CHƯƠNG 5: EM LÀ TÌNH YÊU CHÂN THÀNH CỦA ANH
CHƯƠNG 5: EM LÀ TÌNH YÊU CHÂN THÀNH CỦA ANH
Kỷ Gia Phong nhặt quần áo trên đất và mặt vào, từ trong ví tiền lấy ra một tờ danh thiếp đặt lên bàn.
“Tôi cho cô thời gian để suy nghĩ.”
Cố Niệm Niệm ngơ ngẩn ngồi trên giường với mái tóc rối bời.
Mấy ngày tiếp theo, Kỷ Gia Phong cũng chưa từng xuất hiện trước mặt cô.
Đêm nay, ngôi sao cực kì sáng.
Cố Niệm Niệm ngồi trước cửa sổ, hai tay nâng má, ánh mắt mê man nhìn bầu trời.
Cô thích Kỷ Gia Phong đã từ rất lâu rồi, nguyện vọng lớn nhất là muốn gả cho anh, nhưng cô không hi vọng anh là vì lần đầu tiên của cô vào đêm hôm đó mới bằng lòng kết hôn.
Bỗng nhiên cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Cố Niệm Niệm quay đầu lại, nhìn người đàn ông đẹp trai đang đi đến, đôi mắt sáng lên, kêu một tiếng: “Anh cả.”
Cố Thanh Hoa nhìn Cố Niệm Niệm, cô giống như một tiểu tinh linh dưới ánh trăng, ánh mắt đơn thuần của cô là sự cứu rỗi duy nhất của anh khi phải sống trong âm mưu tính toán nơi thương trường.
Từ năm mười hai tuổi năm đó, anh ta nhận nuôi Cố Niệm Niệm, anh ta liền biết, tất cả mọi thứ của mình chỉ thuộc về Cố Niệm Niệm.
Cô là em gái của anh ta, nhưng cũng là tình cảm chân thành duy nhất trong cuộc đời này của anh ta.
“Sao vậy? Là ai đã chọc bảo bối của anh không vui vậy?” Cố Thanh Hoa đến gần cô, đưa tay xoa lên gương mặt trẻ con đáng yêu của Cố Niệm Niệm.
Cố Niệm Niệm nghe vậy liền quay người, chui thân thể nhỏ nhắn của mình vào lồng ngực rộng lớn của anh ta, cô mới có thể cảm nhận được chút cảm giác an toàn.
“Tư Thành lại bắt nạt em sao?” Cố Thanh Hoa đau lòng ôm lấy cô.
Cố Niệm Niệm lắc lắc đầu, ôm cánh tay của anh ta chặt thêm một chút.
Cố Tư Thành là anh hai của cô, bắt đầu từ ngày mà cô được anh cả nhận nuôi, anh hai của cô luôn lấy việc ức hiếp cô làm niềm vui, nhưng cô hiểu được anh hai không phải thật sự không thích cô, anh ta chỉ là dùng một cách khác để cô hòa nhập vào gia đình này.
“Không có.” Cô yếu trả lời, cái đầu nhỏ cọ cọ trước ngực Cố Thanh Hoa: “Có lẽ là do hai ngày nay ngủ không ngon, cũng không thèm ăn.” Cô chưa bao giờ nói dối anh cả, nhưng lần này cô lại phá lệ.
“Có muốn đi bệnh viện không?” Cố Thanh Hoa nghe vậy liền nhíu mày, sao anh ta có thể sơ ý như vậy chứ, thế mà lại không nhận ra Cố Niệm Niệm không bình thường.
“Không cần đâu, em rất ghét đi gặp bác sĩ.” Ánh mắt Cố Niệm Niệm lóe lên tia bối rối: “Anh cả ôm em đi nghỉ ngơi một lát, không cần đi gặp bác sĩ, có được không anh?”
“Được, anh cả ôm em.” Anh ta nhẹ nhàng ôm lấy cô, bước chân không khỏi trở nên cẩn thận, nhẹ nhàng đặt Cố Niệm Niệm lên giường, nằm xuống bên cạnh cô, nhìn bộ dạng đáng yêu của cô dần dần chìm vào giấc ngủ, Cố Thanh Hoa không khỏi cau mày.
Anh ta biết bảo bối của anh ta là đang tính nhiệm và ỷ lại vào anh ta, vậy tình yêu thì sao? Niệm Niệm có biết tâm ý của anh ta hay không?
Trong khi anh ta đang đắm chìm vào thời gian bên nhau, cánh cửa đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.
