Chương 47
Giang Kiều đối với Giang lão thái thái - người bà về mặt huyết thống này - cũng không có cảm tình gì mấy.
Tư tưởng của Giang lão thái thái vô cùng truyền thống, bà cụ vẫn luôn cho rằng phụ nữ nên chăm lo gia đình, phải biết hiếu thuận với mẹ chồng cũng phải biết chăm sóc chồng, để đàn ông không có nỗi lo ở hậu phương mà gây dựng sự nghiệp bên ngoài.
Thời gian đầu khi Giang Văn Hiên và Tập Thiến còn đang yêu đương, Giang lão thái thái vẫn luôn không đồng ý cuộc hôn nhân của hai người, bà cụ cảm thấy Tập Thiến quá quyết đoán, không dễ khống chế, trừ chuyện này ra, lúc ấy ngôi trường dạy múa do Tập Thiến mở đang trong giai đoạn khởi đầu, còn bận hơn cả Giang Văn Hiên, bà cụ cho rằng sau khi kết hôn Tập Thiến hoàn toàn không thể nào chăm lo cho gia đình.
Giang Văn Hiên lúc trẻ hẳn là cũng từng yêu Tập Thiến, để kết hôn với Tập Thiến, người con nổi danh có hiếu là ông lần đầu tiên chống lại ý của Giang lão thái thái, kiên trì kết hôn với Tập Thiến.
Nhưng mà cuộc hôn nhân này cũng không duy trì được bao lâu.
Sau khi kết hôn Giang lão thái thái tìm cơ hội gây khó dễ cho Tập Thiến ở khắp mọi nơi, bắt đầu là một vài lời lẽ chèn ép không ảnh hưởng lắm, Tập Thiến thấy bà cụ cũng là trưởng bối nên cũng không tính toán với bà cụ, nhưng sau đó bà cụ càng lúc càng quá đáng, thậm chí tới mức độ đá cả mặt mũi.
Thời điểm gây ấn tượng sâu sắc nhất với Giang Kiều chính là lúc được năm tuổi, Giang lão thái thái xảy ra tranh cãi với Tập Thiến, để dạy cho Tập Thiến một bài học, Giang lão thái thái đem giấu Giang Kiều, khóa trái ở trong một căn phòng trọ nhỏ.
Giang Kiều khi đó còn nhỏ, cho rằng bà nội đang chơi trốn tìm với mình, cậu ngoan ngoãn nghe lời ở trong căn phòng nhỏ kia cả một ngày, sau đó trời bên ngoài càng ngày càng tối, cậu dần dần bắt đầu cảm thấy sợ, lúc hỏi Giang lão thái thái khi nào mới có thể đi ra ngoài, Giang lão thái thái lập tức đổi sắc mặt, hầm hầm giận dữ kêu cậu ở yên tại đó đợi.
Giang Kiều bị nhốt ở đó một ngày một đêm mới được tìm ra, chuyện này ầm ĩ tới đồn công an, nhưng bởi vì là chuyện gia đình, bản thân Giang Kiều cũng không thực sự bị tổn thương gì, cuối cùng vẫn là xử lý hoà giải.
Tập Thiến không phải là một người chịu nhẫn nhịn, bà bắt Giang Văn Hiên lập tức đưa Giang lão thái thái đi, nếu không sẽ ly hôn với ông ta.
Giang lão thái thái vừa nghe nói con dâu muốn đưa mình đi, lập tức bù lu bù loa rằng mình đang nhà của con trai mình, Tập Thiến không có quyền đuổi mình đi, nếu phải đi cũng là Tập Thiến đi.
Nhưng mà bà cụ không biết, nhà bọn họ ở lúc ấy là tài sản trước hôn nhân của Tập Thiến, chỉ vì đã ở quen rồi, nên mãi không dọn đến căn hộ tân hôn do Giang Văn Hiên chuẩn bị.
Giang lão thái thái vẫn luôn cho rằng Tập Thiến xài tiền của con trai mình, ăn uống sinh hoạt, thậm chí ngay cả tiền Tập Thiến mở trường dạy múa đều là dùng của Giang Văn Hiên. Sau khi biết được căn hộ ở bấy lâu nay là của Tập Thiến, mặt già của bà cụ có chút không chịu được, ngay sau đó lại cảm thấy Tập Thiến là con dâu của mình, hầu hạmình, hiếu thuận với mình vốn dĩ là chuyện nên làm.
Trên thế giới luôn có những người tự xem mình là trung tâm, Giang lão thái thái chính là loại người này.
Tập Thiến lười đôi co với bà cụ, trực tiếp kêu Giang Văn Hiên xử lý chuyện này, kêu ông ta đưa Giang lão thái thái đi, bà không muốn sống chung nhà với một người bất kỳ lúc nào cũng có thể "bắt cóc" con trai mình.
Thái độ cứng rắn của bà khiến Giang lão thái thái la lối khóc lóc ngay tại chỗ, thậm chí còn muốn động thủ, Giang Văn Hiên kịp thời ngăn mẹ mình lại.
Chuyện này tuy rằng Giang Văn Hiên cảm thấy Giang lão thái thái có sai, nhưng cũng không ảnh hưởng ông ta cảm thấy Tập Thiến có chút chuyện bé xé ra to, Giang Kiều không bị thương tổn gì, đều là người một nhà hà tất quan trọng hoá như vậy.
Tập Thiến bị lời nói của ông ta làm cho tức đến buồn cười, chỉ đưa ra hai lựa chọn, hoặc là ông ta đưa Giang lão thái thái đi, hoặc là ông ta và Giang lão thái thái cùng nhau đi.
Giang Văn Hiên thuyết phục không được Tập Thiến, cuối cùng chỉ đành đưa Giang lão thái thái đến sống ở chỗ con gái bà cụ, bởi vì chuyện này, ông ta và Tập Thiến chiến tranh lạnh một thời gian rất dài.
