Chương 13: Ăn xúc xích (H+)
Sáng hôm sau, Kiều An Hạ tỉnh dậy thì Mạc Thiên đã đi ra ngoài.
Cô nằm trên giường một lúc, Kiều An Hạ chuẩn bị một chút dự định ra ngoài mua ít đồ ăn.
Vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Mạc Thiên xuống xe, nhìn người đi phía sau Mạc Thiên cô có chút sững sờ.
Kiều An Hạ nhíu nhíu mày: “Sao cô ta lại ở đây.”
“Chị.” - Kiều An Hiên cả đêm bị hù cho sợ hãi, không dám ngủ, không ăn uống nổi, mới qua một đêm sắc mặt già đi mười mấy tuổi.
Dưới mắt có hai quầng thâm, cô ta chạy tới gật đầu cúi chào Kiều An Hạ: “Chị, em sai rồi, hôm qua em không nên nói với chị những lời như vậy, đều là lỗi của em, chị đừng tức giận.”
Kiều An Hạ kinh hãi: “Mạc tiên sinh…”
“Chuyện hôm qua là vì cô ta phải không?” - giọng nói Mạc Thiên trầm thấp: “Bây giờ cô ta ở trước mặt em, em muốn làm gì cô ta cũng được.”
Kiều An Hạ lắc đầu, trong lòng cực kỳ nặng nề.
Mạc Thiên chính là Mạc Thiên, cách giải quyết mọi thứ đúng theo phong cách của Mạc Thiên. Cô cúi đầu: “Tôi có việc đi trước.”
“Chị An Hạ.” - Kiều An Hiên vội vàng muốn đuổi theo Kiều An Hạ liền bị Thang Duy bên cạnh cản lại: “Không cho phép lại gần.”
“Mạc tổng.” - Kiều An Hiên đi về phía Mạc Thiên thỉnh cầu: “Tôi đã xin lỗi chị ấy rồi, anh cũng thấy là do chị ấy không cho tôi cơ hội.”
“CÚT.” - Mạc Thiên không nhịn được quát lớn.
Kiều An Hiên cảm giác như được ân xá, vôi hèn nhát bước đi khuất mắt.
Thang Duy nhìn về hướng Kiều An Hạ rời đi: “Mạc tổng, anh có đuổi theo cô Kiều không?”
“Không cần” - Sắc mặt Mạc Thiên cực kỳ khó coi: “Gọi Lương Ân tới.”
Nửa giờ sau, trong một phòng bao của quán rượu lớn nhất Hải Thành.
Lương Ân đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy Mạc Thiên sắc mặt lạnh lùng đang ngồi trên ghế sô pha ở giữa, các cô gái bồi rượu đều cách xa mười dặm, sợ hãi nhìn Mạc Thiên.
Lương Ân xua tay: “Mọi người, ra ngoài đi.”
Bọn họ nghe vậy, như được đại xá chạy ra ngoài.
Lương Ân tự mình rót một ly rượu, cười nói: “Sao vậy? Đại thụ ngàn năm đang nở hoa, lúc này mà có thời gian đi uống rượu cùng tôi sao? Chẳng lẽ ở phương diện kia không hòa hợp a?”
“Câm miệng.”
“Ha…” - Lương Ân đưa ly rượu lên uống cạn một hơi, sau đó lại nói nhảm: “Cô dâu nhỏ nhà anh làm anh tức giận à?”
Sắc mặt Mạc Thiên càng khó coi hơn.
“Cái gương mặt này…” - Lương Ân bỗng nhiên nói: “Tôi còn nhịn không được huống chi cô dâu nhỏ của anh, anh không thể ôn nhu một chút sao, động một chút liền muốn đánh muốn giết, muốn dọa chết cô ấy à?”
Mạc Thiên nhàn nhạt châm một điếu thuốc, dọa sợ cô ấy sao?
