Chương 29: Thưởng Một Nụ Hôn
Mạc Thiên ra ngoài, Thang Duy đã mở cửa xe đợi anh.
“Mạc tổng, bên phía cảnh sát kết luận tài xế mệt mỏi nên lạc tay lái. Vụ án đã khép lại.”
Mạc Thiên híp mắt lại, hừ lạnh: “Vậy còn kết quả của chúng ta.”
“Tài xế xe tải là một tên mê đánh bạc thua nợ không thiếu… và còn có liên quan đến Tần Du.”
“Tần Du?” - Mạc Thiên hừ lạnh một tiếng: “Đi thôi.”
“Đi đâu?” - Thang Duy hỏi.
“Tìm Tần Du.”
Câu lạc bộ đêm trong phòng riêng.
Tần Du ngồi bên cạnh một cô gái quyến rũ bồi rượu, Tần Du uống rượu vui vẻ đưa tay bốp vào phần mông nở nang, gây ra cô gái rên lện the thé.
Cửa bị bên ngoài đẩy vào, Tần Du khựng lại, nheo mắt nhìn về phía cửa.
Nhìn thấy người bước vào là Mạc Thiên, hắn lập tức cười lớn.
“Mạc tổng, thật là khó để đợi đươc cậu.”
Mạc Thiên cười nhạt một tiếng: “Nhìn bộ dạng này, ông biết tôi tới.”
“Người của cậu một mực vụng trômk dò xét tôi. Nếu tôi còn không biết, chẳng lẽ là bị người của cậu làm thịt khi nào không biết.”
Gương mặt của Tần Du rất béo, khi cười mang đến cho đối phương cảm giác thân thiện, đặc biệt là hiện tại rõ ràng đang nói giọng điệu uy hiếp, lại nghe như đang nói đùa.
Thang Duy khẽ cau mày, trên mặt hiện lên một tia nghi ngờ.
Bọn họ đã rất cẩn thận, không ngờ lại bị phát hiện.
Mạc Thiên không nói gì, bình tĩnh đến ghế ngồi xuống.
“Nếu biết tôi cho người tra ông, ông cũng tự biết tại sao tôi tra ông.”
“Biết, người phụ nữ của cậu bị tông xe, là do người của tôi gây ra. Haha, yên tâm, tôi đã có manh mối. Nếu cậu muốn, ta có thể tùy ý đưa cho cậu.”
“Điều kiện.” - Mạc Thiên nói.
Tần Du lại bật cười lớn.
“Mạc tổng đúng là luôn đi đúng hướng, nhưng lần này chúng ta tạm thời không muốn thương lượng bấy kỳ điều kiện nào. Từ khi cậu ở nước M quay về, đã bao lâu rồi chúng ta không làm việc cùng nhau? Cậu bây giờ lúc nào cũng né tránh tôi, tôi có chút không hài lòng. Nếu lần này không phải vì cô gái kia, chắc là cậu sẽ không định đến tìm tôi. Như thế nào, lạnh lùng vô tình như cậu cũng bị dạng nữ nhân này mê hoặc?”
Giọng điệu của Tần Du như là một người bạn đang ôn lại chuyện xưa, nhưng trong lời nói đầy sự thăm dò.
Mạc Thiên nhếch môi cười: “Tần tổng cũng có nữ nhân bên cạnh, chắc là cũng hiểu được niềm vui thú đi. Qua thời hạn sử dụng thì cũng không còn là gì cả.”
“Phải không?” - Tần Du đột nhiên hưng phấn: “Trước kia câu chưa bao giờ gần gũi phụ nữ, ta tưởng người phụ nữ này rất quan trọng với cậu? Nếu đã không quan trọng thì tối nay chúng ta cùng chơi đi. Cô gái của tôi, cho cậu nếm thử một chút.”
Nói xong, hắn đưa tay ra, đẩy cô gái trong tay về phía Mạc Thiên.
Thang Duy khẽ động muốn ra tay, nhưng bị ánh mắt của Mạc Thiên cản lại.
