Chương 76: Người Cứu Anh Là Kiều An Hạ
Kiều An Hạ nằm mơ, vẫn là tròn tầng hầm tối tăm đó, nhưng mọi thứ dần như rõ ràng hơn.
Không còn mơ hồ như trước kia, cô có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ ở đây, kể cả khuôn mặt của mọi người.
Những khuôn mặt sợ hãi và khóc lóc, người phụ nữ đeo mặt nạ, còn có cả Uyển Ân.
Thậm chí còn có Lục Vi…
Đột nhiên, dưới ánh đèn chói mắt phía trước, một thiếu niên máu me khắp người bị trói bằng xích, người phụ nữ đeo mặt nạ cầm dao trong tay cắt từng cúc áo của anh ta.
Thiếu niên kia liều mạng giãy giụa, mũi dao sắc bén cắt vào da thịt, máu đỏ chảy xuống.
Kiều An Hạ run rẩy, cô vội vàng hét lên: “Dừng tay.”
Bỗng nhiên gương mặt người phụ nữ đeo mặt nạ biến mất, thay vào đó là vẻ mặt chán ghét của chàng trai: “Cút đi, tôi không cần thương hại.”
Cô cong khóe môi, muốn gọi tên anh, nhưng lại không thể mở miệng.
Đây là Mạc Thiên, đây chính là Mạc Thiên.
Thiếu niên đột nhiên cắn vào cánh tay co, cô ngơ ngác nhìn vết răng, nháy mắt người thiếu niên lại hét lên: “Cẩn thận.”
Một âm thanh xé giò bên tai từ phía sau vọng tới, cô không kịp quay đầu liền cảm thấy tiếng roi quất vào lưng mình một cái.
Đau…
Kiều An Hạ sợ đến mở tròn mắt và nhìn trần nhà màu trắng phía trên.
“Chị dâu, chị tỉnh rồi, em lấy nhiều máu cho chị như vậy cũng không phải vô ích.”- Lương Ân đứng bên giường nói.
"Chị dâu, em thật khâm phục chị, một người phụ nữ yếu đuối vào lúc đó chị lại liều mạng để cứu Mạc Thiên, chị không nghĩ đến mạng của mình sao? Tính ra chị cũng đã cứu được Mạc Thiên mấy lần a, lúc ở quán rượu đó.”
Nghe lời Lương Ân lải nhải bên tai, Kiều An Hạ dần dần ý thức lại, những thứ trước khi cô hôn mê lần lượt hiện ra.
"Mạc Thiên, Mạc Thiên sao rồi.”
“Anh ấy…” - Lương Ân do dự: "Anh ấy không sao, rất khỏe.”
Kiều An Hạ tỏ ra nghi hoặc, Lương Ân vội vàng chuyển chủ đề: “À, đúng rồi, Sở Mộ Thành và Lục Vi đều bị bắt, lần này gây náo loạn lớn như vậy, tôi nghĩ bọn chúng xem ra không cứu nổi.”
“À…”
Đó là bọn họ tự làm tự chịu, Kiều An Hạ cũng không có chút cảm thấy đáng thương.
“Mạc Thiên đâu rồi?” - Kiều An Hạ hỏi.
“Đại ca, anh ấy có chút việc gấp ở Mạc thị…” - Lương Ân vòng vo: “Chị dâu, chị tỉnh rồi, em đi gọi bác sĩ.”
Lương Ân vội vàng bỏ chạy, Kiều An Hạ cau mày suy nghĩ về giấc mơ kia… dường như nó không chỉ là giấc mơ.
Bên phòng bệnh gần đó, Mạc Thiên sau khi trải qua thập tử nhất sinh, may mắn cứu về được cái mạng, con dao chỉ một chút nữa là cắm đến tim, vô cùng nguy hiểm.
Ngày hôm sau Mạc Thiên tỉnh lại hỏi thăm tình hình của Kiều An Hạ, nghe nói cô đã tỉnh lại liền an tâm, lại nhắm mắt lại.
Lương Ân ngồi một bên lải nhải: “Đại ca, không phải vừa mới tỉnh lại sao, sao anh lại ngủ?”
“Nghỉ ngơi dưỡng sức, mau khỏe một chút mới có thể đi gặp cô ấy…”
Cô ấy?
“Được lắm đại ca, cho dù hai người nằm trên giường bệnh của nhét cơm chó cho tôi, tôi sẽ không hầu hạ anh nữa.” - Lương Ân nói xong liền trực tiếp chạy ra khỏi cửa.
Đến ngày thứ ba, vẫn không thấy Mạc Thiên vào bệnh viện, Kiều An Hạ có chút nghi ngờ, dì Trương đưa Tiểu Bối Bối vào thăm cô, cô chủ yếu là gãy xương nên chỉ cần nằm một chỗ, bên ngoài cũng không phải quá dọa người.
“Dì Trương, gần đây Mạc Thiên anh ấy có về nhà không?” - Kiều An Hạ hỏi.
“Mạc thiếu hai ngày nay đi công tác rồi, Tiểu Bối Bối ở nhà cùng tôi rất ngoan, Kiều tiểu thư đừng lo lắng.”
“Đi công tác?” - Kiều An Hạ nghi hoặc.
Gần đây quan hệ của cả hai tốt hơn rất nhiều, vừa rồi còn là cô đỡ cho anh một cú đâm xe, lấy bản tính của Mạc Thiên, anh ấy sẽ không vì công việc mà không quan tâm đến cô.
