Chương 10
Ăn cơm xong, Kiều An Hạ có chút bất ngờ với Mạc Thiên.
Anh không có yêu cầu cao với đồ ăn, lúc ăn rất nhanh nhưng không phải là vẻ ngấu nghiến mà nghiêm chỉnh như quân nhân.
Anh ấy không phải là đại thiếu gia nhà họ Mạc sao? Cô cảm thấy có chút lạ.
Mạc Thiên có điện thoại, liền đi đến thư phòng.
Kiều An Hạ sau khi dọn dẹp xong, cô ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, ngẩn ngơ ngủ thiếp đi.
Đột nhiên, một bóng hình cao lớn ôm cô nhấc lên, chậm rãi bế cô lên lầu, sau đó là một nụ hôn bá đạo chiếm lấy hơi thở của cô.
“Ư…” - Kiều An Hạ theo bản năng mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm cô.
Kiều An Hạ không ngờ nụ hôn của một người đàn ông có thể cảm động đến thế, môi và răng của hai người dính lấy nhau, chiếc lưỡi quấn lấy nhau, khiến toàn thân Kiều An Hạ từ từ chìm xuống.
Đặt cô lên giường lớn, Mạc Thiên không rời khỏi môi cô, nụ hôn bá đạo khiến tâm trí Kiều An Hạ rối bời.
Vừa hôn vừa cởi từng chiếc nút trên áo cô, áo ngủ rơi xuống, Mạc Thiên luồn tay về phía sau gãy nút một cái, giải thoát phần vướng víu che đi nơi mê người trên cơ thể cô.
Cảm nhận được ánh mắt nóng hổi nhìn vào bờ ngực đang nhô lên, Kiều An Hạ e thẹn xấu hổ đưa tay che lại, Mạc Thiên nhếch môi lấy tay nhẹ nhàng kéo tay cô lên môi mình hôn một cái, bờ ngực trần một lần nữa lại hiện ra.
“Đẹp lắm.”
Kiều An Hạ xấu hổ đến mức che mặt lại, trong bộ dạng đáng yêu này, Mạc Thiên lại không muốn buông con mồi.
Anh cúi người hôn lên xương quai xanh, liếm láp đến nơi đỉnh hồng nhô cao, mút lấy hết bên này chuyển sang bên khác, bàn tay xoa xoa đầu ngực, mềm mại và to lớn.
“Ưm…” - Kiều An Hạ không ngăn được sự rên rỉ với bước dạo đầu của anh, hai tay siết lấy ga giường trải qua sự kích thích.
Anh mút lấy hai bên đỉnh hồng đến mức ướt át sưng lên, bàn tay còn lại vuốt phần đùi trống trơn đã bị anh giải khai chiếc quần lót tự khi nào…
Ngón tay tìm tòi đến hang động ở giữa hai chân, một mảng mật ngọt ướt át dính nhớp trên ngón tay trơn tuột.
“Ahn~~~”
“Tiểu hồ ly, em muốn tôi rồi.”
Mạc Thiên vô sỉ nói, sau đó tách chân cô ra, phần riêng tư nhanh chóng mở rộng trước mặt người đàn ông này, Kiều An Hạ xấu hổ ôm gối che mặt, toàn thân ửng hồng, chân run rẩy.
“Tiểu tình nhân, của em thật sự rất đẹp.” - Anh nhẹ nhàng dùng đôi môi tách hai cánh hoa hồng phấn xinh đẹp, hai cánh hoa mở ra ôm lấy bờ môi anh, hạt trân châu cứng lên mời gọi. Bờ môi anh khẽ động bên ngoài, hang động liền nhanh chóng tiết ra mật ngọt, tiến sâu vào hơn, thậm chí còn ngửi thấy hương thơm động tình của nữ nhân.
“Ưm… Mạc tiên sinh… đừng như vậy, nơi đó bẩn lắm… nhột quá…”
Mạc Thiên không hài lòng, đưa ngón tay dài xoa xoa ấn ấn lên hạt trân châu, đầu lưỡi dài nhọn thọc mạnh vào động, hang động ướt đẫm.
“Ah…đừng…” - Kiều An Hạ thét lên, cơn khoái cảm như sắp nổ tung.
