Chương 16: Nhiệm vụ của tình nhân
Ngày hôm sau, Cố thị An Sinh gọi điện cho Kiều An Hạ đến phỏng vấn.
Sau một hồi phỏng vấn, cuối cùng cô vượt qua mười mấy người để trúng tuyển, dù sao cô vừa có bằng cấp, vừa có ngoại hình.
Được vào công ty mà do chính mẹ mình gầy dựng, Kiều An Hạ cảm thấy rất vui.
Lúc cô đang chuẩn bị về thì được một người gọi lại, anh ta là người khi nãy đã phỏng vấn và tuyển dụng.
“Kiều tiểu thư, cô thật sự không nhận ra tôi sao?”
Kiều An Hạ ngẩn người: “Anh là?”
“Nhà hàng Hải Thành trên cao.”
Lúc này Kiều An Hạ mới sực nhớ ra, người đàn ông cô vô tình đụng phải ở toilet.
“À xin lỗi, thật ngượng ngùng, tôi vậy mà không nhận ra.”
“Kiều tiểu thư, xem như là chúng ta có duyên, có thể mời cô đi ăn một bữa tối không?”
Kiều An Hạ khẽ cười: “Xin lỗi, tối nay tôi e là không có thời gian.”
Trời đã về chiều, Kiều An Hạ phải quay về chuẩn bị bữa tối cho Mạc Thiên, với nghĩa vụ của tình nhân nên làm.
“Tôi tên là Cố Dực, về sau Kiều tiểu thư đừng quên nữa nhé.”
Kiều An Hạ cười cười gật đầu rời đi.
Buổi tối, Kiều An Hạ rất công phu chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến.
Mạc Thiên vừa về đến đã nhìn thấy cô gái nhỏ mặc một chiếc váy trễ vai, ngồi dưới ánh nến mờ ảo, đôi mắt lấp lánh.
Anh bước tới, hôn lên mái tóc cô, Mạc Thiên lên tiếng: “Có chuyện vui sao?”
“Ừm.” - Kiều An Hạ mỉm cười gật đầu: “Tôi vừa tìm được việc làm.”
“Cố thị An Sinh.” - Mạc Thiên vẫn giữ nguyên tư thế như cũ, bình tĩnh hỏi.
Kiều An Hạ vội gật đầu, trong lòng vui mừng không kiềm được: “Tôi từng làm ở Kiều thị An Sinh, lần này cũng trúng tuyển vị trí đó, tôi nhất đinh có thể tự mình làm được…”
Quả nhiên là vậy.
Mạc Thiên luôn biết tiểu hồ ly này luôn có ý niệm bỏ trốn, bây giờ nghe chính miệng Kiều An Hạ nói, trong lòng liền không vui.
Nhíu mày, Mạc Thiên lạnh lùng nói: “Không được đi.”
“Vì sao?” - Kiều An Hạ ngẩng đầu nhìn Mạc Thiên, toàn bộ vui vẻ đều đánh gãy.
“Không có vì cái gì cả, tôi nói không được đi, chính là không được đi.”
Ánh mắt thất vọng từ trong mắt Kiều An Hạ đặc biệt chói mắt, sau đó Mạc Thiên lại chầm chậm nói tiếp: “Thang Duy đã sắp xếp xong rồi, đến Mạc thị làm trợ lý của tôi, ngày mai em có thể đi làm.”
Làm trợ lý của anh ta?
Kiều An Hạ lúc này mới hiểu được lý do tại sao anh ta lại tốt bụng cho cô ra ngoài đi làm, chính là để cho cô vui vẻ mà thôi. Giống như là nuôi một sủng vật, thích trêu chọc cô mà thôi. Anh ta sẽ không bao giờ cho cô có được tụ do và tôn trọng.
Trợ lý của anh ta, chính là 24/24 đều nằm dưới mí mắt của anh ta.
Cuối cùng cũng giống như khi ở nhà họ Viên, mất đi chính mình.
“Tôi không đi Mạc thị.” - Kiều An Hạ mạnh mẽ nói.