Hoặc là anh ấy thật sự không muốn cùng cô một chỗ, hoặc là đã có chuyện gì khiến anh không thể đến.
“Dì Trương, tôi bị thương mà anh ấy lại bỏ đi công tác, có lẽ anh ấy cũng không còn muốn lưu giữ hai mẹ con tôi nữa. Ngày mai dì không cần tới đây nữa, tôi và Tiểu Bối Bối sẽ tự lo cho nhau.”
Dì Trương nghe vậy, nghĩ Kiều tiểu thư chuẩn bị lại hiểu nhầm Mạc thiếu, khó khăn lắm hai người mới tốt hơn một chút, sao có thể để xảy ra hiểu nhầm được. Lỡ như, lúc Mạc thiếu còn trong bệnh viện, Kiều tiểu thư lại bỏ đi, thì phải làm thế nào?
“Tiểu thư, cô chớ hiểu nhầm Mạc thiếu…”
Dì Trương thở dài, mang chuyện Mạc Thiên tự đâm mình để trả lại ơn cứu mạng của Lục Vi.
“Bác sĩ nói lưỡi dao rất sâu, một thời gian ngắn sẽ không lành. Mạc thiếu vì không muốn tiểu thư lo lắng nên căn dặn không nói cho cô biết.”
Dì Trương lúc này lại không để ý đến Tiểu Bối Bối đang ngồi bên cạnh lắng nghe, sau khi nói xong, Tiểu Bối Bối đang khóc vì mẹ bị thương, lại gào lên thương tâm hơn.
Nhất là nghe nói tự mình đâm một dao, trẻ con sợ dao, nên càng hoảng sợ.
Không nói Tiểu Bối Bối, trong lòng Kiều An Hạ cũng rất kinh hãi: “Dì Trương, dì đưa tôi và Tiểu Bối Bối đi xem anh ấy, con bé nếu bây giờ không nhìn thấy Mạc Thiên, chỉ sợ sẽ không ổn.”
Dì Trương do dự một lát: “Vậy… Kiều tiểu thư đợi tôi đi hỏi Mạc thiếu một chút?”
Bà cũng là rất sợ Mạc Thiên sẽ tức giận.
Dì Trương vội vàng đi đến phòng bệnh của Mạc Thiên, thật ra phòng của Mạc Thiên cách không xa phòng của Kiều An Hạ, nhưng cô bị gãy xương, không thể ra khỏi phòng nên không biết.
Trong phòng bệnh, Lương Ân đang cầm trái cây cười híp mắt: “Thiên Thiên yêu dấu, lại đây, để anh phục vụ em.”
Thang Duy: “…”
Mạc Thiên trực tiếp thưởng cho hắn một tắm lưng lạnh lùng.
Lương Ân bắt đầu nói nhảm: “Ăn nhiều trái cây sẽ mau khỏe, sáng nay vết thương của anh lại nứt ra à? Tôi thậm chí còn nghi ngờ anh không nghe lời bác sĩ mà đi làm chuyện xấu, mau khai đi.”
Mạc Thiên cắn răng: “Câm miệng.”
Đêm qua vì quá nhớ cô, lợi dụng lúc cô ngủ say chạy qua phòng bên cạnh nhìn cô một chút, không ngờ vết thương bị động nứt ra.
Bên ngoài vang lên giọng nói của dì Trương: “Mạc thiếu.”
Mạc Thiên ngạc nhiên: “Sao dì đến đây, không phải luôn ở bên Tiểu Bối Bối sao?”
“Kiều tiểu thư phát hiện rồi, còn có Tiểu Bối Bối nghe được liền khóc rất nhiều.”
Mạc Thiên nhíu mày: “Dì nói với cô ấy à?”
“Thật sự không còn cách nào khác, Kiều tiểu thư hiểu nhầm ngài không quan tâm đến cô ấy, còn muốn tôi không cần đến, hơn nữa Tiểu Bối Bối còn khóc…”
Nữ nhân bướng bỉnh này…
Vừa dứt lời, Mạc Thiên liền đứng dậy chạy về phía cửa.
Thang Duy rít lên: “Mạc tổng, cẩn thận vết thương.
Nhưng Mạc Thiên lại quay trở lại, Thang Duy thở phào nhẹ nhõm, tốt, vẫn còn biết nghe lời.
Không ngờ Mạc Thiên lại lấy quần áo đi vào nhà tắm, khi bước ra, trông anh không còn giống một bệnh nhân nửa.
Sau đó mới trực tiếp đi ra khỏi cửa.
Thang Duy: “…”
Lương Ân vội vàng chạy theo: “Có trò hay để xem rồi, sủng thê cuồng ma chẳng mấy chốc biến thành nữ nhi nô.”
Bên này, Tiểu Bối Bối vẫn khóc không ngừng.
Một bóng người đẩy cửa ra, trực tiếp ôm lấy Tiểu Bối Bối vào lòng: “Tiểu công chúa của baba, sao lại khóc?”
Tiểu Bối Bối nghe vậy mới ngừng khóc, đôi mắt to chớp chớp nhìn Mạc Thiên.
“Baba không có sao, tiểu công chúa đừng lo.”
Tiểu Bối Bối nhìn Mạc Thiên, trong lòng buông xuống nhẹ nhõm, ngọt ngào mỉm cười, lại bám chặt vào lòng anh.
Dỗ dành một chút, Tiểu Bối Bối vì khóc nhiều nên một lúc liền an tâm ngủ trong lòng baba. Anh đặt con bé lên ghế sô pha nhìn Kiều An Hạ nói: “Anh về phòng đây.”
