Chương 18: Xe chấn (H+)
Cô ta muốn đánh trả, nhưng giây tiếp theo, sắc mặt của cô ta thay đổi, lao về phía sau của Kiều An Hạ.
“Mạc Thiên….”
Kiều An Hạ nhíu mày lại, quay về phía sau, trông thấy Mạc Thiên đã quay lại. Những lời cô nói khi nãy không biết có bị anh ấy nghe thấy không, nghĩ đến cô vô cùng xấu hổ.
Nhìn thấy cô ta như bổ nhào lao vào lòng ngực của Mạc Thiên, anh vôi né người sang một bên, nhảy ra tránh người, cô ta vồ hụt, ôm toàn thân vào bờ tường phía sau.
Kiều An Hạ suýt chút nữa không nhịn được cười.
“Mạc Thiên.” - Cô ta lại kêu tên anh.
Mạc Thiên lúc này nhíu mày lại: “Ninh Tư Tình, theo quy tắc, cô nên gọi tôi một tiếng nhị ca, sau này đừng để tôi nghe cô tùy tiện gọi tên tôi.”
Nhị ca? Mạc Thiên còn có một em gái sao?
“Em không muốn làm em gái của anh, hơn nữa em cũng không phải con ruột của chú của anh.”
“Im miệng.” - Mạc Thiên mắng một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Kiều An Hạ: “Em không sao chứ?”
Mạc Thiên nhìn thấy dấu ngón tay trên gương mặt Kiều An Hạ, sắc mặt tối sầm lại.
“Là cô đánh?”
Ninh Tư Tình kinh sợ, cô ta ỷ lại được Mạc gia sủng ái, biết Mạc Thiên sẽ không làm gì mình nên mới hành động liều lĩnh.
“Là em đánh thì sao, cô ta tiểu tam không biết xấu hổ, đáng đánh.”
Sắc mặt Mạc Thiên càng thêm khó coi: “Nói xin lỗi.”
“Em không xin lỗi.” - Ninh Tư Tình đầy ủy khuất: “Mạc Thiên, anh thay đổi, anh lúc trước không phải như vậy.
Ninh Tử Tình đã yêu Mạc Thiên ngay từ cái nhìn đầu tiên kể từ khi anh trở về Mạc gia mấy năm trước, cha mẹ nuôi đều đồng ý, còn cách Mạc Thiên đối với cô… cũng là khác những cô gái khác.
Ánh mắt Mạc Thiên băng lãnh: “Trước kia tôi như thế nào?”
“Trước kia là anh thích em, nếu không phải thì tại sao anh lại đối phó với hai cô gái cố ý tiếp cận anh mà chưa từng làm gì em.”
Thì ra là chuyện này…
Giọng nói Mạc Thiên đầy tức giận: “Tôi không đối phó với cô vì cô là con gái nuôi của chú tôi, cũng là người của Mạc gia, nhưng mà bây giờ xem ra tôi đối với cô quá nhân từ.”
Mạc Thiên đưa tay vuốt ve gò má của Kiều An Hạ: “Cái tay nào đánh.”
Kiều An Hạ đột nhiên nhớ tới lời Kiều An Hiên nói, người nào đó đạp phải con chó liên bị đánh gãy chân, cô có chút hoảng: “Tôi cũng đánh lại cô ta rồi.”
“Không cần cô nói giúp.” - Ninh Từ Tình không chút cảm kích, đầy kiêu ngạo.
Kiều An Hạ thấy vậy cũng tiếp tục im lặng.
Mạc Thiên híp mắt: “Tay nào.”
Ninh Tư Tình giơ tay lên: “Tay này thì sao?”
“Kỳ Phong.”
Nghe tiếng hét của Mạc Thiên, một người đàn ông từ trong bóng tối bay ra như một con gió.
Đúng là người giống như tên, Kiều An Hạ kinh ngạc, cô thật sự không biết bên cạnh Mạc Thiên lại có vệ sĩ bao quanh.
“Động thủ.” - Mạc Thiên ra lệnh.
Ninh Tư Tình gắt gao trừng mắt Kiều An Hạ: “Mạc Thiên, anh thật sự vì nữ nhân này mà đối với em như vậy?”
“Chính là do cô gieo gió gặp bão.”.