“Ngoan nào, đừng tức giận.” - Mạc Thiên đưa tay chạm vào tóc cô, nhưng Kiều An Hạ đẩy anh ra: “Tôi không tữ giận, tôi chỉ biểu đạt quan điểm của mình thôi. Tôi muốn đi làm công việc của mình, mà không phải là trợ lý của anh.”
“Có khác nhau sao?” - Mạc Thiên nhíu mày, cô ấy muốn đi làm anh liền cho cô đi làm.
“Đương nhiên là khác nhau.” - Bởi vì quá tức giận, lồng ngực Kiều An Hạ kịch liệt phập phồng: “Tôi muốn nhận thức được giá trị của mình, thay vì luôn luôn như một con chó ở bên cạnh anh.”
Ánh mắt Mạc Thiên tối sầm lại: “Giá trị bản thân của cô chẳng phải chính là ở bên cạnh tôi, làm đúng trách nhiệm của cô sao? Sao vậy? Mới có mấy ngày liền quên sạch?”
Nghe vậy, trong lòng Kiều An Hạ trầm xuống.
Một lúc sau, cô mới cười khổ sở: “Đúng vậy, giá trị của tôi chẳng phải chỉ là con chó bên cạnh anh thôi sao? Tôi quên mất, thật xin lỗi.”
Cúi đầu cung kính trước Mạc Thiên rất bài bản, Kiều An Hạ ngồi vào bàn ăn: “Mạc tiên sinh, chúng ta ăn thôi.”
Mạc Thiên cau mày, lại là Mạc tiên sinh, chói tai.
Anh cáu kỉnh kéo cà vạt liền nói: “Tôi không ăn.”
Sau đó trực tiếp đi lên lầu.
Cửa còn chưa đóng, Mạc Thiên nghe dưới lầu tiếng khóc nức nở của Kiều An Hạ, hắn cau mày, lời nói vừa rồi vừa quá gay gắt, anh có chút hối hận.
Đây là loại cảm xúc khiến hắn chán ghét, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nó xuất hiện.
Đốt một điếu thuốc, hít hai cái, trong lòng càng thêm phiền não.
Mạc Thiên dập tàn thuốc lá rồi ra khỏi phòng đi xuống cầu thang.
Kiều An Hạ vẫn ngồi ở ghế như bất động, Mạc Thiên đi tới kéo cô ngồi dậy, cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã cúi đầu chặn môi cô lại.
Nuốt hết tiếng nức nở của cô vào trong bụng.
Có lẽ vì những lời nói của Mạc Thiên lúc này, Kiều An Hạ không phản kháng, cô chỉ đứng yên như một pho tượng.
Nhìn cô lúc này, Mạc Thiên cảm giác đau nhói trong lòng, buông lỏng cô ra, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt trên má cô, sau đó lại ôm cô vào lòng ngực.
“Tôi xin lỗi.” - Lời này nói ra theo bờ ngực vang vọng.
Kiều An Hạ nghe được lời này, trong lòng lại dâng lên ủy khuất cao hơn, gần như vô thức đánh vào lồng ngực anh mấy cái: “Xấu xa, ác ma…”
Đợi cô vùi trong ngực anh khóc một trận, một lúc sau bình tĩnh lại, Mạc Thiên thở phào nhẹ nhõm.
“Đồ ngốc.” - Mạc Thiên nói
“Anh là đồ độc ác.” - Kiều An Hạ không thua kém.
Mạc Thiên không nhịn được nhếch môi: “Nếu em còn nói như vậy, tôi sẽ không cho em đi Cố thị An Sinh nữa.”
“Không đi thì không đi.” - Kiều An Hạ tức giận nói, sau đó nhận ra cái gì đó liền cứng đờ.
“Anh nói cái gì, đi Cố thị An Sinh.”
“Không phải nói là không muốn à?”
“Muốn.” - Kiều An Hạ nhảy lên ôm lấy eo Mạc Thiên: “Mạc Thiên, tôi hứa với anh mỗi ngày sẽ về đúng giờ với anh, dù là tôi đi làm, nhưng mọi thứ đều sẽ hệt như trước kia.”
Mạc Thiên híp mắt: “Không gọi là Mạc tiên sinh nữa à?”