Chẳng lẽ tiểu tình nhân của anh thái độ như vậy không phải vì bị Kiều An Hiên châm ngòi, mà cho rằng anh đáng sợ sao?
Mạc Thiên khóe miệng nhếch lên, loại người như anh ta từ nhỏ đã sống trong thế giới ngầm, nếu không có nhiều thủ đoạn, làm sao còn giữ được mạng đến hôm nay.
“Là tôi đoán đúng rồi.” - Lương Ân cười nói: “Nữ nhân không phải là kẻ thù của anh, đặc biệt là cô dâu nhỏ xinh đẹp trong nhà kia, anh đối với cô ấy ôn nhu một chút, chắc chắn sẽ cắn câu.”
Mạc Thiên không để ý đến lời Lương Ân nói, dập điếu thuốc đứng lên..
Lương Ân kinh ngạc: “Đi đâu?”
“Về nhà.”
“Mẹ kiếp.” - Lương Ân kinh ngạc: “Trước đó không phải anh nói loại như anh không thể có nhà để về, hiện tại lại đòi về nhà, còn nói rất dễ nghe.”
Lần này đáp án dành cho Lương Ân là một cái gối bị Mạc Thiên ném vào mặt.
Về đến nhà, nhìn thấy Kiều An Hạ đã quay về, đang ngơ ngác ngồi trên sô pha, nhìn thấy anh về liền đứng lên: “Tôi đi nấu cơm.”
Mạc Thiên kéo tay Kiều An Hạ lại.
“Em cảm thấy tôi rất tàn bạo sao?”
Kiều An Hạ giật mình, chuyện ngày hôm nay dường như cô có chút tự phụ.
“Xin lỗi anh, tôi không có quyền yêu cầu anh thay đổi bất cứ điều gì, vả lại anh chỉ làm vậy vì muốn bảo vệ tôi, lần này là lỗi của tôi, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa.”
Từ phía sau, Mạc Thiên ôm lấy eo cô, nỉ non vào tai cô: “Không, em có quyền làm như vậy.”
Kiều An Hạ căng cứng toàn thân: “Mạc… Mạc Thiên.”
Mạc Thiên dúi đầu vào tóc cô hài lòng: “Ừm, về sau không được gọi khác đi.”
Nói xong, Mạc Thiên siết lấy vòng eo của cô chặt hơn, nhớ lại buổi trưa hôm qua, Kiều An Hạ đỏ cả mặt: “Mạc Thiên, tôi đói.”
Mạc Thiên bật cười, buông tha cho cô chạy vào nhà bếp.
Tuy nhiên, bàn ăn dọn lên, Kiều An Hạ bắt đầu ăn, Mạc Thiên đi đến, bàn tay to lớn từ phía sau luồn vào áo của cô hướng đến bộ ngực đầy đặn xoa nắn.
“Mạc… Thiên…” - Giọng của Kiều An Hạ không phải là khó chịu mà tựa hồ như làm nũng, chất giọng vô cùng mềm mại.
“Không cần để ý đến tôi, em ăn đồ ăn của em, tôi ăn đồ ăn của tôi.”
Mạc Thiên không ngừng xoa bóp, biến bờ ngực tròn thành nhiều hình thù, ngón cái và ngón trỏ kẹp chặt đỉnh hồng, cúi đầu **** *** lấy.
“Ahn~ Mạc Thiên… anh đừng quậy…” - Kiều An Hạ không ngăn được tiếng rên rỉ từ cuống họng, cây xúc xích đang ăn cũng không ăn nổi.
“Không thích xúc xích này sao?”
Kiều An Hạ lắc đầu, ai có thể ăn vào lúc này?
“Nếu không thích cây xúc xích của em, thì ăn cây xúc xích của tôi nhé, hửm?”
Xúc xích của tôi, xúc xích của anh?
Kiều An Hạ ngây thơ nhìn phần xúc xích trong dĩa của Mạc Thiên, nó có khác gì của cô đâu?