“Gọi tôi là gì?”
“Mạc Thiên~.... Ưm…”
Kiều An Hạ căng cứng cả người, ngón tay xấu xa của anh chạm vào nơi nhạy cảm nhất của cô, lúc này mật ngọt tuôn ra một mảng.
Mạc Thiên hài lòng buông tha cửa động, bờ môi long lên mật ngọt còn dính lại, tiến lên hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô.
Nâng hai chân cô gác lên vai, một lần nữa dùng tay sờ hai cánh hoa ướt át, biết cô đã ướt, anh nâng vật trơn to cứng đến tím ngắt c.ắm thẳng vào hang động, cánh hoa nhanh chóng tách ra, sau đó lại bọc lấy phần nam tính, gắt gao kẹp.
Kiều An Hạ bị tiến vào, không còn cảm giác đau đớn, chỉ có cảm giác kích thích đến mức miệng không ngăn được sự rên rỉ khoái cảm.
“Tiểu tình nhân, của em chơi thật sướng.”
Mạc Thiên đầy d.ục vọng nhìn cô, phía dưới dần đàn tăng tốc, phần thô to nam tính xuyên vào cực đại, va chạm thật mạnh vào cổ tử cung mẫn cảm.
“Ah…a… Mạc Thiên… nhẹ một chút…” - Kiều An Hạ cảm thấy toàn thân tê dại, cảm giác cực kỳ thoải mái.
Anh không hề nhẹ nhàng, liên tục dập mạnh vào cánh hoa đang tóe nước, cúi người cắn lấy vành tai cô: “Nói đi, tôi chơi em có sướng không, hửm.”
Trầm mê trong khoái cảm dục vọng, tai cô ngứa ngáy, bên dưới ngày càng khoái cảm, toàn thân cô run lên: “Ah… Mạc Thiên, sướng… a…a… tôi… tôi muốn tiểu…”
Mạc Thiên nghe vậy, lại càng ra sức, tiếng phành phạch kèm tiếng rên rỉ đến cao trào của Kiều An Hạ hòa vào nhau.
“Tiểu hồ ly… chờ một chút… không cho em ra trước… chúng ta cùng nhau.”
Kiều An Hạ lắc đầu, kêu gào âm thanh d.âm dục nhất, Mạc Thiên bên dưới tăng tốc, dập thêm mấy chục lần, tinh khí nóng hổi bắn thẳng vào bên trong tử cung.
Kiều An Hạ giãy một cái, hang động không thể khép lại, tuôn ra một mảng lớn mật ngọt, cánh hoa nhấp nhô theo hơi thở gấp của cô, tinh khí tràn ra khỏi tử cung, hòa lẫn vào mật ngọt tuôn ra ướt một mảng ga giường…
“Bảo bối, đêm nay chỉ là mới bắt đầu.”
Sáng hôm sau, Kiều An Hạ tỉnh lại, người bên cạnh đã không còn trên giường, chỉ còn hơi nóng đêm qua ở bên cạnh.
Cửa phòng tắm mở ra, Mạc Thiên quấn khăn che đi phần dưới bước ra ngoài. Nửa phần trên cứ như vậy trần trụi đứng trước mặt cô.
Vai rộng eo hẹp, cơ bụng lộ múi, tuy hai người đã nhiều lần thân mật, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bóng dáng của anh một cách rõ ràng.
Kiều An Hạ có chút ngây người.
“Có đẹp không?” - Mạc Thiên đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói có chút đùa cợt.
Kiều An Hạ giật mình, phát hiện bản thân vậy mà ngắm nhìn cơ thể nam nhân này đến ngây người, vội nói: “Anh… buổi sáng anh muốn ăn gì, tôi sẽ làm cho anh.”
“Không cần phiền phức như vậy, Thang Duy sẽ thu xếp.”
“À..” - Kiều An Hạ nghĩ một chút: “Vậy tôi tiễn anh ra ngoài.”
Nói xong, cô liền ngồi dậy, mềm trên người tuột xuống, bờ vai thon thả lộ ra, cô mới ý thức được bản thân đang khỏa thân.
Cô vội kéo mềm che lại, mặt đỏ bừng.
Mạc Thiên nhịn không được, cong cong khóe môi: “Không phải muốn tiễn tôi sao?”