Kiều An Hạ vội vàng lắc đầu, đôi môi cứ thế lắc qua lắc lại trong ngực, Mạc Thiên toàn thân cứng đờ, đưa bàn tay bắt lấy mông cô nhấc lên, đi lên cầu thang hướng về phòng ngủ.
Buổi sáng hôm sau, hai người ăn sáng xong, Kiều An Hạ ngày đầu đi làm nên chú ý thời gian, mặc một thân đồ công sở xách túi ra khỏi nhà.
Mạc Thiên cau mày nói: “Này.”
Kiều An Hạ quay người lại, thấy anh đang chỉ vào môi mình.
Cô bất lực xoay người hôn lên môi anh, giây tiếp theo, bàn tay to lớn của người đàn ông trực tiếp đè cô xuống, khiến nụ hôn càng thêm sâu hơn.
Kiều An Hạ trừng mắt đẩy tên xấu xa ra, trang điểm lại một chút liền rời đi.
Kiều An Hạ học quản trị kinh doanh, lúc này liền được giao ở phái bên tiêu thụ.
Chỉ là cấp trên trực tiếp của cô chính là Cố Dực.
Một tuần rồi…
Kể từ khi cho Kiều An Hạ đi làm, vì là người mới nên đêm nào Kiều An Hạ cũng mang việc về nhà, làm đến đêm và bỏ đói coi sói hoang trong nhà.
Mạc Thiên thấy cô thích thú công việc như vậy, không đành lòng làm cô mất hứng, nhưng anh ta nhịn cũng đủ rồi.
Lương Ân đi vào phòng làm việc, nhìn Mạc Thiên sắc mặt âm trầm, không khỏi trêu chọc: “Có chuyện gì xảy ra? Bộ dáng bất mãn? Chị dâu đình công à?”
Mạc Thiên liếc hắn một cái, Lương Ân lập tức rụt cổ: “Xem như tôi chưa nói gì đi.”
“Có việc?”
“Đương nhiên là có việc.” - Lương Ân nói tiếp: “Cao Phú Quý kết án ba mươi năm rồi, còn có Viên thị xem như xong, bị thi mua, theo chỉ thị của anh, Viên Phàm mười năm.”
“Ừm.” - Mạc Thiên hít một hơi khói: “Viên thị bị ai mua?”
“Cố thị.” - Lương Ân đáp.
Lại là Cố thị, Mạc Thiên nhíu mày.
Lương Ân bật cười: “Mạc tổng xem ra rất có ý kiến với Cố thị.”
“Lăn.” - Mạc Thiên trực tiếp đuổi khách.
Buổi trưa, Mạc Thiên lên xe lái đi rời khỏi Mạc thị.
Bên này, tại Cố thị An Sinh, mới đây Cố Dực giúp Kiều An Hạ trong một dự án, nên yêu cầu cô đãi anh ta một bữa cơm.
Kiều An Hạ liền mời Cố Dực hôm nay cùng ăn trưa, trả nợ ân tình.
Cô đứng trước Cố thị An Sinh đợi Cố Dực đi lấy xe lái tới.
Mạc Thiên vừa dừng xe, đã nhìn thấy Kiều An Hạ và một nam nhân đứng gần nhau đang nói cái gì.
Sắc mặt anh biến thành hơi lạnh, đẩy cửa xuống xe.
Cố Dực đi xuống mở cửa cho Kiều An Hạ ở ghế phụ: “Kiều tiểu thư, xin mời.”
Động tác này khiến Kiều An Hạ cảm thấy không ổn, cô đang định cự tuyệt để ngồi ghế sau.
Một bàn tay to lớn đè cánh cửa lại và kéo Kiều An Hạ ra phía sau.
Mạc Thiên? Sao anh ấy là ở đây lúc này.
“Đại thiếu gia nhà họ Cố, từ khi nào lại đi làm tài xế.”
Kiều An Hạ sửng sốt, một cái vì vẻ mặt của Mạc Thiên quá đáng sợ, một cái là không ngờ người kia là đại thiếu gia nhà họ Cố.
Cố Dực lúc đầu còn kinh ngạc, lúc sau liền nở nụ cười nhẹ: “Thì ra là Mạc tổng, sao lại rảnh rỗi đến Cố thị An Sinh của tôi.”