Thang Duy nhíu mày, cẩn thận lẳng lặng rời đi.
Cô gái kia rất chuyên nghiệp liền ngồi trong lòng Mạc Thiên, một mùi nước hoa nồng nặc lập tức lọt vào hơi thở của Mạc Thiên, anh khẽ nhíu mày, chợt nhớ đến Kiều An Hạ dường như chưa từng dùng nước hoa.
“Sao vậy, Mạc tổng không thích?” - Tần Du hỏi.
Mạc Thiên cười nhạt: “Sao lại không thích.” - Anh đưa tay ôm cô gái vào lòng, cười nói: “Tần tổng càng ngày càng có lộc ăn.”
“Ha Ha chỉ cần cậu thích là được.”
Bên ngoài, Thang Duy đẩy cửa đi vào, có vẻ vội vàng: “Mạc tổng, trong nhà có việc gấp, cần anh lập tức trở về xử lý.”
Tần Du lập tức không vui: “Đừng mất hứng như vậy chứ.”
“Sao có thể.” - Mạc Thiên mỉm cười liếc nhìn cô gái trong lòng: “Tôi sẽ không lãng phí lòng tốt của Tần tổng.”
Tần Du hài lòng gật đầu: “Được, không hổ là Mạc Thiên, lần sau có rảnh cùng nhau ra ngoài uống trà, mang cô gái này đi đi.”
Mạc Thiên mang theo cô gái kia đi ra ngoài, cửa vừa đóng lại, Mạc Thiên không khỏi cau mày…
Thang Duy vội vàng đưa tay ra: “Mạc tổng.”
Mạc Thiên lắc đầu với anh, vẫn để cô gái bám lấy cánh tay của mình, ba người cùng nhau xuống lầu, lên xe.
Sau khi xe rời đi, một người trong đó quay lại và báo cáo tới Tần Du: “Mạc Thiên thật sự mang cô gái đó đi.”
Tần Du nhíu mày: “Xem ra ta suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Chiếc xe lao về phía trước, người phụ nữ trong xe vẫn đang áp sát Mạc Thiên, Tần Du vừa già vừa xấu, làm sao so sánh với người này?
“Mạc tổng, chúng ta đi nơi nào chơi đây?” - Giọng nói mềm mại quyến rũ chảy cả nước.
Mạc Thiên khóe môi cong lên, tà ác nhếch môi: “Chúng ta chơi trò gì đó thú vị một chút.”
Mạc Thiên rút một mảnh vải từ phía sau xe, đưa cho cô ta: “Hãy bịt mắt lại đi.”
Cô ta đột nhiên hưng phấn: “Mạc tổng, thật biết chơi nha.”
Mạc Thiên không nói gì, người phụ nữ này đã che mắt lại, Mạc Thiên lên tiếng: “Dừng xe.”
Anh đưa mắt nhìn Thang Duy, hắn lập tức đưa người phụ nữ rời khỏi xe.
Trên xe chỉ còn lại Mạc Thiên, anh khàn giọng: “Đến bệnh viện.”
Kiều An Hạ đàn nằm trong phòng bệnh, cửa đột nhiên đẩy ra, Mạc Thiên loạng choạng bước vào.
Dì Trương vội chạy tới: “Mạc thiếu, có chuyện gì vậy?”
Kiều An Hạ nhìn những vết ban đỏ trên mặt Mạc Thiên liền vội nói: “Đừng chạm vào anh ấy.”
Kiều An Hạ từ trên giường bò dậy, đỡ lấy anh: “Tại sao anh lại bị như vậy?”
Dì Trương sợ hết hồn: “Kiều tiểu thư, cô không thể ngồi dậy đâu, vết thương của cô còn chưa lành.”
“Đừng lo, dì mau lấy một thau nước ấm và khăn đến đây.”
Dì Trương nhanh chóng rời đi, Kiều An Hạ đỡ Mạc Thiên nằm lên sô pha, lần này Mạc Thiên có vẻ nghiêm trọng hơn hai lần trước. Dù là anh ấy chưa hôn mê, nhưng dường như cơ bản đã không còn nhận ra xung quanh.