“Tôi…” - Kiều An Hạ càng quấn lấy chặt hơn: “Vậy anh ra ngoài trước chờ tôi thay quần áo.”
Nhìn thấy dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ và đáng yêu của cô, Mạc Thiên không khỏi muốn trêu chọc: “Trên người em, nơi nào tôi chưa nhìn? Hửm?”
Kiều An Hạ xấu hổ đến mức lấy chăn che lên khuôn mặt, chỉ chừa lại hai con mắt…
“Được rồi, tiểu hồ ly, tôi không trêu em nữa. Công ty còn có việc, tôi đi trước.” - Mạc Thiên buông tha cho cô, đẩy cửa đi ra ngoài.
Kiều An Hạ quấn khăn nhìn ra cửa sổ, nhìn thấy xe của Mạc Thiên rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Đêm qua, Mạc Thiên quá mạnh mẽ va cuồng nhiệt, hết lần này đến lần khác dày vò, chân Kiều An Hạ mềm nhũng.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, suy đi nghĩ lại, Kiều An Hạ quyết định ra ngoài mua thuốc tránh thai.
Mua xong liền mở ra một viên uống ngay, vỉ còn lại nhét vào trong túi. Đã thỏa thuận một năm, nếu có chuyện ngoài ý muốn, đó thật sự sẽ là bất hạnh.
Đang trở về nhà, Kiều An Hạ nhận được cuộc gọi từ một số lạ, cô nghĩ là Mạc Thiên tìm cô nên bắt máy.
Giọng nói của Hứa Phượng vang lên bên kia điện thoại: “An Hạ, mau về nhà xem, ba của cô bị bệnh.”
Kiều An Hạ nhíu mày lạnh giọng: “Ông ấy bệnh thì đến bệnh viện, tôi không phải là bác sĩ, tìm tôi làm gì?”
“An Hạ, cô không thể nói vậy, dù sao cũng là ba của cô, cô tàn nhẫn vậy sao?”
Trong điện thoại vang lên thanh âm Kiều Văn Quốc ho khan liên tục, Kiều An Hạ cuối cùng cũng không chịu nổi mà đi ra khỏi nhà.
Kiều gia.
Kiều An Hạ vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Kiều An Hiên đang canh ở cửa, vừa nhìn thấy cô, Kiều An Hiên đã vung tay tát thẳng vào mặt Kiều An Hạ một cái.
Cái tát quá mạnh và bất ngờ khiến Kiều An Hạ suýt ngã xuống đất.
Khi nhìn rõ là Kiều An Hiên, cô cũng không khách khí mà đáp trả lại một cái.
Kiều An Hiên còn muốn đánh lại, bị Kiều An Hạ nắm lấy cánh tay: “Kiều An Hiên, mày dám động thử xem.”
Kiều An Hiên lúc này hoảng sợ đến bật khóc, từ khi nào cô ta lại dám phản kháng.
“Ba…mẹ…”
“Làm càng.” - Kiều Văn Quốc hai tay run rẩy đứng lên: “Đây là người một nhà, vừa về đến nhà liền muốn đánh muốn giết, còn ra thể thống gì?”
Kiều An Hạ nghe vậy, đẩy Kiều An Hiên ra, sau đó cười lạnh: “Muốn đánh muốn giết, ba một mực ngồi đó, không thấy Kiều An Hiên đánh con trước sao? Ở nơi này còn có chỗ nào cho con không?”
Sự mỉa mai trong lời nói của cô mạnh mẽ đến mức khiến Kiều Văn Quốc tức giận run người.
“Mày…”
Hứa Phượng thấy thế, vội vàng đỡ Kiều Văn Quốc, giúp ông ta bình tĩnh lại: “Lão gia, đừng tức giận, hôm nay An Hạ trở về, ông không có chuyện gì muốn nói với con bé sao?”
Kiều Văn Quốc bình tĩnh lại nhìn Kiều An Hạ: “Mẹ chồng con vừa gọi điện nói con đua Viên Phàm vào tù, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Hóa ra là trò quỷ của Vương Loan, ánh mắt Kiều An Hạ trầm xuống: “Bà ta còn nói cái gì, chẳng lẽ lại muốn nhờ ba lần nữa thuyết phục con quay lại.”
