... Cái này hồi nãy tôi đã cắn rồi."
Lương Thừa An không để bụng: "Vậy thì sao."
Anh ra hiệu cho Giang Kiều nhìn Từ Ninh và Chu Văn Ngang ở bên cạnh, Chu Văn Ngang nắm lấy tay Từ Ninh, há miệng muốn cắn chiếc đùi gà to trong tay cậu ta, Từ Ninh đưa tay đẩy anh ấy ra: "Anh tránh ra cho em, cái này không phải dành cho anh!"
Ngoài bọn họ, các thành viên khác của đội bóng rổ cũng nhốn nháo ì xèo.
Giang Kiều đột nhiên tỉnh ngộ, hiểu được ý của Lương Thừa An: "Anh cũng ăn của bọn họ."
Lương Thành An: "...... Vậy thì không có."
Hai người đang nói chuyện, Trần Nhất Minh bưng một đĩa thịt dê xiên đến, đặt trước mặt Giang Kiều như dâng báu vật: "Thịt dê xiên Tân Cương mới ra lò, Thừa ca, bạn học Giang Kiều, nếm thử một chút đi!"
Những xiên thịt nướng trên đĩa cháy sém vàng ươm bóng nhẫy, vừa mới lấy ra khỏi lò, chút dầu trên bề mặt vẫn còn xèo xèo.
Giang Kiều nói cảm ơn, cầm xiên thịt dê lên ăn, phát hiện hương vị cay và thơm, thịt mềm vừa ăn, ngon hơn mình tự nướng rất nhiều: "Ngon lắm."
Trần Nhất Minh cười toe toét: "Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút, không đủ tôi lại nướng thêm cho cậu."
Giang Kiều nhìn chiếc đĩa đầy ắp xiên thịt dê, nghĩ đến trọng lượng lúc lên lúc xuống gần đây của mình, dao động nhưng vẫn từ chối: "Cảm ơn anh, đủ rồi." Nói xong lấy hai xiên ra khỏi đĩa, bưng phần còn lại trong đĩa đưa cho Trần Nhất Minh: "Tôi chỉ ăn một chút thôi, mấy cái này dành cho anh và những người khác."
Trần Nhất Minh kinh ngạc: "Cậu ăn chút xíu vậy thôi á? Ăn nhiều một chút đi, cậu gầy như thế."
"Cậu ấy phải kiểm soát cân nặng." Lương Thừa An lên tiếng, nhận lấy chiếc đĩa từ tay Giang Kiều trực tiếp đặt vào tay Trần Nhất Minh, "Đừng quanh quẩn ở đây nữa, nhanh chóng đi chỗ khác giao hàng."
"Hồi nãy Chu Nghiên Nghiên cũng nói phải kiểm soát cân nặng, diễn viên múa các cậu thật vất vả ghê." Trần Nhất Minh cảm khái một câu, bưng chiếc đĩa đi đến chỗ những người khác để tham gia náo nhiệt.
Lương Thừa An thu hồi tầm mắt, thấy Giang Kiều đưa xiên thịt dê đến trước mặt mình, có chút ngạc nhiên: "Là để dành cho tôi?"
"Ừm." Giang Kiều gật đầu, "Thịt dê xiên Tây Bắc."
Lương Thừa An tâm tình vui sướng nhận lấy, hai ba miếng đã giải quyết xong xiên thịt nướng, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lục từ thùng carton bên cạnh lấy một chai nước giải khát vặn nắp ra, đưa cho Giang Kiều.
Là nhãn hiệu và hương vị mà Giang Kiều yêu thích.
Lương Thừa An tiếp tục nướng cánh gà, Giang Kiều rót ra một ly đặt bên cạnh anh, rồi mới tự mình uống một hớp.
Trong buổi tiệc nướng, thường xuyên có người của đội bóng rổ tới đưa đồ ăn cho Giang Kiều, ba chiếc đĩa không trên mặt bàn bên cạnh đã đầy ắp.
Hiếm khi ra ngoài một chuyến, cậu cũng không quá khắt khe với bản thân, các món ngon đều thử một chút, mọi người thấy cậu chịu ăn, càng chăm chỉ đưa tới hơn, chỉ thiếu điều dời luôn cái lò nướng đến bên cạnh cậu.