Mạc Thiên nhìn nét ngây thơ của cô khẽ cười, cúi đầu cắn vào vành tai của cô, giọng nói kèm theo hơi thở đầy dục vọng ra lệnh: “Quỳ lên ghế, đưa mông về phía tôi.”
Kiều An Hạ toàn thân rung lên phản ứng làm theo sự dẫn dụ của Mạc Thiên. Quỳ lên ghế, xoay lưng về phía anh.
Mạc Thiên cảm thấy tiểu tình nhân hôm nay thật ngoan, anh đưa một tay luồn ra phía trước xoa nắn một bên ngực, một tay vỗ vào mông Kiều An Hạ: “Vểnh cao lên.”
“Mạc Thiên… tư thế này…” - Kiều An Hạ xấu hổ.
“Ngoan, tôi cho em ăn xúc xích của tôi…”
Mạc Thiên kéo quần lót của cô rơi xuống chân, cởi thắt lưng của mình, dùng thứ to dài đã kìm chế từ rất lâu trực tiếp c.ắm vào hang động rỉ nước. Từ phía sau, Mạc Thiên như con sói đói, tóm chặt lấy eo cô, gậy sắt nổi lên gân tím không chút lưu tình mà rút ra c.ắm vào: “A… Tiểu hồ ly, ướt như vậy, em thích tư thế này, muốn được tôi chơi phải không?”
Nhìn thấy cô liếm sốt trên cây xúc xích, Mạc Thiên đã không thể cưỡng lại dục vọng, không khỏi nghĩ đến cái miệng xinh đẹp kia **** *** cây xúc xích của mình, sẽ ra sao?
“Ưm… Mạc Thiên…không…không phải…”
“Không có?” - Mạc Thiên càng động càng muốn c.ắm vào nơi sâu nhất: “Không có mà của em lại chảy nhiều nước như vậy? Tiểu tình nhân của tôi, trời sinh d.âm đãng…a…”
Vừa nói, Mạc Thiên dùng sức lần nữa, không thương hoa tiếc ngọc đâm thọc vào hang động không ngừng, từng bọt nước màu trắng túa ra theo từng cú kéo ra đâm vào.
“A…ưm…mạnh quá… nhẹ một chút…”
Kiều An Hạ vừa xấu hổ với tư thế như một đứa trẻ hư bị phạt, vừa sung sướng với những sự va chạm phía dưới, cô không ngừng rên rỉ.
Những lời nói của anh không khiến cô không vui, ngược lại còn kích thích hạ thân nóng lên siết lại, tầng tầng lớp lớp vách thịt bên trong túa ra như trăm ngàn miệng nhỏ hút lấy cây gậy lớn đang tiến vào rồi kéo ra, càng lúc càng chặt chẽ mút lấy không buông…
“Bốp.” - Mạc Thiên vỗ mạnh lên bờ mông trắng nõn nà, nháy mắt trên tuyết trắng xuất hiện một vùng ửng đỏ.
“A… tiểu hồ ly, thả lỏng một chút…em kẹp tôi như vậy, sao tôi đút xúc xích cho miệng nhỏ của em thỏa mãn được.”
“Mạc Thiên…ưm.. của anh thật lớn… ăn không nổi…”
Trong lúc này, khen nam nhân lớn, chính là chất kích thích để nam nhân làm chết mình sao?
Xương mu cứng cáp không ngừng va chạm phía sau, hai túi ngọc tròn vỗ mạnh vào mông, gậy sắt nóng hổi không ngừng ra vào trong nơi tư mật của cô.
Kiều An Hạ không phủ nhận, làm tình cùng Mạc Thiên khiến cô thoải mái, loại cảm giác không thể tả được.