Đối với chuyện này Tập Thiến cũng không để ý, lúc ấy bà nhìn Giang lão thái thái một cái thôi cũng cảm thấy chán ghét, chỉ cần Giang lão thái thái đừng đến trước mắt bà gây thêm chuyện là được.
Sau đó bởi vì chuyện ly hôn của Tập Thiến và Giang Văn Hiên, Giang lão thái thái lại tới cửa náo loạn một lần, Tập Thiến vạch trần chuyện ngoại tình của Giang Văn Hiên đến tận công ty của Giang Văn Hiên, làm cho con trai bảo bối của bà cụ mất sạch mặt mũi.
Tập Thiến không cho bà cụ vào cửa, bà cụ liền ở cửa mắng Tập Thiến ác độc.
Hàng xóm bu đến xem, bà cụ càng kêu gào hăng say, kéo tay hàng xóm bắt đầu bán thảm, nói Tập Thiến không tốt ra sao thế nào, nói mình già như thế có lòng tốt đến chăm con cho Tập Thiến, mỗi ngày thức khuya dậy sớm hầu hạ Tập Thiến và chăm sóc Giang Kiều, Tập Thiến lại không cảm kích, ép Giang Văn Hiên đưa mình đi.
Sau khi thu hút được sự đồng tình của mấy người hàng xóm, bà cụ bịa chuyện càng thêm hăng hái, lật ngược phải trái trắng đen, nói Tập Thiến ở trường múa có quan hệ không rõ ràng với thầy dạy múa, thứ gì khó nghe thì nói thứ đó, thậm chí lúc Tập Thiến xuất hiện bà cụ cũng không giảm bớt, ngược lại còn dào dạt đắc ý, một bộ tỏ ra đã bắt thóp được Tập Thiến.
Không ngờ Tập Thiến còn tàn nhẫn hơn bà, trực tiếp ở trước mặt tất cả hàng xóm tại đó tung những bức ảnh chụp Giang Văn Hiên ngoại tình ra ngoài giống như tiên nữ rải hoa, trong cơn chấn động vì ăn dưa của mọi người, lạnh lùng nói với Giang lão thái thái rằng nếu bà cụ còn dám tới cửa nói hươu nói vượn, thì mình sẽ dán những bức ảnh này ở bảng thông báo trong tiểu khu, thậm chí làm thành poster dán ở những chỗ dễ thấy trên đường phố, đến lúc đó xem thử ai mất mặt.
Giang lão thái thái tức giận đến đỏ mặt tía tai, một bên mắng té tát Tập Thiến không nhớ tình nghĩa vợ chồng, Giang gia bọn họ xu xẻo tám đời mới cưới phải con dâu như vậy, một bên đi giành lại những bức ảnh trong tay hàng xóm, cuối cùng vẫn là Giang Văn Hiên chạy vội tới đón bà cụ đi.
Rồi sau đó bởi vì quyền nuôi dạy Giang Kiều mà Giang lão thái thái lại một lần nữa tới cửa làm ầm ĩ.
Vì nguyên nhân Tập Thiến, cho tới giờ Giang lão thái thái vẫn luôn không thích Giang Kiều lắm, thậm chí rất có ý kiến đối với việc Giang Kiều học ba lê này, cho rằng một đứa con trai học khiêu vũ chẳng có tương lai gì, sau khi biết được Giang Văn Hiên không thể sinh con được nữa, bà cụ mới bắt đầu coi trọng đứa cháu trai duy nhất này, nói thế nào cũng muốn giành lấy quyền nuôi dạy Giang Kiều vào tay, thậm chí muốn quậy đến tận toà án.
Sau khi quyền nuôi dạy thuộc về Tập Thiến, Giang lão thái thái chưa từ bỏ ý định, rất nhiều lần canh giữ ở cửa trường Giang Kiều chặn cậu lại, câu nào cũng là bà nội nhớ cậu, hỏi cậu có bằng lòng đi theo bà nội không, sắc mặt hòa ái, giọng điệu thân thiết so với bộ dáng ban đầu như thể hai người khác nhau.
Giang Kiều tất nhiên là không chịu đi với bà cụ, lúc ấy cậu vừa nhìn thấy Giang lão thái thái là trong lòng sợ hãi, khắp tâm trí đều là bộ dáng của bà cụ ở phòng trọ nhỏ chọt vào đầu cậu chửi bới cậu và Tập Thiến không biết suy xét.
Đối với cậu lúc năm tuổi mà nói, Giang lão thái thái và bà phù thuỷ trong truyện cổ tích không khác gì nhau.
Cho tới bây giờ, ấn tượng của cậu đối với Giang lão thái thái cũng không có gì thay đổi, cậu không thích Giang Văn Hiên, cũng không thích Giang lão thái thái.
Giang lão thái thái bị Giang Kiều chụp lấy tay, lại bị cậu mở miệng cảnh cáo, tức khắc cũng đổi mặt với Giang Kiều: "Tao chạm vào cô ta thì làm sao? Tao là mẹ chồng của cô ta, cô ta đối với tao không hề tôn trọng, tao còn không thể dạy dỗ cô ta một chút à?"
Giang Kiều xem như khá hiểu tính cách của Giang lão thái thái, biết nói đạo lý với bà cụ cũng vô dụng, cậu buông tay Giang lão thái thái ra, đưa tay tháo đai an toàn.
Tập Thiến thấy thế, biết cậu muốn xuống xe: "Con không cần để ý đến bọn họ, để mẹ xử lý."
Bà nói xong định tháo đai an toàn, Giang Kiều đè tay bà lại: "Để con xuống."
Tập Thiến không đồng ý, Giang Kiều trấn an nói: "Yên tâm, con cũng không phải trẻ con, có thể xử lý được, con đi xuống nói chuyện rõ ràng với bọn họ rồi trở về."
Tập Thiến do dự một chút, mới gật gật đầu.
Thấy Giang Kiều xuống xe, Giang Văn Hiên và Giang lão thái thái không chặn xe nữa, xe Tập Thiến đi vào cổng lớn, Giang lão thái thái "Phi" một tiếng về hướng đuôi xe con dâu.
