Chương : 47
CHAP 47:
Nó ngồi nghe Zan, Gin và hắn nói chuyện, từ suốt buổi chỉ ậm ừ vài tiếng chứ ko nói gì nhiều. Nó thật sự cảm thấy khó chịu và bực mình. Bực mình là vì Zan lại dám quên hôm nay là ngày quan trọng gì của nó. Đã vậy còn dám mở tiệc nữa chứ. Nó đã đó nhận nhịn để ko phá tan nát cái bữa tiệc ko-nên-có này. Ko biết ơn nó vậy mà còn bắt nó phải ngồi cạnh người mà nó ko thích nữa chứ. Nó ko thể ngồi đây được nữa, nếu ko xảy ra chuyện gì nó cũng ko biết nữa.
Giả vờ ngáp dài , nó đứng dậy. !ra vẻ mệt mỏi nói với Zan:
-" Tớ mệ quá! Lên phòng trước đây!".
-" Cậu bị sao vậy? Bệnh hả?". Zan chưa kịp trả lời hắn đã sốt sắng hỏi nó. Chẳng những vậy còn đứng lên cạnh nó mà xem xét.
-" ko Liên quan đến cậu!".
Gạt tay hắn ra nó đi thẳng lên phòng. Hắn đứng đó cánh tay dơ giữa ko trung chưa kịp thu hồi. Buồn bã nhìn theo bóng nó đi lên lầu. Nếu biết trước như vậy hắn rất muốn quay lại lúc đó, để ko làm nó buồn. Có thật hắn đã sai? Đã ko thể quay lại với nó được nữa ko?
Nó bước đi đều đều về phòng, trong đầu cứ suy nghĩ về hắn. Nó làm vậy là đúng hay sai? Có phải nó thật sự ko muốn ko có bất cứ quan hệ gì với hắn? Mà sao trong lòng nó lại cảm thấy khó chịu như vậy chứ? Lắc đầu xua tan những suy nghĩ của mình, nó sẽ ngủ một giấc để quên hết tất cả. Nhưng bước chân của nó chợt khựng lại khi nghe tiếng động gì đó phát ra từ trong phòng nó, giống như tiếng động của một vật gì đó tới xuống đất vậy. Mà hình như ai đang trong phòng nó vậy. Lúc nãy vì bị Zan kéo vội quá nên nó chưa kịp khoá phòng.
Đi chầm chậm lại cửa phòng, nó theo khe hở nhìn vào trong, hơi bất ngờ khi thấy Sam đang đứng trong phòng nó. Tức giận định xông vào đuổi Sam ra. Nó chợt khựng lại lần nữa khi thấy Sam đang dùng chân đạp dẫm lên vật gì đó dưới đất, miệng còn lẩm bẩm những câu gì đó nó nghe ko rõ. Hiếu kì xem cô ta đang dẫm thứ gì nó hướng tầm mắt mình xuống đất. Như chết trân tại chỗ, khi thấy vật đó. Tuy bị chiếc giầy cao gót cô ta che phỉ nhưng nó vẫn có thể nhìn thấy rõ vật đó.
Kẹt........
Tiếng cửa đẩy ra, làm cho Sam giật mình thu chân về. Lo lắng khi phát hiện người bước vào là nó. Ko phải nó đang ở dưới lầu sao lại lên đây được? Nó ko hề để ý gì đến Sam nữa, bước chân chầm chậm lại nơi tấm ảnh của mẹ nó bây giờ đang nằm dưới đất. Quỳ hai chân xuống đất trước tấm ảnh, ko cần biết ở đó có những mảnh vỡ thủy tinh nó vẫn quỳ như vậy. Dưới chân truyền lên cảm giác nhói do bị thủy tinh đâm vào vì nó đang mặc quần đùi ngắn. Nhưng nó ko hề để ý , hai mắt cứ châm châm nhìn khung ảnh dưới đất. Khung ảnh bị vỡ, những mảnh thủy tinh nằm trên tấm ảnh thì bị dẫm nát nhỏ . Bức ảnh thì lấm lem cát, tệ hơn thế nữa là còn có vài chỗ bị thủy tinh làm trầy sướt. Nhưng tất cả ko làm nó đau lòng bằng nụ cười của mẹ nó ko còn trọn vẹn nữa. Đưa tay sờ vào tấm ảnh, phủi đi lớp thủy tinh mỏng phía trên,nó thật sự ko biết cảm giác lúc này là gì nữa. Chân bị thủy tinh đâm , tay vì phủi cũng bị thủy tinh đâm, nhưng tất cả nó ko hề cảm thấy đau đớn. Duy chỉ có một chỗ nó cảm thấy rất đau buốt, đau hơn cả những cảm giác này đó chính là TIM.
Nó liền hướng ánh mắt thù hằn chiếu vào Sam khiến Sam cũng phải giật mình. Nhìn nó thật đáng sợ. Nó đứng dậy khỏi đó, chân thì vẫn dính thủy tinh, màu theo đó mà chảy ra thành dòng. Bước lại phía Sam , trong nó giống như là tử thần đi đòi mạng vậy. Đến khi đối diện với Sam nó mới dừng lại, hai bàn tay nắm chặt kiềm chế, khó khăn mở miệng:
-" Cái này là do cô làm?".
-" Tôi ko biết!". Sam sợ sệt phủ nhận.
-" Ko cần đóng kịch! Ở đây chỉ có tôi với cô thôi!".
-" Tôi... Đúng vậy là do tôi làm đó! Thì sao?". Sam nghĩ nó nói cũng đúng. Với lại cô ko cần phải sợ nó. Nó là gì chứ?
CHÁT!!!
