Chương 78: Cả đời này, có em là đủ…
Hai tuần sau, Kiều An Hạ được xuất viện, Mạc Thiên cũng không xuất hiện nữa, Kiều An Hạ cũng từ chối dì Trương đến.
Cố Dực đưa Kiều An Hạ về căn hộ mà anh chuẩn bị cho hai mẹ con, hiện tại anh đã quay về Cố gia, dù sao tình thân vẫn không thể từ bỏ được.
Kiều An Hạ quyết định sẽ quay về Ý, xem như cô và Mạc Thiên đã không còn gì, cả đời sẽ không quay về Hải thành.
Kiều An Hạ bắt đầu đi làm lại, buổi chiều đi đón Tiểu Bối Bối về nhà, hai mẹ con như cũ sinh hoạt, không ngờ đến cửa đi tới bóng dáng quen thuộc là Lương Ân.
“Chị dâu.” - Lương Ân vội vàng kêu lên.
Kiều An Hạ nhíu mày: “Đừng gọi tôi là chị dâu.”
Trước kia Kiều An Hạ không thèm chỉnh, nhưng bây giờ giọng nói rất nghiêm khắc.
Lương Ân nghe vậy, cuối cùng đổi xưng hô: “Kiều tiểu thư.”
“Ừm, tìm tôi có việc gì sao?” - nhìn thì có vẻ lịch sự đối đáp, nhưng xem ra chính là xa cách.
“Có việc, đương nhiên có việc.” - Lương Ân vội nói: “Đi gặp Mạc Thiên cùng tôi, được không?”
Kiều An Hạ cau mày: “Nêu là chuyện này thì không cần nói nữa, tôi và anh ta không còn quan hệ gì nữa.”
“Chị… Kiều tiểu thư. Tôi biết đại ca hành động không đúng với cô, nhưng thật ra anh ấy cũng rất cay đắng. Đêm đó khi bỏ đi, anh ấy đã nôn ra máu, hiện giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện hai tuần rồi nhưng vẫn không có khá hơn. Coi như là tôi cầu xin cô, cô đi xem Mạc Thiên một chút được không?”
Kiều An Hạ kinh ngạc, nhưng chẳng phải cô đã dặn lòng không quan tâm nữa, sẽ quay về Ý sống cuộc sống như 5 năm trước. Nhưng khi nghe Mạc Thiên nôn ra máu, tâm cô vẫn không an…
“Bệnh thì đi tìm bác sĩ, tôi cũng không phải bác sĩ đến đó có ích gì, anh đi về đi.”
Nói xong cô muốn đi vào, Lương Ân ngăn cô lại…
“Chị dâu, nhất định phải để tôi nói rõ ra sao? Chị cũng không nghĩ vì cái gì đột nhiên Mạc Thiên lại bị như vậy? Lục Vi trước khi chết, nói cho anh ta biết chị chính là cô bé năm đó cứu anh ấy ở tầng hầm. Cô ta nói rất nhiều thứ khó nghe, Mạc Thiên biến thành dạng này chính là do không biết phải đối mặt với chị như thế nào? Nếu anh ấy như vậy mà vẫn bị coi là làm sai lầm, vậy đại ca cũng quá đáng thương.”.
Thì ra là vì lý do này, cuối cùng Kiều An Hạ cũng hiểu ra, nhưng cô càng tức giận hơn: “Đây cũng là con đường mà Mạc Thiên chọn, anh ấy liền lựa chọn không đối mặt với tôi, tôi sao phải đến gặp anh ấy.”
Nói xong, Kiều An Hạ nhất quyết đi vào nhà đóng cửa.
Lương Ân rầu rĩ quay đầu rời đi.
Một lúc sau Lương Ân nhận được tin nhắn của Kiều An Hạ: “Đi nói với Mạc Thiên, tôi sắp kết hôn.”
Lương Ân trợn tròn cả mắt? Kiều An Hạ sắp kết hôn? Với ai? Nhưng tại sao cô ấy lại muốn hắn nói với Mạc Thiên?
Một lúc sau Lương Ân sực nghĩ ra cái gì đó, bật cười haha… lái xe thẳng đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Thang Duy đang trông chừng Mạc Thiên thì Lương Ân lao vào bên trong.
“Đỡ chưa?”
Thang Duy lắc đầu: “Không ổn.”
Lương Ân tức giận nói: “Bác sĩ tới khám lại chưa? Nói thế nào?”
“Cơn sốt vẫn không thuyên giảm. Bác sĩ nói trong lòng bệnh nhân có nút thắt tâm lý, chỉ cần tháo bỏ được nút thắt thì anh ấy sẽ tốt lên.”
Lương Ân nghe vậy liền tức giận mắng: “Mạc Thiên, tôi biết trong lòng anh đã rõ ràng rồi. Nói thật lúc này tôi rất xem thường anh, nếu như năm đó tôi gặp anh ở nước M trong bộ dạng này, tôi sẽ không kết bạn với anh. Đối với tôi, anh là một người đàn ông rất mạnh mẽ cho dù xảy ra chuyện gì. Tại sao trước kia hay tin Kiều An Hạ qua đời, anh cũng có thể gắng gượng cho qua sao? Vì sao chỉ đối với sự kiện đó sao lại không thể bỏ qua được. Còn nữa, vì cái gì Kiều An Hạ là một nữ nhân còn có thể tiếp nhận, anh vì cái gì mà không tiếp nhận được.”
Người trên giường không nhúc nhích, Thang Duy vội kéo Lương Ân: “Đừng nói nữa, Mạc tổng còn sốt.”
“Không nói thì không nói, cậu cho rằng tôi còn muốn nói sao? Một câu nữa thôi, Kiều An Hạ chuẩn bị kết hôn cùng Cố Dực. Anh cứ cứ nằm ở đây đi, sau này sẽ hối hận không kịp.”
Nói xong, Lương Ân trực tiếp đi.
Thang Duy kinh ngạc, Kiều An Hạ kết hôn? Sao lại đột nhiên như vậy? Nhưng nhìn Lương Ân không giống đang nói đùa.
Thang Duy vội vàng đuổi theo Lương Ân, không quên đóng cửa lại.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, người nằm trên giường cử động ngón tay, sau đó từ từ mở mắt.
