Chương 57: Kỷ niệm - chia xa
6h sáng tại biệt thự nhà họ NgọcNó mệt mỏi ra khỏi nhà với bộ cánh đơn giản gọn nhẹ, tiện lợi cho việc thể dục thể thao buổi sáng: áo len móc trắng mix short hồng pastel, mang oxford trắng, tóc đuôi ngựa vàng hoe buộc lệt, gương mặt baby có chút lạnh lùng càng làm vẻ đẹp của nó nổi bật hơn, nhưng ánh mắt vẫn buồn xa xăm làm người ta như cuốn vào nóLê bước trên con đường dài trong công viên với những chiếc ghế đá thưa thớt, Thiên Bảo đang đứng đối diện nó, theo như tình cảnh hiện giờ, nó sẽ u một cục khi đâm vào anh, nghĩ đến điều đó làm anh khoái chí, nhưng nó là ai chứ? tiểu thư độc nhất vô nhị của Empire Group, đại tỷ Irene của Tứ Đại Angel, đặc biệt hơn chính là "con gà đẻ trứng vàng" của các tổ chức FBI, CIA trong những vụ truy bắt tội phạm, đến siêu trộm Kid còn thua nữa là...khi gần va phải, nó nhích chân sang một bên và tiếp tục đi làm người nào đó hố một cục bỏ đi luôn_Andrena- một giọng nói vang lên_chị! có gì sao?- nó dừng chân, cố cười khi người đó là Vy Tiên_em còn đợi gì nữa, không muốn đi à? hối hận khi nói chia tay à?- cô mỉa mai_một ngày nữa thôi, được không?- nó cúi đầu_đi kiểm tra đi đã , cơ hội cao có thể thành thấp bé à- cô thở dài_còn sớm mà...- nó mặt bí xị_bệnh viện luôn mở cửa 24/24, đi sớm thì tốt, em sẽ có nhiều thời gian ôn lại kỉ niệm hơn là thẫn thờ trên con đường không có chút kỉ niệm với Harry- cô nói_chị đừng nhắc nữa được không?- nó bực tứcKhẽ cười, bức ảnh này chính là ảnh ghép, khung cảnh lấy từ internet, còn hắn và nó thì cả hai tự chụp và ghép vào, dù chỉ là ghép nhưng khi nhìn vào người ta vẫn cảm nhận được sự vui tươi hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ nàyĐôi tay lại thoăn thoắt lướt qua nhiều vật, và lại dừng lại tại chiếc tủ kính chứa đồ lưu niệm, bên trong có rất nhiều vật, đặc biệt, ở giữa là một đôi trai gái bằng thủy tinh khoác lên người trang phục truyền thống của Việt Nam, cô gái thì làm điệu với tay đặt trên nón lá, chàng trai phong thái quý tộc để một tay ra sau, quả là tiên đồng ngọc nữ nhaCạch - cánh cửa phòng bỗng bật mở, nó ngạc nhiên xoay người lại, là hắn, cả hai sững người nhìn nhau, tại sao người ấy lại ở đây? thật trùng hợp, hắn cười nhạt thả mình xuống giường, nó khẽ nhíu mày khi người hắn nồng nặc mùi rượu_anh...vừa uống rượu sao?- nó hỏi_.........- im lặng_hừ- nó hơi buồn, bước điHắn kéo nó lại làm nó mất thăng bằng nằm xuống cạnh hắn, ngạc nhiên rồi giãy giụa để thoát khỏi nhưng hắn quá mạnh, nó đành dùng lời nói thôi_buông ra_không- hắn đáp_chúng ta đã chia tay rồi, anh định làm gì vậy hả?- nó hét_......