Sự kiềm nén lên đến đỉnh điểm nó thẳng tay dáng vào mặt Sam một cái tát. Ko biết lực đạo ra sao, chỉ thấy Sam chao đảo rồi ngã xuống đất, ôm bên má bị nó tát đang sưng lên , im hằn năm dấu tay. Tức giận trừng mắt nhìn nó Sam lớn tiếng:
-" Cô dám đánh tôi?".
Nó ko trả lời xông thẳng đến Sam đánh Sam thêm vài bạt tay nữa. Sau đó dùng hai tay đang đầm đìa máu, nắm lấy vai cô ta lây mạnh:
-" Mày có biết mày vừa làm gì ko? Đó là tấm ảnh của mẹ tao, mày dám làm vậy hả? Ai cho phép mày vào phòng tao hả?". Nó nói mà như hét lên. Căn phòng cành trở nên lộn xộn hơn.
Ở dưới nhà, Zan và Gin đang phiền não, còn hắn vận cứ ngồi đó như tượng từ khi nó lên phòng. Mọi chuyện càng trở nên rắc rối. Zan chợt nhớ đến lúc nãy nó về có hỏi cô ko nhớ hôm nay là ngày gì ? Zan nhất thời ko nhớ ra được. Xâu chuỗi những " sự kiện " của hôm nay. Sáng thì nó ra ngoài sớm, đến tối mịt mới về. Trừ việc lúc bên Mĩ ra đó chính là lúc nó phải đến cty thì hình như từ lúc nó về đây chưa từng như vậy. Hôm nay là ngày xx tháng xx hình như là ngày....
Sắp nhớ ra được thì đột nhiên trên lầu truyền đến tiếng la hét. Hình như là tiếng của nó. Cả ba người giật mình vội vàng chạy lên trên lầu. Tiếng hét phát ra từ phòng nó. Chạy vội đến đó, cánh cửa mở sẵn nên mọi người dễ dàng nhìn thấy rõ những chuyện đang diễn ra bên trong. Ai nấy điều sững sốt ko dám tin những gì mình nhìn thấy. Nó đang ngồi trên Sam, Sam thì nằm dưới đất đôi má sưng vù và đỏ. Nó dơ cao tay định đánh Sam , Sam liền nhắm mắt lại định hứng chịu thì, đợi lâu cũng ko thấy. Mở mắt từ từ Sam phát hiện cánh tay nó đang bị hắn giữ lại. Nó đang cố vùng ra khỏi bàn tay của hắn. Mặt hắn bây giờ ko biết phải diễn tả sao nữa, lần đầu tiên hắn thấy nó kích động như vậy. Thật ra đã xảy ra chuyện gì? Lôi nó đứng dậy khỏi người Sam. Sam vừa thấy hắn thì vờ khóc nức nở. Miệng thì hết lời nói:
-" Tớ xin lỗi! Thật sự xin lỗi! Tớ ko cố ý làm rớt bức ảnh đâu.".
Mọi người chuyển tầm mắt xuống cái gọi là "Bức ảnh " của Sam. Dao khi nhìn thấy hắn và Gin ko có biểu hiện gì chỉ thấy tấm ảnh vỡ nát thôi. Còn Zan thì vừa nhìn thấy đã vội vàng dùng tay che miệng mình lại để khỏi bật tiếng la. Bức di ảnh cuối cùng của mẹ nó sao lại thành ra như thế này? Hướng ánh mắt ngạc nhiên tột độ nhìn nó, chỉ thấy nó vận còn tức giận nhìn chầm chầm Sam. Zan tiến lại gần bức ảnh với đôi chân trần. Gin thấy vậy liền nắm tay Zan kéo lại, Zan gạt tay Hin ra khiến Gin hơi bất ngờ. Nhặt tấm ảnh lên khỏi đất, nước mắt Zan khẽ rơi. Gin và hắn đều vô cùng ngạc nhiên chỉ là một tấm ảnh thôi mà.
-" Chuyện này... Là do cô làm?". Zan khó khăn nói.
-" Mình xin lỗi... Mình ko cố ý!". Sam nức nỡ.
Hắn thấy Sam như vậy ko khỏi đau lòng. Đôi má thì sưng đỏ, nước mắt thì thèm lem. Liền buông tay nó ra mà đi lại Sam , đỡ Sam đứng dậy. Dùng tay ôm hai vai Sam để nhỏ có thể đứng vững. Liền trừng mắt nhìn nó:
-" Chỉ là một tấm ảnh thôi mà, có cần phải đánh Sam ra như vậy ko? Hư thì có thể chụp lại mà.". Hắn quát.
-" Cậu im đi! Biết gì mà nói! Có biết nó là...".
-" Biến đi!". Nó cắt ngang lời Zan. Nhẹ nhàng nói.
-" Cái gì?" Hắn khó hiểu hỏi lại.
-" Tôi nói hai người kiến đi cho tôi!". Nó hét lên lần nữa.
Lần này tất cả mọi người đều im lặng. Chỉ có Xan là hiểu nó đang nghĩ gì. Hắn và Sam vẫn đứng chết trân tại chỗ. Nó tức giận nói tiếp:
-" Được rồi! Các người ko đi tôi đi!".
Quay người chạy thẳng ra cửa phòng. Lúc này hắn mới nhìn rõ nó chân nó đang đầm đìa máu, trên tay hắn cũng có thứ gì đó ẩm ướt , mở ra mới thấy một chất lỏng màu đỏ đang dính trên tay. Ko suy nghĩ gì hắn liền đuổi theo nó . Nó vừa chạy ra đến cổng thì bị một chiếc BMW đang chạy vào rọi thẳng đèn vào mặt khiến nó phải dừng lại dùng tay che mắt.
Còn Tiếp.....
Chap mới chap mới! Đố các bạn đó là ai?