Cặp mắt lạnh lùng của Cố Thanh Hoa không vui nhìn về phía người đó, không cần đoán cũng biết ai là người có lá gan lớn như thế. Mặc dù giọng nói của anh ta nhu hòa, nhưng cũng không khó đoán bây giờ anh ta rất tức giận.
Cố Tư Thành liếc nhìn anh trai mình, lại nhìn cô gái lười biếng như mèo trong ngực anh ta, không khỏi cảm thấy có chút phiền muộn: “Anh cả, em tìm anh có việc.”
“Có chuyện gì thì chờ một lát hãy nói.” Cố Thanh Hoa đè thấp âm thanh, có chút bất đắc dĩ đối với em trai không ngoan ngoãn của mình.
“Nhưng bây giờ em nhất định phải nói chuyện với anh!”
“Tư Thành!” Đây là một lời cảnh cáo dành riêng cho Cố Tư Thành: “Anh nói rồi, bây giờ không muốn nói chuyện.”
Bởi vì hai người đang tranh chấp, Cố Niệm Niệm khó chịu vặn vẹo cơ thể trong vòng tay của Cố Thanh Hoa, điều này càng khiến cho Cố Thanh Hoa không hài lòng: “Em ra ngoài ngay đi, có chuyện gì để lát nữa anh tìm em rồi nói.”
Trong đôi mắt u ám của Cố Tư Thành hiện lên ngọn lửa, giọng nói trầm thấp không kìm nén được sự tức giận: “Cho dù công ty sắp phá sản, cũng không quan trọng bằng người con gái trong ngực của anh?”
Nghe vậy, thân thể Cố Thanh Hoa lập tức cứng đờ: “Em vào thư phòng chờ anh.”
Cố Tư Thành nhìn sâu vào anh ta, không còn cách nào khác đành phải rời đi.
Vén chăn kĩ càng cho Cố Niệm Niệm, Cố Thanh Hoa chậm rãi rút ra cánh tay đặt dưới cổ cô.
Anh ta đóng cửa rất cẩn thận, nhưng vẫn đánh thức Cố Niệm Niệm, hoặc nói là, từ lúc anh ta và Cố Tư Thành cãi nhau thì Cố Niệm Niệm đã tỉnh.
Cô chớp mắt mấy cái, không rõ công ty phá sản từ trong miệng anh hay là có ý gì.
Lẽ nào, hiện giờ anh cả đang gặp khó khăn?
Cố Niệm Niệm lặng lẽ đứng dậy, quyết định đi nghe lén cuộc trò chuyện của anh cả và anh hai.
Kỷ Gia Phong nhặt quần áo trên đất và mặt vào, từ trong ví tiền lấy ra một tờ danh thiếp đặt lên bàn.
“Tôi cho cô thời gian để suy nghĩ.”
Cố Niệm Niệm ngơ ngẩn ngồi trên giường với mái tóc rối bời.
Mấy ngày tiếp theo, Kỷ Gia Phong cũng chưa từng xuất hiện trước mặt cô.
Đêm nay, ngôi sao cực kì sáng.
Cố Niệm Niệm ngồi trước cửa sổ, hai tay nâng má, ánh mắt mê man nhìn bầu trời.
Cô thích Kỷ Gia Phong đã từ rất lâu rồi, nguyện vọng lớn nhất là muốn gả cho anh, nhưng cô không hi vọng anh là vì lần đầu tiên của cô vào đêm hôm đó mới bằng lòng kết hôn.
Bỗng nhiên cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Cố Niệm Niệm quay đầu lại, nhìn người đàn ông đẹp trai đang đi đến, đôi mắt sáng lên, kêu một tiếng: “Anh cả.”
Cố Thanh Hoa nhìn Cố Niệm Niệm, cô giống như một tiểu tinh linh dưới ánh trăng, ánh mắt đơn thuần của cô là sự cứu rỗi duy nhất của anh khi phải sống trong âm mưu tính toán nơi thương trường.
Từ năm mười hai tuổi năm đó, anh ta nhận nuôi Cố Niệm Niệm, anh ta liền biết, tất cả mọi thứ của mình chỉ thuộc về Cố Niệm Niệm.
Cô là em gái của anh ta, nhưng cũng là tình cảm chân thành duy nhất trong cuộc đời này của anh ta.
“Sao vậy? Là ai đã chọc bảo bối của anh không vui vậy?” Cố Thanh Hoa đến gần cô, đưa tay xoa lên gương mặt trẻ con đáng yêu của Cố Niệm Niệm.
Cố Niệm Niệm nghe vậy liền quay người, chui thân thể nhỏ nhắn của mình vào lồng ngực rộng lớn của anh ta, cô mới có thể cảm nhận được chút cảm giác an toàn.