“Mạc Thiên… nhanh… a…a… không chịu được…”
Sau một lúc, gậy sắt quá hung hăng, toàn thân Kiều An Hạ co rút, hang động phun ra vô số mật ngọt…
Cô lên đỉnh…
Mạc Thiên không vì vậy mà tha cho hang động nhỏ, gậy lớn cứ thế ấn mạnh hơn, dùng tay chạm vào vùng chúm chím phía trên, không ngừng kích thích lý trí còn lại của cô. Kiều An Hạ hét lên, cô muốn vùng vẫy, muốn thoát khỏi sự kích thích mãnh liệt đến muốn ngất nhưng Mặc Thiên không dễ buông tha cho cô, một tay giữ eo cô rất chặt, ra sức c.ắm mạnh vào hang động đầy mật ngọt.
“A… tiểu hồ ly, thật muốn đâm chết cái hang động xấu xa này… kẹp thật chặt.. thật ướt… nói xem, tôi làm em sướng không?”
“A….a…ưm….Mạc Thiên… anh làm thật sướng….”
Dây thần kinh xấu hổ bị sư kích thích ở phía dưới kéo xuống, chỉ muốn hưởng thụ sự sung sướng theo từng đợt cao trào mà anh mang đến.
Kiều An Hạ nắm chặt thanh vịnh, Mạc Thiên thút một cái thật mạnh, bắn tinh nóng hổi vào bên trong, lại đưa cô lên cao trào lần nữa.
Kiều An Hạ mệt đến hai chân muốn khụy xuống, người đàn ông này… là người nổi tiếng cấm dục? Đúng không? Sao cô cảm thấy như bị lừa?
Mạc Thiên bế Kiều An Hạ vào phòng ngủ nhẹ nhàng đặt lên giường.
Hôn nhẹ lên trán cô, Mạc Thiên vừa thay quần áo vừa nói: “Em nghĩ ngơi đi, việc trong nhà sẽ có người đến làm theo giờ, nếu em cảm thấy không phù hợp, Thang Duy sẽ an bài người tin cậy đến.”
“Ừm.” - Kiều An Hạ chỉ gật đầu, sau đó xoay người đi tìm kiếm cái gì đó.
Chiếc mền tuột xuống, lộ xương quai xanh đầy dấu vết ái muội khi nãy, tâm tình tiêu tan liền kéo đến, nhưng cô gái nhỏ có vẻ rất mệt rồi, anh buộc ấn nó xuống.
Mạc Thiên bước đến, ôm cô lại, khàn giọng hỏi: “Em tìm gì?”
“À… thuốc tránh thai.” - Kiều An Hạ chậm rãi nói.
Tay Mạc Thiên siết chặt lại: “Em không muốn mang thai con tôi đến vậy sao?”
“À…” - Kiều An Hạ mím môi: “Thật ra chỉ là tôi không muốn lưu lại phiền phức cho anh. Một năm sau, khi chúng ta chia tay, cũng không nên…”
“Tôi không sợ phiền phức.” - Mạc Thiên lạnh lùng nói.
“Nhưng mà…” - Kiều An Hạ nhíu nhíu mày, là cô không muốn mang thai. Con cái phải bắt nguồn từ tình yêu, cô và Mạc Thiên chỉ là giao dịch, mang thai đứa bé của cả hai liền không thể.
Lời cô còn chưa nói ra, thuốc tránh thai đã bị Mạc Thiên đoạt lấy vứt vào sọt rác.
“Tôi không cho phép em uống nó.”
Kiều An Hạ đi tới, mất bình tĩnh, đưa tay muốn nhặt lên, bị Mạc Thiên giữ tay lại, vẻ mặt đáng sợ.
Ngay lúc Kiều An Hạ nghĩ cả hai sẽ tranh cãi, Mạc Thiên chỉ thở dài một hơi: “Đừng uống, tôi sẽ dùng áo mưa.”
Nói xong, liền quay lưng đi ra ngoài.