Nghe vậy, sắc mặt Kiều Văn Quốc thay đổi: “Bà ấy là mẹ chồng của con, con xem bộ dạng của con là ý gì?”
Hứa Phượng vội vàng đạo đức giả khuyên nhủ: “Đừng nổi nóng, có gì từ từ nói.”
Kiều An Hạ cười lạnh một tiếng: “Bà không cần ở đây giả vờ làm người tốt. Con gái của bà Kiều An Hiên biết rõ Viên Phàm đã làm gì đối với tôi, tôi không tin các người đều không biết gì?”
Hứa Phượng gương mặt tái nhợt, im lặng cúi đầu, trên gương mặt lộ vẻ ủy khuất.
Kiều Văn Quốc tức giận nói: “Viên Phàm mặc kệ đã làm cái gì, nhưng hắn là chồng của mày. Mày đem chồng đến cục cảnh sát là không đúng. Mày còn nói chuyện với mẹ mày như vậy, mau xin lỗi mẹ ngay.”
Kiều An Hạ thất vọng nhìn người cha của mình, cô thật sự không thể tin ông ấy sẽ nói ra những lời như vậy, cô vừa buồn bã vừa tức giận hét lên: “Mẹ của tôi đã chết rồi.”
“Khốn kiếp.” - Kiều Văn Quốc tức giận, chụp lấy hộp khăn giấy trên bàn ném về phía Kiều An Hạ.
Kiều An Hạ vô thức lùi lại một bước, hộp khăn giấy ném trúng cánh tay cô, góc cạnh sắc bén cắt vào cánh tay, máu lập tức túa ra.
Kiều Văn Quốc sửng sốt: “An Hạ, con…”
“Đừng gọi tôi là con…” - Kiều An Hạ nghiến răng nhìn Kiều Văn Quốc, người đàn ông này thật sự là anh hùng trong lòng cô khi còn nhỏ.
Ông ấy từng nói: “Bảo bối, có baba, về sau không ai có thể ức hiếp con.”
Thật trớ trêu, hiện tại người bắt nạt cô chính là ông ta, Kiều Văn Quốc.
Anh không có yêu cầu cao với đồ ăn, lúc ăn rất nhanh nhưng không phải là vẻ ngấu nghiến mà nghiêm chỉnh như quân nhân.
Anh ấy không phải là đại thiếu gia nhà họ Mạc sao? Cô cảm thấy có chút lạ.
Mạc Thiên có điện thoại, liền đi đến thư phòng.
Kiều An Hạ sau khi dọn dẹp xong, cô ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, ngẩn ngơ ngủ thiếp đi.
Đột nhiên, một bóng hình cao lớn ôm cô nhấc lên, chậm rãi bế cô lên lầu, sau đó là một nụ hôn bá đạo chiếm lấy hơi thở của cô.
“Ư…” - Kiều An Hạ theo bản năng mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm cô.
Kiều An Hạ không ngờ nụ hôn của một người đàn ông có thể cảm động đến thế, môi và răng của hai người dính lấy nhau, chiếc lưỡi quấn lấy nhau, khiến toàn thân Kiều An Hạ từ từ chìm xuống.
Đặt cô lên giường lớn, Mạc Thiên không rời khỏi môi cô, nụ hôn bá đạo khiến tâm trí Kiều An Hạ rối bời.
Vừa hôn vừa cởi từng chiếc nút trên áo cô, áo ngủ rơi xuống, Mạc Thiên luồn tay về phía sau gãy nút một cái, giải thoát phần vướng víu che đi nơi mê người trên cơ thể cô.
Cảm nhận được ánh mắt nóng hổi nhìn vào bờ ngực đang nhô lên, Kiều An Hạ e thẹn xấu hổ đưa tay che lại, Mạc Thiên nhếch môi lấy tay nhẹ nhàng kéo tay cô lên môi mình hôn một cái, bờ ngực trần một lần nữa lại hiện ra.
“Đẹp lắm.”
Kiều An Hạ xấu hổ đến mức che mặt lại, trong bộ dạng đáng yêu này, Mạc Thiên lại không muốn buông con mồi.