Giang Kiều nhíu mày: "Làm phiền bà nội tôn trọng một chút, đừng cậy già lên mặt."
Giang lão thái thái không vui nói: "Tao đã đủ tôn trọng rồi, loại phụ nữ giống mẹ của mày, ở thời xưa là phải bị □□ rồi! Còn mày nữa, càng ngày càng không biết tôn kính trưởng bối, tao là bà nội của mày đó!"
"Được rồi mẹ, mẹ bớt vài câu đi." Giang Văn Hiên ngăn lời nói của bà cụ lại, nói với Giang Kiều, "Tiểu Kiều à, bà nội con là vậy đó, miệng dao găm tâm đậu hủ, thật ra không có ý gì xấu, con đừng để trong lòng, hôm nay bà nội đặc biệt đến đây là muốn cùng con ăn một bữa cơm, con nể mặt mũi của ba, coi như thỏa mãn tâm nguyện của bà, được không?"
Mặt mũi á?
Giang Kiều nghĩ thầm, ông trong lòng tôi đã không còn mặt mũi từ lâu rồi.
Nhưng cậu cũng không nói ra lời trong lòng, cho dù thế nào, Giang Văn Hiên vẫn là ba cậu, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt, cậu sẽ không khiến đối phương quá mức không chịu nổi.
"Ba." Cậu kêu Giang Văn Hiên một tiếng.
Lúc trước sau khi Giang Văn Hiên và Tập Thiến ly hôn, có một thời gian rất dài, Giang Kiều không hề muốn gọi ông ta là ba, thậm chí không muốn gặp ông ta.
Đối với một người không thể sinh con được nữa mà nói, con trai duy nhất không muốn thừa nhận mình, đây là chuyện chắc chắn không thể chịu đựng nổi, vì một tiếng "Ba" này của Giang Kiều, ông ta đã tốn thời gian và công sức trong nhiều năm.
Đối với Giang Văn Hiên mà nói, Giang Kiều bằng lòng thừa nhận ông ta, là chuyện quan trọng hơn tất cả.
Lúc này Giang Kiều vừa gọi, ông ta vội vàng đáp: "Đây!"
Giang Kiều nhìn ông ra nói: "Con muốn nói chuyện riêng với ba."
Giang Văn Hiên nhìn nhìn cậu, thấy sắc mặt cậu nghiêm túc, bèn nói với Giang lão thái thái ở một bên: "Mẹ, mẹ lên xe trước đi."
Giang lão thái thái nghe vậy liền không vui: "Có ý gì? Có chuyện gì tao không thể nghe?"
"Mẹ đi về trước, con nói với tiểu Kiều vài câu." Giang Văn Hiên tính tình nhẫn nại khuyên nhủ, "Có chuyện gì con sẽ nói lại với mẹ."
"Tao không về, tao đến đây chính là muốn trò chuyện, cùng nhau ăn một bữa cơm với cháu tao!" Giang lão thái thái vỗ đùi, không cam lòng kêu lên, "Chút yêu cầu này mày cũng không thể thỏa mãn tao à? Mày còn coi tao là mẹ mày hay không!"
Giọng bà thu hút sự chú ý của mấy người tản bộ trong tiểu khu, mấy chủ nhà đi ngang qua đều liên tiếp quay đầu lại nhìn qua.
Nhớ trước đây Giang lão thái thái tới cửa tìm Tập Thiến gây sự, cuối cùng người mất mặt lại là Giang Văn Hiên, hiện tại Giang Văn Hiên thật sự không muốn mất mặt nữa, khi lên tiếng lần nữa thì đã có chút không vui: "Mẹ, mẹ đừng náo loạn được không? Nhanh quay về xe đi!"
Những năm gần đây, Giang Văn Hiên cũng rất bất mãn đối với Giang lão thái thái, ông ta thậm chí đổ một phần nguyên nhân lúc trước mình ly hôn với Tập Thiến lên người Giang lão thái thái.
Ông ta cảm thấy nếu không phải Giang lão thái thái cứ luôn tìm Tập Thiến gây chuyện, thì ông ta và Tập Thiến cũng không đến mức tình cảm tan vỡ, ông ta cũng sẽ không tìm người bên ngoài để thư giãn, nếu ông ta không ly hôn với Tập Thiến, thì ông ta sẽ không mất đi đứa con trai là Giang Kiều, tình huống hiện tại thế này, Giang lão thái thái cũng phải chịu một nửa trách nhiệm.
Một loạt nguyên nhân này, Giang Văn Hiên đều không hề nhận ra đó là vấn đề của chính mình.
Xét đến cùng, ông ta và Giang lão thái thái đều là cùng một loại người, ích kỷ bo bo cho mình, xảy ra vấn đề chỉ biết chỉ trích người khác.
Giang lão thái thái tuy rằng ngang ngược vô lý, nhưng vẫn có chút sợ con trai mình, bà cũng ý thức được hiện giờ Giang Văn Hiên đối với mình không phải ngoan ngoãn nghe lời như trước kia nữa, mà mình lớn tuổi rồi, cuối cùng vẫn phải dựa vào con trai dưỡng già lo hậu sự, bất đắc dĩ đành phải lựa chọn quay về lên xe trước.
Đợi sau khi bà cụ lên xe, Giang Văn Hiên lúc này mới đổi sang gương mặt tươi cười nói với Giang Kiều: "Tiểu Kiều, con có chuyện gì muốn nói với ba."
Giang Kiều cũng không khách sáo với ông ta, nói thẳng: "Con hy vọng ba đừng tới quấy rầy cuộc sống của con và mẹ, cũng đừng để người khác tới quấy rầy cuộc sống của hai mẹ con."