- hắn cười chua chát, phải, chia tay rồi, vậy còn níu kéo làm gìNó thấy hắn im lặng cũng hiểu được, định nhân cơ hội nó ngồi dậy nhưng hắn nhanh hơn, ép lấy nó đè xuống thân mình, không tự chủ được cúi xuống ngậm lấy đôi môi mọng của nó, ra sức day nghiến, cuồng dã hôn, nó khó chịu nhăn mặt, nụ hôn từ từ dịu lại khi hắn cảm nhận được mùi vị tanh nồng mặn mà trong miệng nó, không còn dữ dội mà là bình lặng, nụ hôn cứ kéo dài với nhịp điệu êm đềm, nụ hôn như trút hết giận hờn nhớ nhung của hắn dành cho nó, với sự dịu dàng, khiêu khích của hắn, nó không kìm lòng được, gần như cuốn vào tâm trạng của hắn thì sực tỉnh bởi tiếng chuông điện thoại quái đản, nó đẩy hắn ra rồi nghe máy_con đang ở đâu vậy?- là mama nó_con đang đi dạo- nó đáp_vậy về sớm nha, sức khỏe con không tốt- bà lo lắng_vâng, con muốn đi sớm, mẹ thu xếp giúp con- nó nói_con muốn khi nào?- bà hỏi, giọng buồn buồn_22h ạ_được, giờ về với ta đi_con biết rồi, chào mama- nó cúp máy_em định đi đâu?- hắn cầm tay nó hỏi_đi xa nơi này- nó cúi đầuHắn thẫn thờ buông tay nó ra, quay đi để tìm một chút không khí, cắn môi ngăn nước mắt nhưng không được, thật sự thì hắn đã khóc rồi, hắn cũng là con người, cũng biết đau, cũng biết khóc, mạnh mẽ chỉ là vẻ bề ngoài của hắn, khi nước mắt hắn rơi cũng là lúc lệ nó trào, cười buồn lau nước mắt cho hắn rồi bước đi------------------------------Sân bay Tân Sơn Nhất, 22h tối_huhu...mày định bỏ tao đi thật á hả?- Mindy khóc ầm_xin lỗi- nó véo má cô_em nhớ giữ gìn sức khỏe- Ken và Vy Tiên đồng thanh_hì hì, hai người cuối cùng cũng có điểm chung rồi ha?- nó trêu_thôi đi- tập hai_nhớ gọi cho tụi ta đó- các pama dặn dò_vâng- nó gật đầu_đi đừng quên tao nha con- Jenny phụng phịu_sao quên được ba vòng siêu khủng này- nó cười đểu_đáng ghét- cô hét_qua bên đó đừng có lợi dụng thời cơ mà bắn nhà tao nha- Emily nhìn nó_tao sợ tụi bây bắn tao thì có_đi cẩn thận bảo bối- ba người bọn hắn đồng thanh_biết rồi_chị, em sẽ nhớ chị lắm- Sally òa khóc_tụi này nữa- Anna, Kin, Ryan đồng thanh_nhớ gọi mình- Layla ôm nó_biết rồi, còn đây là quà cưới của Bảo và My- nó đưa cô một hộp quà_Lin đi học nên không đến, con bé chắc sẽ buồn lắm- cô nói trong nước mắt_đừng khóc, tui sẽ không quên mấy người đâuNói xong nó ôm từng người, có tận 25 người nên nó ôm đến mỏi tay, quay đi thật nhanh để che dấu cảm xúc, nước mắt lại lăn dài trên má nó, bờ vai nhỏ run lên từng đợt. Yên vị trên máy bay, ánh mắt nó nhìn xuyên qua những đám mây trắng bồng bềnh trên trời xanh_tạm biệt, người em yêu- nó khẽ nói, nước mắt khẽ rơi (khóc không biết nhiêu lần)Lần cuối...em khóc vì anh...Lần cuối...quan tâm anhEm sẽ ngừng khóc....Ngừng yêu thương...------------------------------------Biệt thự nhà hắnHắn đang đau khổ nằm một đống trên giường, vỏ chai rượu vương vãi khắp phòng, dù uống bao nhiêu đi nữa thì hình bóng của nó vẫn lẩn quẩn trong đầu hắn, nhớ nó, rất nhớ, yêu nó, rất yêu và...hận nó, cũng rất hận. Nó có nhớ hắn không nhỉ? chắc không đâu, vì nó là người đề nghị chia tay mà, thời gian sau này hắn phải làm sao?...phải làm sao?Đêm nay...Đêm mai...Đêm mai nữa....Tôi nhớ một người, không nhớ tôi...