“Được, tôi tự động thủ.” - Ninh Tư Tình nói xong liền giơ tay tát vào mặt mình một cái thật mạnh.
Mạc Thiên không lên tiếng, cô ta lại tiếp tục đánh một cái nữa, liên tiếp mười mấy cái, Ninh Tư Tình khóc ngất.
Kiều An Hạ nắm tay Mạc Thiên nói: “Mạc Thiên, về nhà thôi, tôi mệt rồi.”
Hai chữ về nhà thật êm tai, Mạc Thiên gật đầu: “Được.”
Hai người lên xe, Kỳ Phong lại biến mất trong bóng tối.
Trên đường về, Kiều An Hạ thấp giọng nói: “Thật ra anh không nên vì tôi mà đối xử với Ninh Từ Tình như vậy.”
“Cảm thấy thương hại cô ta?” - Mạc Thiên hỏi.
“Không phải, chỉ là chúng ta sớm muộn cũng sẽ tách ra, bọn họ là gia đình của anh.”
Mạc Thiên nhếch môi: “Bây giờ lại nói tách ra? Em lúc nãy nói câu dẫn tôi, chẳng phải rất là lợi hại sao?”
Kiều An Hạ đỏ mặt, hẳn là anh ta đã nghe được.
“À…ừm… lúc đó tình huống bức bách nên tôi…tôi mới nói như vậy.”
“À.” - Mạc Thiên gật đầu một cái: “Nhưng tôi thật sự bị em quyến rũ thì phải làm thế nào?”
Kiều An Hạ xấu hổ đến đỏ cả mặt: “Tôi…tôi sẽ nấu cơm cho anh ăn nhé.”
“Tôi chỉ muốn ăn của em thôi.”
Kiều An Hạ thở mạnh: “Vô sỉ.”
Ai không biết liền nghĩ anh ta là một mặt tổng tài băng lãnh, thật ra anh ta chính là vô sỉ.
“Tôi sẽ cho em biết tôi còn có thể vô sỉ hơn.”
Mạc Thiên rẽ tay lái, chạy lên một vùng vắng ven biển, trời tối đen không có đèn đường.
“Mạc Thiên, chúng ta đi đâu vậy?” - Kiều An Hạ ngây thơ hỏi.
Đến dưới một bóng cây, hai bên vắng vẻ, chỉ nghe tiếng côn trùng kêu, Mạc Thiên tháo dây an toàn, chồm người qua cô ngậm lấy đôi môi Kiều An Hạ, bàn tay thò xuống sau ghế, bấm nút một cái, chiếc ghế tự động ngã ra phía sau, Mạc Thiên thuận thế leo lên đè ép Kiều An Hạ phía dưới. Chiếc xe bên ngoài hạng phổ thông, bên trong đã bị Mạc Thiên đổi hết tất cả nội thất đều là hàng cao cấp nhất.
“Tiểu hồ ly, chúng ta thử xe mới. Hửm?
“Mạc Thiên… ở đây không được đâu…”
Kiều An Hạ muốn phản kháng, Mạc Thiên nhếch môi, kéo chiếc cà vạt ra trói hai tay cô lại.
Bàn tay to lớn từ từ cởi chiếc áo sơ mi công sở của cô, bờ ngực che đậy bởi chiếc bra, chẳng mấy chốc chiếc bra cũng bị kéo lên cao.
Bàn tay to lớn phủ lên bộ ngực mềm mại của cô không ngừng nhào nặn, anh cúi đầu cắn mút đỉnh hồng mê người, sau đó lại liếm láp hai bên đều đặn.
Hơi thở nóng ấm phả lên ngực cô, hôn đến mức cả người Kiều An Hạ run rẩy mềm nhũng..
Bờ ngực trọn bị Mạc Thiên ăn đến mẫn cảm, hai đỉnh hồng sưng lên đỏ ửng, dựng cứng.
Trên xe khá chật, không có tư thế dạo đầu quá nhiều, Mạc Thiên nhanh chóng cởi thắt lưng, kéo váy công sở lên cao, nhìn thấy tất quần màu đen đã ướt một mảng, nhếch môi xé rách, hẩy hông về phía trước.
