CHƯƠNG 24: ANH CHỈ LÀ ANH TRAI CỦA TÔI
CHƯƠNG 24: ANH CHỈ LÀ ANH TRAI CỦA TÔI
Cố Niệm Niệm sắc mặt trắng bệch nhìn vẻ mặt đắc ý của Kỷ Thiên Hạo: “Anh, anh buông tôi ra...” Cô dùng cả tay chân muốn thoát ra khỏi sự kiềm chế của hắn.
Kỷ Thiên Hạo không chút hoang mang nhìn hành động đáng yêu của cô.
Cố Niệm Niệm cắn răng, tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Kỷ Thiên Hạo nhìn sự chật vật của Cố Niệm Niệm, đầu tiên trong đáy mắt xẹt qua một tia đau lòng, sau đó đôi mắt nhiễm lên tầng sương lạnh, tựa như ác quỷ kéo cô từ địa ngục lên: “Cô lại dám cắn tôi?” Chết tiệt, ngoại trừ Cố Niệm Niệm cô, không có người phụ nữ nào dám kiêu ngạo ương ngạnh trước mặt hắn như vậy!
Ngữ khí âm trầm của Kỷ Thiên Hạo khiến cho Cố Niệm Niệm sợ hãi, nhưng cô vẫn quật cường nhìn hắn, ánh mắt không chịu thua kém nhìn chằm chằm chỗ cổ đang chảy máu của hắn. Lúc nãy chỉ cần cô dùng thêm chút lực, tên này chết chắc rồi!
“Nếu không muốn anh cả cô xảy ra chuyện thì an phận một chút cho tôi!” Vừa nghĩ đến ngày hôm nay ở nhà họ Cố, bộ dáng mắt đi mày lại của Cố Niệm Niệm và Cố Thanh Hoa, Kỷ Thiên Hạo lại ghen tị tới mức phát điên.
Ngày hôm sau, lúc Cố Niệm Niệm tỉnh lại cảm thấy trên mặt có chút nong nóng, cô đưa tay ra lại thấy một chiếc khăn ấm, chậm rãi quay đầu qua, Kỷ Thiên Hạo đang ghé vào bên gường cô ngủ thiếp đi. Trong nháy mắt, trái tim của Cố Niệm Niệm run lên, đôi mắt không hiểu sao lại đỏ lên. Cô nhẹ nhàng bước xuống giường, đắp chăn lên người Kỷ Thiên Hạo, cũng không muốn đánh thức hắn.
“Sao vậy, bị tôi cảm động, yêu tôi rồi?” Vừa mở mắt, Kỷ Thiên Hạo lại bắt đầu ăn nói không nghiêm túc, khiến Cố Niệm Niệm trợn trắng mắt, cảm động lúc nãy ngay lập tức biến mất không một dấu vết.
“Anh mau ra ngoài đi, bị anh cả của tôi thấy thì sao?” Cô đẩy hắn, không muốn bị anh cả phát hiện quan hệ giữa bọn họ.
Kỷ Thiên Hạo nhún vai, lần đầu tiên nghe lời đi ra ngoài như vậy. Hắn vừa đi ra ngoài, vừa đắc ý trong lòng: bây giờ mới đi ra cũng đã muộn, tối hôm qua Cố Thanh Hoa trực tiếp nhìn bọn họ ở hiện trường rồi. Nhưng những lời này không thể nói với Cố Niệm Niệm, tránh cho cô thẹn quá hóa giận, về sau không để cho hắn chơi đùa nữa.
Mặc quần áo xong, lúc Cố Niệm Niệm xuống tầng, Cố Thanh Hoa đang ngồi trong phòng khách, cô lúng túng bước qua, ngồi cách xa Kỷ Thiên Hạo: “Anh cả, chào buổi sáng.”
Cố Niệm Niệm sắc mặt trắng bệch nhìn vẻ mặt đắc ý của Kỷ Thiên Hạo: “Anh, anh buông tôi ra...” Cô dùng cả tay chân muốn thoát ra khỏi sự kiềm chế của hắn.
Kỷ Thiên Hạo không chút hoang mang nhìn hành động đáng yêu của cô.
Cố Niệm Niệm cắn răng, tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Kỷ Thiên Hạo nhìn sự chật vật của Cố Niệm Niệm, đầu tiên trong đáy mắt xẹt qua một tia đau lòng, sau đó đôi mắt nhiễm lên tầng sương lạnh, tựa như ác quỷ kéo cô từ địa ngục lên: “Cô lại dám cắn tôi?” Chết tiệt, ngoại trừ Cố Niệm Niệm cô, không có người phụ nữ nào dám kiêu ngạo ương ngạnh trước mặt hắn như vậy!
Ngữ khí âm trầm của Kỷ Thiên Hạo khiến cho Cố Niệm Niệm sợ hãi, nhưng cô vẫn quật cường nhìn hắn, ánh mắt không chịu thua kém nhìn chằm chằm chỗ cổ đang chảy máu của hắn. Lúc nãy chỉ cần cô dùng thêm chút lực, tên này chết chắc rồi!
“Nếu không muốn anh cả cô xảy ra chuyện thì an phận một chút cho tôi!” Vừa nghĩ đến ngày hôm nay ở nhà họ Cố, bộ dáng mắt đi mày lại của Cố Niệm Niệm và Cố Thanh Hoa, Kỷ Thiên Hạo lại ghen tị tới mức phát điên.
Ngày hôm sau, lúc Cố Niệm Niệm tỉnh lại cảm thấy trên mặt có chút nong nóng, cô đưa tay ra lại thấy một chiếc khăn ấm, chậm rãi quay đầu qua, Kỷ Thiên Hạo đang ghé vào bên gường cô ngủ thiếp đi. Trong nháy mắt, trái tim của Cố Niệm Niệm run lên, đôi mắt không hiểu sao lại đỏ lên. Cô nhẹ nhàng bước xuống giường, đắp chăn lên người Kỷ Thiên Hạo, cũng không muốn đánh thức hắn.
“Sao vậy, bị tôi cảm động, yêu tôi rồi?” Vừa mở mắt, Kỷ Thiên Hạo lại bắt đầu ăn nói không nghiêm túc, khiến Cố Niệm Niệm trợn trắng mắt, cảm động lúc nãy ngay lập tức biến mất không một dấu vết.
“Anh mau ra ngoài đi, bị anh cả của tôi thấy thì sao?” Cô đẩy hắn, không muốn bị anh cả phát hiện quan hệ giữa bọn họ.
Kỷ Thiên Hạo nhún vai, lần đầu tiên nghe lời đi ra ngoài như vậy. Hắn vừa đi ra ngoài, vừa đắc ý trong lòng: bây giờ mới đi ra cũng đã muộn, tối hôm qua Cố Thanh Hoa trực tiếp nhìn bọn họ ở hiện trường rồi. Nhưng những lời này không thể nói với Cố Niệm Niệm, tránh cho cô thẹn quá hóa giận, về sau không để cho hắn chơi đùa nữa.
Mặc quần áo xong, lúc Cố Niệm Niệm xuống tầng, Cố Thanh Hoa đang ngồi trong phòng khách, cô lúng túng bước qua, ngồi cách xa Kỷ Thiên Hạo: “Anh cả, chào buổi sáng.”