Kiều An Hạ sửng sốt một chút? Mạc Thiên nói sẽ dùng áo mưa? Sao cô cảm thấy mình đang lạc ở thế giới khác?
Cô nằm trên giường một lúc, Kiều An Hạ chuẩn bị một chút dự định ra ngoài mua ít đồ ăn.
Vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Mạc Thiên xuống xe, nhìn người đi phía sau Mạc Thiên cô có chút sững sờ.
Kiều An Hạ nhíu nhíu mày: “Sao cô ta lại ở đây.”
“Chị.” - Kiều An Hiên cả đêm bị hù cho sợ hãi, không dám ngủ, không ăn uống nổi, mới qua một đêm sắc mặt già đi mười mấy tuổi.
Dưới mắt có hai quầng thâm, cô ta chạy tới gật đầu cúi chào Kiều An Hạ: “Chị, em sai rồi, hôm qua em không nên nói với chị những lời như vậy, đều là lỗi của em, chị đừng tức giận.”
Kiều An Hạ kinh hãi: “Mạc tiên sinh…”
“Chuyện hôm qua là vì cô ta phải không?” - giọng nói Mạc Thiên trầm thấp: “Bây giờ cô ta ở trước mặt em, em muốn làm gì cô ta cũng được.”
Kiều An Hạ lắc đầu, trong lòng cực kỳ nặng nề.
Mạc Thiên chính là Mạc Thiên, cách giải quyết mọi thứ đúng theo phong cách của Mạc Thiên. Cô cúi đầu: “Tôi có việc đi trước.”
“Chị An Hạ.” - Kiều An Hiên vội vàng muốn đuổi theo Kiều An Hạ liền bị Thang Duy bên cạnh cản lại: “Không cho phép lại gần.”
“Mạc tổng.” - Kiều An Hiên đi về phía Mạc Thiên thỉnh cầu: “Tôi đã xin lỗi chị ấy rồi, anh cũng thấy là do chị ấy không cho tôi cơ hội.”
“CÚT.” - Mạc Thiên không nhịn được quát lớn.
Kiều An Hiên cảm giác như được ân xá, vôi hèn nhát bước đi khuất mắt.
Thang Duy nhìn về hướng Kiều An Hạ rời đi: “Mạc tổng, anh có đuổi theo cô Kiều không?”
“Không cần” - Sắc mặt Mạc Thiên cực kỳ khó coi: “Gọi Lương Ân tới.”
Nửa giờ sau, trong một phòng bao của quán rượu lớn nhất Hải Thành.
Lương Ân đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy Mạc Thiên sắc mặt lạnh lùng đang ngồi trên ghế sô pha ở giữa, các cô gái bồi rượu đều cách xa mười dặm, sợ hãi nhìn Mạc Thiên.
Lương Ân xua tay: “Mọi người, ra ngoài đi.”
Bọn họ nghe vậy, như được đại xá chạy ra ngoài.
Lương Ân tự mình rót một ly rượu, cười nói: “Sao vậy? Đại thụ ngàn năm đang nở hoa, lúc này mà có thời gian đi uống rượu cùng tôi sao? Chẳng lẽ ở phương diện kia không hòa hợp a?”
“Câm miệng.”
“Ha…” - Lương Ân đưa ly rượu lên uống cạn một hơi, sau đó lại nói nhảm: “Cô dâu nhỏ nhà anh làm anh tức giận à?”
Sắc mặt Mạc Thiên càng khó coi hơn.
“Cái gương mặt này…” - Lương Ân bỗng nhiên nói: “Tôi còn nhịn không được huống chi cô dâu nhỏ của anh, anh không thể ôn nhu một chút sao, động một chút liền muốn đánh muốn giết, muốn dọa chết cô ấy à?”
Mạc Thiên nhàn nhạt châm một điếu thuốc, dọa sợ cô ấy sao?
Chẳng lẽ tiểu tình nhân của anh thái độ như vậy không phải vì bị Kiều An Hiên châm ngòi, mà cho rằng anh đáng sợ sao?