“Đứng lại.”- Kiều An Hạ cau mày: “Lại đây cho em.”
Mạc Thiên giờ vờ: “Anh không sao, chỉ xước nhẹ…”
“Thật sao, vậy để em qua đó xem.”
Mạc Thiên biết cô bị gãy xương không thể cử động liền nói: “Đừng cử động.”
“Vậy mau đến đây.”
Tiểu hồ ly của anh ngày càng ngang ngược, Mạc Thiên đành phải bước tới.
Nhẹ nhàng mở vạt áo ra, cô nhìn thấy ngực và áo đều có vết đỏ, may là không thấm ra ngoài vị bị ao ngoài che lại.
Kiều An Hạ đột nhiên nghĩ đến cảnh Mạc Thiên một thân toàn máu trong tầng hầm, cô đột nhiên trong lòng đau đớn muốn bật khóc.
Mạc Thiên nhìn thấy hóc mắt của cô đỏ ửng, trong lòng đột nhiên thắt lại: "Anh không sao, không hề đau. Anh lúc trước còn trải qua những chuyện lợi hại hơn, chuyện này không hề hấn gì.”
Kiều An Hạ yên lặng nhìn vào vết thương…
Ngoài cửa, khe hở bị mở ra, Lương Ân đưa cái đầu vào: "Chị dâu, ôm ôm hôn hôn liền nhanh không đau.”
Kiều An Hạ: “…”
Thang Duy không thể chịu đựng được nữa nên kéo Lương Ân đi.
Vì bị Lương Ân trêu chọc như vậy, bầu không khí trở nên tốt hơn một chút, Kiều An Hạ nhấn chuông gọi bác sĩ đến băng bó cho vết thương của Mạc Thiên.
Sau khi yên tĩnh trở lại, Kiều An Hạ đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Mạc Thiên cư nhiên là tự mình đi tới.
Cái này hơi phản khoa học…
Anh ta không phải là bị thương ở chân không thể đi được sao? Sao đột nhiên lại đứng lên được?
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, trong lòng Mạc Thiên cũng lộp bộp. Khi nghe nói Tiểu Bối Bối đang khóc, anh không nghĩ được gì liền đi tới.
Đợi bác sĩ đi ra, Kiều An Hạ mới lên tiếng: “Thật ra chân anh không bị thương phải không?”
Mạc Thiên ôm trán, tiểu hồ ly quá thông minh, anh không thể giấu được nữa.
“Ừm, thật sự không sao.”
“Chỉ là không muốn cưới Lục Vi thôi sao, em muốn nghe sự thật.”
“Ừm.” - Mạc Thiên gật đầu: “Trong tim anh chỉ có em.”
Kiều An Hạ: “…”
Lại bắt đầu thả thính rồi…
“Trễ rồi, em muốn đi ngủ.”
“Em ngủ đi, anh canh em.”
Kiều An Hạ không nói nên lời: “Nhưng anh cũng cần nghỉ ngơi.”
“Ừm, đúng vậy.”
Kiều An Hạ còn tưởng Mạc Thiên sẽ đi về, ai ngờ anh lại leo lên giường nằm bên cạnh cô.
“Mạc Thiên, anh làm gì vậy?”
Mạc Thiên liền ôm cô vào lòng: “Em ngủ đi.”
Không biết có phải vì có Mạc Thiên bên cạnh hay không, Kiều An Hạ ngủ một giấc thật ngon, không còn mộng mị đến tầng hầm tối tăm kia.
Mạc Thiên ở bệnh viện nữa tháng thì xuất viện, Kiều An Hạ vẫn phải điều trị trong bệnh viện. Ngoài hằng ngày đến Mạc thị, Mạc Thiên một mực xem bệnh viện là nhà, phòng bệnh của Kiều An Hạ là phòng ngủ.
Đang ngồi trong phòng làm việc, điện thoại của Mạc Thiên vang lên, đó là cuộc goi từ nhà giam: “Mạc tiên sinh, bây giờ anh có thời gian không, tình trạng của Lục Vi không tốt lắm, anh có thể đến gặp cô ấy không?”
Mạc Thiên cau mày: “Không gặp.”
“Mạc tiên sinh, chúng tôi không phải thương hại Lục Vi, chúng tôi gọi cho anh vì tinh thần nhân đạo, tình trang của Lục Vi sắp không chịu được, cô ấy đã tuyệt thực hai lần nhập viện.”
Mạc Thiên cau mày cằng chặt, hồi lâu mới nói: “Khi nào có thể gặp.”
“Hôm nay liền có thể, vẫn còn hơn hai giờ nữa mới hết giờ.”
Mạc Thiên nhìn đồng hồ một chút, tối nay 8h anh hẹn đẩy Kiều An Hạ ra ngoài ngắm sao, bây giờ đi liền có thể về kịp.
Khi Mạc Thiên đến nhà tù, Lục Vi đã được đưa ra ngoài.
Ngồi sau lan can, trong cô ta gây đi rất nhiều, mặc bộ đồng phục tù nhân, không còn chút hào nhoáng nào.
Nhìn thấy Mạc Thiên, cô ta đột nhiên bật cười: “Anh Mạc, muốn gặp anh cũng thật khó.”
Mạc Thiên nhíu mày: “Tôi tưởng chúng ta đã thanh toán xong, không có gì để nói nữa.”