“Tôi còn chưa nói tại sao Cố thiếu lại mang một nhân viên nhỏ đi ra ngoài?”
Cố Dực nghe vậy liền nhìn qua lại hai người: “Hai vị quan hệ là…?”
“Kiều An Hạ là người của tôi.” - Mạc Thiên nói.
Cố Dực có chút kinh ngạc, nhưng vẫn cười nhẹ: “Dù vậy Mạc tổng, anh có chút nhạy cảm, chỉ là bạn bè đồng nghiệp dùng bữa trưa.”
“Ha…” - Mạc Thiên cười lạnh một tiếng, không thèm để ý Cố Dực.
“Kiều An Hạ, tôi lại không biết cô có người bạn như Cố thiếu đây. Sớm biết trước đây cô đến tìm hắn, thì cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh hôm nay đúng không?”
Kiều An Hạ trong lòng khó chịu, nhưng vẫn giải thích: “Chỉ là anh ấy giúp tôi trong công việc, tôi mời anh ấy dùng cơm mà thôi.”
“Công việc không phải trách nhiệm của tất cả sao, giúp liền mời cơm, cô có rảnh không? Cô đã hoàn thành nhiệm vụ của cô chưa?”
Mạc Thiên càng nói càng kho nghe, Kiều An Hạ có thể nhìn ra, anh đang trách cô mấy ngày nay quá bận rộn không quan tâm đến anh.
Cô biết bản thân mình chỉ là một tình nhân, phải làm tốt nhiệm vụ của tình nhân. Nhưng không bao giờ nghĩ rằng, anh sẽ làm xấu cô trước mặt người khác.
Cảm giác bi thương dâng cao trong lòng: “Xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi không ăn nữa là được phải không?”
Cố Dực vẫn tỏ ra ôn hòa: “Mạc tổng, anh không nên nói như vậy…”
Mạc Thiên không thèm để ý: “Cố thiếu, cậu nên quản chuyện của cậu trước đi.”
Nói xong, Mạc Thiên quay người bỏ đi.
Cố Dực nhìn hai người đi về hai hướng, hắn cau mày khó coi.
Sau một hồi phỏng vấn, cuối cùng cô vượt qua mười mấy người để trúng tuyển, dù sao cô vừa có bằng cấp, vừa có ngoại hình.
Được vào công ty mà do chính mẹ mình gầy dựng, Kiều An Hạ cảm thấy rất vui.
Lúc cô đang chuẩn bị về thì được một người gọi lại, anh ta là người khi nãy đã phỏng vấn và tuyển dụng.
“Kiều tiểu thư, cô thật sự không nhận ra tôi sao?”
Kiều An Hạ ngẩn người: “Anh là?”
“Nhà hàng Hải Thành trên cao.”
Lúc này Kiều An Hạ mới sực nhớ ra, người đàn ông cô vô tình đụng phải ở toilet.
“À xin lỗi, thật ngượng ngùng, tôi vậy mà không nhận ra.”
“Kiều tiểu thư, xem như là chúng ta có duyên, có thể mời cô đi ăn một bữa tối không?”
Kiều An Hạ khẽ cười: “Xin lỗi, tối nay tôi e là không có thời gian.”
Trời đã về chiều, Kiều An Hạ phải quay về chuẩn bị bữa tối cho Mạc Thiên, với nghĩa vụ của tình nhân nên làm.
“Tôi tên là Cố Dực, về sau Kiều tiểu thư đừng quên nữa nhé.”
Kiều An Hạ cười cười gật đầu rời đi.
Buổi tối, Kiều An Hạ rất công phu chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến.
Mạc Thiên vừa về đến đã nhìn thấy cô gái nhỏ mặc một chiếc váy trễ vai, ngồi dưới ánh nến mờ ảo, đôi mắt lấp lánh.
Anh bước tới, hôn lên mái tóc cô, Mạc Thiên lên tiếng: “Có chuyện vui sao?”
“Ừm.” - Kiều An Hạ mỉm cười gật đầu: “Tôi vừa tìm được việc làm.”