Anh cúi người hôn lên xương quai xanh, liếm láp đến nơi đỉnh hồng nhô cao, mút lấy hết bên này chuyển sang bên khác, bàn tay xoa xoa đầu ngực, mềm mại và to lớn.
“Ưm…” - Kiều An Hạ không ngăn được sự rên rỉ với bước dạo đầu của anh, hai tay siết lấy ga giường trải qua sự kích thích.
Anh mút lấy hai bên đỉnh hồng đến mức ướt át sưng lên, bàn tay còn lại vuốt phần đùi trống trơn đã bị anh giải khai chiếc quần lót tự khi nào…
Ngón tay tìm tòi đến hang động ở giữa hai chân, một mảng mật ngọt ướt át dính nhớp trên ngón tay trơn tuột.
“Ahn~~~”
“Tiểu hồ ly, em muốn tôi rồi.”
Mạc Thiên vô sỉ nói, sau đó tách chân cô ra, phần riêng tư nhanh chóng mở rộng trước mặt người đàn ông này, Kiều An Hạ xấu hổ ôm gối che mặt, toàn thân ửng hồng, chân run rẩy.
“Tiểu tình nhân, của em thật sự rất đẹp.” - Anh nhẹ nhàng dùng đôi môi tách hai cánh hoa hồng phấn xinh đẹp, hai cánh hoa mở ra ôm lấy bờ môi anh, hạt trân châu cứng lên mời gọi. Bờ môi anh khẽ động bên ngoài, hang động liền nhanh chóng tiết ra mật ngọt, tiến sâu vào hơn, thậm chí còn ngửi thấy hương thơm động tình của nữ nhân.
“Ưm… Mạc tiên sinh… đừng như vậy, nơi đó bẩn lắm… nhột quá…”
Mạc Thiên không hài lòng, đưa ngón tay dài xoa xoa ấn ấn lên hạt trân châu, đầu lưỡi dài nhọn thọc mạnh vào động, hang động ướt đẫm.
“Ah…đừng…” - Kiều An Hạ thét lên, cơn khoái cảm như sắp nổ tung.
“Gọi tôi là gì?”
“Mạc Thiên~.... Ưm…”
Kiều An Hạ căng cứng cả người, ngón tay xấu xa của anh chạm vào nơi nhạy cảm nhất của cô, lúc này mật ngọt tuôn ra một mảng.
Mạc Thiên hài lòng buông tha cửa động, bờ môi long lên mật ngọt còn dính lại, tiến lên hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô.
Nâng hai chân cô gác lên vai, một lần nữa dùng tay sờ hai cánh hoa ướt át, biết cô đã ướt, anh nâng vật trơn to cứng đến tím ngắt c.ắm thẳng vào hang động, cánh hoa nhanh chóng tách ra, sau đó lại bọc lấy phần nam tính, gắt gao kẹp.
Kiều An Hạ bị tiến vào, không còn cảm giác đau đớn, chỉ có cảm giác kích thích đến mức miệng không ngăn được sự rên rỉ khoái cảm.
“Tiểu tình nhân, của em chơi thật sướng.”
Mạc Thiên đầy d.ục vọng nhìn cô, phía dưới dần đàn tăng tốc, phần thô to nam tính xuyên vào cực đại, va chạm thật mạnh vào cổ tử cung mẫn cảm.
“Ah…a… Mạc Thiên… nhẹ một chút…” - Kiều An Hạ cảm thấy toàn thân tê dại, cảm giác cực kỳ thoải mái.
Anh không hề nhẹ nhàng, liên tục dập mạnh vào cánh hoa đang tóe nước, cúi người cắn lấy vành tai cô: “Nói đi, tôi chơi em có sướng không, hửm.”
Trầm mê trong khoái cảm dục vọng, tai cô ngứa ngáy, bên dưới ngày càng khoái cảm, toàn thân cô run lên: “Ah… Mạc Thiên, sướng… a…a… tôi… tôi muốn tiểu…”
Mạc Thiên nghe vậy, lại càng ra sức, tiếng phành phạch kèm tiếng rên rỉ đến cao trào của Kiều An Hạ hòa vào nhau.
“Tiểu hồ ly… chờ một chút… không cho em ra trước… chúng ta cùng nhau.”