Lục Vi thở dài: “Người ta nói đàn ông là rất tuyệt tình, tôi cứ tưởng anh không như vậy, hiện tại xem lại đều giống nhau. Mạc tổng rời bỏ tôi liền đi đứng tốt, thật sự chúc mừng anh.”
Mạc Thiên không muốn nói chuyện này với cô ta, anh nhìn đồng hồ nói: “Cô có chuyện gì thì nói đi.”
Lục Vi đưa mắt nhìn Mạc Thiên nhìn đồng hồ, nhẹ giọng: “Sở Mộ Thành chết rồi, anh biết không?”
Mạc Thiên không đáp, Sở Mộ Thành là tội phạm bị truy nã, sống vô ích nhiều năm, bây giờ bị bắt và kết án tử hình cũng không có gì là lạ.
Nhưng Lục Vi lại nói tiếp: "Hắn hại nửa cuộc đời của tôi, hắn bắt tôi về và lừa dối tôi. Hắn cho rằng tôi thật sự thích hắn sao? Sao có thể? Không ai thích kẻ lừa dối minh, hại mình. Mạc Thiên, anh nói đúng…”
Mạc Thiên cau mày…
Lục Vi không ngừng lại: “Anh sẽ không buồn, tôi biết. Anh chưa từng có tình cảm với tôi, tôi cũng biết. Chỉ là tôi biết thì đã quá muộn. Tôi cho rằng chỉ cần thoát khỏi bóng tối đó liền có thể sống dưới ánh nắng mặt trời. Tôi cho là chúng ta bị giam giữ dưới tầng hầm tối tăm đó, anh sẽ có một điểm thương tiếc tôi. Nhưng là tôi quá ngu ngốc, người trong bóng tôi sao có thể chọn người trong bóng tối, tôi đã nhìn thấy bộ dạng đáng ghê tởm nhất của anh, sao anh có thể thích tôi, đúng không? Mạc Thiên?”
Hơi thở của Mạc Thiên nghẹn lại, anh không ngờ vào lúc này Lục Vi lại nhắc tới chuyện cũ.
Sau khi bình tĩnh lại, Mạc thiên lên tiếng: "Bây giờ cô nói điều này cũng vô ích, những việc cô đã làm sẽ không bao giờ được tha thứ.”
“Không, tôi không muốn tha thứ” - Lục Vi bật cười: "Tôi chỉ muốn nhìn xem anh, người bước ra từ bóng tối có thật sự có thể hướng tới ánh sáng hay không?”
Lời nói của cô ta, Mạc Thiên nhất thời không hiểu.
Lục Vi lại cười lớn: "Kiều An Hạ đâu rồi, vừa rồi anh nhìn đồng hồ, cô ta đang đợi anh à? Không có tôi, các người lại ở bên nhau à? Một gia đình hạnh phúc à? Haha Mạc Thiên, tôi cùng từng có một đứa con nhưng khi bỏ chạy tôi đã đánh mất nó. Người trong bóng tối như chúng ta không xứng đáng có con cái, anh có biết không?”
Mạc Thiên không muốn nghe nữa, đứng lên xoay người đi ra ngoài.
Phía sau Lục Vi đột nhiên hét lên: "Mạc Thiên, tôi đã lừa anh. Người cứu anh ở tầng hầm căn bản không phải là tôi, đó là Kiều An Hạ. Đúng là Kiều An Hạ mà anh yêu thương nhất. Cô ta đã nhìn thấy lúc anh chật vật nhất, bất lực nhất, thậm chí là dáng vẻ ghê tởm đến buồn nôn nhất…. Hahaha… thật buồn cười… hahaha…”
Mạc Thiên lập tức ngẩn người.
Anh đột nhiên quay người lại, nắm lấy cánh tay Lục Vi, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô: “Nói rõ ràng, cô nói người kia là Kiều An Hạ? Cô nói láo.”
Cánh tay Lục Vi bị bóp đến đau nhức nhưng cô ta vẫn cười toe toét: “Anh không muốn tin thì quên đi, nhưng gì tôi nói đều là sự thật. Bản thân anh chưa bao giờ nghi ngờ sao? Cô ta là người xa lạ với anh, vậy tại sao anh không bị gì khi tiếp xúc với cô ta. Haha không lẽ anh không nhớ dáng vẻ của cô bé lúc đó sao, chẳng lẽ không cảm thấy tôi không hề giống cô bé đó sao? Mạc Thiên, anh rốt cuộc là đang lừa gạt người khác, hay là tự mình lừa mình.”
“Câm miệng.” - Mạc Thiên hất Lục Vi ra.
Thấy cả hai kích động, cai ngục bên ngoài xông vào kéo Mạc Thiên đi.
Trong đầu anh tràn ngập lời nói của Lục Vi.
Bác sĩ tâm lý nói, căn bệnh của anh chính là do rào cản tâm lý, chỉ cần phá vỡ được nó thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Trong tiềm thức anh thả lỏng với Lục Vi vì cho rằng cô ta là cô bé năm đó cứu mình. Vậy lý do của Kiều An Hạ là gì? Từ khi mới bắt đầu đều có cảm giác thân thiết…
Trong đầu anh vang lên tiếng kêu gào của Lục Vi, chật vật, bất lực, ghê tởm, buồn nôn…
Mạc Thiên lên xe, phóng ga đến đồn cảnh sát…
Mà vừa lúc này, Lương Ân nhận được tin tức từ quốc tế về lời khai của người phụ nữ đeo mặt nạ… hồ sợ xuất hiện một cái tên Kiều An Hạ, nữ, người Hải Thành…
Lương Ân muốn báo tin cho Mạc Thiên, nhưng vừa chạy ra ngoài đã thấy Mạc Thiên lao tới.
