Chương 2: Tiểu Đoàn tử là Thần thú
Bà cụ Tần không vui rồi: "Đi đi đi, đây chính là con gái của chúng ta! Ta và ông nội cháu sống thư thái ở trong núi, không khí trong lành, sau đó... sau đó thì có rồi."
Nói đến đây, mặt Tần lão phu nhân hơi đỏ.
"Khụ khụ." Sau khi hắng họng, Tần lão phu nhân tiếp tục nói: "Ta nói với cháu, bé ngoan nhà ta chính là phúc tinh, đúng hôm ta sinh con bé, buổi tối ta và ông nội cháu mơ đều thấy mây ngũ sắc đầy trời!"
Mơ thấy mây ngũ sắc, đây tính là phúc tinh gì, không phải chỉ là nằm mơ thôi sao?
Tần lão thái gia tiếp tục nói: "Đúng vậy, hôm đó bé ngoan chào đời ta còn mơ thấy một con thụy thú toàn thân trắng như tuyết, có chút giống như Thiên Mã. Vì vậy con bé chính là phúc tinh do ông trời ban tặng cho chúng ta!"
Tần Dư Trạch bối rối không biết trả lời thế nào.
Ông bà nội hắn rõ ràng từ trước đến giờ không mê tín, làm sao nán lại mười năm ở trong núi, đã bắt đầu tin vào tin vào những chuyện không có thật này rồi?
Ông cụ Tần đã không muốn tiếp tục cùng cháu trai giải thích, ông đang vội vào nhà: "Được rồi, có lời gì vào trong lại nói, đừng làm ồn bé ngoan của chúng ta ngủ."
Nói xong hai ông bà cẩn thận dè dặt ôm đứa trẻ vào trong trang viên Tần gia.
Để lại Tần Dư Trạch đứng hứng gió ngoài cổng.
Ba mẹ hắn gần đây ở nơi khác, bảo hắn ở nhà đón ông bà nội, không nói còn có một người cô nha!
Ông nội hắn là Cựu Chủ tịch Tập đoàn Tần thị, mười năm trước sau khi đem sự vụ hàng ngày của Tập đoàn Tần thị giao phó cho các con trai, mang theo bà nội hắn về trong núi sâu ở quê.
Ông nội nói so với cuộc sống hiện tại thì càng hoài niệm cuộc sống hồi đó cùng bà nội ở trong núi.
Sau đó, mỗi khi đến ngày lễ tết các con các cháu bọn hắn sẽ vào núi cùng ông cụ đón tết.
Nhưng bắt đầu từ khoảng năm năm trước, ông bà nội liền không cho bọn hắn vào núi thăm hỏi, tìm đủ mọi lí do để tống cổ bọn họ.
Đến nỗi trong năm năm này, bọn họ đều chỉ gặp hai ông bà qua videocall.
Trong hơn mười năm này, hôm nay là lần đầu tiên hai ông bà từ trong núi ra.
Kết quả rất tốt, mang về một "quả bom" nặng kí!
***
Trong phòng ngủ, tiểu Đoàn tử trên giường lớn động động cánh tay, có dấu hiệu tỉnh lại.
Con mèo trắng bên cạnh bé cũng trở mình theo.
Qua một lúc, tiểu Đoàn tử mở mắt.
Đôi mắt xoay tròn nhìn xung quanh.
Phát hiện bản thân ở trong một căn phòng lạ lẫm, ba mẹ cũng không ở cạnh, bé một chút cũng không sợ.
Tô Tô từ trước đến nay liền không biết sợ là gì.
Thế giới trước bé là một con thụy thú Bạch Trạch hiếm thấy ở Thần giới, ra đời vừa tròn một trăm tuổi, còn chưa dứt sữa, đã bị tên khốn nạn nào đó một chân đạp xuống hạ giới.
Tên khốn đó nói bé đều đã một trăm tuổi, còn chưa có tiến bộ gì, cần phải rèn luyện nhiều một chút để trưởng thành nhanh hơn!
Đáng ghét!
Tên khốn nạn đó!
Đập đập hắn, vẽ cái vòng tròn trù ẻo hắn!
Sau đó bé liền chào đời, trở thành con gái lúc xế chiều của Tần lão thái gia và Tần lão phu nhân.
Mặc dù ở thế giới nhân loại bọn họ hiện giờ bé thoạt nhìn mới ba tuổi rưỡi.