Mạc Thiên khóe miệng nhếch lên, loại người như anh ta từ nhỏ đã sống trong thế giới ngầm, nếu không có nhiều thủ đoạn, làm sao còn giữ được mạng đến hôm nay.
“Là tôi đoán đúng rồi.” - Lương Ân cười nói: “Nữ nhân không phải là kẻ thù của anh, đặc biệt là cô dâu nhỏ xinh đẹp trong nhà kia, anh đối với cô ấy ôn nhu một chút, chắc chắn sẽ cắn câu.”
Mạc Thiên không để ý đến lời Lương Ân nói, dập điếu thuốc đứng lên..
Lương Ân kinh ngạc: “Đi đâu?”
“Về nhà.”
“Mẹ kiếp.” - Lương Ân kinh ngạc: “Trước đó không phải anh nói loại như anh không thể có nhà để về, hiện tại lại đòi về nhà, còn nói rất dễ nghe.”
Lần này đáp án dành cho Lương Ân là một cái gối bị Mạc Thiên ném vào mặt.
Về đến nhà, nhìn thấy Kiều An Hạ đã quay về, đang ngơ ngác ngồi trên sô pha, nhìn thấy anh về liền đứng lên: “Tôi đi nấu cơm.”
Mạc Thiên kéo tay Kiều An Hạ lại.
“Em cảm thấy tôi rất tàn bạo sao?”
Kiều An Hạ giật mình, chuyện ngày hôm nay dường như cô có chút tự phụ.
“Xin lỗi anh, tôi không có quyền yêu cầu anh thay đổi bất cứ điều gì, vả lại anh chỉ làm vậy vì muốn bảo vệ tôi, lần này là lỗi của tôi, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa.”
Từ phía sau, Mạc Thiên ôm lấy eo cô, nỉ non vào tai cô: “Không, em có quyền làm như vậy.”
Kiều An Hạ căng cứng toàn thân: “Mạc… Mạc Thiên.”
Mạc Thiên dúi đầu vào tóc cô hài lòng: “Ừm, về sau không được gọi khác đi.”
Nói xong, Mạc Thiên siết lấy vòng eo của cô chặt hơn, nhớ lại buổi trưa hôm qua, Kiều An Hạ đỏ cả mặt: “Mạc Thiên, tôi đói.”
Mạc Thiên bật cười, buông tha cho cô chạy vào nhà bếp.
Tuy nhiên, bàn ăn dọn lên, Kiều An Hạ bắt đầu ăn, Mạc Thiên đi đến, bàn tay to lớn từ phía sau luồn vào áo của cô hướng đến bộ ngực đầy đặn xoa nắn.
“Mạc… Thiên…” - Giọng của Kiều An Hạ không phải là khó chịu mà tựa hồ như làm nũng, chất giọng vô cùng mềm mại.
“Không cần để ý đến tôi, em ăn đồ ăn của em, tôi ăn đồ ăn của tôi.”
Mạc Thiên không ngừng xoa bóp, biến bờ ngực tròn thành nhiều hình thù, ngón cái và ngón trỏ kẹp chặt đỉnh hồng, cúi đầu **** *** lấy.
“Ahn~ Mạc Thiên… anh đừng quậy…” - Kiều An Hạ không ngăn được tiếng rên rỉ từ cuống họng, cây xúc xích đang ăn cũng không ăn nổi.
“Không thích xúc xích này sao?”
Kiều An Hạ lắc đầu, ai có thể ăn vào lúc này?
“Nếu không thích cây xúc xích của em, thì ăn cây xúc xích của tôi nhé, hửm?”
Xúc xích của tôi, xúc xích của anh?
Kiều An Hạ ngây thơ nhìn phần xúc xích trong dĩa của Mạc Thiên, nó có khác gì của cô đâu?