Vẻ mặt tươi cười của Giang Văn Hiên cứng lại: "Tiểu Kiều ——"
"Ba nghe con nói xong." Giang Kiều tiếp tục nói, "Con bằng lòng gọi ba một tiếng ba, là bởi vì bất kể ba đã làm chuyện gì, con cũng không thể nào phủ nhận mối quan hệ huyết thống. Tuy rằng lúc trước ba từng nghĩ tới chuyện muốn từ bỏ con ——"
"Không có chuyện đó!" Giang Văn Hiên vội vàng phủ nhận, "Ba không muốn từ bỏ con, con ngàn vạn lần đừng hiểu lầm ba, ba lúc ấy chỉ là bị ma quỷ mê hoặc ——"
Những lời này Giang Kiều đã nghe ông ta nói vô số lần, không muốn nghe lại nữa, dứt khoát cắt ngang: "Con biết."
"Con biết thì tốt, biết thì tốt." Giang Văn Hiên liên tục phủ nhận, "Chuyện của ba và mẹ con tương đối phức tạp, con còn nhỏ không hiểu, nhưng ba tuyệt đối không có suy nghĩ từ bỏ con, hôm nay ba và bà nội đến đây cũng không phải muốn quấy rầy hai mẹ con, chỉ là muốn cùng con ăn một bữa cơm."
"Dạ." Giang Kiều qua loa đáp lại, "Nhưng đây cũng không phải là lý do để ba và bà nội đến nhà của chúng ta chặn xe, thậm chí còn muốn động thủ."
Giang Văn Hiên tự biết đuối lý: "Đây là chúng ta không đúng, nhưng bà nội con cũng là nhất thời sốt ruột, con đừng so đo với bà."
Giang Kiều: "Con không so đo với bà, là cảm thấy không cần thiết phải gây khó dễ một người già, nhưng nếu bà nội thật sự ra tay đánh mẹ của con, thì con cũng sẽ không khách sáo với bà, con tin tưởng ba cũng không hy vọng loại chuyện này xảy ra, cho nên mong hai người đừng quấy rầy cuộc sống của chúng ta, con nói như vậy ba có thể hiểu rõ ý của con không?"
Giang Văn Hiên trong lúc nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể tiếp tục im lặng.
Sau một lúc lâu, ông ta bước hai bước sang bên cạnh, nhường đường.
Giang Kiều nhìn ông ta, cảm thấy mình đã không còn gì để nói nữa, nhấc chân đi ngang qua bên cạnh ông ta, cuối cùng trước khi vào cổng để lại một câu: "Ba yên tâm, con đã nói sẽ làm tròn nghĩa vụ của một người con, thì sẽ không nuốt lời."
Làm tròn nghĩa vụ của một người con là cái gì, là dưỡng già, là lo hậu sự.
Giang Kiều đã từng nói với Giang Văn Hiên, cậu sẽ dưỡng già, lo hậu sự cho Giang Văn Hiên, nhưng không thể đối xử với nhau giống như những cặp cha con bình thường được, mọi dịu dàng giữa cha và con, vào thời điểm Giang Văn Hiên muốn từ bỏ cậu trước đây, cũng đã không còn gì nữa.
Cánh cổng khắc hoa từ từ đóng lại ở sau lưng Giang Văn Hiên, ông ta vuốt mặt, về lại xe mình.
Giang lão thái thái gấp không chờ nổi hỏi: "Hai cha con bây nói cái gì? Tại sao con để cho nó trở về? Nó chính là độc đinh của Giang gia chúng ta! Không được, mẹ phải đi xuống tìm bọn họ!"
Bà cụ nói xong liền định bước xuống xe, Giang Văn Hiên không thể nhịn được nữa bùng nổ: "Được rồi mẹ! Để con yên tĩnh một lát được không?! Coi như con xin mẹ đó! Con chỉ có một đứa con trai này, mẹ đừng gây thêm phiền phức cho con được không?!"
Nói rồi đập mạnh một cái lên tay lái.
Giang lão thái thái bị ông ta làm cho hoảng sợ, lúng túng nói: "Mẹ thế này không phải cũng là vì sốt ruột hay sao, mẹ không đi là được, tại sao còn trách móc người làm mẹ là ta đây."
Giọng bà cụ càng lúc càng nhỏ, rì rầm lẩm bẩm nói một đống, Giang Văn Hiên nghe mà đau cả đầu, nhấc chân đạp ga lái xe đi ra ngoài.
Bên kia, Tập Thiến sau khi trở về nhà vẫn luôn chú ý theo dõi động tĩnh của Giang Kiều và mấy người kia thông qua camera giám sát ở cổng, cho đến khi nhìn thấy Giang Kiều vào cổng rồi mới yên tâm, xoay người đi vào bếp chuẩn bị nhân sủi cảo.
Giang Kiều về đến nhà, nhìn thấy Tập Thiến đang bận rộn trong bếp, vốn định đi vào hỗ trợ, đi được nửa chừng đột nhiên ngừng lại.
Hôm nay Giang lão thái thái xuất hiện, khiến cậu nhớ tới một vài chuyện đã trôi đi theo thời gian, bị đặt vào một góc ký ức.
Năm đó lúc Tập Thiến tìm được cậu ở căn phòng trọ nhỏ, cậu rúc vào một góc của căn phòng, hai tay Tập Thiến ôm chặt lấy cậu, lặp đi lặp lại nói: "Đừng sợ đừng sợ, mẹ ở đây."
Lúc ấy cậu cho rằng người run rẩy là mình, thật ra không phải, người run rẩy chính là Tập Thiến đang ôm mình.
Bọn họ ngồi xổm trên mặt đất ngồi một hồi lâu, là bởi vì Tập Thiến tìm thấy cậu rồi thì chân cẳng đều mễm nhũn ra, căn bản không đứng dậy nổi.
Giang Kiều đứng ở phòng khách, cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay của mình.
Cậu nhớ rõ bàn tay này từng lau nước mắt cho Tập Thiến vào ngày hôm đó, hết lần này đến lần khác, dường như làm thế nào cũng lau không sạch được.
Câu tin chắc Tập Thiến yêu thương mình.
