Chương : 32
CHAP 33:
-" Thật ra...... Yun là ai?". Ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc lạ thường ko còn vẻ đùa cợt lúc nãy nữa. Cũng vì vậy mà khiến Jin chột dạ. Ko phải hắn đã biết chuyện gì của nó chứ?
-" Anh.... Anh nói vậy là sao? Ko phải Anh đã biết hết rồi sao?". Jin cố gắng tìm ở hắn sự đùa cợt của thường ngày.
-" Cậu ko cần giấu nữa. Chúng tôi đã đến nhà của Yun rồi. Từ hành động cho đến lời nói ko có biểu hiện nào cho thấy các cô ấy là người ở quê lên được.". Gin từ tốn phân tích. Thật ra anh rất muốn biết thân phận của Zan.
-" Các anh đã đến nhà các chị ấy?". Jin nhảy dựng lên. Đúng là chuyện lạ mà. Nếu nó để bọn hắn đến nhà thì ko phải thân phận của nó sẽ bị lộ sao?
-" Đúng! Cho nên cậu nói thật đi. Nếu ko bọn này cũng sẽ điều tra thôi!". Hắn đưa tay vân vê ly rượu trên tay, vẻ mặt hời hợt.
-" Nếu như vậy thì...... Các anh tự mà đi điều tra . Chuyện này em ko thể nói được. Thôi em có việc đi trước các anh ở chơi vui vẻ." Nói rồi Jin đứng dậy bước đi.
Cậu ko thể nào nói chuyện của nó ra được. Cậu đã biết nó từ khi cậu còn nhỏ, nên cậu rất hiểu nó. Nó đối với cậu giống như là cô chủ vậy, câu luôn nghe lời nó, luôn kính trọng nó. Nên cậu ko bao giờ là những chuyện mà nó ko thích! 1 là tự nó nói ra , 2 là bọn hắn tự điều tra ra , chứ tuyệt đối cậu ko thể nói được. Cho dù có đắt tội với bọn hắn..
Khó hiểu nhìn theo bóng Jin khuất sau cánh cửa, hắn cảm thấy khó chịu về Thái độ này của Jin . Đây là lần đầu tiên hắn thấy 1 cậu nhóc luôn vui vẻ trước mặt mình lại trở nên lạnh lùng xa cách như vậy. Nhớ lại trước đây khi nào mà có người động đến bọn nó là Jin trở nên như vậy. "Ko phải Jin thích nó chứ?" Suy nghĩ này khiến nó khó chịu.
Đang đâm chiêu thì hắn bị tiếng nói chuyện điện thoại của Gin kéo ra khỏi:
-" Giúp tôi điều tra về chủ nhân của căn biệt thự " HAPPY" ở ngoại ô thành phố.". Câu nói như sự nhờ vã nhưng thật chất là 1 mệnh lệnh mà người bên kia ko thể từ chối.
-" ....................."
-" Càng nhanh cành tốt!".
-"......................"
Cạch...........
Tiếng va chạm giữa mặt bàn thủy tinh với chiếc điện thoại vang lên khô khốc giữa những âm thanh hỗn độn trong quán bar. Gin cầm ly rượu lên nốc cạn, sau đó quay sang hắn nói:
-" Tớ đã cho người điều tra rồi sẽ sớm có kết quả thôi.".
-" Thật sự phải điều tra?" Hắn hỏi lại.
-" Ừ..... Nếu hỏi thằng Gin nhất định nó sẽ ko trả lời đâu. Chỉ còn cách này!".
Sau câu nói đó bọn hắn chìm vào im lặng, để dành khoảnh thời gian cho những suy nghĩ về người con gái mình thích.
Cùng thời gian đó, nhưng địa điểm có vẻ ko ồn ào như ở bar mà im lặng đến đáng sợ. Sự im lặng khiến con người ta ngợp thở. Trong ngôi biệt thự kiểu cách Châu Âu hiên đại nhưng lại lạnh lẽo giống như thiếu hơi người. Căn phòng lạnh lẽo , bị 1 màu đên bao trùm có vẻ như những con người này ko thích ánh sáng. Ánh trăng bên ngoài hắt vào càng khiến căn phòng trở nên quỷ dị.
Người con trai ngồi trên chiếc ghế xoay, xoay lưng về người đàn ông Trung niên đáng tuổi cha mình đang cuối đầu trước mặt. Vẻ mặt để như tượng tạc, lạnh lùng đến đáng sợ, ko còn vẻ gì là " Hoàng tử mặt trời " của những nữ sinh trong trường nữa. Nhờ hiệu ứng ánh sáng nhìn anh càng giống với 1 ác quỷ chính hiệu.
Sự im lặng ko. Kéo dài được nữa khi. Khuôn miệng xinh đẹp của người con trai từ từ hé mở:
-" Mọi chuyện sao rồi?".
Người đần ông cuối đầu , giọng khàn khàn nói:
-" Dạ! Đã xong! Mọi tài liệu đều để trên bàn .".
Những ngón tay thon dài gõ từng nhịp trên thành ghế, khoé môi cong lên đường cong thật đẹp, đảm bảo cô gái nào nhìn thấy sẽ ko khỏi " chết lâm sàng " trước biểu hiện này của chàng trai.
-" Ra ngoài đi!". Anh lạnh lùng ra lệnh, thu lại nụ cười lúc nãy.
-" Dạ!". Cánh cửa khép lại, cũng là lúc người đần ông trung niên thở phào nhẹ nhõm, đối mặt vời người con trai đó còn hơn bắt ông chịu cực hình nữa.
Chiếc ghế xoay nhẹ nhàng xoay lại, để lộ khuôn mặt hoàn hảo của Jen. Anh đứng dậy bước lại phía bàn làm việc với tay lấy tập Hồ sơ đặt ngay ngắn trên bàn. Từ từ tháo nó ra , bên trong những thông tin mà cực khổ lắm mới điều tra ra, khiến Anh hài lòng. Đặt lại tập Hồ sơ trên bàn Anh bước lại phía chiếc giường của mình, thả người rơi tự do lên đó. Đôi ngư khép lại, khuôn miệng mấp mái:
-" Em sẽ là của tôi!".
Sáng hôm sau..........
Học viện trở nên ồn ào, về chuyện của ngày hôm qua. Thật ko ngờ 2 cô học sinh mới có thể thắng được cặp đôi đội tuyển của trường, mà1 trong 2 người lại đang bị thương nữa chứ. Nhưng nhanh chóng im bặt khi bóng 2 người con gái xinh đẹp từ phía cổng bước vào.
Ai cũng nhìn nó cầm chầm như " sinh vật lạ ". Họ ngạc nhiên khi thấy nó đi học. Rõ ràng hôm qua nó đã ngất xỉu vì chảy nhiều máu kia mà. Sao hôm nay lại thấy Bình thường như vậy? Sao nó lại chịu đựng được chứ!
Nó cảm thấy khó chịu với những ánh mắt này. Bị thương thôi mà, bộ chưa từng thấy sao? Nó - con người ghét sự phiền phức, lại đang vướng vào những chuyện ko đâu. Nó càng lúc càng hối hận về việc nghe theo lời ba nó là về đây học.