Buổi tiệc nướng kết thúc mới khoảng hơn bốn giờ chiều, mọi người ở tại chỗ nghỉ ngơi một lát, có người đề nghị đi ngắm hoàng hôn.
Bình minh và hoàng hôn ở Tương Sơn là điểm hấp dẫn của khu nghỉ dưỡng, đề nghị này được mọi người nhất trí tán thành. Khu nghĩ dưỡng vốn nằm ở lưng chừng núi, cách nơi ngắm hoàng hôn không xa, mất nửa giờ là đến nơi.
Hoàng hôn màu cam nhuộm mảng xanh xung quanh thành màu vàng kim, những ngọn núi nối tiếp với vầng sáng trên bầu trời, đường chân trời có thể nhìn thấy được vừa xa cách lại vừa chấn động.
Giang Kiều đứng ở bên ngôi đình, trong không khí có tiếng gió, trong rừng có tiếng chim hót, giữa cảnh sắc của thiên nhiên đất trời cảm nhận sự nhỏ bé của bản thân, cậu chợt cảm thấy những thứ mà mình vẫn luôn so đo và để tâm căn bản không đáng nhắc tới một chút nào.
Trở lại khách sạn, Chu Nghiên Nghiên vốn vẫn luôn ở cùng Từ Ninh tỏ vẻ rất thần bí đi tới, Giang Kiều tưởng rằng cô có chuyện muốn nói với mình: "Sao vậy?"
Ánh mắt Chu Nghiên Nghiên lướt qua Lương Thừa An ở bên cạnh, gõ gõ vào di động của mình, yên lặng nói hai chữ, sau đó nháy mắt một cái rồi chạy mất.
Lương Thừa An lấy thẻ phòng ra mở cửa, thuận miệng hỏi một câu: "Gì thế?"
Giang Kiều lắc đầu, biểu thị mình cũng không biết, xét theo khẩu hình mới vừa rồi của Chu Nghiên Nghiên, hẳn là cô ấy nói "WeChat".
Cửa mở ra, Giang Kiều bước vào, không hiểu chuyện gì móc điện thoại ra mở WeChat, lúc này mới phát hiện Chu Nghiên Nghiên vừa gửi qua cho cậu rất nhiều ảnh.
Cậu thuận tay bấm vào tấm ảnh cuối cùng, sau khi nhìn rõ bước chân đột ngột dừng lại.
Lương Thừa An ở phía sau cậu dừng lại theo: "Làm sao?"
Giang Kiều đưa tay định bấm bỏ bức ảnh trên màn hình, sơ ý lại nhấp thêm hai lần, bấm đúng ngay vào tin nhắn thoại do Chu Nghiên Nghiên gửi đến: "Tôi đã chụp rất nhiều ảnh của cậu và Lương sư huynh, không thể không nói hai người trông thực sự rất xứng đôi!!"
Giang Kiều: "......"
Sau khi tin nhắn thoại phát xong liền tự động phát tin nhắn thoại tiếp theo: "Cậu biết không?! Vừa rồi mọi người đều ngắm hoàng hôn, chỉ có anh ấy là ngắm cậu!"
Giang Kiều tay chân luống cuống thoát khỏi WeChat, vô thức quay lại xem phản ứng của Lương Thừa An.
Hai người đứng ở huyền quan, Lương Thừa An thuận tay đóng cửa lại, tiếng ổ khóa vang lên "lách cách" khiến trái tim Giang Kiều nặng nề nảy lên một cái.
Lương Thừa An cách cậu rất gần, chiều cao gần 1,9 mét mang lại cảm giác cực kỳ áp bách.
Anh nhìn Giang Kiều "Ồ" lên một tiếng, cười nói: "Nhìn lén bị bắt quả tang rồi à."
Nói xong cúi người đến gần Giang Kiều, tầm mắt ngang với cậu, dùng giọng điệu thương lượng: "Vậy lần sau tôi chú ý một chút được không?"
- ------------------
Lương Thừa An: Tiểu thiên nga rất đẹp, lần sau tôi vẫn nhìn.