Chỉ là sau này, chấp niệm của bà, đã chiến thắng tình yêu thương của bà.
Tư tưởng của Giang lão thái thái vô cùng truyền thống, bà cụ vẫn luôn cho rằng phụ nữ nên chăm lo gia đình, phải biết hiếu thuận với mẹ chồng cũng phải biết chăm sóc chồng, để đàn ông không có nỗi lo ở hậu phương mà gây dựng sự nghiệp bên ngoài.
Thời gian đầu khi Giang Văn Hiên và Tập Thiến còn đang yêu đương, Giang lão thái thái vẫn luôn không đồng ý cuộc hôn nhân của hai người, bà cụ cảm thấy Tập Thiến quá quyết đoán, không dễ khống chế, trừ chuyện này ra, lúc ấy ngôi trường dạy múa do Tập Thiến mở đang trong giai đoạn khởi đầu, còn bận hơn cả Giang Văn Hiên, bà cụ cho rằng sau khi kết hôn Tập Thiến hoàn toàn không thể nào chăm lo cho gia đình.
Giang Văn Hiên lúc trẻ hẳn là cũng từng yêu Tập Thiến, để kết hôn với Tập Thiến, người con nổi danh có hiếu là ông lần đầu tiên chống lại ý của Giang lão thái thái, kiên trì kết hôn với Tập Thiến.
Nhưng mà cuộc hôn nhân này cũng không duy trì được bao lâu.
Sau khi kết hôn Giang lão thái thái tìm cơ hội gây khó dễ cho Tập Thiến ở khắp mọi nơi, bắt đầu là một vài lời lẽ chèn ép không ảnh hưởng lắm, Tập Thiến thấy bà cụ cũng là trưởng bối nên cũng không tính toán với bà cụ, nhưng sau đó bà cụ càng lúc càng quá đáng, thậm chí tới mức độ đá cả mặt mũi.
Thời điểm gây ấn tượng sâu sắc nhất với Giang Kiều chính là lúc được năm tuổi, Giang lão thái thái xảy ra tranh cãi với Tập Thiến, để dạy cho Tập Thiến một bài học, Giang lão thái thái đem giấu Giang Kiều, khóa trái ở trong một căn phòng trọ nhỏ.
Giang Kiều khi đó còn nhỏ, cho rằng bà nội đang chơi trốn tìm với mình, cậu ngoan ngoãn nghe lời ở trong căn phòng nhỏ kia cả một ngày, sau đó trời bên ngoài càng ngày càng tối, cậu dần dần bắt đầu cảm thấy sợ, lúc hỏi Giang lão thái thái khi nào mới có thể đi ra ngoài, Giang lão thái thái lập tức đổi sắc mặt, hầm hầm giận dữ kêu cậu ở yên tại đó đợi.
Giang Kiều bị nhốt ở đó một ngày một đêm mới được tìm ra, chuyện này ầm ĩ tới đồn công an, nhưng bởi vì là chuyện gia đình, bản thân Giang Kiều cũng không thực sự bị tổn thương gì, cuối cùng vẫn là xử lý hoà giải.
Tập Thiến không phải là một người chịu nhẫn nhịn, bà bắt Giang Văn Hiên lập tức đưa Giang lão thái thái đi, nếu không sẽ ly hôn với ông ta.
Giang lão thái thái vừa nghe nói con dâu muốn đưa mình đi, lập tức bù lu bù loa rằng mình đang nhà của con trai mình, Tập Thiến không có quyền đuổi mình đi, nếu phải đi cũng là Tập Thiến đi.
Nhưng mà bà cụ không biết, nhà bọn họ ở lúc ấy là tài sản trước hôn nhân của Tập Thiến, chỉ vì đã ở quen rồi, nên mãi không dọn đến căn hộ tân hôn do Giang Văn Hiên chuẩn bị.
Giang lão thái thái vẫn luôn cho rằng Tập Thiến xài tiền của con trai mình, ăn uống sinh hoạt, thậm chí ngay cả tiền Tập Thiến mở trường dạy múa đều là dùng của Giang Văn Hiên. Sau khi biết được căn hộ ở bấy lâu nay là của Tập Thiến, mặt già của bà cụ có chút không chịu được, ngay sau đó lại cảm thấy Tập Thiến là con dâu của mình, hầu hạmình, hiếu thuận với mình vốn dĩ là chuyện nên làm.
Trên thế giới luôn có những người tự xem mình là trung tâm, Giang lão thái thái chính là loại người này.
Tập Thiến lười đôi co với bà cụ, trực tiếp kêu Giang Văn Hiên xử lý chuyện này, kêu ông ta đưa Giang lão thái thái đi, bà không muốn sống chung nhà với một người bất kỳ lúc nào cũng có thể "bắt cóc" con trai mình.
Thái độ cứng rắn của bà khiến Giang lão thái thái la lối khóc lóc ngay tại chỗ, thậm chí còn muốn động thủ, Giang Văn Hiên kịp thời ngăn mẹ mình lại.
Chuyện này tuy rằng Giang Văn Hiên cảm thấy Giang lão thái thái có sai, nhưng cũng không ảnh hưởng ông ta cảm thấy Tập Thiến có chút chuyện bé xé ra to, Giang Kiều không bị thương tổn gì, đều là người một nhà hà tất quan trọng hoá như vậy.
Tập Thiến bị lời nói của ông ta làm cho tức đến buồn cười, chỉ đưa ra hai lựa chọn, hoặc là ông ta đưa Giang lão thái thái đi, hoặc là ông ta và Giang lão thái thái cùng nhau đi.
Giang Văn Hiên thuyết phục không được Tập Thiến, cuối cùng chỉ đành đưa Giang lão thái thái đến sống ở chỗ con gái bà cụ, bởi vì chuyện này, ông ta và Tập Thiến chiến tranh lạnh một thời gian rất dài.
Đối với chuyện này Tập Thiến cũng không để ý, lúc ấy bà nhìn Giang lão thái thái một cái thôi cũng cảm thấy chán ghét, chỉ cần Giang lão thái thái đừng đến trước mắt bà gây thêm chuyện là được.