“Cố thị An Sinh.” - Mạc Thiên vẫn giữ nguyên tư thế như cũ, bình tĩnh hỏi.
Kiều An Hạ vội gật đầu, trong lòng vui mừng không kiềm được: “Tôi từng làm ở Kiều thị An Sinh, lần này cũng trúng tuyển vị trí đó, tôi nhất đinh có thể tự mình làm được…”
Quả nhiên là vậy.
Mạc Thiên luôn biết tiểu hồ ly này luôn có ý niệm bỏ trốn, bây giờ nghe chính miệng Kiều An Hạ nói, trong lòng liền không vui.
Nhíu mày, Mạc Thiên lạnh lùng nói: “Không được đi.”
“Vì sao?” - Kiều An Hạ ngẩng đầu nhìn Mạc Thiên, toàn bộ vui vẻ đều đánh gãy.
“Không có vì cái gì cả, tôi nói không được đi, chính là không được đi.”
Ánh mắt thất vọng từ trong mắt Kiều An Hạ đặc biệt chói mắt, sau đó Mạc Thiên lại chầm chậm nói tiếp: “Thang Duy đã sắp xếp xong rồi, đến Mạc thị làm trợ lý của tôi, ngày mai em có thể đi làm.”
Làm trợ lý của anh ta?
Kiều An Hạ lúc này mới hiểu được lý do tại sao anh ta lại tốt bụng cho cô ra ngoài đi làm, chính là để cho cô vui vẻ mà thôi. Giống như là nuôi một sủng vật, thích trêu chọc cô mà thôi. Anh ta sẽ không bao giờ cho cô có được tụ do và tôn trọng.
Trợ lý của anh ta, chính là 24/24 đều nằm dưới mí mắt của anh ta.
Cuối cùng cũng giống như khi ở nhà họ Viên, mất đi chính mình.
“Tôi không đi Mạc thị.” - Kiều An Hạ mạnh mẽ nói.
“Ngoan nào, đừng tức giận.” - Mạc Thiên đưa tay chạm vào tóc cô, nhưng Kiều An Hạ đẩy anh ra: “Tôi không tữ giận, tôi chỉ biểu đạt quan điểm của mình thôi. Tôi muốn đi làm công việc của mình, mà không phải là trợ lý của anh.”
“Có khác nhau sao?” - Mạc Thiên nhíu mày, cô ấy muốn đi làm anh liền cho cô đi làm.
“Đương nhiên là khác nhau.” - Bởi vì quá tức giận, lồng ngực Kiều An Hạ kịch liệt phập phồng: “Tôi muốn nhận thức được giá trị của mình, thay vì luôn luôn như một con chó ở bên cạnh anh.”
Ánh mắt Mạc Thiên tối sầm lại: “Giá trị bản thân của cô chẳng phải chính là ở bên cạnh tôi, làm đúng trách nhiệm của cô sao? Sao vậy? Mới có mấy ngày liền quên sạch?”
Nghe vậy, trong lòng Kiều An Hạ trầm xuống.
Một lúc sau, cô mới cười khổ sở: “Đúng vậy, giá trị của tôi chẳng phải chỉ là con chó bên cạnh anh thôi sao? Tôi quên mất, thật xin lỗi.”
Cúi đầu cung kính trước Mạc Thiên rất bài bản, Kiều An Hạ ngồi vào bàn ăn: “Mạc tiên sinh, chúng ta ăn thôi.”
Mạc Thiên cau mày, lại là Mạc tiên sinh, chói tai.
Anh cáu kỉnh kéo cà vạt liền nói: “Tôi không ăn.”
Sau đó trực tiếp đi lên lầu.
Cửa còn chưa đóng, Mạc Thiên nghe dưới lầu tiếng khóc nức nở của Kiều An Hạ, hắn cau mày, lời nói vừa rồi vừa quá gay gắt, anh có chút hối hận.
Đây là loại cảm xúc khiến hắn chán ghét, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nó xuất hiện.
Đốt một điếu thuốc, hít hai cái, trong lòng càng thêm phiền não.
Mạc Thiên dập tàn thuốc lá rồi ra khỏi phòng đi xuống cầu thang.