Không còn mơ hồ như trước kia, cô có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ ở đây, kể cả khuôn mặt của mọi người.
Những khuôn mặt sợ hãi và khóc lóc, người phụ nữ đeo mặt nạ, còn có cả Uyển Ân.
Thậm chí còn có Lục Vi…
Đột nhiên, dưới ánh đèn chói mắt phía trước, một thiếu niên máu me khắp người bị trói bằng xích, người phụ nữ đeo mặt nạ cầm dao trong tay cắt từng cúc áo của anh ta.
Thiếu niên kia liều mạng giãy giụa, mũi dao sắc bén cắt vào da thịt, máu đỏ chảy xuống.
Kiều An Hạ run rẩy, cô vội vàng hét lên: “Dừng tay.”
Bỗng nhiên gương mặt người phụ nữ đeo mặt nạ biến mất, thay vào đó là vẻ mặt chán ghét của chàng trai: “Cút đi, tôi không cần thương hại.”
Cô cong khóe môi, muốn gọi tên anh, nhưng lại không thể mở miệng.
Đây là Mạc Thiên, đây chính là Mạc Thiên.
Thiếu niên đột nhiên cắn vào cánh tay co, cô ngơ ngác nhìn vết răng, nháy mắt người thiếu niên lại hét lên: “Cẩn thận.”
Một âm thanh xé giò bên tai từ phía sau vọng tới, cô không kịp quay đầu liền cảm thấy tiếng roi quất vào lưng mình một cái.
Đau…
Kiều An Hạ sợ đến mở tròn mắt và nhìn trần nhà màu trắng phía trên.
“Chị dâu, chị tỉnh rồi, em lấy nhiều máu cho chị như vậy cũng không phải vô ích.”- Lương Ân đứng bên giường nói.
"Chị dâu, em thật khâm phục chị, một người phụ nữ yếu đuối vào lúc đó chị lại liều mạng để cứu Mạc Thiên, chị không nghĩ đến mạng của mình sao? Tính ra chị cũng đã cứu được Mạc Thiên mấy lần a, lúc ở quán rượu đó.”
Nghe lời Lương Ân lải nhải bên tai, Kiều An Hạ dần dần ý thức lại, những thứ trước khi cô hôn mê lần lượt hiện ra.
"Mạc Thiên, Mạc Thiên sao rồi.”
“Anh ấy…” - Lương Ân do dự: "Anh ấy không sao, rất khỏe.”
Kiều An Hạ tỏ ra nghi hoặc, Lương Ân vội vàng chuyển chủ đề: “À, đúng rồi, Sở Mộ Thành và Lục Vi đều bị bắt, lần này gây náo loạn lớn như vậy, tôi nghĩ bọn chúng xem ra không cứu nổi.”
“À…”
Đó là bọn họ tự làm tự chịu, Kiều An Hạ cũng không có chút cảm thấy đáng thương.
“Mạc Thiên đâu rồi?” - Kiều An Hạ hỏi.
“Đại ca, anh ấy có chút việc gấp ở Mạc thị…” - Lương Ân vòng vo: “Chị dâu, chị tỉnh rồi, em đi gọi bác sĩ.”
Lương Ân vội vàng bỏ chạy, Kiều An Hạ cau mày suy nghĩ về giấc mơ kia… dường như nó không chỉ là giấc mơ.
Bên phòng bệnh gần đó, Mạc Thiên sau khi trải qua thập tử nhất sinh, may mắn cứu về được cái mạng, con dao chỉ một chút nữa là cắm đến tim, vô cùng nguy hiểm.
Ngày hôm sau Mạc Thiên tỉnh lại hỏi thăm tình hình của Kiều An Hạ, nghe nói cô đã tỉnh lại liền an tâm, lại nhắm mắt lại.
Lương Ân ngồi một bên lải nhải: “Đại ca, không phải vừa mới tỉnh lại sao, sao anh lại ngủ?”
“Nghỉ ngơi dưỡng sức, mau khỏe một chút mới có thể đi gặp cô ấy…”
Cô ấy?
“Được lắm đại ca, cho dù hai người nằm trên giường bệnh của nhét cơm chó cho tôi, tôi sẽ không hầu hạ anh nữa.” - Lương Ân nói xong liền trực tiếp chạy ra khỏi cửa.
Đến ngày thứ ba, vẫn không thấy Mạc Thiên vào bệnh viện, Kiều An Hạ có chút nghi ngờ, dì Trương đưa Tiểu Bối Bối vào thăm cô, cô chủ yếu là gãy xương nên chỉ cần nằm một chỗ, bên ngoài cũng không phải quá dọa người.
“Dì Trương, gần đây Mạc Thiên anh ấy có về nhà không?” - Kiều An Hạ hỏi.
“Mạc thiếu hai ngày nay đi công tác rồi, Tiểu Bối Bối ở nhà cùng tôi rất ngoan, Kiều tiểu thư đừng lo lắng.”
“Đi công tác?” - Kiều An Hạ nghi hoặc.
Gần đây quan hệ của cả hai tốt hơn rất nhiều, vừa rồi còn là cô đỡ cho anh một cú đâm xe, lấy bản tính của Mạc Thiên, anh ấy sẽ không vì công việc mà không quan tâm đến cô.
Hoặc là anh ấy thật sự không muốn cùng cô một chỗ, hoặc là đã có chuyện gì khiến anh không thể đến.