Cô ấy sắp kết hôn.<code> Tập đoàn Mạc Thị… Ngày đó sau khi Lương Ân nói Kiều An Hạ sắp kết hôn, Mạc Thiên tỉnh lại, không chịu nghỉ ngơi ở nhà liền đến Mạc thị làm việc. Buổi sáng, vừa mới làm xong công việc Lương Ân liền gọi điện cho Mạc Thiên: “Ôi Thiên Thiên của tôi, hôm nay chắc chắn là một ngày tốt lành, sáng nay tôi đã nhìn thấy chị dâu tôi cùng Cố Dực đến tiệm váy cưới, xem ra chuyện tốt lành sắp đến rồi. Thật không biết chị dâu mặc váy cưới sẽ trông ra sao, chắc là rất đẹp. Chỉ tiếc là tại người nào đó, mà chị dâu cũng không thèm nhìn tôi. Chắc tôi sẽ đến đám cưới của chị dâu và Cố Dực để xem váy cưới của chị dâu tôi.” Lương Ân nói rất nhanh, không đợi Mạc Thiên phản ứng lại, liền cúp điện thoại. Nhưng Mạc Thiên vẫn ngồi im đó không nhúc nhích. Trong đầu suy nghĩ dáng vẻ cô mặc váy cưới, người đứng bên cạnh cô lại là một người khác, không được…. Trong lòng dâng lên cảm giác căng thẳng, Mạc Thiên đứng bật lên chạy ra khỏi cửa. Thang Duy liền chạy theo hỏi: “Mạc tổng, có cần tôi giúp không?” “Không có, đừng theo tôi.” Chờ Mạc Thiên rời đi, Thang Duy mới gọi cho Lương Ân: “Mạc tổng đi rồi, xem ra chiêu khích tướng của anh thành công rồi.” Lương Ân cười lớn: “Cậu cũng không nhìn tôi là ai, tôi đã ra tay làm sao có thể không thành.” Trước tiệm áo cưới, Mạc Thiên nhìn vào bên trong, đã nhìn thấy cô nàng tiên xinh đẹp, cô mặc một bộ váy cưới màu trắng và mỉm cười ngọt ngào với người đối diện. Người kia chính là Cố Dực. Hai người nhìn nhau mỉm cười, giống như một đôi tình nhân. Mạc Thiên cảm thấy trong lòng ghen ghét, rất ghen ghét, rất ghen ghét… Anh cho rằng mình không thể đối mặt với Kiều An Hạ được nữa, thay vì hành hạ lẫn nhau không bằng để cho cô được tự do. Như mà bây giờ, giờ khác này, anh ghen đến phát điên. Không thể khống chế, Mạc Thiên bước vào bên trong cửa tiệm. Nhân viên thấy anh bước vào liền vui vẻ đón tiếp: “Xin chào, quý khách cần gì ạ?” Mạc Thiên buột miệng nói: “Tôi mua váy cưới.” “Tiên sinh, ngài muốn chọn váy cưới, ngài có đưa phu nhân đến không? Tốt nhất ngài nên đưa phu nhân đến thử váy.” “Không cần, giống như cô ấy.” Tiểu Bối Bối nghe thấy giọng nói của Mạc Thiên liền quay đầu lại. Đôi mắt to tròn đen như hạt đậu lộ ra vẻ vui mừng: “Ba…” Mạc Thiên nghe giọng con gái, nỗi đau như ghim vào trong tim, nhìn thấy tiểu công chúa lao đến liền cúi đầu bế lên: “Xin lỗi, Tiểu Bối Bối…” Tiểu Bối Bối nhớ đến lúc kia Mạc Thiên đẩy cô bé ra, nhưng bây giờ baba đã mở miệng xin lỗi, cô bé liền nhịn không được, nước mắt tràn bờ mi. “Baba, sao baba lại bỏ Tiểu Bối Bối, Tiểu Bối Bối rất ngoan, rất nghe lời.” “Xin lỗi, là lỗi của ba. Xin lỗi, tiểu công chúa của baba.” Những nhân viên cảm thấy kinh ngạc, hai người này thử váy cưới, con của họ lại gọi một người khác là baba. Kiều An Hạ cầm váy đi về phía Mạc Thiên: “Mạc Thiên, anh đến đây làm gì?’ Mạc Thiên đưa mắt nhìn Kiều An Hạ, cô vẫn luôn xinh đẹp rạng rỡ như ngày nào. Vẻ đẹp của một đoa hoa anh túc, dù là năm năm trước hay là năm năm sau, anh không thể ngừng lại khi nhìn thấy cô. Mạc Thiên một tay bế Tiểu Bối Bối, một tay nắm lấy tay Kiều An Hạ “An Hạ, đừng kết hôn với Cố Dực, có được không?” Kiều An Hạ không đáp, Mạc Thiên lại nói: “An Hạ, anh không thể mất em.” Trong lòng Kiều An Hạ hơi nhói lên, nhớ lại những lời Lương Ân nói, hắn nói Mạc Thiên là một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng lại thất bại trước người phụ nữ như cô. “Xem biểu hiện của anh.” - Kiều An Hạ mím môi đáp. Mạc Thiên kinh ngạc trước câu trả lời của cô, sau đó mừng rỡ: “Anh sẽ biểu hiện thật tốt.” Lúc này, Lương Ân và Thang Duy cũng bước vào, Cố Dực mỉm cười đi về phía bọn họ đập tay với Lương Ân. “Cảm ơn Cố tổng hỗ trợ.” “Không có gì, nếu Mạc tổng không đến tìm An Hạ, tôi dự định sẽ lấy giả thành thật haha…” Mạc Thiên đưa mắt nhìn mọi người, sau đó nhìn Kiều An Hạ: “Tiểu hồ ly, em dám lừa anh.” Kiều An Hạ mỉm cười: “Ai bảo anh dám không nhận mẹ con em.” “An Hạ… là lỗi của anh, anh xin thề, sau này dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ không bao giờ buông tay em.” Lúc này, Thang Duy mang chiếc nhẫn đến đưa cho Mạc Thiên. Mạc Thiên lùi hai hai bước, quỳ xuống trước mặt Kiều An Hạ. “Kiều An Hạ, gả cho anh.” Bên ngoài mọi người vỗ tay hô hào, Kiều An Hạ nhìn chiếc nhẫn sáng lấp lánh, trái tim rộn ràng, vành mắt đỏ ửng, cô gật đầu. Mạc Thiên đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô, hôn lên mu bàn tay: “Cảm ơn em, An Hạ… cảm ơn vì đã tha thứ cho tất cả sai lầm của anh, cảm ơn vì đã sinh cho anh một tiểu công chúa Tiểu Bối Bối xinh đẹp, cảm ơn vì đã kéo anh khỏi bóng tối, cảm ơn vì đã cứu rỗi phần đời còn lại của anh. An Hạ, em là ánh sáng của anh, đời này… anh sẽ không buông bỏ ánh sáng của mình, An Hạ, anh yêu em.” Kiều An Hạ không nói nên lời, thật ra cuộc đời cô, điều tốt đẹp nhất chính là gặp được Mạc Thiên. Anh ấy luôn vươn tay khi cô gặp khó khăn, vì cô chống lại cả Mạc gia, vì cô mà đến mạng cũng không cần. “Mạc Thiên, em yêu anh.” Mạc Thiên kéo Kiều An Hạ ôm chặt vào lòng rất lâu, cho khi tâm tình cả hai bình tĩnh lại, Mạc Thiên buông cô ra, nắm lấy tay cô: “Đi thôi.” Kiều An Hạ ngạc nhiên: “Đi đâu?” “Cục dân chính.” - Mạc Thiên nói: “Không phải đã đồng ý gả cho anh sao?” Dù Kiều An Hạ là đã gật đầu đồng ý, nhưng không cần phải gấp như vậy phải không? “Có phải quá gấp hay không?” “Trễ.” - Mạc Thiên lắc đầu. Mạc Thiên nắm tay Kiều An Hạ ra khỏi cửa hàng, Tiểu Bối Bối không hiểu cục dân chính là gì, nhưng thấy ba mẹ hòa hợp liên vui mừng chạy theo. Ba người đàn ông độc thân chứng kiến hai người họ ôm nhau, không muốn bị nghẹn cẩu lương nên quay lưng rời đi, không ngờ còn chưa lên xe đã thấy ba con người kia cũng bước ta. “Các người muốn đi đâu?” - Lương Ân hỏi. “Cục dân chính.” - Mạc Thiên khoe khoang. Lúc này Tiểu Bối Bối không nhịn được mới hỏi Cố Dực: “Chú Cố, cục dân chính là gì?” Cố Dực xoa đầu Tiểu Bối Bối: “Mẹ của con chuẩn bị kết hôn với ba Mạc của con.” Tiểu Bối Bối lập tức nhảy qua ôm đùi Mạc Thiên: “Ba, con cũng muốn cùng ba đi Cục dân chính.” “Được.” - Mạc Thiên cúi người ôm Tiểu Bối Bối bế lên. Lương Ân chạy về chuẩn bị giấy tờ trước, Mạc Thiên nhường Thang Duy làm tài xế, một nhà ba người lên xe. Cố Dực nói Cố thị nên tạm biệt mọi người… Sau khi xe của mọi người rời đi, Cố Dực lấy trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương. Là anh nói thật, nếu hôm nay Mạc Thiên không tỉnh ngộ, anh sẽ cầu hôn Kiều An