Kiều An Hạ lắc đầu, kêu gào âm thanh d.âm dục nhất, Mạc Thiên bên dưới tăng tốc, dập thêm mấy chục lần, tinh khí nóng hổi bắn thẳng vào bên trong tử cung.
Kiều An Hạ giãy một cái, hang động không thể khép lại, tuôn ra một mảng lớn mật ngọt, cánh hoa nhấp nhô theo hơi thở gấp của cô, tinh khí tràn ra khỏi tử cung, hòa lẫn vào mật ngọt tuôn ra ướt một mảng ga giường…
“Bảo bối, đêm nay chỉ là mới bắt đầu.”
Sáng hôm sau, Kiều An Hạ tỉnh lại, người bên cạnh đã không còn trên giường, chỉ còn hơi nóng đêm qua ở bên cạnh.
Cửa phòng tắm mở ra, Mạc Thiên quấn khăn che đi phần dưới bước ra ngoài. Nửa phần trên cứ như vậy trần trụi đứng trước mặt cô.
Vai rộng eo hẹp, cơ bụng lộ múi, tuy hai người đã nhiều lần thân mật, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bóng dáng của anh một cách rõ ràng.
Kiều An Hạ có chút ngây người.
“Có đẹp không?” - Mạc Thiên đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói có chút đùa cợt.
Kiều An Hạ giật mình, phát hiện bản thân vậy mà ngắm nhìn cơ thể nam nhân này đến ngây người, vội nói: “Anh… buổi sáng anh muốn ăn gì, tôi sẽ làm cho anh.”
“Không cần phiền phức như vậy, Thang Duy sẽ thu xếp.”
“À..” - Kiều An Hạ nghĩ một chút: “Vậy tôi tiễn anh ra ngoài.”
Nói xong, cô liền ngồi dậy, mềm trên người tuột xuống, bờ vai thon thả lộ ra, cô mới ý thức được bản thân đang khỏa thân.
Cô vội kéo mềm che lại, mặt đỏ bừng.
Mạc Thiên nhịn không được, cong cong khóe môi: “Không phải muốn tiễn tôi sao?”
“Tôi…” - Kiều An Hạ càng quấn lấy chặt hơn: “Vậy anh ra ngoài trước chờ tôi thay quần áo.”
Nhìn thấy dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ và đáng yêu của cô, Mạc Thiên không khỏi muốn trêu chọc: “Trên người em, nơi nào tôi chưa nhìn? Hửm?”
Kiều An Hạ xấu hổ đến mức lấy chăn che lên khuôn mặt, chỉ chừa lại hai con mắt…
“Được rồi, tiểu hồ ly, tôi không trêu em nữa. Công ty còn có việc, tôi đi trước.” - Mạc Thiên buông tha cho cô, đẩy cửa đi ra ngoài.
Kiều An Hạ quấn khăn nhìn ra cửa sổ, nhìn thấy xe của Mạc Thiên rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Đêm qua, Mạc Thiên quá mạnh mẽ va cuồng nhiệt, hết lần này đến lần khác dày vò, chân Kiều An Hạ mềm nhũng.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, suy đi nghĩ lại, Kiều An Hạ quyết định ra ngoài mua thuốc tránh thai.
Mua xong liền mở ra một viên uống ngay, vỉ còn lại nhét vào trong túi. Đã thỏa thuận một năm, nếu có chuyện ngoài ý muốn, đó thật sự sẽ là bất hạnh.
Đang trở về nhà, Kiều An Hạ nhận được cuộc gọi từ một số lạ, cô nghĩ là Mạc Thiên tìm cô nên bắt máy.
Giọng nói của Hứa Phượng vang lên bên kia điện thoại: “An Hạ, mau về nhà xem, ba của cô bị bệnh.”
Kiều An Hạ nhíu mày lạnh giọng: “Ông ấy bệnh thì đến bệnh viện, tôi không phải là bác sĩ, tìm tôi làm gì?”
“An Hạ, cô không thể nói vậy, dù sao cũng là ba của cô, cô tàn nhẫn vậy sao?”
Trong điện thoại vang lên thanh âm Kiều Văn Quốc ho khan liên tục, Kiều An Hạ cuối cùng cũng không chịu nổi mà đi ra khỏi nhà.