Kiều An Hạ muốn cởi cúc áo cho anh, nhưng bị bàn tay Mạc Thiên phảng kháng, một mực dùng sức giữ áo lại.
Kiều An Hạ lo lắng đến mức phải thì thầm vào tai anh: “Mạc Thiên, tôi là Kiều An Hạ…”
“Kiều An Hạ.” - Mạc Thiên mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thoáng qua, dường như thở ra một hơi, cuối cùng cũng ngất đi.
Kiều An Hạ vẫn như cũ, dùng khăn ấm lau người cho Mạc Thiên, xoa bóp cho anh, tình trạng của anh đã khá hơn nhiều, Kiều An Hạ thở phào nhẹ nhõm.
Kiều An Hạ vốn là sức khỏe không tốt, vừa rồi vì quá lo lắng nên dùng quá sức, cô gần như ngã xuống.
Dì Trương đỡ lấy Kiều An Hạ lên giường bệnh, liếc nhìn Mạc Thiên hô hấp đều đặn: “Kiều tiểu thư, cô yên tâm nghĩ ngơi, tôi ở đây chăm sóc hai người.”
Kiều An Hạ gật đầu một cái, dường như không yên lòng, lại mở mắt nói: “Tuyệt đối không nên chạm vào anh ấy.”
Nói xong, Kiều An Hạ cũng rất mệt mỏi nhắm mắt lại.
Ngủ một giấc sâu khi tỉnh lại là đến sáng ngày mai, Kiều An Hạ mở mắt liền cảm thấy nặng ở bụng, liền thấy một bàn tay ôm lấy mình.
Kiều An Hạ sợ hết hồn, muốn nhảy lên.
Người phía sau ôm cô xuống nói: “Ngủ tiếp đi.”
Nghe giọng nói của Mạc Thiên, Kiều An Hạ mới thở phào nhẹ nhõm: “Sao anh lại nằm ở đây?”
“Trên sô pha không có mùi của em, ngủ không ngon.” - Giọng nói trầm ấm, giống như trẻ con làm nũng.
Trong lòng Kiều An Ha cảm giác mềm nhũn, nghĩ đến vết mẩn đỏ trên người anh đêm qua, cô quay lại kéo áo của anh lên.
Những vết đỏ đã tan biến, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Mạc Thiên nắm chặt cổ tay cô, chạm vào chóp mũi của cô: “Nếu em làm như vậy, tôi khó lòng kiềm chế…”
Kiều An Hạ đỏ mặt: “Tôi còn chưa hỏi anh, đêm qua vì sao lại nổi mẩn đỏ, anh động vào nữ nhân sao?”
Lần đầu tiên cô gái nhỏ giương nanh múa vuốt trước mặt anh, giống như một con hổ nhỏ, Mạc Thiên không khỏi cong khóe môi lên: “Ghen?”
“Ai ghen? Tôi mới không thèm để ý đến anh, không tin anh hỏi dì Trương đi, đêm qua thiếu chút nữa tôi đã ném anh ra ngoài.”
“Tàn nhẫn như vậy?” - Nụ cười Mạc Thiên đậm hơn: “Nếu ném tôi ra ngoài, sao tôi có thể lành lặn như vậy?”
“Sao tôi biết được, có lẽ là anh không dị ứng với cô gái khác.”
“Còn nói không ghen?” - Mạc Thiên đưa tay nhéo chóp mũi của cô: “Phòng bệnh này đầy mùi giấm chua rồi.”
Kiẻu An Hạ bĩu môi: “Không thèm quan tâm đến anh.”
Một lúc sau, Mạc Thiên mới nói: “Em thật sự không để ý đến tôi sao, vậy tôi đi đây.”
Nói xong, anh liền đứng dậy.
Một bàn tay nhỏ nhắn kéo lấy tay Mạc Thiên: “Muốn ôm.”