Hạ. Vội vàng như vậy một phần vì Cố lão sức khỏe đã yếu, hối thúc hắn chuyện hôn nhân, mà hắn thì chỉ nghĩ đến Kiều An Hạ. Không ai biết bao năm qua Cố Dực luôn yêu thích Kiều An Hạ ngay từ lần đầu gặp gỡ, một cô gái xinh đẹp say sĩn lắc lư đi từ nhà vệ sinh ra ngoài. Anh cố tình đụng cô để làm quen, nhưng không dùng được mỹ nam kế với cô gái nhỏ ấy. Bao nhiêu duyên phận khiến hai người trở nên thân thiết, nhưng anh biết người cô yêu là Mạc Thiên, vậy nên chọn cách làm bạn của cô. Nay nhìn thấy cô hạnh phúc bên người cô yêu thương, Cố Dực nhìn chiếc nhẫn trong tay một lúc, sau đó ném nó vào sọc rác, chậm rãi bước về phía trước. Đi được vài bước, một cô gái mặc áo thun quần jean cá tính gọi hắn lại. “Này, anh ném nhầm đồ rồi.” Cố Dực sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn một cô gái trong sáng thuần khiết đang mỉm cười với anh: “Nhẫn kim cương của anh.” “Không, tôi ném nó đi rồi, cô muốn thì nó là của cô.” Cô gái bĩu môi: “Anh không cầu hôn tôi, tại sao tôi lại muốn chiếc nhẫn kim cương của anh?” Cố Dực bật cười, lúc này cũng không muốn nói chuyện với tiểu cô nương này nên trêu một câu: “Vậy bây giờ tôi liền cầu hôn cô. Nếu em đồng ý, chúng ta ngay lập tức đến cục dân chính.” Cô gái kinh ngạc, trên gương mặt trắng noãn phát ra tia ửng đỏ. Cố Dực biết cô gái xa lạ kia sẽ từ chối, vì cho rằng hắn trêu chọc, nên quay người muốn đi. “Này, đây chính là anh nói, anh chờ tôi một chút, tôi lên phòng khách sạn lấy giấy tờ, chúng ta lập tức tớ cục dân chính kết hôn, ai không đi là chó.” Cố Dực: “...” Bên này, trên xe Kiều An Hạ có chút căng thẳng: “Sao đột nhiên lại đi kết hôn, Mạc Thiên…anh căng thẳng à?” Mạc Thiên lắc đầu: “Không khẩn trương.” Tiểu Bối Bối ngồi bên cạnh Mạc Thiên liền hét lên: “Baba, ba bóp tay con đau quá.” Kiều An Hạ bật cười: “Thì ra Mạc tổng cũng có lúc căng thẳng. Em cứ tưởng rằng Mạc tổng sẽ không căng thẳng.” Mạc Thiên bất đắc dĩ nhìn cô: “Anh cũng là con người, tại sao không thể căng thẳng.” Đây là cùng Kiều An Hạ kết hôn, trước sau năm năm anh đều muốn cùng cô kết hôn, hôm nay anh đã có thể kết hôn với người anh yêu thương. Đến cục dân chính, Lương Ân đã đợi bọn họ ở cửa. “Đại ca, đã chuẩn bị xong rồi.” Năm phút sau, cả hai cầm giấy kết hôn đi ra, cùng Tiểu Bối Bối chụp một ảnh gia đình chân chính. Từ đó trở đi, họ chính là một gia đình. Bất kể là giàu sang hay nghèo khó, về sau sẽ tương thân tương ái, vĩnh viễn bên nhau. Sau khi hai người đi ra, Thang Duy liền nói: “Mạc tổng, khi nào sẽ xử lý lễ cưới.” Kiều An Hạ nghe vậy liền lắc đầu: “Không cần thiết, tôi nghĩ hôn nhân và chuyện của tôi và Mạc Thiên, không cần phải cho bên ngoài dòm ngó.” Hơn nữa cả Kiều gia và Mạc gia đều không công nhận tình yêu của bọn họ, Kiều An Hạ cảm thấy không cần thiết. Mạc Thiên vuốt ve mái tóc cô: “Tất cả nghe vợ.” Thang Duy: “...” Lương Ân: “...” Lúc này Tiểu Bối Bối bước tới ôm lấy Mạc Thiên: “Baba… dù hai người kết hôn nhưng baba vẫn yêu Tiểu Bối Bối nhất phải không? Mẹ Kiều mũi dài sẽ không xinh đẹp bằng Tiểu Bối Bối.” Mạc Thiên bật cười ôm lấy con gái. “Này, sao lại nói mẹ mũi dài…” Tiểu Bối Bối chu miệng: “Mẹ nói baba của con đã chết, còn nói mộ của baba cỏ mọc cao bằng Tiểu Bối Bối. Nhưng rõ ràng baba con còn sống, con biết thừa Thiên Thiên chính là ba ruột của Tiểu Bối Bối. Mũi mẹ không dài thì ai dài.” Kiều An Hạ trừng mắt nhìn Mạc Thiên. Mạc Thiên vô tội: “Anh không có nói.” Tiểu Bối Bối bĩu môi: “Người lớn luôn nghĩ trẻ con là kẻ ngốc sao, tên con Kiều Thiên An, chữ Thiên này chính là chữ Thiên của tên baba…chữ An chính là trong tên của mẹ, có nghĩa là con chính là sự kết hợp của ba mẹ.” Lương Ân ôm bụng cười: “Chị dâu, thì ra chị luôn tương tư đại ca của tôi.” Thấy Kiều An Hạ bị nói đến xấu hổ, Mạc Thiên nhìn Thang Duy kéo Lương Ân đi. Lúc này Tiểu Bối Bối lại chạy theo Lương Ân: “Chú Lương, cháu muốn đi công viên kỳ quang.” Kiều An Hạ muốn kéo con gái lại, nhưng Tiểu Bối Bối đã chạy theo Lương Ân rất xa. “Đừng lo, Lương Ân là cảnh sát, con bé an toàn.” Kiều An Hạ cảm thấy giống như bị cha con họ Mạc gài cô. Mạc Thiên đưa Kiều An Hạ quay về Vịnh Bích Thủy, Kiều An Hạ ngồi trên xe, ngắm nhìn chiếc nhẫn trên tay, lại ngắm nhìn giấy kết hôn mỉm cười. Khi xe lái đến Vịnh Bích Thủy, Mạc Thiên định sẽ về nhà, cùng cô xem xét lại phòng ngủ của hai vợ chồng, liệt kê mua sắm mấy thứ nhưng khi đến nơi cô gái nhỏ của anh đã ngủ say rồi. Mãi cho đến khi Kiều An Hạ tỉnh lại, cô đã nằm trên giường, bên cạnh là Mạc Thiên đang tựa lưng vào thành giường làm việc trên ipad. Kiều An Hạ vội vàng đứng dậy, bật đèn lên hỏi: “Tiểu Bối Bối về chưa?” Mạc Thiên lắc đầu: “Công viên kỳ quang càng về đêm càng đẹp, Lương Ân nhắn tin con bé đi chơi rất vui.” “Em đi tắm một chút, bộ váy này cũng thật hơi bó sát.” Mạc Thiên kéo tay cô lại: “Cùng tắm được không, vợ yêu.” Hơi thở của Mạc Thiên phả vào cổ Kiều An Hạ, giọng nói khàn khàn: “Tiểu yêu tinh, em nhìn em mặc váy cưới lần đầu tiên, liền muốn xé bỏ, dáng vẻ không mặc gì của em vẫn là đẹp nhất.’ “Vô sỉ.” - Kiều An Hạ bị Mạc Thiên đè dưới thân mắng. Bàn tay Mạc Thiên đã kéo thành công chiếc khóa phía sau, nhếch môi nhìn chằm chằm con mồi: “Không vô sỉ liền thành cẩu độc thân.” Kiều An Hạ muốn đẩy anh ra: “Không được, để em đi tắm trước, cả ngày ngoài đường đều toàn là mùi…” Anh đưa mũi hít một hơi lên chiếc cổ thon dài, tham lam cắn một cái tạo thành dấu hôn: “An Hạ, em thơm chết đi được.” Kiều An Hạ nhột đến bật cười khúc khích: “Mạc Thiên, chúng ta còn cả đời, anh vội cái gì?” Mạc Thiên không gấp thì ai gấp, anh kéo tuột chiếc váy ra khỏi người Kiều An Hạ: “Chúng ta không còn là vợ chồng trẻ nữa, tranh thủ Tiểu Bối Bối không có ở nhà, anh muốn nghe tiếng em rên rỉ phóng đãng dưới thân anh.” Kiều An Hạ đỏ cả mặt: “Em rên rỉ phóng đãng khi nào.” “Một lát nữa tự mình nghe.” Ngón tay thon dài của Mạc Thiên nghịch ngợm đi vào bên trong quần nhỏ của Kiều An Hạ, ra sức nhào nặn đôi bờ mông căng mịn, bên trên trên bờ môi mút lấy môi cô, Kiều An Hạ lúc đầu còn kháng cự một chút, sau đó liền không thể chối bỏ sự kích thích do anh mang lại. Cả đời Mạc Thiên chỉ có thể chạm vào một người phụ nữ là Kiều An Hạ, cô và anh chính là sinh ra dành cho nhau. Tiếng thở dốc đục ngầu từ bờ mô đang mút lấy môi cô, buông ra, liếm láp dái tai của cô, hơi thở nóng ấm phả vào, một luồng khí nóng khiến cơ thể Kiều An Hạ run rẩy mềm nhũn. Bờ môi di chuyển từ dái tai đi xuống chiếc cổ trắng tinh tế, liếm lên vết hôn còn sưng đỏ, sau đó lại để lại thêm một dấu hôn khác. “Ưm…Mạc Thiên…đừng cắn…đừng cắn ở đó…” Cô còn phải đi làm, mỗi lần che dấu vết hôn thật rất phiền. “A…không cắn ở đó…em muốn anh cắn chỗ nào?” Mạc Thiên cười nham hiểm một cái, bàn tay lập tức chiếm lấy bờ ngực trần cao vút, đầu lưỡi tinh ranh đã cúi xuống cắn mút lấy phần đỉnh hồng, bên kia bị xoa nắn thành nhiều loại hình thù. Kiều An Hạ toàn thân nóng rực, đầu ngực nhột nhạt từ cứng thành mềm nhũn, nước bọt ướt sũng cả hai bên. “An Hạ, sữa của em ngọt quá…” “Nói bậy, làm gì có sữa.” - Kiều An Hạ đỏ mặt mắng. Mạc Thiên giải khai quần áo trên người, gậy sắt bật ra cứng rắn đặt ở cửa h.uyệt, trêu chọc cánh hoa, không tiến vào mà đẩy lên kéo xuống kích thích. Kiều An Hạ vốn không thể chống cự lại sự kích tình dữ dội từ anh, gương mặt xinh đẹp vì hứng tình mà ửng đỏ một mảng, đôi môi không ngăn lại được tiếng rên rỉ d.