Kiều gia.
Kiều An Hạ vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Kiều An Hiên đang canh ở cửa, vừa nhìn thấy cô, Kiều An Hiên đã vung tay tát thẳng vào mặt Kiều An Hạ một cái.
Cái tát quá mạnh và bất ngờ khiến Kiều An Hạ suýt ngã xuống đất.
Khi nhìn rõ là Kiều An Hiên, cô cũng không khách khí mà đáp trả lại một cái.
Kiều An Hiên còn muốn đánh lại, bị Kiều An Hạ nắm lấy cánh tay: “Kiều An Hiên, mày dám động thử xem.”
Kiều An Hiên lúc này hoảng sợ đến bật khóc, từ khi nào cô ta lại dám phản kháng.
“Ba…mẹ…”
“Làm càng.” - Kiều Văn Quốc hai tay run rẩy đứng lên: “Đây là người một nhà, vừa về đến nhà liền muốn đánh muốn giết, còn ra thể thống gì?”
Kiều An Hạ nghe vậy, đẩy Kiều An Hiên ra, sau đó cười lạnh: “Muốn đánh muốn giết, ba một mực ngồi đó, không thấy Kiều An Hiên đánh con trước sao? Ở nơi này còn có chỗ nào cho con không?”
Sự mỉa mai trong lời nói của cô mạnh mẽ đến mức khiến Kiều Văn Quốc tức giận run người.
“Mày…”
Hứa Phượng thấy thế, vội vàng đỡ Kiều Văn Quốc, giúp ông ta bình tĩnh lại: “Lão gia, đừng tức giận, hôm nay An Hạ trở về, ông không có chuyện gì muốn nói với con bé sao?”
Kiều Văn Quốc bình tĩnh lại nhìn Kiều An Hạ: “Mẹ chồng con vừa gọi điện nói con đua Viên Phàm vào tù, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Hóa ra là trò quỷ của Vương Loan, ánh mắt Kiều An Hạ trầm xuống: “Bà ta còn nói cái gì, chẳng lẽ lại muốn nhờ ba lần nữa thuyết phục con quay lại.”
Nghe vậy, sắc mặt Kiều Văn Quốc thay đổi: “Bà ấy là mẹ chồng của con, con xem bộ dạng của con là ý gì?”
Hứa Phượng vội vàng đạo đức giả khuyên nhủ: “Đừng nổi nóng, có gì từ từ nói.”
Kiều An Hạ cười lạnh một tiếng: “Bà không cần ở đây giả vờ làm người tốt. Con gái của bà Kiều An Hiên biết rõ Viên Phàm đã làm gì đối với tôi, tôi không tin các người đều không biết gì?”
Hứa Phượng gương mặt tái nhợt, im lặng cúi đầu, trên gương mặt lộ vẻ ủy khuất.
Kiều Văn Quốc tức giận nói: “Viên Phàm mặc kệ đã làm cái gì, nhưng hắn là chồng của mày. Mày đem chồng đến cục cảnh sát là không đúng. Mày còn nói chuyện với mẹ mày như vậy, mau xin lỗi mẹ ngay.”
Kiều An Hạ thất vọng nhìn người cha của mình, cô thật sự không thể tin ông ấy sẽ nói ra những lời như vậy, cô vừa buồn bã vừa tức giận hét lên: “Mẹ của tôi đã chết rồi.”
“Khốn kiếp.” - Kiều Văn Quốc tức giận, chụp lấy hộp khăn giấy trên bàn ném về phía Kiều An Hạ.
Kiều An Hạ vô thức lùi lại một bước, hộp khăn giấy ném trúng cánh tay cô, góc cạnh sắc bén cắt vào cánh tay, máu lập tức túa ra.
Kiều Văn Quốc sửng sốt: “An Hạ, con…”
“Đừng gọi tôi là con…” - Kiều An Hạ nghiến răng nhìn Kiều Văn Quốc, người đàn ông này thật sự là anh hùng trong lòng cô khi còn nhỏ.
Ông ấy từng nói: “Bảo bối, có baba, về sau không ai có thể ức hiếp con.”
Thật trớ trêu, hiện tại người bắt nạt cô chính là ông ta, Kiều Văn Quốc.