Sau đó bởi vì chuyện ly hôn của Tập Thiến và Giang Văn Hiên, Giang lão thái thái lại tới cửa náo loạn một lần, Tập Thiến vạch trần chuyện ngoại tình của Giang Văn Hiên đến tận công ty của Giang Văn Hiên, làm cho con trai bảo bối của bà cụ mất sạch mặt mũi.
Tập Thiến không cho bà cụ vào cửa, bà cụ liền ở cửa mắng Tập Thiến ác độc.
Hàng xóm bu đến xem, bà cụ càng kêu gào hăng say, kéo tay hàng xóm bắt đầu bán thảm, nói Tập Thiến không tốt ra sao thế nào, nói mình già như thế có lòng tốt đến chăm con cho Tập Thiến, mỗi ngày thức khuya dậy sớm hầu hạ Tập Thiến và chăm sóc Giang Kiều, Tập Thiến lại không cảm kích, ép Giang Văn Hiên đưa mình đi.
Sau khi thu hút được sự đồng tình của mấy người hàng xóm, bà cụ bịa chuyện càng thêm hăng hái, lật ngược phải trái trắng đen, nói Tập Thiến ở trường múa có quan hệ không rõ ràng với thầy dạy múa, thứ gì khó nghe thì nói thứ đó, thậm chí lúc Tập Thiến xuất hiện bà cụ cũng không giảm bớt, ngược lại còn dào dạt đắc ý, một bộ tỏ ra đã bắt thóp được Tập Thiến.
Không ngờ Tập Thiến còn tàn nhẫn hơn bà, trực tiếp ở trước mặt tất cả hàng xóm tại đó tung những bức ảnh chụp Giang Văn Hiên ngoại tình ra ngoài giống như tiên nữ rải hoa, trong cơn chấn động vì ăn dưa của mọi người, lạnh lùng nói với Giang lão thái thái rằng nếu bà cụ còn dám tới cửa nói hươu nói vượn, thì mình sẽ dán những bức ảnh này ở bảng thông báo trong tiểu khu, thậm chí làm thành poster dán ở những chỗ dễ thấy trên đường phố, đến lúc đó xem thử ai mất mặt.
Giang lão thái thái tức giận đến đỏ mặt tía tai, một bên mắng té tát Tập Thiến không nhớ tình nghĩa vợ chồng, Giang gia bọn họ xu xẻo tám đời mới cưới phải con dâu như vậy, một bên đi giành lại những bức ảnh trong tay hàng xóm, cuối cùng vẫn là Giang Văn Hiên chạy vội tới đón bà cụ đi.
Rồi sau đó bởi vì quyền nuôi dạy Giang Kiều mà Giang lão thái thái lại một lần nữa tới cửa làm ầm ĩ.
Vì nguyên nhân Tập Thiến, cho tới giờ Giang lão thái thái vẫn luôn không thích Giang Kiều lắm, thậm chí rất có ý kiến đối với việc Giang Kiều học ba lê này, cho rằng một đứa con trai học khiêu vũ chẳng có tương lai gì, sau khi biết được Giang Văn Hiên không thể sinh con được nữa, bà cụ mới bắt đầu coi trọng đứa cháu trai duy nhất này, nói thế nào cũng muốn giành lấy quyền nuôi dạy Giang Kiều vào tay, thậm chí muốn quậy đến tận toà án.
Sau khi quyền nuôi dạy thuộc về Tập Thiến, Giang lão thái thái chưa từ bỏ ý định, rất nhiều lần canh giữ ở cửa trường Giang Kiều chặn cậu lại, câu nào cũng là bà nội nhớ cậu, hỏi cậu có bằng lòng đi theo bà nội không, sắc mặt hòa ái, giọng điệu thân thiết so với bộ dáng ban đầu như thể hai người khác nhau.
Giang Kiều tất nhiên là không chịu đi với bà cụ, lúc ấy cậu vừa nhìn thấy Giang lão thái thái là trong lòng sợ hãi, khắp tâm trí đều là bộ dáng của bà cụ ở phòng trọ nhỏ chọt vào đầu cậu chửi bới cậu và Tập Thiến không biết suy xét.
Đối với cậu lúc năm tuổi mà nói, Giang lão thái thái và bà phù thuỷ trong truyện cổ tích không khác gì nhau.
Cho tới bây giờ, ấn tượng của cậu đối với Giang lão thái thái cũng không có gì thay đổi, cậu không thích Giang Văn Hiên, cũng không thích Giang lão thái thái.
Giang lão thái thái bị Giang Kiều chụp lấy tay, lại bị cậu mở miệng cảnh cáo, tức khắc cũng đổi mặt với Giang Kiều: "Tao chạm vào cô ta thì làm sao? Tao là mẹ chồng của cô ta, cô ta đối với tao không hề tôn trọng, tao còn không thể dạy dỗ cô ta một chút à?"
Giang Kiều xem như khá hiểu tính cách của Giang lão thái thái, biết nói đạo lý với bà cụ cũng vô dụng, cậu buông tay Giang lão thái thái ra, đưa tay tháo đai an toàn.
Tập Thiến thấy thế, biết cậu muốn xuống xe: "Con không cần để ý đến bọn họ, để mẹ xử lý."
Bà nói xong định tháo đai an toàn, Giang Kiều đè tay bà lại: "Để con xuống."
Tập Thiến không đồng ý, Giang Kiều trấn an nói: "Yên tâm, con cũng không phải trẻ con, có thể xử lý được, con đi xuống nói chuyện rõ ràng với bọn họ rồi trở về."
Tập Thiến do dự một chút, mới gật gật đầu.
Thấy Giang Kiều xuống xe, Giang Văn Hiên và Giang lão thái thái không chặn xe nữa, xe Tập Thiến đi vào cổng lớn, Giang lão thái thái "Phi" một tiếng về hướng đuôi xe con dâu.