âm mỹ. “An Hạ… thật nhớ em…” Gậy sắt áp sát vào vào hoa h.uyệt hồng nhạt ẩm ướt, mật ngọt đã tuôn ra trơn trượt vách thịt nóng ẩm. Kéo một chân cô lên cao gác qua vai, gậy sắt dũng mạnh đâm vào. “A….a…lớn quá….ăn không nổi…Mạc Thiên…đừng…quá sâu…” - Kiều An Hạ rên rỉ vì gậy sắt bất ngờ thọc sâu. Gậy sắt đầy gân nổi lên của anh đưa vào bên trong, tiếp xúc tầng tầng lớp lớp vạch thịt mút lấy gậy sắt như muốn nổ tung, thắt lưng mạnh mẽ thúc vào, sau đó cảm nhận thấy một tràn nóng ấm từ bên trong tuôn ra. “A….tiểu yêu tinh… thèm muốn của anh sao, vừa mới đâm vào em liền phun nước rồi…” Tiếng kêu nhớp nháp vì sự va chạm kịch liệt mà mang lên dữ dội. Hoa h.uyệt vừa cao trào đầy mẫn cảm, càng lúc càng chật hẹp hút lấy gậy sắt khiến Mạc Thiên thở dốc, Kiều An Hạ bị c.ắm đến sướng mờ mắt, bờ mông vểnh lênh tham lam đòi hỏi nhiều hơn. Bị kẹp đến gắt gao, Mạc Thiên xém chút mất mặt mà bắn ra, anh hít một hơi thật dài, kéo gậy sắt ra khỏi tiểu h.uyệt. Bên dưới ẩm ướt mở ra khép vào theo hơi thở dốc của cô, Mạc Thiên không nhịn được mà cúi đầu, vươn đầu lưỡi liếm nơi đã ẩm ướt. “Ưm….a….a….bên dưới…không nên…”- Đầu lưỡi như một con rắn len lẻo bên ngoài và bên trong hoa h.uyệt mút lấy từng giọt mật ngọt. Kiều An Hạ toàn thân mềm nhũn, trước sự điên cuồng liếm mút của anh, cô theo bản năng lắc mông làm cả người giật về phía trước, đưa hạ thể lại gần miệng anh hơn. Hai bàn chân bị tay anh cố định tách ra rộng hơn, tiểu h.uyệt mẫn cảm bị kích thích tột độ, đợi đôi môi anh mút mạnh viên trân châu căng cứng, mật ngọt không ngừng tuôn ra, Mạc Thiên vì thế mà nuốt không ít d.âm thủy. Kiều An Hạ cảm thấy mình như phát điên, Mạc Thiên bên dưới hạ thể dùng lưỡi như gậy sắt tách hai vách thịt bên trong cô, bắt chước gậy sắt rút ra c.ắm vào liên tục. Kiều An Hạ chỉ nhìn thấy trước mắt mình một mảng mơ hồ, hai tay đa nắm lấy gas giường, hai chân muốn khép lại kẹp chặt đầu anh dưới hạ thân càng sâu. Mật ngọt từ hoa h.uyệt chảy ra bao nhiêu, Mạc Thiên không chừa lại một giọt nào, nuốt sạch. “A….a…ư…ư… không được rồi…rút ra… muốn tiểu…Mạc Thiên…buông…” Hoa h.uyệt co giật, Kiều An Hạ dùng sức đẩy anh ra, từ bên trong một lượng lớn chất lỏng phun ra ào ạt. Mạc Thiên nhếch môi nhìn thành quả của mình rất hài lòng: “Tiểu hồ ly… gọi một tiếng chồng ơi, mau chơi em…” Kiều An Hạ mềm nhũn như nước sau cơn cao trào, hơi thở không đều đặn, bị anh dẫn dụ: “Chồng ơi, mau chơi em…” “Ha…ngoan như vậy…” - Mạc Thiên ôm lấy hông cô, lật ngược lại, vỗ lên mông lớn: “Nâng lên.” Không đợi Kiều An Hạ nâng lên, hai tay anh đã đỡ mông cô nâng lên, hoa h.uyệt ướt sũng lộ ra, hai nhắm anh nheo lại, đưa tay thăm dò. “Ư…” - Kiều An Hạ rên rỉ không ngừng. Gậy sắt nổi lên gân xanh tím, đưa ra một góc 45 độ theo góc chân, thẳng tắp c.ắm thẳng từ phía sau vào tiểu h.uyệt. “A…của vợ thật chặt…chơi thật sướng.” Gậy sắt c.ắm sâu tận bên trong, khoái cảm lập tức lan khắp cơ thể, t.iểu huyệt theo bản năng cắn chặt gậy sắt. “A…của vợ cắn chặt…a…vợ anh thật d.âm đãng.” Mạc Thiên giữ chặt eo nhỏ, c.ắm vào rút ra không chút thương tiếc. “Không….a…a…Mạc Thiên…quá nhanh….” - Kiều An Hạ bị gậy sắt c.ắm đến hoa mắt. Eo Mạc Thiên như gắn mô tơ, gậy sắt làm loạn bên trong tiểu h.uyệt, đầu rùa c.ắm thẳng đến phần thịt mềm mềm tận cùng bên trong. Tiếng rên rỉ vang vọng khắp căn phòng, cơ thể không khống chế được dục vọng muốn lắp đầy: “A…chồng… quá trướng…” Gậy sắt tìm được miếng thịt mềm mại, đầu rùa tê cứng, thịt mềm bị đâm đến há miệng nuốt lấy đầu tròn giữ thật chặt, Mạc Thiên toàn thân căng thẳng, kéo ra, c.ắm mạnh liên tục, mỗi lần đều cắm thẳng vào bên trong cửa thịt mềm. Tinh túy nóng hổi bắn thẳng vào bên trong, Kiều An Hạ xụi lơ xuống giường, t.iểu huyệt một lần nữa cao trào, mật ngọt trào ra kèm tinh túy trắng đục của anh vừa phóng ra, hai cánh hoa ướt đẫm nhớp nháp một màu mê người. Ôm Kiều An Hạ trong lòng, sau bao nhiêu chuyện trải qua, cuối cùng anh cũng đã ôm được Kiều An Hạ thật chặt trong lòng, cô đã thật sự là Mạc phu nhân của anh. “Kiều Kiều, ngày mai anh đưa em và Thiên An đi thả diều, có thích không?” Kiều An Hạ tựa vào ngực anh, sờ lên những vết sẹo của quá khứ, hôn lên nó: “Mạc Thiên, cảm ơn anh.” Mạc Thiên lắc đầu: “Cả đời này anh tiếc nuối nhất chính là gặp được em từ khi em là một cô bé, nhưng đã bỏ qua cuộc đời của em, anh muốn trải qua toàn bộ cuộc đời của em.” Kiều An Hạ ấm áp ôm lấy Mạc Thiên: “Mạc Thiên, em muốn hôn lễ chúng ta sẽ tổ chức ở Philadelphia.” Mạc Thiên kinh ngạc: “Hả?” “Chúng ta sẽ quay lại nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, bắt đầu lại từ đầu, hai chúng ta sẽ nắm tay nhau sống dưới ánh sáng. Sau này, chúng ta sẽ tham gia vào cuộc đời thiếu vắng và lấp đầy khoảng thời gian không có nhau, được không?” Mạc Thiên mỉm cười gật đầu: “Được.” Nằm trên giường, Kiều An Hạ nắm tay Mạc Thiên. “Chồng yêu, cảm ơn anh.” “Anh cũng cảm ơn em, bà Mạc.” - Mạc Thiên nghiêng đầu nhìn Kiều An Hạ. Cảm ơn em, vì có em trong cuộc đời này, mọi thăng trầm đều trở nên ngọt ngào. Kiều An Hạ cong môi cười, ánh mắt trong veo cong lên như trăng lưỡi liềm. Mạc Thiên đưa tay vuốt ve bờ má xinh đẹp: “Vợ, anh yêu em.” “Chồng, em yêu anh.” “Vậy sinh thêm cho anh một đứa bé…” Mạc Thiên nhào người đè Kiều An Hạ dưới thân, lại tiếp tục chuyện vừa rồi… Cả đời này, có em là đủ… Kiều An Hạ, anh yêu em, mãi mãi yêu em. ~~~~~~~Hoàn~~~~~~</code>
Cố Dực đưa Kiều An Hạ về căn hộ mà anh chuẩn bị cho hai mẹ con, hiện tại anh đã quay về Cố gia, dù sao tình thân vẫn không thể từ bỏ được.