Mạc Thiên nhìn nét ngây thơ của cô khẽ cười, cúi đầu cắn vào vành tai của cô, giọng nói kèm theo hơi thở đầy dục vọng ra lệnh: “Quỳ lên ghế, đưa mông về phía tôi.”
Kiều An Hạ toàn thân rung lên phản ứng làm theo sự dẫn dụ của Mạc Thiên. Quỳ lên ghế, xoay lưng về phía anh.
Mạc Thiên cảm thấy tiểu tình nhân hôm nay thật ngoan, anh đưa một tay luồn ra phía trước xoa nắn một bên ngực, một tay vỗ vào mông Kiều An Hạ: “Vểnh cao lên.”
“Mạc Thiên… tư thế này…” - Kiều An Hạ xấu hổ.
“Ngoan, tôi cho em ăn xúc xích của tôi…”
Mạc Thiên kéo quần lót của cô rơi xuống chân, cởi thắt lưng của mình, dùng thứ to dài đã kìm chế từ rất lâu trực tiếp c.ắm vào hang động rỉ nước. Từ phía sau, Mạc Thiên như con sói đói, tóm chặt lấy eo cô, gậy sắt nổi lên gân tím không chút lưu tình mà rút ra c.ắm vào: “A… Tiểu hồ ly, ướt như vậy, em thích tư thế này, muốn được tôi chơi phải không?”
Nhìn thấy cô liếm sốt trên cây xúc xích, Mạc Thiên đã không thể cưỡng lại dục vọng, không khỏi nghĩ đến cái miệng xinh đẹp kia **** *** cây xúc xích của mình, sẽ ra sao?
“Ưm… Mạc Thiên…không…không phải…”
“Không có?” - Mạc Thiên càng động càng muốn c.ắm vào nơi sâu nhất: “Không có mà của em lại chảy nhiều nước như vậy? Tiểu tình nhân của tôi, trời sinh d.âm đãng…a…”
Vừa nói, Mạc Thiên dùng sức lần nữa, không thương hoa tiếc ngọc đâm thọc vào hang động không ngừng, từng bọt nước màu trắng túa ra theo từng cú kéo ra đâm vào.
“A…ưm…mạnh quá… nhẹ một chút…”
Kiều An Hạ vừa xấu hổ với tư thế như một đứa trẻ hư bị phạt, vừa sung sướng với những sự va chạm phía dưới, cô không ngừng rên rỉ.
Những lời nói của anh không khiến cô không vui, ngược lại còn kích thích hạ thân nóng lên siết lại, tầng tầng lớp lớp vách thịt bên trong túa ra như trăm ngàn miệng nhỏ hút lấy cây gậy lớn đang tiến vào rồi kéo ra, càng lúc càng chặt chẽ mút lấy không buông…
“Bốp.” - Mạc Thiên vỗ mạnh lên bờ mông trắng nõn nà, nháy mắt trên tuyết trắng xuất hiện một vùng ửng đỏ.
“A… tiểu hồ ly, thả lỏng một chút…em kẹp tôi như vậy, sao tôi đút xúc xích cho miệng nhỏ của em thỏa mãn được.”
“Mạc Thiên…ưm.. của anh thật lớn… ăn không nổi…”
Trong lúc này, khen nam nhân lớn, chính là chất kích thích để nam nhân làm chết mình sao?
Xương mu cứng cáp không ngừng va chạm phía sau, hai túi ngọc tròn vỗ mạnh vào mông, gậy sắt nóng hổi không ngừng ra vào trong nơi tư mật của cô.
Kiều An Hạ không phủ nhận, làm tình cùng Mạc Thiên khiến cô thoải mái, loại cảm giác không thể tả được.