Giang Kiều nhíu mày: "Làm phiền bà nội tôn trọng một chút, đừng cậy già lên mặt."
Giang lão thái thái không vui nói: "Tao đã đủ tôn trọng rồi, loại phụ nữ giống mẹ của mày, ở thời xưa là phải bị □□ rồi! Còn mày nữa, càng ngày càng không biết tôn kính trưởng bối, tao là bà nội của mày đó!"
"Được rồi mẹ, mẹ bớt vài câu đi." Giang Văn Hiên ngăn lời nói của bà cụ lại, nói với Giang Kiều, "Tiểu Kiều à, bà nội con là vậy đó, miệng dao găm tâm đậu hủ, thật ra không có ý gì xấu, con đừng để trong lòng, hôm nay bà nội đặc biệt đến đây là muốn cùng con ăn một bữa cơm, con nể mặt mũi của ba, coi như thỏa mãn tâm nguyện của bà, được không?"
Mặt mũi á?
Giang Kiều nghĩ thầm, ông trong lòng tôi đã không còn mặt mũi từ lâu rồi.
Nhưng cậu cũng không nói ra lời trong lòng, cho dù thế nào, Giang Văn Hiên vẫn là ba cậu, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt, cậu sẽ không khiến đối phương quá mức không chịu nổi.
"Ba." Cậu kêu Giang Văn Hiên một tiếng.
Lúc trước sau khi Giang Văn Hiên và Tập Thiến ly hôn, có một thời gian rất dài, Giang Kiều không hề muốn gọi ông ta là ba, thậm chí không muốn gặp ông ta.
Đối với một người không thể sinh con được nữa mà nói, con trai duy nhất không muốn thừa nhận mình, đây là chuyện chắc chắn không thể chịu đựng nổi, vì một tiếng "Ba" này của Giang Kiều, ông ta đã tốn thời gian và công sức trong nhiều năm.
Đối với Giang Văn Hiên mà nói, Giang Kiều bằng lòng thừa nhận ông ta, là chuyện quan trọng hơn tất cả.
Lúc này Giang Kiều vừa gọi, ông ta vội vàng đáp: "Đây!"
Giang Kiều nhìn ông ra nói: "Con muốn nói chuyện riêng với ba."
Giang Văn Hiên nhìn nhìn cậu, thấy sắc mặt cậu nghiêm túc, bèn nói với Giang lão thái thái ở một bên: "Mẹ, mẹ lên xe trước đi."
Giang lão thái thái nghe vậy liền không vui: "Có ý gì? Có chuyện gì tao không thể nghe?"
"Mẹ đi về trước, con nói với tiểu Kiều vài câu." Giang Văn Hiên tính tình nhẫn nại khuyên nhủ, "Có chuyện gì con sẽ nói lại với mẹ."
"Tao không về, tao đến đây chính là muốn trò chuyện, cùng nhau ăn một bữa cơm với cháu tao!" Giang lão thái thái vỗ đùi, không cam lòng kêu lên, "Chút yêu cầu này mày cũng không thể thỏa mãn tao à? Mày còn coi tao là mẹ mày hay không!"
Giọng bà thu hút sự chú ý của mấy người tản bộ trong tiểu khu, mấy chủ nhà đi ngang qua đều liên tiếp quay đầu lại nhìn qua.
Nhớ trước đây Giang lão thái thái tới cửa tìm Tập Thiến gây sự, cuối cùng người mất mặt lại là Giang Văn Hiên, hiện tại Giang Văn Hiên thật sự không muốn mất mặt nữa, khi lên tiếng lần nữa thì đã có chút không vui: "Mẹ, mẹ đừng náo loạn được không? Nhanh quay về xe đi!"
Những năm gần đây, Giang Văn Hiên cũng rất bất mãn đối với Giang lão thái thái, ông ta thậm chí đổ một phần nguyên nhân lúc trước mình ly hôn với Tập Thiến lên người Giang lão thái thái.
Ông ta cảm thấy nếu không phải Giang lão thái thái cứ luôn tìm Tập Thiến gây chuyện, thì ông ta và Tập Thiến cũng không đến mức tình cảm tan vỡ, ông ta cũng sẽ không tìm người bên ngoài để thư giãn, nếu ông ta không ly hôn với Tập Thiến, thì ông ta sẽ không mất đi đứa con trai là Giang Kiều, tình huống hiện tại thế này, Giang lão thái thái cũng phải chịu một nửa trách nhiệm.
Một loạt nguyên nhân này, Giang Văn Hiên đều không hề nhận ra đó là vấn đề của chính mình.
Xét đến cùng, ông ta và Giang lão thái thái đều là cùng một loại người, ích kỷ bo bo cho mình, xảy ra vấn đề chỉ biết chỉ trích người khác.
Giang lão thái thái tuy rằng ngang ngược vô lý, nhưng vẫn có chút sợ con trai mình, bà cũng ý thức được hiện giờ Giang Văn Hiên đối với mình không phải ngoan ngoãn nghe lời như trước kia nữa, mà mình lớn tuổi rồi, cuối cùng vẫn phải dựa vào con trai dưỡng già lo hậu sự, bất đắc dĩ đành phải lựa chọn quay về lên xe trước.
Đợi sau khi bà cụ lên xe, Giang Văn Hiên lúc này mới đổi sang gương mặt tươi cười nói với Giang Kiều: "Tiểu Kiều, con có chuyện gì muốn nói với ba."
Giang Kiều cũng không khách sáo với ông ta, nói thẳng: "Con hy vọng ba đừng tới quấy rầy cuộc sống của con và mẹ, cũng đừng để người khác tới quấy rầy cuộc sống của hai mẹ con."