“Tư Thành lại bắt nạt em sao?” Cố Thanh Hoa đau lòng ôm lấy cô.
Cố Niệm Niệm lắc lắc đầu, ôm cánh tay của anh ta chặt thêm một chút.
Cố Tư Thành là anh hai của cô, bắt đầu từ ngày mà cô được anh cả nhận nuôi, anh hai của cô luôn lấy việc ức hiếp cô làm niềm vui, nhưng cô hiểu được anh hai không phải thật sự không thích cô, anh ta chỉ là dùng một cách khác để cô hòa nhập vào gia đình này.
“Không có.” Cô yếu trả lời, cái đầu nhỏ cọ cọ trước ngực Cố Thanh Hoa: “Có lẽ là do hai ngày nay ngủ không ngon, cũng không thèm ăn.” Cô chưa bao giờ nói dối anh cả, nhưng lần này cô lại phá lệ.
“Có muốn đi bệnh viện không?” Cố Thanh Hoa nghe vậy liền nhíu mày, sao anh ta có thể sơ ý như vậy chứ, thế mà lại không nhận ra Cố Niệm Niệm không bình thường.
“Không cần đâu, em rất ghét đi gặp bác sĩ.” Ánh mắt Cố Niệm Niệm lóe lên tia bối rối: “Anh cả ôm em đi nghỉ ngơi một lát, không cần đi gặp bác sĩ, có được không anh?”
“Được, anh cả ôm em.” Anh ta nhẹ nhàng ôm lấy cô, bước chân không khỏi trở nên cẩn thận, nhẹ nhàng đặt Cố Niệm Niệm lên giường, nằm xuống bên cạnh cô, nhìn bộ dạng đáng yêu của cô dần dần chìm vào giấc ngủ, Cố Thanh Hoa không khỏi cau mày.
Anh ta biết bảo bối của anh ta là đang tính nhiệm và ỷ lại vào anh ta, vậy tình yêu thì sao? Niệm Niệm có biết tâm ý của anh ta hay không?
Trong khi anh ta đang đắm chìm vào thời gian bên nhau, cánh cửa đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.
Cặp mắt lạnh lùng của Cố Thanh Hoa không vui nhìn về phía người đó, không cần đoán cũng biết ai là người có lá gan lớn như thế. Mặc dù giọng nói của anh ta nhu hòa, nhưng cũng không khó đoán bây giờ anh ta rất tức giận.
Cố Tư Thành liếc nhìn anh trai mình, lại nhìn cô gái lười biếng như mèo trong ngực anh ta, không khỏi cảm thấy có chút phiền muộn: “Anh cả, em tìm anh có việc.”
“Có chuyện gì thì chờ một lát hãy nói.” Cố Thanh Hoa đè thấp âm thanh, có chút bất đắc dĩ đối với em trai không ngoan ngoãn của mình.
“Nhưng bây giờ em nhất định phải nói chuyện với anh!”
“Tư Thành!” Đây là một lời cảnh cáo dành riêng cho Cố Tư Thành: “Anh nói rồi, bây giờ không muốn nói chuyện.”
Bởi vì hai người đang tranh chấp, Cố Niệm Niệm khó chịu vặn vẹo cơ thể trong vòng tay của Cố Thanh Hoa, điều này càng khiến cho Cố Thanh Hoa không hài lòng: “Em ra ngoài ngay đi, có chuyện gì để lát nữa anh tìm em rồi nói.”
Trong đôi mắt u ám của Cố Tư Thành hiện lên ngọn lửa, giọng nói trầm thấp không kìm nén được sự tức giận: “Cho dù công ty sắp phá sản, cũng không quan trọng bằng người con gái trong ngực của anh?”
Nghe vậy, thân thể Cố Thanh Hoa lập tức cứng đờ: “Em vào thư phòng chờ anh.”
Cố Tư Thành nhìn sâu vào anh ta, không còn cách nào khác đành phải rời đi.
Vén chăn kĩ càng cho Cố Niệm Niệm, Cố Thanh Hoa chậm rãi rút ra cánh tay đặt dưới cổ cô.
Anh ta đóng cửa rất cẩn thận, nhưng vẫn đánh thức Cố Niệm Niệm, hoặc nói là, từ lúc anh ta và Cố Tư Thành cãi nhau thì Cố Niệm Niệm đã tỉnh.
Cô chớp mắt mấy cái, không rõ công ty phá sản từ trong miệng anh hay là có ý gì.
Lẽ nào, hiện giờ anh cả đang gặp khó khăn?
Cố Niệm Niệm lặng lẽ đứng dậy, quyết định đi nghe lén cuộc trò chuyện của anh cả và anh hai.