Mặc dù bên ngoài tối đen, không có người qua lại, nhưng Kiều An Hạ lại vô cùng thẹn thùng, cơ thể cũng bị kích thích nhạy cảm lạ thường.
Hai chân bị Mạc Thiên nâng cao, gậy sắt căng cứng cạ tới cạ lui trêu chọc cánh hoa đến mức mật ngọt nhầy nhụa ngập tràn hạ thể, bỗng nhiên dập một cái thật mạnh đẩy vào bên trong.
Gậy sắt vừa to lớn và nóng hổi không chút lưu tình lao thẳng đến tận nơi sâu nhất, Kiều An Hạ cảm giác cơn khoái cảm lên tận não, nhưng vì ngượng ngùng bên ngoài, nên cắn răng không để phát ra tiếng rên rỉ.
“Bảo bối, rên lên cho tôi.” - Mạc Thiên bóp mạnh đỉnh hổng, bên dưới ngày càng mạnh mẽ..
Kiều An Hạ liên tục lắc đầu, cắn môi không nghe lời.
“A… xem em còn bướng được bao lâu.”
Mạc Thiên bắt lấy một chân cô kéo lên cánh tay, đem hai chân cô banh càng rộng ra hai bên, eo mông vận sức, gậy sắt hung hăn va chạm đến tận tử cung.
Không gian quá chật hẹp, cô không tài nào tránh né được, chỉ có thể đón nhận gậy sắt căng cứng kia tùy ý khuây động khắp hang động, hạ thể giao nhau không chút khe hở, hang đông bọc chặt, kẹp gắt gao gậy th*t cứng như sắt, ngậm lấy thân gậy to lớn cực đại không ngừng ngậm mút.
Mật ngọt từ hang động bắn ra không ngừng, tung tóe khắp nơi theo từng đợt rút ra c.ắm vào, khiến hạ thể hai người ướt sũng, từng tiếng dập đều phát ra tiếng nước nhầy nhụa vang dội, cả không gian tràn ngập hơi thở và mùi vị d.âm mĩ.
“A….ư…ưm… sâu quá… Mạc Thiên, nhẹ một chút…” - động tác ngày một kịch liệt, Kiều An Hạ dần dần không chịu nổi, cuối cùng cũng nỉ non van xin anh chậm lại.
Thanh âm rên rỉ, mềm mại thỏ thẻ bên tai lại không khiến người bên trên nhẹ nhàng chút nào, ngược lại anh càng bóp mạnh eo cô, va chạm càng mãnh liệt hơn.
“Tiểu hồ ly, vội quá không mang theo áo mưa… tôi bắn vào nhé…”
Kiều An Hạ mở to mắt, lắc đầu: “Đừng cho vào trong… đừng…”
Mạc Thiên nhíu mày, thật là cô gái ngốc.
Bên trong xe, hơi thở dốc kèm theo tiếng rên rỉ vang lên trong không gian hẹp. Hai cơ thể dính lấy nhau, mồ hôi chảy ra đầm đìa, không biết qua bao lâu, Kiều An Hạ run rẩy lên đỉnh lần hai, hang động lần nữa bắn ra mật ngọt ướt đẫm ghế ngồi.
Mạc Thiên dập ngày càng mạnh bạo, gần như thỏa mãn gầm một cái, rút gậy sắc bóng nhoáng ra khỏi cửa hang, đầu rùa không tự chủ bắn tung tóa chất nhày màu đục khắp ngực Kiều An Hạ..
Mạc Thiên thở dốc cúi đầu cắn vành tai của cô, hai tay cởi trói cho cô: “Tiểu hồ ly, ăn em thật sướng…”
Kiều An Hạ lúc này mới biết được, anh ấy nói vô sỉ hơn là như thế nào.
Biệt thự lớn nhà họ Mạc…
Ninh Tư Tình mang gương mặt sưng tấy đi về nhà.
Ba mẹ nuôi của cô ta liền mang chuyện này nói với Mạc lão gia.
“Bác cả, cô ta là một con hồ ly tinh, ỷ mình sinh ra xinh đẹp, đến câu dẫn nhị ca.”
Mạc lão gia nhíu mày: “Được rồi, con lên lầu nghỉ ngơi sớm đi, chuyện này ta sẽ không để con thiệt thòi.”