Vẻ mặt tươi cười của Giang Văn Hiên cứng lại: "Tiểu Kiều ——"
"Ba nghe con nói xong." Giang Kiều tiếp tục nói, "Con bằng lòng gọi ba một tiếng ba, là bởi vì bất kể ba đã làm chuyện gì, con cũng không thể nào phủ nhận mối quan hệ huyết thống. Tuy rằng lúc trước ba từng nghĩ tới chuyện muốn từ bỏ con ——"
"Không có chuyện đó!" Giang Văn Hiên vội vàng phủ nhận, "Ba không muốn từ bỏ con, con ngàn vạn lần đừng hiểu lầm ba, ba lúc ấy chỉ là bị ma quỷ mê hoặc ——"
Những lời này Giang Kiều đã nghe ông ta nói vô số lần, không muốn nghe lại nữa, dứt khoát cắt ngang: "Con biết."
"Con biết thì tốt, biết thì tốt." Giang Văn Hiên liên tục phủ nhận, "Chuyện của ba và mẹ con tương đối phức tạp, con còn nhỏ không hiểu, nhưng ba tuyệt đối không có suy nghĩ từ bỏ con, hôm nay ba và bà nội đến đây cũng không phải muốn quấy rầy hai mẹ con, chỉ là muốn cùng con ăn một bữa cơm."
"Dạ." Giang Kiều qua loa đáp lại, "Nhưng đây cũng không phải là lý do để ba và bà nội đến nhà của chúng ta chặn xe, thậm chí còn muốn động thủ."
Giang Văn Hiên tự biết đuối lý: "Đây là chúng ta không đúng, nhưng bà nội con cũng là nhất thời sốt ruột, con đừng so đo với bà."
Giang Kiều: "Con không so đo với bà, là cảm thấy không cần thiết phải gây khó dễ một người già, nhưng nếu bà nội thật sự ra tay đánh mẹ của con, thì con cũng sẽ không khách sáo với bà, con tin tưởng ba cũng không hy vọng loại chuyện này xảy ra, cho nên mong hai người đừng quấy rầy cuộc sống của chúng ta, con nói như vậy ba có thể hiểu rõ ý của con không?"
Giang Văn Hiên trong lúc nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể tiếp tục im lặng.
Sau một lúc lâu, ông ta bước hai bước sang bên cạnh, nhường đường.
Giang Kiều nhìn ông ta, cảm thấy mình đã không còn gì để nói nữa, nhấc chân đi ngang qua bên cạnh ông ta, cuối cùng trước khi vào cổng để lại một câu: "Ba yên tâm, con đã nói sẽ làm tròn nghĩa vụ của một người con, thì sẽ không nuốt lời."
Làm tròn nghĩa vụ của một người con là cái gì, là dưỡng già, là lo hậu sự.
Giang Kiều đã từng nói với Giang Văn Hiên, cậu sẽ dưỡng già, lo hậu sự cho Giang Văn Hiên, nhưng không thể đối xử với nhau giống như những cặp cha con bình thường được, mọi dịu dàng giữa cha và con, vào thời điểm Giang Văn Hiên muốn từ bỏ cậu trước đây, cũng đã không còn gì nữa.
Cánh cổng khắc hoa từ từ đóng lại ở sau lưng Giang Văn Hiên, ông ta vuốt mặt, về lại xe mình.
Giang lão thái thái gấp không chờ nổi hỏi: "Hai cha con bây nói cái gì? Tại sao con để cho nó trở về? Nó chính là độc đinh của Giang gia chúng ta! Không được, mẹ phải đi xuống tìm bọn họ!"
Bà cụ nói xong liền định bước xuống xe, Giang Văn Hiên không thể nhịn được nữa bùng nổ: "Được rồi mẹ! Để con yên tĩnh một lát được không?! Coi như con xin mẹ đó! Con chỉ có một đứa con trai này, mẹ đừng gây thêm phiền phức cho con được không?!"
Nói rồi đập mạnh một cái lên tay lái.
Giang lão thái thái bị ông ta làm cho hoảng sợ, lúng túng nói: "Mẹ thế này không phải cũng là vì sốt ruột hay sao, mẹ không đi là được, tại sao còn trách móc người làm mẹ là ta đây."
Giọng bà cụ càng lúc càng nhỏ, rì rầm lẩm bẩm nói một đống, Giang Văn Hiên nghe mà đau cả đầu, nhấc chân đạp ga lái xe đi ra ngoài.
Bên kia, Tập Thiến sau khi trở về nhà vẫn luôn chú ý theo dõi động tĩnh của Giang Kiều và mấy người kia thông qua camera giám sát ở cổng, cho đến khi nhìn thấy Giang Kiều vào cổng rồi mới yên tâm, xoay người đi vào bếp chuẩn bị nhân sủi cảo.
Giang Kiều về đến nhà, nhìn thấy Tập Thiến đang bận rộn trong bếp, vốn định đi vào hỗ trợ, đi được nửa chừng đột nhiên ngừng lại.
Hôm nay Giang lão thái thái xuất hiện, khiến cậu nhớ tới một vài chuyện đã trôi đi theo thời gian, bị đặt vào một góc ký ức.
Năm đó lúc Tập Thiến tìm được cậu ở căn phòng trọ nhỏ, cậu rúc vào một góc của căn phòng, hai tay Tập Thiến ôm chặt lấy cậu, lặp đi lặp lại nói: "Đừng sợ đừng sợ, mẹ ở đây."
Lúc ấy cậu cho rằng người run rẩy là mình, thật ra không phải, người run rẩy chính là Tập Thiến đang ôm mình.
Bọn họ ngồi xổm trên mặt đất ngồi một hồi lâu, là bởi vì Tập Thiến tìm thấy cậu rồi thì chân cẳng đều mễm nhũn ra, căn bản không đứng dậy nổi.
Giang Kiều đứng ở phòng khách, cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay của mình.
Cậu nhớ rõ bàn tay này từng lau nước mắt cho Tập Thiến vào ngày hôm đó, hết lần này đến lần khác, dường như làm thế nào cũng lau không sạch được.
Câu tin chắc Tập Thiến yêu thương mình.
Chỉ là sau này, chấp niệm của bà, đã chiến thắng tình yêu thương của bà.