“Dì Trương, tôi bị thương mà anh ấy lại bỏ đi công tác, có lẽ anh ấy cũng không còn muốn lưu giữ hai mẹ con tôi nữa. Ngày mai dì không cần tới đây nữa, tôi và Tiểu Bối Bối sẽ tự lo cho nhau.”
Dì Trương nghe vậy, nghĩ Kiều tiểu thư chuẩn bị lại hiểu nhầm Mạc thiếu, khó khăn lắm hai người mới tốt hơn một chút, sao có thể để xảy ra hiểu nhầm được. Lỡ như, lúc Mạc thiếu còn trong bệnh viện, Kiều tiểu thư lại bỏ đi, thì phải làm thế nào?
“Tiểu thư, cô chớ hiểu nhầm Mạc thiếu…”
Dì Trương thở dài, mang chuyện Mạc Thiên tự đâm mình để trả lại ơn cứu mạng của Lục Vi.
“Bác sĩ nói lưỡi dao rất sâu, một thời gian ngắn sẽ không lành. Mạc thiếu vì không muốn tiểu thư lo lắng nên căn dặn không nói cho cô biết.”
Dì Trương lúc này lại không để ý đến Tiểu Bối Bối đang ngồi bên cạnh lắng nghe, sau khi nói xong, Tiểu Bối Bối đang khóc vì mẹ bị thương, lại gào lên thương tâm hơn.
Nhất là nghe nói tự mình đâm một dao, trẻ con sợ dao, nên càng hoảng sợ.
Không nói Tiểu Bối Bối, trong lòng Kiều An Hạ cũng rất kinh hãi: “Dì Trương, dì đưa tôi và Tiểu Bối Bối đi xem anh ấy, con bé nếu bây giờ không nhìn thấy Mạc Thiên, chỉ sợ sẽ không ổn.”
Dì Trương do dự một lát: “Vậy… Kiều tiểu thư đợi tôi đi hỏi Mạc thiếu một chút?”
Bà cũng là rất sợ Mạc Thiên sẽ tức giận.
Dì Trương vội vàng đi đến phòng bệnh của Mạc Thiên, thật ra phòng của Mạc Thiên cách không xa phòng của Kiều An Hạ, nhưng cô bị gãy xương, không thể ra khỏi phòng nên không biết.
Trong phòng bệnh, Lương Ân đang cầm trái cây cười híp mắt: “Thiên Thiên yêu dấu, lại đây, để anh phục vụ em.”
Thang Duy: “…”
Mạc Thiên trực tiếp thưởng cho hắn một tắm lưng lạnh lùng.
Lương Ân bắt đầu nói nhảm: “Ăn nhiều trái cây sẽ mau khỏe, sáng nay vết thương của anh lại nứt ra à? Tôi thậm chí còn nghi ngờ anh không nghe lời bác sĩ mà đi làm chuyện xấu, mau khai đi.”
Mạc Thiên cắn răng: “Câm miệng.”
Đêm qua vì quá nhớ cô, lợi dụng lúc cô ngủ say chạy qua phòng bên cạnh nhìn cô một chút, không ngờ vết thương bị động nứt ra.
Bên ngoài vang lên giọng nói của dì Trương: “Mạc thiếu.”
Mạc Thiên ngạc nhiên: “Sao dì đến đây, không phải luôn ở bên Tiểu Bối Bối sao?”
“Kiều tiểu thư phát hiện rồi, còn có Tiểu Bối Bối nghe được liền khóc rất nhiều.”
Mạc Thiên nhíu mày: “Dì nói với cô ấy à?”
“Thật sự không còn cách nào khác, Kiều tiểu thư hiểu nhầm ngài không quan tâm đến cô ấy, còn muốn tôi không cần đến, hơn nữa Tiểu Bối Bối còn khóc…”
Nữ nhân bướng bỉnh này…
Vừa dứt lời, Mạc Thiên liền đứng dậy chạy về phía cửa.
Thang Duy rít lên: “Mạc tổng, cẩn thận vết thương.
Nhưng Mạc Thiên lại quay trở lại, Thang Duy thở phào nhẹ nhõm, tốt, vẫn còn biết nghe lời.
Không ngờ Mạc Thiên lại lấy quần áo đi vào nhà tắm, khi bước ra, trông anh không còn giống một bệnh nhân nửa.
Sau đó mới trực tiếp đi ra khỏi cửa.
Thang Duy: “…”
Lương Ân vội vàng chạy theo: “Có trò hay để xem rồi, sủng thê cuồng ma chẳng mấy chốc biến thành nữ nhi nô.”
Bên này, Tiểu Bối Bối vẫn khóc không ngừng.
Một bóng người đẩy cửa ra, trực tiếp ôm lấy Tiểu Bối Bối vào lòng: “Tiểu công chúa của baba, sao lại khóc?”
Tiểu Bối Bối nghe vậy mới ngừng khóc, đôi mắt to chớp chớp nhìn Mạc Thiên.
“Baba không có sao, tiểu công chúa đừng lo.”
Tiểu Bối Bối nhìn Mạc Thiên, trong lòng buông xuống nhẹ nhõm, ngọt ngào mỉm cười, lại bám chặt vào lòng anh.
Dỗ dành một chút, Tiểu Bối Bối vì khóc nhiều nên một lúc liền an tâm ngủ trong lòng baba. Anh đặt con bé lên ghế sô pha nhìn Kiều An Hạ nói: “Anh về phòng đây.”
“Đứng lại.”- Kiều An Hạ cau mày: “Lại đây cho em.”
