Chương : 4
Truyện Tiểu thư đào hoa
CHƯƠNG 4: CHẠM MẶT
Phương Mai đi dạo quanh lãnh cung, xem kiến trúc cổ tuyệt đẹp. Cô cảm thấy chán vô cùng, vì không có gì để giết thời gian cả. Thời gian cứ thế trôi qua thật vô vị. Kiếp trước, cô làm việc bận rộn và rất trân trọng thời gian. Thế mà bây giờ, Phương Mai chỉ có thể chôn chân ở đây.
Cô thấy ở đây rộng rãi, thoáng đãng nên đã nghĩ ra một trò chơi. Đó là gì?
- Lương Sơn?
- Tiểu thư có gì sai bảo?
- Chuẩn bị ta ít giấy, tre, hồ dán, cuộn dây hay sợi gì đó đi!
- Vâng.
Trong chốc lát, hắn quay về với đủ mọi thứ. Phương Mai bắt tay vào làm.
- Cuối cùng cũng làm xong.
- Tiểu thư đây là gì vậy?
- Ha ha! Đồ chơi đó! Nó gọi là diều.
- Ồ!
- Chúng ta đi thả diều nào!
- Hả?
- Cái gì mà hả chứ! Đi thôi!
- Vâng.
Phương Mai làm mẫu rồi Lương Sơn làm theo. Tiếng cười nói vang vọng cả một chốn.
- Diều ơi, bay xa nào! Ha ha...
Trong lúc đó, hoàng thượng đang bực tức vì chuyện triều chính và chuyện phế hậu vừa qua. Có rất nhiều người ủng hộ nguyên hoàng hậu, vì nàng tài đức hơn người, dịu dàng, không kiêu ngạo. Nhưng có một điều không tốt đó là nàng ăn mặc lòe loẹt, gương mặt bởi thế mà trở nên xấu xí, dữ tợn.
Hoàng thượng đi dạo Ngự hoa viên để giải tỏa căng thẳng thì nghe tiếng nói cười rộn ràng từ Lãnh cung truyền đến. Nhiều cung nữ, binh lính trong lòng sợ hãi:" Chẳng lẽ hồn của cố hoàng hậu về. Thật đáng sợ mà!".
Hoàng thượng tò mò nên bước đi theo tiếng cười ấy. Đến trước Lãnh cung thì hắn dừng lại.
Hắn yên lặng lắng nghe.
- Lương Sơn, ngươi xem diều ta bay cao hơn diều của ngươi kìa. Ha ha...
Hắn nghĩ thầm:" Đây chẳng phải là giọng của Hoàng Phương Mai sao? Hừ! Đã bị giam trong lãnh cung thế mà còn cười được. Lại còn cười nói với nam tử khác nữa chứ. Được lắm! Để xem ta có trừng phạt tiện nhân này hay không!".
Tuy trong lòng hắn chẳng có Phương Mai nhưng với tự tôn của một bậc đế vương hắn không cho phép ai được phản bội.
CHƯƠNG 4: CHẠM MẶT
Phương Mai đi dạo quanh lãnh cung, xem kiến trúc cổ tuyệt đẹp. Cô cảm thấy chán vô cùng, vì không có gì để giết thời gian cả. Thời gian cứ thế trôi qua thật vô vị. Kiếp trước, cô làm việc bận rộn và rất trân trọng thời gian. Thế mà bây giờ, Phương Mai chỉ có thể chôn chân ở đây.
Cô thấy ở đây rộng rãi, thoáng đãng nên đã nghĩ ra một trò chơi. Đó là gì?
- Lương Sơn?
- Tiểu thư có gì sai bảo?
- Chuẩn bị ta ít giấy, tre, hồ dán, cuộn dây hay sợi gì đó đi!
- Vâng.
Trong chốc lát, hắn quay về với đủ mọi thứ. Phương Mai bắt tay vào làm.
- Cuối cùng cũng làm xong.
- Tiểu thư đây là gì vậy?
- Ha ha! Đồ chơi đó! Nó gọi là diều.
- Ồ!
- Chúng ta đi thả diều nào!
- Hả?
- Cái gì mà hả chứ! Đi thôi!
- Vâng.
Phương Mai làm mẫu rồi Lương Sơn làm theo. Tiếng cười nói vang vọng cả một chốn.
- Diều ơi, bay xa nào! Ha ha...
Trong lúc đó, hoàng thượng đang bực tức vì chuyện triều chính và chuyện phế hậu vừa qua. Có rất nhiều người ủng hộ nguyên hoàng hậu, vì nàng tài đức hơn người, dịu dàng, không kiêu ngạo. Nhưng có một điều không tốt đó là nàng ăn mặc lòe loẹt, gương mặt bởi thế mà trở nên xấu xí, dữ tợn.
Hoàng thượng đi dạo Ngự hoa viên để giải tỏa căng thẳng thì nghe tiếng nói cười rộn ràng từ Lãnh cung truyền đến. Nhiều cung nữ, binh lính trong lòng sợ hãi:" Chẳng lẽ hồn của cố hoàng hậu về. Thật đáng sợ mà!".
Hoàng thượng tò mò nên bước đi theo tiếng cười ấy. Đến trước Lãnh cung thì hắn dừng lại.
Hắn yên lặng lắng nghe.
- Lương Sơn, ngươi xem diều ta bay cao hơn diều của ngươi kìa. Ha ha...
Hắn nghĩ thầm:" Đây chẳng phải là giọng của Hoàng Phương Mai sao? Hừ! Đã bị giam trong lãnh cung thế mà còn cười được. Lại còn cười nói với nam tử khác nữa chứ. Được lắm! Để xem ta có trừng phạt tiện nhân này hay không!".
Tuy trong lòng hắn chẳng có Phương Mai nhưng với tự tôn của một bậc đế vương hắn không cho phép ai được phản bội.