Chương 64: Chứng bệnh sợ hãi
Qua một tuần, Emily và Aubrey đã không gặp nhau, anh cũng không hiểu lí do vì sao, còn cô, dạo này rất lạ thường.Nhà hắn và nóBoy, i see you walking by every daySo, just stop in the name of love and just say yes Eh eh, eh eh say yesSay yay yay yay yes eh eh, eh eh WhoaSay Yes - SNSD Điện thoại hắn vừa vang lên thì khuôn mặt hắn dần đen lại, nhìn về nó đang rụt đầu cười vô tội ở góc phòng rồi bực tức cầm điện thoại áp lên tai_nghe- giọng lạnh lùng_Harry...hơ hơ...cho mình gặp Andrena- giọng Emily mệt mỏi vang lên_hử, Emily tìm- hắn đưa điện thoại cho nó_có gì cần nói với chế à?- nó đùa_mày...đến đây đi...- cô nói_tút...tút...tút...gì kì vậy?- Emily đã tắt máy_sao thế?- hắn hỏi_cậu ấy kêu em đến, rồi tắt máy luôn- nó nói nhưng vẫn ngơ_anh đưa em đi- hắn với tay lấy áo khoác và nói_ukm- nó gật đầuChiếc se sang trọng dừng lại tại biệt thự riêng của Emily, người hầu bước ra mở cửa cho hai người rồi dẫn đường đến phòng của tiểu thư họ, bước vào, bên trong là một màu sắc xanh chuối ôn hòa nhưng cuối phòng lại vang vảng tiếng thút thít của một người con gái, đó là Emily_mày sao vậy?- nó chạy lại hỏi nhỏ bạn_hức...hức...mày đến...hơ...- cô chỉ kịp nói nhiêu đó và ngất đi_ê...anh, mau đưa cậu ấy vào bệnh viện- nó nhìn hắn nói_được- anh bế Emily lên rồi ra khỏi phòngBệnh viện, phòng cấp cứu, nó vẫn chưa báo cho mấy đứa bạn nên chỉ có hai người chờ đợi, khoảng 10 phút sau, ông bác sĩ già vừa bị nó lôi cổ đến bước ra_bạn tôi sao rồi?- nó hỏi bằng chất giọng bất kính_thưa, tiểu thư gần đây có các triệu chứng gì bất thường không ạ?- ông hỏi lại_hay nôn ói, run rẩy, hay ngất, sững sờ, khó thở, ra mồ hôi, và...mật nhận thức- nó liệt kê_như vậy có lẽ tiểu thư đã mắc phải chứng tâm thần nhẹ do áp lực về tinh thần- ông lại nói_sao? vậy phải làm sao?- hắn hỏi_chỉ cần đừng cho tiểu thư kích động, giải quyết vấn đề áp lực đó nhanh chóng là được_biết rồi- nó gật đầu nhẹ rồi vào phòng bệnhBên trong, Emily đang co rút người thút thít với vẻ mặt sững sờ đôi chút hoảng loạn, nó nhào đến ôm lấy cô bạn đang run lên bần bật, khóe mắt ươn ướt, khẽ an ủi bằng chất giọng trầm của mình_đừng sợ, có tao đây- nó nhẹ nhàng nói_huhuhu, Andrena...tao...tao sợ- cô ôm lấy nó_ngoan- nó vuốt tóc cô_anh...anh ấy..._đừng nhắc đến, nghe tao nói nè, đó là Amber, nụ hôn của cô ta với Aubrey chỉ là vô tình, cô ta yêu Edward chứ không phải chồng mày, hiểu chứ?- nó giải thích_thật...thật sao?- cô nghi ngờ_đương nhiên, cô ta đến tìm chúng ta nhưng vấp ngã_vậy tin nhắn?_là người trong bang nhắn, gọi anh ấy đến giải quyết-_sao không gọi Harry?_vì Harry tắt máy_mày...không lừa tao chứ?_ai thèm, nghỉ ngơi đi- nó ấn cô nằm xuống_tao...không muốn gặp anh ấy_có muốn tao cũng không cho- nó bặm môi_hì...tao đói- cô cười gượng_ông xã, mua thức ăn- nó ra lệnh_tuân lệnh- hắn chào kiều quân đội_hihi...cảm ơn- cô cười tươi_khoan...mua cho em nữa- nó gọi theo trước khi hắn đi khỏi_lát về liền *chụt - moa*- hắn hôn lên môi nó và mi gió với Emily một cái rồi mới đi_hai bây ghê quá- cô trề môi_kệ tao- nó hếch mũiKhoảng 15 phút, hắn bước vào thì đã thấy cả hai ngủ mất tiêu, cười một cái, đắp chăn cho cả no và cô bạn rồi thả mình lên sofa đánh một giấc...