Kiều An Hạ quyết định sẽ quay về Ý, xem như cô và Mạc Thiên đã không còn gì, cả đời sẽ không quay về Hải thành.
Kiều An Hạ bắt đầu đi làm lại, buổi chiều đi đón Tiểu Bối Bối về nhà, hai mẹ con như cũ sinh hoạt, không ngờ đến cửa đi tới bóng dáng quen thuộc là Lương Ân.
“Chị dâu.” - Lương Ân vội vàng kêu lên.
Kiều An Hạ nhíu mày: “Đừng gọi tôi là chị dâu.”
Trước kia Kiều An Hạ không thèm chỉnh, nhưng bây giờ giọng nói rất nghiêm khắc.
Lương Ân nghe vậy, cuối cùng đổi xưng hô: “Kiều tiểu thư.”
“Ừm, tìm tôi có việc gì sao?” - nhìn thì có vẻ lịch sự đối đáp, nhưng xem ra chính là xa cách.
“Có việc, đương nhiên có việc.” - Lương Ân vội nói: “Đi gặp Mạc Thiên cùng tôi, được không?”
Kiều An Hạ cau mày: “Nêu là chuyện này thì không cần nói nữa, tôi và anh ta không còn quan hệ gì nữa.”
“Chị… Kiều tiểu thư. Tôi biết đại ca hành động không đúng với cô, nhưng thật ra anh ấy cũng rất cay đắng. Đêm đó khi bỏ đi, anh ấy đã nôn ra máu, hiện giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện hai tuần rồi nhưng vẫn không có khá hơn. Coi như là tôi cầu xin cô, cô đi xem Mạc Thiên một chút được không?”
Kiều An Hạ kinh ngạc, nhưng chẳng phải cô đã dặn lòng không quan tâm nữa, sẽ quay về Ý sống cuộc sống như 5 năm trước. Nhưng khi nghe Mạc Thiên nôn ra máu, tâm cô vẫn không an…
“Bệnh thì đi tìm bác sĩ, tôi cũng không phải bác sĩ đến đó có ích gì, anh đi về đi.”
Nói xong cô muốn đi vào, Lương Ân ngăn cô lại…
“Chị dâu, nhất định phải để tôi nói rõ ra sao? Chị cũng không nghĩ vì cái gì đột nhiên Mạc Thiên lại bị như vậy? Lục Vi trước khi chết, nói cho anh ta biết chị chính là cô bé năm đó cứu anh ấy ở tầng hầm. Cô ta nói rất nhiều thứ khó nghe, Mạc Thiên biến thành dạng này chính là do không biết phải đối mặt với chị như thế nào? Nếu anh ấy như vậy mà vẫn bị coi là làm sai lầm, vậy đại ca cũng quá đáng thương.”.
Thì ra là vì lý do này, cuối cùng Kiều An Hạ cũng hiểu ra, nhưng cô càng tức giận hơn: “Đây cũng là con đường mà Mạc Thiên chọn, anh ấy liền lựa chọn không đối mặt với tôi, tôi sao phải đến gặp anh ấy.”
Nói xong, Kiều An Hạ nhất quyết đi vào nhà đóng cửa.
Lương Ân rầu rĩ quay đầu rời đi.
Một lúc sau Lương Ân nhận được tin nhắn của Kiều An Hạ: “Đi nói với Mạc Thiên, tôi sắp kết hôn.”
Lương Ân trợn tròn cả mắt? Kiều An Hạ sắp kết hôn? Với ai? Nhưng tại sao cô ấy lại muốn hắn nói với Mạc Thiên?
Một lúc sau Lương Ân sực nghĩ ra cái gì đó, bật cười haha… lái xe thẳng đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Thang Duy đang trông chừng Mạc Thiên thì Lương Ân lao vào bên trong.
“Đỡ chưa?”
Thang Duy lắc đầu: “Không ổn.”
Lương Ân tức giận nói: “Bác sĩ tới khám lại chưa? Nói thế nào?”
“Cơn sốt vẫn không thuyên giảm. Bác sĩ nói trong lòng bệnh nhân có nút thắt tâm lý, chỉ cần tháo bỏ được nút thắt thì anh ấy sẽ tốt lên.”
Lương Ân nghe vậy liền tức giận mắng: “Mạc Thiên, tôi biết trong lòng anh đã rõ ràng rồi. Nói thật lúc này tôi rất xem thường anh, nếu như năm đó tôi gặp anh ở nước M trong bộ dạng này, tôi sẽ không kết bạn với anh. Đối với tôi, anh là một người đàn ông rất mạnh mẽ cho dù xảy ra chuyện gì. Tại sao trước kia hay tin Kiều An Hạ qua đời, anh cũng có thể gắng gượng cho qua sao? Vì sao chỉ đối với sự kiện đó sao lại không thể bỏ qua được. Còn nữa, vì cái gì Kiều An Hạ là một nữ nhân còn có thể tiếp nhận, anh vì cái gì mà không tiếp nhận được.”
Người trên giường không nhúc nhích, Thang Duy vội kéo Lương Ân: “Đừng nói nữa, Mạc tổng còn sốt.”
“Không nói thì không nói, cậu cho rằng tôi còn muốn nói sao? Một câu nữa thôi, Kiều An Hạ chuẩn bị kết hôn cùng Cố Dực. Anh cứ cứ nằm ở đây đi, sau này sẽ hối hận không kịp.”
Nói xong, Lương Ân trực tiếp đi.
Thang Duy kinh ngạc, Kiều An Hạ kết hôn? Sao lại đột nhiên như vậy? Nhưng nhìn Lương Ân không giống đang nói đùa.
Thang Duy vội vàng đuổi theo Lương Ân, không quên đóng cửa lại.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, người nằm trên giường cử động ngón tay, sau đó từ từ mở mắt.
Cô ấy sắp kết hôn.<code> Tập đoàn Mạc Thị… Ngày đó sau khi Lương Ân nói Kiều An Hạ sắp kết hôn, Mạc Thiên tỉnh lại, không chịu nghỉ ngơi ở nhà liền đến Mạc thị làm việc. Buổi sáng, vừa mới làm xong công việc Lương Ân liền gọi điện cho Mạc Thiên: “Ôi Thiên Thiên của tôi, hôm nay chắc chắn là một ngày tốt lành, sáng nay tôi đã nhìn thấy chị dâu tôi cùng Cố Dực đến tiệm váy cưới, xem ra chuyện tốt lành sắp đến rồi. Thật không biết chị dâu mặc váy cưới sẽ trông ra sao, chắc là rất đẹp. Chỉ tiếc là tại người nào đó, mà chị dâu cũng không thèm nhìn tôi. Chắc tôi sẽ đến đám cưới của chị dâu và Cố Dực để xem váy cưới của chị dâu tôi.” Lương Ân nói rất nhanh, không đợi Mạc Thiên phản ứng lại, liền cúp điện thoại. Nhưng Mạc Thiên vẫn ngồi im đó không nhúc nhích. Trong đầu suy nghĩ dáng vẻ cô mặc váy cưới, người đứng bên cạnh cô lại là một người khác, không được…. Trong lòng dâng lên cảm giác căng thẳng, Mạc Thiên đứng bật lên chạy ra khỏi cửa. Thang Duy liền chạy theo hỏi: “Mạc tổng, có cần tôi giúp không?” “Không có, đừng theo tôi.” Chờ Mạc Thiên rời đi, Thang Duy mới gọi cho Lương Ân: “Mạc tổng đi rồi, xem ra chiêu khích tướng của anh thành công rồi.” Lương Ân cười lớn: “Cậu cũng không nhìn tôi là ai, tôi đã ra tay làm sao có thể không thành.” Trước tiệm áo cưới, Mạc Thiên nhìn vào bên trong, đã nhìn thấy cô nàng tiên xinh đẹp, cô mặc một bộ váy cưới màu trắng và mỉm cười ngọt ngào với người đối diện. Người kia chính là Cố Dực. Hai người nhìn nhau mỉm cười, giống như một đôi tình nhân. Mạc Thiên cảm thấy trong lòng ghen ghét, rất ghen ghét, rất ghen ghét… Anh cho rằng mình không thể đối mặt với Kiều An Hạ được nữa, thay vì hành hạ lẫn nhau không bằng để cho cô được tự do. Như mà bây giờ, giờ khác này, anh ghen đến phát điên. Không thể khống chế, Mạc Thiên bước