Mạc lão gia đi về phòng, gọi điện cho thân tính cho người điều tra về phụ nữ bên cạnh Mạc Thiên.
“Mạc Thiên….”
Kiều An Hạ nhíu mày lại, quay về phía sau, trông thấy Mạc Thiên đã quay lại. Những lời cô nói khi nãy không biết có bị anh ấy nghe thấy không, nghĩ đến cô vô cùng xấu hổ.
Nhìn thấy cô ta như bổ nhào lao vào lòng ngực của Mạc Thiên, anh vôi né người sang một bên, nhảy ra tránh người, cô ta vồ hụt, ôm toàn thân vào bờ tường phía sau.
Kiều An Hạ suýt chút nữa không nhịn được cười.
“Mạc Thiên.” - Cô ta lại kêu tên anh.
Mạc Thiên lúc này nhíu mày lại: “Ninh Tư Tình, theo quy tắc, cô nên gọi tôi một tiếng nhị ca, sau này đừng để tôi nghe cô tùy tiện gọi tên tôi.”
Nhị ca? Mạc Thiên còn có một em gái sao?
“Em không muốn làm em gái của anh, hơn nữa em cũng không phải con ruột của chú của anh.”
“Im miệng.” - Mạc Thiên mắng một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Kiều An Hạ: “Em không sao chứ?”
Mạc Thiên nhìn thấy dấu ngón tay trên gương mặt Kiều An Hạ, sắc mặt tối sầm lại.
“Là cô đánh?”
Ninh Tư Tình kinh sợ, cô ta ỷ lại được Mạc gia sủng ái, biết Mạc Thiên sẽ không làm gì mình nên mới hành động liều lĩnh.
“Là em đánh thì sao, cô ta tiểu tam không biết xấu hổ, đáng đánh.”
Sắc mặt Mạc Thiên càng thêm khó coi: “Nói xin lỗi.”
“Em không xin lỗi.” - Ninh Tư Tình đầy ủy khuất: “Mạc Thiên, anh thay đổi, anh lúc trước không phải như vậy.
Ninh Tử Tình đã yêu Mạc Thiên ngay từ cái nhìn đầu tiên kể từ khi anh trở về Mạc gia mấy năm trước, cha mẹ nuôi đều đồng ý, còn cách Mạc Thiên đối với cô… cũng là khác những cô gái khác.
Ánh mắt Mạc Thiên băng lãnh: “Trước kia tôi như thế nào?”
“Trước kia là anh thích em, nếu không phải thì tại sao anh lại đối phó với hai cô gái cố ý tiếp cận anh mà chưa từng làm gì em.”
Thì ra là chuyện này…
Giọng nói Mạc Thiên đầy tức giận: “Tôi không đối phó với cô vì cô là con gái nuôi của chú tôi, cũng là người của Mạc gia, nhưng mà bây giờ xem ra tôi đối với cô quá nhân từ.”
Mạc Thiên đưa tay vuốt ve gò má của Kiều An Hạ: “Cái tay nào đánh.”
Kiều An Hạ đột nhiên nhớ tới lời Kiều An Hiên nói, người nào đó đạp phải con chó liên bị đánh gãy chân, cô có chút hoảng: “Tôi cũng đánh lại cô ta rồi.”
“Không cần cô nói giúp.” - Ninh Từ Tình không chút cảm kích, đầy kiêu ngạo.
Kiều An Hạ thấy vậy cũng tiếp tục im lặng.
Mạc Thiên híp mắt: “Tay nào.”
Ninh Tư Tình giơ tay lên: “Tay này thì sao?”
“Kỳ Phong.”
Nghe tiếng hét của Mạc Thiên, một người đàn ông từ trong bóng tối bay ra như một con gió.
Đúng là người giống như tên, Kiều An Hạ kinh ngạc, cô thật sự không biết bên cạnh Mạc Thiên lại có vệ sĩ bao quanh.
“Động thủ.” - Mạc Thiên ra lệnh.
Ninh Tư Tình gắt gao trừng mắt Kiều An Hạ: “Mạc Thiên, anh thật sự vì nữ nhân này mà đối với em như vậy?”
“Chính là do cô gieo gió gặp bão.”.
“Được, tôi tự động thủ.” - Ninh Tư Tình nói xong liền giơ tay tát vào mặt mình một cái thật mạnh.