Mạc Thiên giờ vờ: “Anh không sao, chỉ xước nhẹ…”
“Thật sao, vậy để em qua đó xem.”
Mạc Thiên biết cô bị gãy xương không thể cử động liền nói: “Đừng cử động.”
“Vậy mau đến đây.”
Tiểu hồ ly của anh ngày càng ngang ngược, Mạc Thiên đành phải bước tới.
Nhẹ nhàng mở vạt áo ra, cô nhìn thấy ngực và áo đều có vết đỏ, may là không thấm ra ngoài vị bị ao ngoài che lại.
Kiều An Hạ đột nhiên nghĩ đến cảnh Mạc Thiên một thân toàn máu trong tầng hầm, cô đột nhiên trong lòng đau đớn muốn bật khóc.
Mạc Thiên nhìn thấy hóc mắt của cô đỏ ửng, trong lòng đột nhiên thắt lại: "Anh không sao, không hề đau. Anh lúc trước còn trải qua những chuyện lợi hại hơn, chuyện này không hề hấn gì.”
Kiều An Hạ yên lặng nhìn vào vết thương…
Ngoài cửa, khe hở bị mở ra, Lương Ân đưa cái đầu vào: "Chị dâu, ôm ôm hôn hôn liền nhanh không đau.”
Kiều An Hạ: “…”
Thang Duy không thể chịu đựng được nữa nên kéo Lương Ân đi.
Vì bị Lương Ân trêu chọc như vậy, bầu không khí trở nên tốt hơn một chút, Kiều An Hạ nhấn chuông gọi bác sĩ đến băng bó cho vết thương của Mạc Thiên.
Sau khi yên tĩnh trở lại, Kiều An Hạ đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Mạc Thiên cư nhiên là tự mình đi tới.
Cái này hơi phản khoa học…
Anh ta không phải là bị thương ở chân không thể đi được sao? Sao đột nhiên lại đứng lên được?
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, trong lòng Mạc Thiên cũng lộp bộp. Khi nghe nói Tiểu Bối Bối đang khóc, anh không nghĩ được gì liền đi tới.
Đợi bác sĩ đi ra, Kiều An Hạ mới lên tiếng: “Thật ra chân anh không bị thương phải không?”
Mạc Thiên ôm trán, tiểu hồ ly quá thông minh, anh không thể giấu được nữa.
“Ừm, thật sự không sao.”
“Chỉ là không muốn cưới Lục Vi thôi sao, em muốn nghe sự thật.”
“Ừm.” - Mạc Thiên gật đầu: “Trong tim anh chỉ có em.”
Kiều An Hạ: “…”
Lại bắt đầu thả thính rồi…
“Trễ rồi, em muốn đi ngủ.”
“Em ngủ đi, anh canh em.”
Kiều An Hạ không nói nên lời: “Nhưng anh cũng cần nghỉ ngơi.”
“Ừm, đúng vậy.”
Kiều An Hạ còn tưởng Mạc Thiên sẽ đi về, ai ngờ anh lại leo lên giường nằm bên cạnh cô.
“Mạc Thiên, anh làm gì vậy?”
Mạc Thiên liền ôm cô vào lòng: “Em ngủ đi.”
Không biết có phải vì có Mạc Thiên bên cạnh hay không, Kiều An Hạ ngủ một giấc thật ngon, không còn mộng mị đến tầng hầm tối tăm kia.
Mạc Thiên ở bệnh viện nữa tháng thì xuất viện, Kiều An Hạ vẫn phải điều trị trong bệnh viện. Ngoài hằng ngày đến Mạc thị, Mạc Thiên một mực xem bệnh viện là nhà, phòng bệnh của Kiều An Hạ là phòng ngủ.
Đang ngồi trong phòng làm việc, điện thoại của Mạc Thiên vang lên, đó là cuộc goi từ nhà giam: “Mạc tiên sinh, bây giờ anh có thời gian không, tình trạng của Lục Vi không tốt lắm, anh có thể đến gặp cô ấy không?”
Mạc Thiên cau mày: “Không gặp.”
“Mạc tiên sinh, chúng tôi không phải thương hại Lục Vi, chúng tôi gọi cho anh vì tinh thần nhân đạo, tình trang của Lục Vi sắp không chịu được, cô ấy đã tuyệt thực hai lần nhập viện.”
Mạc Thiên cau mày cằng chặt, hồi lâu mới nói: “Khi nào có thể gặp.”
“Hôm nay liền có thể, vẫn còn hơn hai giờ nữa mới hết giờ.”
Mạc Thiên nhìn đồng hồ một chút, tối nay 8h anh hẹn đẩy Kiều An Hạ ra ngoài ngắm sao, bây giờ đi liền có thể về kịp.
Khi Mạc Thiên đến nhà tù, Lục Vi đã được đưa ra ngoài.
Ngồi sau lan can, trong cô ta gây đi rất nhiều, mặc bộ đồng phục tù nhân, không còn chút hào nhoáng nào.
Nhìn thấy Mạc Thiên, cô ta đột nhiên bật cười: “Anh Mạc, muốn gặp anh cũng thật khó.”
Mạc Thiên nhíu mày: “Tôi tưởng chúng ta đã thanh toán xong, không có gì để nói nữa.”
Lục Vi thở dài: “Người ta nói đàn ông là rất tuyệt tình, tôi cứ tưởng anh không như vậy, hiện tại xem lại đều giống nhau. Mạc tổng rời bỏ tôi liền đi đứng tốt, thật sự chúc mừng anh.”