vào bên trong cửa tiệm. Nhân viên thấy anh bước vào liền vui vẻ đón tiếp: “Xin chào, quý khách cần gì ạ?” Mạc Thiên buột miệng nói: “Tôi mua váy cưới.” “Tiên sinh, ngài muốn chọn váy cưới, ngài có đưa phu nhân đến không? Tốt nhất ngài nên đưa phu nhân đến thử váy.” “Không cần, giống như cô ấy.” Tiểu Bối Bối nghe thấy giọng nói của Mạc Thiên liền quay đầu lại. Đôi mắt to tròn đen như hạt đậu lộ ra vẻ vui mừng: “Ba…” Mạc Thiên nghe giọng con gái, nỗi đau như ghim vào trong tim, nhìn thấy tiểu công chúa lao đến liền cúi đầu bế lên: “Xin lỗi, Tiểu Bối Bối…” Tiểu Bối Bối nhớ đến lúc kia Mạc Thiên đẩy cô bé ra, nhưng bây giờ baba đã mở miệng xin lỗi, cô bé liền nhịn không được, nước mắt tràn bờ mi. “Baba, sao baba lại bỏ Tiểu Bối Bối, Tiểu Bối Bối rất ngoan, rất nghe lời.” “Xin lỗi, là lỗi của ba. Xin lỗi, tiểu công chúa của baba.” Những nhân viên cảm thấy kinh ngạc, hai người này thử váy cưới, con của họ lại gọi một người khác là baba. Kiều An Hạ cầm váy đi về phía Mạc Thiên: “Mạc Thiên, anh đến đây làm gì?’ Mạc Thiên đưa mắt nhìn Kiều An Hạ, cô vẫn luôn xinh đẹp rạng rỡ như ngày nào. Vẻ đẹp của một đoa hoa anh túc, dù là năm năm trước hay là năm năm sau, anh không thể ngừng lại khi nhìn thấy cô. Mạc Thiên một tay bế Tiểu Bối Bối, một tay nắm lấy tay Kiều An Hạ “An Hạ, đừng kết hôn với Cố Dực, có được không?” Kiều An Hạ không đáp, Mạc Thiên lại nói: “An Hạ, anh không thể mất em.” Trong lòng Kiều An Hạ hơi nhói lên, nhớ lại những lời Lương Ân nói, hắn nói Mạc Thiên là một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng lại thất bại trước người phụ nữ như cô. “Xem biểu hiện của anh.” - Kiều An Hạ mím môi đáp. Mạc Thiên kinh ngạc trước câu trả lời của cô, sau đó mừng rỡ: “Anh sẽ biểu hiện thật tốt.” Lúc này, Lương Ân và Thang Duy cũng bước vào, Cố Dực mỉm cười đi về phía bọn họ đập tay với Lương Ân. “Cảm ơn Cố tổng hỗ trợ.” “Không có gì, nếu Mạc tổng không đến tìm An Hạ, tôi dự định sẽ lấy giả thành thật haha…” Mạc Thiên đưa mắt nhìn mọi người, sau đó nhìn Kiều An Hạ: “Tiểu hồ ly, em dám lừa anh.” Kiều An Hạ mỉm cười: “Ai bảo anh dám không nhận mẹ con em.” “An Hạ… là lỗi của anh, anh xin thề, sau này dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ không bao giờ buông tay em.” Lúc này, Thang Duy mang chiếc nhẫn đến đưa cho Mạc Thiên. Mạc Thiên lùi hai hai bước, quỳ xuống trước mặt Kiều An Hạ. “Kiều An Hạ, gả cho anh.” Bên ngoài mọi người vỗ tay hô hào, Kiều An Hạ nhìn chiếc nhẫn sáng lấp lánh, trái tim rộn ràng, vành mắt đỏ ửng, cô gật đầu. Mạc Thiên đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô, hôn lên mu bàn tay: “Cảm ơn em, An Hạ… cảm ơn vì đã tha thứ cho tất cả sai lầm của anh, cảm ơn vì đã sinh cho anh một tiểu công chúa Tiểu Bối Bối xinh đẹp, cảm ơn vì đã kéo anh khỏi bóng tối, cảm ơn vì đã cứu rỗi phần đời còn lại của anh. An Hạ, em là ánh sáng của anh, đời này… anh sẽ không buông bỏ ánh sáng của mình, An Hạ, anh yêu em.” Kiều An Hạ không nói nên lời, thật ra cuộc đời cô, điều tốt đẹp nhất chính là gặp được Mạc Thiên. Anh ấy luôn vươn tay khi cô gặp khó khăn, vì cô chống lại cả Mạc gia, vì cô mà đến mạng cũng không cần. “Mạc Thiên, em yêu anh.” Mạc Thiên kéo Kiều An Hạ ôm chặt vào lòng rất lâu, cho khi tâm tình cả hai bình tĩnh lại, Mạc Thiên buông cô ra, nắm lấy tay cô: “Đi thôi.” Kiều An Hạ ngạc nhiên: “Đi đâu?” “Cục dân chính.” - Mạc Thiên nói: “Không phải đã đồng ý gả cho anh sao?” Dù Kiều An Hạ là đã gật đầu đồng ý, nhưng không cần phải gấp như vậy phải không? “Có phải quá gấp hay không?” “Trễ.” - Mạc Thiên lắc đầu. Mạc Thiên nắm tay Kiều An Hạ ra khỏi cửa hàng, Tiểu Bối Bối không hiểu cục dân chính là gì, nhưng thấy ba mẹ hòa hợp liên vui mừng chạy theo. Ba người đàn ông độc thân chứng kiến hai người họ ôm nhau, không muốn bị nghẹn cẩu lương nên quay lưng rời đi, không ngờ còn chưa lên xe đã thấy ba con người kia cũng bước ta. “Các người muốn đi đâu?” - Lương Ân hỏi. “Cục dân chính.” - Mạc Thiên khoe khoang. Lúc này Tiểu Bối Bối không nhịn được mới hỏi Cố Dực: “Chú Cố, cục dân chính là gì?” Cố Dực xoa đầu Tiểu Bối Bối: “Mẹ của con chuẩn bị kết hôn với ba Mạc của con.” Tiểu Bối Bối lập tức nhảy qua ôm đùi Mạc Thiên: “Ba, con cũng muốn cùng ba đi Cục dân chính.” “Được.” - Mạc Thiên cúi người ôm Tiểu Bối Bối bế lên. Lương Ân chạy về chuẩn bị giấy tờ trước, Mạc Thiên nhường Thang Duy làm tài xế, một nhà ba người lên xe. Cố Dực nói Cố thị nên tạm biệt mọi người… Sau khi xe của mọi người rời đi, Cố Dực lấy trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương. Là anh nói thật, nếu hôm nay Mạc Thiên không tỉnh ngộ, anh sẽ cầu hôn Kiều An Hạ. Vội vàng như vậy một phần vì Cố lão sức khỏe đã yếu, hối thúc hắn chuyện hôn nhân, mà hắn thì chỉ nghĩ đến Kiều An Hạ. Không ai biết bao năm qua Cố Dực luôn yêu thích Kiều An Hạ ngay từ lần đầu gặp gỡ, một cô gái xinh đẹp say sĩn lắc lư đi từ nhà vệ sinh ra ngoài. Anh cố tình đụng cô để làm quen, nhưng không dùng được mỹ nam kế với cô gái nhỏ ấy. Bao nhiêu duyên phận khiến hai người trở nên thân thiết, nhưng anh biết người cô yêu là Mạc Thiên, vậy nên chọn cách làm bạn của cô. Nay nhìn thấy cô hạnh phúc bên người cô yêu thương, Cố Dực nhìn chiếc nhẫn trong tay một lúc, sau đó ném nó vào sọc rác, chậm rãi bước về phía trước. Đi được vài bước, một cô gái mặc áo thun quần jean cá tính gọi hắn lại. “Này, anh ném nhầm đồ rồi.” Cố Dực sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn một cô gái trong sáng thuần khiết đang mỉm cười với anh: “Nhẫn kim cương của anh.” “Không, tôi ném nó đi rồi, cô muốn thì nó là của cô.” Cô gái bĩu môi: “Anh không cầu hôn tôi, tại sao tôi lại muốn chiếc nhẫn kim cương của anh?” Cố Dực bật cười, lúc này cũng không muốn nói chuyện với tiểu cô nương này nên trêu một câu: “Vậy bây giờ tôi liền