Kiều An Hạ vẫn ngồi ở ghế như bất động, Mạc Thiên đi tới kéo cô ngồi dậy, cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã cúi đầu chặn môi cô lại.
Nuốt hết tiếng nức nở của cô vào trong bụng.
Có lẽ vì những lời nói của Mạc Thiên lúc này, Kiều An Hạ không phản kháng, cô chỉ đứng yên như một pho tượng.
Nhìn cô lúc này, Mạc Thiên cảm giác đau nhói trong lòng, buông lỏng cô ra, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt trên má cô, sau đó lại ôm cô vào lòng ngực.
“Tôi xin lỗi.” - Lời này nói ra theo bờ ngực vang vọng.
Kiều An Hạ nghe được lời này, trong lòng lại dâng lên ủy khuất cao hơn, gần như vô thức đánh vào lồng ngực anh mấy cái: “Xấu xa, ác ma…”
Đợi cô vùi trong ngực anh khóc một trận, một lúc sau bình tĩnh lại, Mạc Thiên thở phào nhẹ nhõm.
“Đồ ngốc.” - Mạc Thiên nói
“Anh là đồ độc ác.” - Kiều An Hạ không thua kém.
Mạc Thiên không nhịn được nhếch môi: “Nếu em còn nói như vậy, tôi sẽ không cho em đi Cố thị An Sinh nữa.”
“Không đi thì không đi.” - Kiều An Hạ tức giận nói, sau đó nhận ra cái gì đó liền cứng đờ.
“Anh nói cái gì, đi Cố thị An Sinh.”
“Không phải nói là không muốn à?”
“Muốn.” - Kiều An Hạ nhảy lên ôm lấy eo Mạc Thiên: “Mạc Thiên, tôi hứa với anh mỗi ngày sẽ về đúng giờ với anh, dù là tôi đi làm, nhưng mọi thứ đều sẽ hệt như trước kia.”
Mạc Thiên híp mắt: “Không gọi là Mạc tiên sinh nữa à?”
Kiều An Hạ vội vàng lắc đầu, đôi môi cứ thế lắc qua lắc lại trong ngực, Mạc Thiên toàn thân cứng đờ, đưa bàn tay bắt lấy mông cô nhấc lên, đi lên cầu thang hướng về phòng ngủ.
Buổi sáng hôm sau, hai người ăn sáng xong, Kiều An Hạ ngày đầu đi làm nên chú ý thời gian, mặc một thân đồ công sở xách túi ra khỏi nhà.
Mạc Thiên cau mày nói: “Này.”
Kiều An Hạ quay người lại, thấy anh đang chỉ vào môi mình.
Cô bất lực xoay người hôn lên môi anh, giây tiếp theo, bàn tay to lớn của người đàn ông trực tiếp đè cô xuống, khiến nụ hôn càng thêm sâu hơn.
Kiều An Hạ trừng mắt đẩy tên xấu xa ra, trang điểm lại một chút liền rời đi.
Kiều An Hạ học quản trị kinh doanh, lúc này liền được giao ở phái bên tiêu thụ.
Chỉ là cấp trên trực tiếp của cô chính là Cố Dực.
Một tuần rồi…
Kể từ khi cho Kiều An Hạ đi làm, vì là người mới nên đêm nào Kiều An Hạ cũng mang việc về nhà, làm đến đêm và bỏ đói coi sói hoang trong nhà.
Mạc Thiên thấy cô thích thú công việc như vậy, không đành lòng làm cô mất hứng, nhưng anh ta nhịn cũng đủ rồi.
Lương Ân đi vào phòng làm việc, nhìn Mạc Thiên sắc mặt âm trầm, không khỏi trêu chọc: “Có chuyện gì xảy ra? Bộ dáng bất mãn? Chị dâu đình công à?”
Mạc Thiên liếc hắn một cái, Lương Ân lập tức rụt cổ: “Xem như tôi chưa nói gì đi.”
“Có việc?”
“Đương nhiên là có việc.” - Lương Ân nói tiếp: “Cao Phú Quý kết án ba mươi năm rồi, còn có Viên thị xem như xong, bị thi mua, theo chỉ thị của anh, Viên Phàm mười năm.”