Mạc Thiên không lên tiếng, cô ta lại tiếp tục đánh một cái nữa, liên tiếp mười mấy cái, Ninh Tư Tình khóc ngất.
Kiều An Hạ nắm tay Mạc Thiên nói: “Mạc Thiên, về nhà thôi, tôi mệt rồi.”
Hai chữ về nhà thật êm tai, Mạc Thiên gật đầu: “Được.”
Hai người lên xe, Kỳ Phong lại biến mất trong bóng tối.
Trên đường về, Kiều An Hạ thấp giọng nói: “Thật ra anh không nên vì tôi mà đối xử với Ninh Từ Tình như vậy.”
“Cảm thấy thương hại cô ta?” - Mạc Thiên hỏi.
“Không phải, chỉ là chúng ta sớm muộn cũng sẽ tách ra, bọn họ là gia đình của anh.”
Mạc Thiên nhếch môi: “Bây giờ lại nói tách ra? Em lúc nãy nói câu dẫn tôi, chẳng phải rất là lợi hại sao?”
Kiều An Hạ đỏ mặt, hẳn là anh ta đã nghe được.
“À…ừm… lúc đó tình huống bức bách nên tôi…tôi mới nói như vậy.”
“À.” - Mạc Thiên gật đầu một cái: “Nhưng tôi thật sự bị em quyến rũ thì phải làm thế nào?”
Kiều An Hạ xấu hổ đến đỏ cả mặt: “Tôi…tôi sẽ nấu cơm cho anh ăn nhé.”
“Tôi chỉ muốn ăn của em thôi.”
Kiều An Hạ thở mạnh: “Vô sỉ.”
Ai không biết liền nghĩ anh ta là một mặt tổng tài băng lãnh, thật ra anh ta chính là vô sỉ.
“Tôi sẽ cho em biết tôi còn có thể vô sỉ hơn.”
Mạc Thiên rẽ tay lái, chạy lên một vùng vắng ven biển, trời tối đen không có đèn đường.
“Mạc Thiên, chúng ta đi đâu vậy?” - Kiều An Hạ ngây thơ hỏi.
Đến dưới một bóng cây, hai bên vắng vẻ, chỉ nghe tiếng côn trùng kêu, Mạc Thiên tháo dây an toàn, chồm người qua cô ngậm lấy đôi môi Kiều An Hạ, bàn tay thò xuống sau ghế, bấm nút một cái, chiếc ghế tự động ngã ra phía sau, Mạc Thiên thuận thế leo lên đè ép Kiều An Hạ phía dưới. Chiếc xe bên ngoài hạng phổ thông, bên trong đã bị Mạc Thiên đổi hết tất cả nội thất đều là hàng cao cấp nhất.
“Tiểu hồ ly, chúng ta thử xe mới. Hửm?
“Mạc Thiên… ở đây không được đâu…”
Kiều An Hạ muốn phản kháng, Mạc Thiên nhếch môi, kéo chiếc cà vạt ra trói hai tay cô lại.
Bàn tay to lớn từ từ cởi chiếc áo sơ mi công sở của cô, bờ ngực che đậy bởi chiếc bra, chẳng mấy chốc chiếc bra cũng bị kéo lên cao.
Bàn tay to lớn phủ lên bộ ngực mềm mại của cô không ngừng nhào nặn, anh cúi đầu cắn mút đỉnh hồng mê người, sau đó lại liếm láp hai bên đều đặn.
Hơi thở nóng ấm phả lên ngực cô, hôn đến mức cả người Kiều An Hạ run rẩy mềm nhũng..
Bờ ngực trọn bị Mạc Thiên ăn đến mẫn cảm, hai đỉnh hồng sưng lên đỏ ửng, dựng cứng.
Trên xe khá chật, không có tư thế dạo đầu quá nhiều, Mạc Thiên nhanh chóng cởi thắt lưng, kéo váy công sở lên cao, nhìn thấy tất quần màu đen đã ướt một mảng, nhếch môi xé rách, hẩy hông về phía trước.
Mặc dù bên ngoài tối đen, không có người qua lại, nhưng Kiều An Hạ lại vô cùng thẹn thùng, cơ thể cũng bị kích thích nhạy cảm lạ thường.