Mạc Thiên không muốn nói chuyện này với cô ta, anh nhìn đồng hồ nói: “Cô có chuyện gì thì nói đi.”
Lục Vi đưa mắt nhìn Mạc Thiên nhìn đồng hồ, nhẹ giọng: “Sở Mộ Thành chết rồi, anh biết không?”
Mạc Thiên không đáp, Sở Mộ Thành là tội phạm bị truy nã, sống vô ích nhiều năm, bây giờ bị bắt và kết án tử hình cũng không có gì là lạ.
Nhưng Lục Vi lại nói tiếp: "Hắn hại nửa cuộc đời của tôi, hắn bắt tôi về và lừa dối tôi. Hắn cho rằng tôi thật sự thích hắn sao? Sao có thể? Không ai thích kẻ lừa dối minh, hại mình. Mạc Thiên, anh nói đúng…”
Mạc Thiên cau mày…
Lục Vi không ngừng lại: “Anh sẽ không buồn, tôi biết. Anh chưa từng có tình cảm với tôi, tôi cũng biết. Chỉ là tôi biết thì đã quá muộn. Tôi cho rằng chỉ cần thoát khỏi bóng tối đó liền có thể sống dưới ánh nắng mặt trời. Tôi cho là chúng ta bị giam giữ dưới tầng hầm tối tăm đó, anh sẽ có một điểm thương tiếc tôi. Nhưng là tôi quá ngu ngốc, người trong bóng tôi sao có thể chọn người trong bóng tối, tôi đã nhìn thấy bộ dạng đáng ghê tởm nhất của anh, sao anh có thể thích tôi, đúng không? Mạc Thiên?”
Hơi thở của Mạc Thiên nghẹn lại, anh không ngờ vào lúc này Lục Vi lại nhắc tới chuyện cũ.
Sau khi bình tĩnh lại, Mạc thiên lên tiếng: "Bây giờ cô nói điều này cũng vô ích, những việc cô đã làm sẽ không bao giờ được tha thứ.”
“Không, tôi không muốn tha thứ” - Lục Vi bật cười: "Tôi chỉ muốn nhìn xem anh, người bước ra từ bóng tối có thật sự có thể hướng tới ánh sáng hay không?”
Lời nói của cô ta, Mạc Thiên nhất thời không hiểu.
Lục Vi lại cười lớn: "Kiều An Hạ đâu rồi, vừa rồi anh nhìn đồng hồ, cô ta đang đợi anh à? Không có tôi, các người lại ở bên nhau à? Một gia đình hạnh phúc à? Haha Mạc Thiên, tôi cùng từng có một đứa con nhưng khi bỏ chạy tôi đã đánh mất nó. Người trong bóng tối như chúng ta không xứng đáng có con cái, anh có biết không?”
Mạc Thiên không muốn nghe nữa, đứng lên xoay người đi ra ngoài.
Phía sau Lục Vi đột nhiên hét lên: "Mạc Thiên, tôi đã lừa anh. Người cứu anh ở tầng hầm căn bản không phải là tôi, đó là Kiều An Hạ. Đúng là Kiều An Hạ mà anh yêu thương nhất. Cô ta đã nhìn thấy lúc anh chật vật nhất, bất lực nhất, thậm chí là dáng vẻ ghê tởm đến buồn nôn nhất…. Hahaha… thật buồn cười… hahaha…”
Mạc Thiên lập tức ngẩn người.
Anh đột nhiên quay người lại, nắm lấy cánh tay Lục Vi, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô: “Nói rõ ràng, cô nói người kia là Kiều An Hạ? Cô nói láo.”
Cánh tay Lục Vi bị bóp đến đau nhức nhưng cô ta vẫn cười toe toét: “Anh không muốn tin thì quên đi, nhưng gì tôi nói đều là sự thật. Bản thân anh chưa bao giờ nghi ngờ sao? Cô ta là người xa lạ với anh, vậy tại sao anh không bị gì khi tiếp xúc với cô ta. Haha không lẽ anh không nhớ dáng vẻ của cô bé lúc đó sao, chẳng lẽ không cảm thấy tôi không hề giống cô bé đó sao? Mạc Thiên, anh rốt cuộc là đang lừa gạt người khác, hay là tự mình lừa mình.”
“Câm miệng.” - Mạc Thiên hất Lục Vi ra.
Thấy cả hai kích động, cai ngục bên ngoài xông vào kéo Mạc Thiên đi.
Trong đầu anh tràn ngập lời nói của Lục Vi.
Bác sĩ tâm lý nói, căn bệnh của anh chính là do rào cản tâm lý, chỉ cần phá vỡ được nó thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Trong tiềm thức anh thả lỏng với Lục Vi vì cho rằng cô ta là cô bé năm đó cứu mình. Vậy lý do của Kiều An Hạ là gì? Từ khi mới bắt đầu đều có cảm giác thân thiết…
Trong đầu anh vang lên tiếng kêu gào của Lục Vi, chật vật, bất lực, ghê tởm, buồn nôn…
Mạc Thiên lên xe, phóng ga đến đồn cảnh sát…
Mà vừa lúc này, Lương Ân nhận được tin tức từ quốc tế về lời khai của người phụ nữ đeo mặt nạ… hồ sợ xuất hiện một cái tên Kiều An Hạ, nữ, người Hải Thành…
Lương Ân muốn báo tin cho Mạc Thiên, nhưng vừa chạy ra ngoài đã thấy Mạc Thiên lao tới.