Mạc Thiên mỉm cười, lại nằm xuống ôm cô vào lòng, hai người đang dựa vào nhau thì Lương Ân mở cửa bước vào.
Nhing thấy một màn này, liền che mắt lại: “Tôi cái gì cũng không thấy.”
Kiều An Hạ xấu hổ muốn trốn dưới chăn, Mạc Thiên thì rất bình tĩnh ngồi dậy.
“Cậu tốt nhất là có việc gấp.”
Lương Ân không khỏi lạnh sống lưng: “Kết án có tính không?”
Mạc Thiên cau mày lại: “Cậu xác định đã điều tra rõ ràng?”
Lương Ân kinh ngạc: “Anh có manh mối gì sao?”
Kiều An Hạ nghe vậy, tò mò nhìn hai người: “Hai người đang nói về vụ tai nạn xe cộ sao?”
“Ừm.” - Mạc Thiên hừ nhẹ, đưa tay đè cô xuống: “Em nghỉ ngơi thật tốt, toil ra ngoài một lúc sẽ quay lại.”
Ra tới bên ngoài, Mạc Thiên nhếch môi nhìn Lương Ân nói: “Tôi cho cậu xem một thứ.”
Sáng nay người của Tần Du đã mang tới manh mối, anh còn chưa kịp nhìn liên trực tiếp đưa cho Lương Ân.
Hắn nhận lấy, mở ra, ba giây sau sắc mặt trầm trọng: “Đây là dàn xếp, tài xế đã bị mua chuộc?”
Toàn đội cảnh sát không tìm ra dấu vết, điều này cho thấy thế lực đằng sau nó mạnh ra sao.
“Đêm qua anh làm điều đó là để lấy thứ này…”
“Vấn đề không phải chỗ đó.” - Mạc Thiên ngắt lời hắn: “Vấn đề người mua chuộc là Ninh Tư Tình.”
Lương Ân nhíu mày: “Lại là nhị thúc của anh, anh định làm thế nào?”
Mạc Thiên cười lạnh: “Tôi cái gì cũng không biết cả, cậu muốn hỏi cái gì vậy?”
Lương Ân trong nháy mắt hiểu rõ: “Được, tôi hiểu rồi, đồ vật này tôi sẽ giao cho nhân viên bên này.”
Xem ra lần này Mạc Côn thật sự đã chạm đến giới hạn của anh ta rồi.
Bên này, Ninh Tư Tình đang trốn trong nhà, nghe được tin tức Kiều An Hạ tỉnh lại liền nghiến răng nghiến lợi: “Kiều An Hạ, đến mức này mà cô không chết, thật sự là mạng lớn.” Tiếng xe cảnh sát bên ngoài vang lên, Ninh Tư Tình hoàn toàn hoảng loạn.Mạc Thiên quay lại phòng bệnh, ngồi tựa lên ghế sô pha, gọt táo cho cô, động tác gọt táo của anh rất đẹp, không bị đứt.
Anh đưa một miếng đên miệng cô: “Nếm thử.”
Kiều An Hạ cắn một cái: “Ngọt lắm.” - Nói xong lại cắn một cái nữa.
Cắn hơi sâu, vô tình liếm phải ngón tay của Mạc Thiên, ánh mắt Mạc Thiên mờ đi: “Tôi ngọt hay táo ngọt hơn?”
Kiều An Hạ cười khúc khích: “Táo ngọt.”
Mạc Thiên nắm lấy tay cô, hôn lên môi cô: “Trả lời sai rồi, trả lời lại.”
“Táo ngọt.”
Lại một nụ hôn nữa tới, lần này là hôn thật sâu, Kiều An Hạ lại sợ có ai đó đẩy cửa bước vào nên cô rất căng thẳng.
Đợi Mạc Thiên thả lỏng, cô nhanh chóng đổi giọng: “Anh ngọt.”
Kết quả, người đàn ông này lại chiếm lấy môi cô: “Trả lời đúng rồi, thưởng em một nụ hôn.”
Kiều An Hạ: “…”