Hai chân bị Mạc Thiên nâng cao, gậy sắt căng cứng cạ tới cạ lui trêu chọc cánh hoa đến mức mật ngọt nhầy nhụa ngập tràn hạ thể, bỗng nhiên dập một cái thật mạnh đẩy vào bên trong.
Gậy sắt vừa to lớn và nóng hổi không chút lưu tình lao thẳng đến tận nơi sâu nhất, Kiều An Hạ cảm giác cơn khoái cảm lên tận não, nhưng vì ngượng ngùng bên ngoài, nên cắn răng không để phát ra tiếng rên rỉ.
“Bảo bối, rên lên cho tôi.” - Mạc Thiên bóp mạnh đỉnh hổng, bên dưới ngày càng mạnh mẽ..
Kiều An Hạ liên tục lắc đầu, cắn môi không nghe lời.
“A… xem em còn bướng được bao lâu.”
Mạc Thiên bắt lấy một chân cô kéo lên cánh tay, đem hai chân cô banh càng rộng ra hai bên, eo mông vận sức, gậy sắt hung hăn va chạm đến tận tử cung.
Không gian quá chật hẹp, cô không tài nào tránh né được, chỉ có thể đón nhận gậy sắt căng cứng kia tùy ý khuây động khắp hang động, hạ thể giao nhau không chút khe hở, hang đông bọc chặt, kẹp gắt gao gậy th*t cứng như sắt, ngậm lấy thân gậy to lớn cực đại không ngừng ngậm mút.
Mật ngọt từ hang động bắn ra không ngừng, tung tóe khắp nơi theo từng đợt rút ra c.ắm vào, khiến hạ thể hai người ướt sũng, từng tiếng dập đều phát ra tiếng nước nhầy nhụa vang dội, cả không gian tràn ngập hơi thở và mùi vị d.âm mĩ.
“A….ư…ưm… sâu quá… Mạc Thiên, nhẹ một chút…” - động tác ngày một kịch liệt, Kiều An Hạ dần dần không chịu nổi, cuối cùng cũng nỉ non van xin anh chậm lại.
Thanh âm rên rỉ, mềm mại thỏ thẻ bên tai lại không khiến người bên trên nhẹ nhàng chút nào, ngược lại anh càng bóp mạnh eo cô, va chạm càng mãnh liệt hơn.
“Tiểu hồ ly, vội quá không mang theo áo mưa… tôi bắn vào nhé…”
Kiều An Hạ mở to mắt, lắc đầu: “Đừng cho vào trong… đừng…”
Mạc Thiên nhíu mày, thật là cô gái ngốc.
Bên trong xe, hơi thở dốc kèm theo tiếng rên rỉ vang lên trong không gian hẹp. Hai cơ thể dính lấy nhau, mồ hôi chảy ra đầm đìa, không biết qua bao lâu, Kiều An Hạ run rẩy lên đỉnh lần hai, hang động lần nữa bắn ra mật ngọt ướt đẫm ghế ngồi.
Mạc Thiên dập ngày càng mạnh bạo, gần như thỏa mãn gầm một cái, rút gậy sắc bóng nhoáng ra khỏi cửa hang, đầu rùa không tự chủ bắn tung tóa chất nhày màu đục khắp ngực Kiều An Hạ..
Mạc Thiên thở dốc cúi đầu cắn vành tai của cô, hai tay cởi trói cho cô: “Tiểu hồ ly, ăn em thật sướng…”
Kiều An Hạ lúc này mới biết được, anh ấy nói vô sỉ hơn là như thế nào.
Biệt thự lớn nhà họ Mạc…
Ninh Tư Tình mang gương mặt sưng tấy đi về nhà.
Ba mẹ nuôi của cô ta liền mang chuyện này nói với Mạc lão gia.
“Bác cả, cô ta là một con hồ ly tinh, ỷ mình sinh ra xinh đẹp, đến câu dẫn nhị ca.”
Mạc lão gia nhíu mày: “Được rồi, con lên lầu nghỉ ngơi sớm đi, chuyện này ta sẽ không để con thiệt thòi.”
Mạc lão gia đi về phòng, gọi điện cho thân tính cho người điều tra về phụ nữ bên cạnh Mạc Thiên.