“Mạc Thiên… nhanh… a…a… không chịu được…”
Sau một lúc, gậy sắt quá hung hăng, toàn thân Kiều An Hạ co rút, hang động phun ra vô số mật ngọt…
Cô lên đỉnh…
Mạc Thiên không vì vậy mà tha cho hang động nhỏ, gậy lớn cứ thế ấn mạnh hơn, dùng tay chạm vào vùng chúm chím phía trên, không ngừng kích thích lý trí còn lại của cô. Kiều An Hạ hét lên, cô muốn vùng vẫy, muốn thoát khỏi sự kích thích mãnh liệt đến muốn ngất nhưng Mặc Thiên không dễ buông tha cho cô, một tay giữ eo cô rất chặt, ra sức c.ắm mạnh vào hang động đầy mật ngọt.
“A… tiểu hồ ly, thật muốn đâm chết cái hang động xấu xa này… kẹp thật chặt.. thật ướt… nói xem, tôi làm em sướng không?”
“A….a…ưm….Mạc Thiên… anh làm thật sướng….”
Dây thần kinh xấu hổ bị sư kích thích ở phía dưới kéo xuống, chỉ muốn hưởng thụ sự sung sướng theo từng đợt cao trào mà anh mang đến.
Kiều An Hạ nắm chặt thanh vịnh, Mạc Thiên thút một cái thật mạnh, bắn tinh nóng hổi vào bên trong, lại đưa cô lên cao trào lần nữa.
Kiều An Hạ mệt đến hai chân muốn khụy xuống, người đàn ông này… là người nổi tiếng cấm dục? Đúng không? Sao cô cảm thấy như bị lừa?
Mạc Thiên bế Kiều An Hạ vào phòng ngủ nhẹ nhàng đặt lên giường.
Hôn nhẹ lên trán cô, Mạc Thiên vừa thay quần áo vừa nói: “Em nghĩ ngơi đi, việc trong nhà sẽ có người đến làm theo giờ, nếu em cảm thấy không phù hợp, Thang Duy sẽ an bài người tin cậy đến.”
“Ừm.” - Kiều An Hạ chỉ gật đầu, sau đó xoay người đi tìm kiếm cái gì đó.
Chiếc mền tuột xuống, lộ xương quai xanh đầy dấu vết ái muội khi nãy, tâm tình tiêu tan liền kéo đến, nhưng cô gái nhỏ có vẻ rất mệt rồi, anh buộc ấn nó xuống.
Mạc Thiên bước đến, ôm cô lại, khàn giọng hỏi: “Em tìm gì?”
“À… thuốc tránh thai.” - Kiều An Hạ chậm rãi nói.
Tay Mạc Thiên siết chặt lại: “Em không muốn mang thai con tôi đến vậy sao?”
“À…” - Kiều An Hạ mím môi: “Thật ra chỉ là tôi không muốn lưu lại phiền phức cho anh. Một năm sau, khi chúng ta chia tay, cũng không nên…”
“Tôi không sợ phiền phức.” - Mạc Thiên lạnh lùng nói.
“Nhưng mà…” - Kiều An Hạ nhíu nhíu mày, là cô không muốn mang thai. Con cái phải bắt nguồn từ tình yêu, cô và Mạc Thiên chỉ là giao dịch, mang thai đứa bé của cả hai liền không thể.
Lời cô còn chưa nói ra, thuốc tránh thai đã bị Mạc Thiên đoạt lấy vứt vào sọt rác.
“Tôi không cho phép em uống nó.”
Kiều An Hạ đi tới, mất bình tĩnh, đưa tay muốn nhặt lên, bị Mạc Thiên giữ tay lại, vẻ mặt đáng sợ.
Ngay lúc Kiều An Hạ nghĩ cả hai sẽ tranh cãi, Mạc Thiên chỉ thở dài một hơi: “Đừng uống, tôi sẽ dùng áo mưa.”
Nói xong, liền quay lưng đi ra ngoài.
Kiều An Hạ sửng sốt một chút? Mạc Thiên nói sẽ dùng áo mưa? Sao cô cảm thấy mình đang lạc ở thế giới khác?