cầu hôn cô. Nếu em đồng ý, chúng ta ngay lập tức đến cục dân chính.” Cô gái kinh ngạc, trên gương mặt trắng noãn phát ra tia ửng đỏ. Cố Dực biết cô gái xa lạ kia sẽ từ chối, vì cho rằng hắn trêu chọc, nên quay người muốn đi. “Này, đây chính là anh nói, anh chờ tôi một chút, tôi lên phòng khách sạn lấy giấy tờ, chúng ta lập tức tớ cục dân chính kết hôn, ai không đi là chó.” Cố Dực: “...” Bên này, trên xe Kiều An Hạ có chút căng thẳng: “Sao đột nhiên lại đi kết hôn, Mạc Thiên…anh căng thẳng à?” Mạc Thiên lắc đầu: “Không khẩn trương.” Tiểu Bối Bối ngồi bên cạnh Mạc Thiên liền hét lên: “Baba, ba bóp tay con đau quá.” Kiều An Hạ bật cười: “Thì ra Mạc tổng cũng có lúc căng thẳng. Em cứ tưởng rằng Mạc tổng sẽ không căng thẳng.” Mạc Thiên bất đắc dĩ nhìn cô: “Anh cũng là con người, tại sao không thể căng thẳng.” Đây là cùng Kiều An Hạ kết hôn, trước sau năm năm anh đều muốn cùng cô kết hôn, hôm nay anh đã có thể kết hôn với người anh yêu thương. Đến cục dân chính, Lương Ân đã đợi bọn họ ở cửa. “Đại ca, đã chuẩn bị xong rồi.” Năm phút sau, cả hai cầm giấy kết hôn đi ra, cùng Tiểu Bối Bối chụp một ảnh gia đình chân chính. Từ đó trở đi, họ chính là một gia đình. Bất kể là giàu sang hay nghèo khó, về sau sẽ tương thân tương ái, vĩnh viễn bên nhau. Sau khi hai người đi ra, Thang Duy liền nói: “Mạc tổng, khi nào sẽ xử lý lễ cưới.” Kiều An Hạ nghe vậy liền lắc đầu: “Không cần thiết, tôi nghĩ hôn nhân và chuyện của tôi và Mạc Thiên, không cần phải cho bên ngoài dòm ngó.” Hơn nữa cả Kiều gia và Mạc gia đều không công nhận tình yêu của bọn họ, Kiều An Hạ cảm thấy không cần thiết. Mạc Thiên vuốt ve mái tóc cô: “Tất cả nghe vợ.” Thang Duy: “...” Lương Ân: “...” Lúc này Tiểu Bối Bối bước tới ôm lấy Mạc Thiên: “Baba… dù hai người kết hôn nhưng baba vẫn yêu Tiểu Bối Bối nhất phải không? Mẹ Kiều mũi dài sẽ không xinh đẹp bằng Tiểu Bối Bối.” Mạc Thiên bật cười ôm lấy con gái. “Này, sao lại nói mẹ mũi dài…” Tiểu Bối Bối chu miệng: “Mẹ nói baba của con đã chết, còn nói mộ của baba cỏ mọc cao bằng Tiểu Bối Bối. Nhưng rõ ràng baba con còn sống, con biết thừa Thiên Thiên chính là ba ruột của Tiểu Bối Bối. Mũi mẹ không dài thì ai dài.” Kiều An Hạ trừng mắt nhìn Mạc Thiên. Mạc Thiên vô tội: “Anh không có nói.” Tiểu Bối Bối bĩu môi: “Người lớn luôn nghĩ trẻ con là kẻ ngốc sao, tên con Kiều Thiên An, chữ Thiên này chính là chữ Thiên của tên baba…chữ An chính là trong tên của mẹ, có nghĩa là con chính là sự kết hợp của ba mẹ.” Lương Ân ôm bụng cười: “Chị dâu, thì ra chị luôn tương tư đại ca của tôi.” Thấy Kiều An Hạ bị nói đến xấu hổ, Mạc Thiên nhìn Thang Duy kéo Lương Ân đi. Lúc này Tiểu Bối Bối lại chạy theo Lương Ân: “Chú Lương, cháu muốn đi công viên kỳ quang.” Kiều An Hạ muốn kéo con gái lại, nhưng Tiểu Bối Bối đã chạy theo Lương Ân rất xa. “Đừng lo, Lương Ân là cảnh sát, con bé an toàn.” Kiều An Hạ cảm thấy giống như bị cha con họ Mạc gài cô. Mạc Thiên đưa Kiều An Hạ quay về Vịnh Bích Thủy, Kiều An Hạ ngồi trên xe, ngắm nhìn chiếc nhẫn trên tay, lại ngắm nhìn giấy kết hôn mỉm cười. Khi xe lái đến Vịnh Bích Thủy, Mạc Thiên định sẽ về nhà, cùng cô xem xét lại phòng ngủ của hai vợ chồng, liệt kê mua sắm mấy thứ nhưng khi đến nơi cô gái nhỏ của anh đã ngủ say rồi. Mãi cho đến khi Kiều An Hạ tỉnh lại, cô đã nằm trên giường, bên cạnh là Mạc Thiên đang tựa lưng vào thành giường làm việc trên ipad. Kiều An Hạ vội vàng đứng dậy, bật đèn lên hỏi: “Tiểu Bối Bối về chưa?” Mạc Thiên lắc đầu: “Công viên kỳ quang càng về đêm càng đẹp, Lương Ân nhắn tin con bé đi chơi rất vui.” “Em đi tắm một chút, bộ váy này cũng thật hơi bó sát.” Mạc Thiên kéo tay cô lại: “Cùng tắm được không, vợ yêu.” Hơi thở của Mạc Thiên phả vào cổ Kiều An Hạ, giọng nói khàn khàn: “Tiểu yêu tinh, em nhìn em mặc váy cưới lần đầu tiên, liền muốn xé bỏ, dáng vẻ không mặc gì của em vẫn là đẹp nhất.’ “Vô sỉ.” - Kiều An Hạ bị Mạc Thiên đè dưới thân mắng. Bàn tay Mạc Thiên đã kéo thành công chiếc khóa phía sau, nhếch môi nhìn chằm chằm con mồi: “Không vô sỉ liền thành cẩu độc thân.” Kiều An Hạ muốn đẩy anh ra: “Không được, để em đi tắm trước, cả ngày ngoài đường đều toàn là mùi…” Anh đưa mũi hít một hơi lên chiếc cổ thon dài, tham lam cắn một cái tạo thành dấu hôn: “An Hạ, em thơm chết đi được.” Kiều An Hạ nhột đến bật cười khúc khích: “Mạc Thiên, chúng ta còn cả đời, anh vội cái gì?” Mạc Thiên không gấp thì ai gấp, anh kéo tuột chiếc váy ra khỏi người Kiều An Hạ: “Chúng ta không còn là vợ chồng trẻ nữa, tranh thủ Tiểu Bối Bối không có ở nhà, anh muốn nghe tiếng em rên rỉ phóng đãng dưới thân anh.” Kiều An Hạ đỏ cả mặt: “Em rên rỉ phóng đãng khi nào.” “Một lát nữa tự mình nghe.” Ngón tay thon dài của Mạc Thiên nghịch ngợm đi vào bên trong quần nhỏ của Kiều An Hạ, ra sức nhào nặn đôi bờ mông căng mịn, bên trên trên bờ môi mút lấy môi cô, Kiều An Hạ lúc đầu còn kháng cự một chút, sau đó liền không thể chối bỏ sự kích thích do anh mang lại. Cả đời Mạc Thiên chỉ có thể chạm vào một người phụ nữ là Kiều An Hạ, cô và anh chính là sinh ra dành cho nhau. Tiếng thở dốc đục ngầu từ bờ mô đang mút lấy môi cô, buông ra, liếm láp dái tai của cô, hơi thở nóng ấm phả vào, một luồng khí nóng khiến cơ thể Kiều An Hạ run rẩy mềm nhũn. Bờ môi di chuyển từ dái tai đi xuống chiếc cổ trắng tinh tế, liếm lên vết hôn còn sưng đỏ, sau đó lại để lại thêm một dấu hôn khác. “Ưm…Mạc Thiên…đừng cắn…đừng cắn ở đó…” Cô còn phải đi làm, mỗi lần che dấu vết hôn thật rất phiền. “A…không cắn ở đó…em muốn anh cắn chỗ nào?” Mạc Thiên cười nham hiểm một cái, bàn tay lập tức chiếm lấy bờ ngực trần cao vút, đầu lưỡi tinh ranh đã cúi xuống cắn mút lấy phần đỉnh hồng, bên kia bị xoa nắn thành nhiều loại hình thù. Kiều An Hạ toàn thân nóng rực, đầu ngực nhột nhạt từ cứng thành mềm nhũn, nước bọt ướt sũng cả hai bên. “An Hạ, sữa của em ngọt quá…” “Nói bậy, làm gì có sữa.” - Kiều An Hạ đỏ mặt mắng. Mạc Thiên giải khai quần áo trên người, gậy sắt bật ra cứng rắn đặt ở cửa h.uyệt, trêu chọc cánh hoa, không tiến vào mà đẩy lên kéo xuống kích thích. Kiều An Hạ vốn không thể chống cự lại sự kích tình dữ dội từ anh, gương mặt xinh đẹp vì hứng tình mà ửng đỏ một mảng, đôi môi không ngăn lại được tiếng rên rỉ d.