“Ừm.” - Mạc Thiên hít một hơi khói: “Viên thị bị ai mua?”
“Cố thị.” - Lương Ân đáp.
Lại là Cố thị, Mạc Thiên nhíu mày.
Lương Ân bật cười: “Mạc tổng xem ra rất có ý kiến với Cố thị.”
“Lăn.” - Mạc Thiên trực tiếp đuổi khách.
Buổi trưa, Mạc Thiên lên xe lái đi rời khỏi Mạc thị.
Bên này, tại Cố thị An Sinh, mới đây Cố Dực giúp Kiều An Hạ trong một dự án, nên yêu cầu cô đãi anh ta một bữa cơm.
Kiều An Hạ liền mời Cố Dực hôm nay cùng ăn trưa, trả nợ ân tình.
Cô đứng trước Cố thị An Sinh đợi Cố Dực đi lấy xe lái tới.
Mạc Thiên vừa dừng xe, đã nhìn thấy Kiều An Hạ và một nam nhân đứng gần nhau đang nói cái gì.
Sắc mặt anh biến thành hơi lạnh, đẩy cửa xuống xe.
Cố Dực đi xuống mở cửa cho Kiều An Hạ ở ghế phụ: “Kiều tiểu thư, xin mời.”
Động tác này khiến Kiều An Hạ cảm thấy không ổn, cô đang định cự tuyệt để ngồi ghế sau.
Một bàn tay to lớn đè cánh cửa lại và kéo Kiều An Hạ ra phía sau.
Mạc Thiên? Sao anh ấy là ở đây lúc này.
“Đại thiếu gia nhà họ Cố, từ khi nào lại đi làm tài xế.”
Kiều An Hạ sửng sốt, một cái vì vẻ mặt của Mạc Thiên quá đáng sợ, một cái là không ngờ người kia là đại thiếu gia nhà họ Cố.
Cố Dực lúc đầu còn kinh ngạc, lúc sau liền nở nụ cười nhẹ: “Thì ra là Mạc tổng, sao lại rảnh rỗi đến Cố thị An Sinh của tôi.”
“Tôi còn chưa nói tại sao Cố thiếu lại mang một nhân viên nhỏ đi ra ngoài?”
Cố Dực nghe vậy liền nhìn qua lại hai người: “Hai vị quan hệ là…?”
“Kiều An Hạ là người của tôi.” - Mạc Thiên nói.
Cố Dực có chút kinh ngạc, nhưng vẫn cười nhẹ: “Dù vậy Mạc tổng, anh có chút nhạy cảm, chỉ là bạn bè đồng nghiệp dùng bữa trưa.”
“Ha…” - Mạc Thiên cười lạnh một tiếng, không thèm để ý Cố Dực.
“Kiều An Hạ, tôi lại không biết cô có người bạn như Cố thiếu đây. Sớm biết trước đây cô đến tìm hắn, thì cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh hôm nay đúng không?”
Kiều An Hạ trong lòng khó chịu, nhưng vẫn giải thích: “Chỉ là anh ấy giúp tôi trong công việc, tôi mời anh ấy dùng cơm mà thôi.”
“Công việc không phải trách nhiệm của tất cả sao, giúp liền mời cơm, cô có rảnh không? Cô đã hoàn thành nhiệm vụ của cô chưa?”
Mạc Thiên càng nói càng kho nghe, Kiều An Hạ có thể nhìn ra, anh đang trách cô mấy ngày nay quá bận rộn không quan tâm đến anh.
Cô biết bản thân mình chỉ là một tình nhân, phải làm tốt nhiệm vụ của tình nhân. Nhưng không bao giờ nghĩ rằng, anh sẽ làm xấu cô trước mặt người khác.
Cảm giác bi thương dâng cao trong lòng: “Xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi không ăn nữa là được phải không?”
Cố Dực vẫn tỏ ra ôn hòa: “Mạc tổng, anh không nên nói như vậy…”
Mạc Thiên không thèm để ý: “Cố thiếu, cậu nên quản chuyện của cậu trước đi.”
Nói xong, Mạc Thiên quay người bỏ đi.
Cố Dực nhìn hai người đi về hai hướng, hắn cau mày khó coi.