âm mỹ. “An Hạ… thật nhớ em…” Gậy sắt áp sát vào vào hoa h.uyệt hồng nhạt ẩm ướt, mật ngọt đã tuôn ra trơn trượt vách thịt nóng ẩm. Kéo một chân cô lên cao gác qua vai, gậy sắt dũng mạnh đâm vào. “A….a…lớn quá….ăn không nổi…Mạc Thiên…đừng…quá sâu…” - Kiều An Hạ rên rỉ vì gậy sắt bất ngờ thọc sâu. Gậy sắt đầy gân nổi lên của anh đưa vào bên trong, tiếp xúc tầng tầng lớp lớp vạch thịt mút lấy gậy sắt như muốn nổ tung, thắt lưng mạnh mẽ thúc vào, sau đó cảm nhận thấy một tràn nóng ấm từ bên trong tuôn ra. “A….tiểu yêu tinh… thèm muốn của anh sao, vừa mới đâm vào em liền phun nước rồi…” Tiếng kêu nhớp nháp vì sự va chạm kịch liệt mà mang lên dữ dội. Hoa h.uyệt vừa cao trào đầy mẫn cảm, càng lúc càng chật hẹp hút lấy gậy sắt khiến Mạc Thiên thở dốc, Kiều An Hạ bị c.ắm đến sướng mờ mắt, bờ mông vểnh lênh tham lam đòi hỏi nhiều hơn. Bị kẹp đến gắt gao, Mạc Thiên xém chút mất mặt mà bắn ra, anh hít một hơi thật dài, kéo gậy sắt ra khỏi tiểu h.uyệt. Bên dưới ẩm ướt mở ra khép vào theo hơi thở dốc của cô, Mạc Thiên không nhịn được mà cúi đầu, vươn đầu lưỡi liếm nơi đã ẩm ướt. “Ưm….a….a….bên dưới…không nên…”- Đầu lưỡi như một con rắn len lẻo bên ngoài và bên trong hoa h.uyệt mút lấy từng giọt mật ngọt. Kiều An Hạ toàn thân mềm nhũn, trước sự điên cuồng liếm mút của anh, cô theo bản năng lắc mông làm cả người giật về phía trước, đưa hạ thể lại gần miệng anh hơn. Hai bàn chân bị tay anh cố định tách ra rộng hơn, tiểu h.uyệt mẫn cảm bị kích thích tột độ, đợi đôi môi anh mút mạnh viên trân châu căng cứng, mật ngọt không ngừng tuôn ra, Mạc Thiên vì thế mà nuốt không ít d.âm thủy. Kiều An Hạ cảm thấy mình như phát điên, Mạc Thiên bên dưới hạ thể dùng lưỡi như gậy sắt tách hai vách thịt bên trong cô, bắt chước gậy sắt rút ra c.ắm vào liên tục. Kiều An Hạ chỉ nhìn thấy trước mắt mình một mảng mơ hồ, hai tay đa nắm lấy gas giường, hai chân muốn khép lại kẹp chặt đầu anh dưới hạ thân càng sâu. Mật ngọt từ hoa h.uyệt chảy ra bao nhiêu, Mạc Thiên không chừa lại một giọt nào, nuốt sạch. “A….a…ư…ư… không được rồi…rút ra… muốn tiểu…Mạc Thiên…buông…” Hoa h.uyệt co giật, Kiều An Hạ dùng sức đẩy anh ra, từ bên trong một lượng lớn chất lỏng phun ra ào ạt. Mạc Thiên nhếch môi nhìn thành quả của mình rất hài lòng: “Tiểu hồ ly… gọi một tiếng chồng ơi, mau chơi em…” Kiều An Hạ mềm nhũn như nước sau cơn cao trào, hơi thở không đều đặn, bị anh dẫn dụ: “Chồng ơi, mau chơi em…” “Ha…ngoan như vậy…” - Mạc Thiên ôm lấy hông cô, lật ngược lại, vỗ lên mông lớn: “Nâng lên.” Không đợi Kiều An Hạ nâng lên, hai tay anh đã đỡ mông cô nâng lên, hoa h.uyệt ướt sũng lộ ra, hai nhắm anh nheo lại, đưa tay thăm dò. “Ư…” - Kiều An Hạ rên rỉ không ngừng. Gậy sắt nổi lên gân xanh tím, đưa ra một góc 45 độ theo góc chân, thẳng tắp c.ắm thẳng từ phía sau vào tiểu h.uyệt. “A…của vợ thật chặt…chơi thật sướng.” Gậy sắt c.ắm sâu tận bên trong, khoái cảm lập tức lan khắp cơ thể, t.iểu huyệt theo bản năng cắn chặt gậy sắt. “A…của vợ cắn chặt…a…vợ anh thật d.âm đãng.” Mạc Thiên giữ chặt eo nhỏ, c.ắm vào rút ra không chút thương tiếc. “Không….a…a…Mạc Thiên…quá nhanh….” - Kiều An Hạ bị gậy sắt c.ắm đến hoa mắt. Eo Mạc Thiên như gắn mô tơ, gậy sắt làm loạn bên trong tiểu h.uyệt, đầu rùa c.ắm thẳng đến phần thịt mềm mềm tận cùng bên trong. Tiếng rên rỉ vang vọng khắp căn phòng, cơ thể không khống chế được dục vọng muốn lắp đầy: “A…chồng… quá trướng…” Gậy sắt tìm được miếng thịt mềm mại, đầu rùa tê cứng, thịt mềm bị đâm đến há miệng nuốt lấy đầu tròn giữ thật chặt, Mạc Thiên toàn thân căng thẳng, kéo ra, c.ắm mạnh liên tục, mỗi lần đều cắm thẳng vào bên trong cửa thịt mềm. Tinh túy nóng hổi bắn thẳng vào bên trong, Kiều An Hạ xụi lơ xuống giường, t.iểu huyệt một lần nữa cao trào, mật ngọt trào ra kèm tinh túy trắng đục của anh vừa phóng ra, hai cánh hoa ướt đẫm nhớp nháp một màu mê người. Ôm Kiều An Hạ trong lòng, sau bao nhiêu chuyện trải qua, cuối cùng anh cũng đã ôm được Kiều An Hạ thật chặt trong lòng, cô đã thật sự là Mạc phu nhân của anh. “Kiều Kiều, ngày mai anh đưa em và Thiên An đi thả diều, có thích không?” Kiều An Hạ tựa vào ngực anh, sờ lên những vết sẹo của quá khứ, hôn lên nó: “Mạc Thiên, cảm ơn anh.” Mạc Thiên lắc đầu: “Cả đời này anh tiếc nuối nhất chính là gặp được em từ khi em là một cô bé, nhưng đã bỏ qua cuộc đời của em, anh muốn trải qua toàn bộ cuộc đời của em.” Kiều An Hạ ấm áp ôm lấy Mạc Thiên: “Mạc Thiên, em muốn hôn lễ chúng ta sẽ tổ chức ở Philadelphia.” Mạc Thiên kinh ngạc: “Hả?” “Chúng ta sẽ quay lại nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, bắt đầu lại từ đầu, hai chúng ta sẽ nắm tay nhau sống dưới ánh sáng. Sau này, chúng ta sẽ tham gia vào cuộc đời thiếu vắng và lấp đầy khoảng thời gian không có nhau, được không?” Mạc Thiên mỉm cười gật đầu: “Được.” Nằm trên giường, Kiều An Hạ nắm tay Mạc Thiên. “Chồng yêu, cảm ơn anh.” “Anh cũng cảm ơn em, bà Mạc.” - Mạc Thiên nghiêng đầu nhìn Kiều An Hạ. Cảm ơn em, vì có em trong cuộc đời này, mọi thăng trầm đều trở nên ngọt ngào. Kiều An Hạ cong môi cười, ánh mắt trong veo cong lên như trăng lưỡi liềm. Mạc Thiên đưa tay vuốt ve bờ má xinh đẹp: “Vợ, anh yêu em.” “Chồng, em yêu anh.” “Vậy sinh thêm cho anh một đứa bé…” Mạc Thiên nhào người đè Kiều An Hạ dưới thân, lại tiếp tục chuyện vừa rồi… Cả đời này, có em là đủ… Kiều An Hạ, anh yêu em, mãi mãi yêu em. ~~~~~~~Hoàn~~~~~~</code>