Nhưng trên thực tế bé là một con thần thú một trăm linh ba tuổi!
Hung mãnh!
Cường tráng!
Siêu dũng cảm!
Tô Tô nhảy từ trên giường xuống, hai bàn chân nhỏ đi trần trên sàn nhà.
Mèo con vốn đang ngủ bên cạnh Tô Tô cũng lập tức nhảy từ trên giường xuống, nhảy nhót đi theo bên cạnh chân Tô Tô.
"Hổ Tử ngoan, không được làm ồn."
Hổ Tử là thú cưng của bé, là một con hổ trắng hàng thật giá thật, chỉ có điều nhìn giống như một con mèo.
"Ngao ô! Ngao ô!"
Ta biết rồi, chúng ta xem tình hình trước!"
"Ô ô ô." Hổ Tử tỏ vẻ đồng ý.
Tô Tô đi về phía cửa.
Bé nghe được bên cạnh truyền đến tiếng ồn, kêu đánh kêu giết.
Tô Tô liền theo tiếng đi qua...
_Hết chương_
Nói đến đây, mặt Tần lão phu nhân hơi đỏ.
"Khụ khụ." Sau khi hắng họng, Tần lão phu nhân tiếp tục nói: "Ta nói với cháu, bé ngoan nhà ta chính là phúc tinh, đúng hôm ta sinh con bé, buổi tối ta và ông nội cháu mơ đều thấy mây ngũ sắc đầy trời!"
Mơ thấy mây ngũ sắc, đây tính là phúc tinh gì, không phải chỉ là nằm mơ thôi sao?
Tần lão thái gia tiếp tục nói: "Đúng vậy, hôm đó bé ngoan chào đời ta còn mơ thấy một con thụy thú toàn thân trắng như tuyết, có chút giống như Thiên Mã. Vì vậy con bé chính là phúc tinh do ông trời ban tặng cho chúng ta!"
Tần Dư Trạch bối rối không biết trả lời thế nào.
Ông bà nội hắn rõ ràng từ trước đến giờ không mê tín, làm sao nán lại mười năm ở trong núi, đã bắt đầu tin vào tin vào những chuyện không có thật này rồi?
Ông cụ Tần đã không muốn tiếp tục cùng cháu trai giải thích, ông đang vội vào nhà: "Được rồi, có lời gì vào trong lại nói, đừng làm ồn bé ngoan của chúng ta ngủ."
Nói xong hai ông bà cẩn thận dè dặt ôm đứa trẻ vào trong trang viên Tần gia.
Để lại Tần Dư Trạch đứng hứng gió ngoài cổng.
Ba mẹ hắn gần đây ở nơi khác, bảo hắn ở nhà đón ông bà nội, không nói còn có một người cô nha!
Ông nội hắn là Cựu Chủ tịch Tập đoàn Tần thị, mười năm trước sau khi đem sự vụ hàng ngày của Tập đoàn Tần thị giao phó cho các con trai, mang theo bà nội hắn về trong núi sâu ở quê.
Ông nội nói so với cuộc sống hiện tại thì càng hoài niệm cuộc sống hồi đó cùng bà nội ở trong núi.
Sau đó, mỗi khi đến ngày lễ tết các con các cháu bọn hắn sẽ vào núi cùng ông cụ đón tết.
Nhưng bắt đầu từ khoảng năm năm trước, ông bà nội liền không cho bọn hắn vào núi thăm hỏi, tìm đủ mọi lí do để tống cổ bọn họ.
Đến nỗi trong năm năm này, bọn họ đều chỉ gặp hai ông bà qua videocall.
Trong hơn mười năm này, hôm nay là lần đầu tiên hai ông bà từ trong núi ra.
Kết quả rất tốt, mang về một "quả bom" nặng kí!
***
Trong phòng ngủ, tiểu Đoàn tử trên giường lớn động động cánh tay, có dấu hiệu tỉnh lại.
Con mèo trắng bên cạnh bé cũng trở mình theo.
Qua một lúc, tiểu Đoàn tử mở mắt.
Đôi mắt xoay tròn nhìn xung quanh.
Phát hiện bản thân ở trong một căn phòng lạ lẫm, ba mẹ cũng không ở cạnh, bé một chút cũng không sợ.
Tô Tô từ trước đến nay liền không biết sợ là gì.
Thế giới trước bé là một con thụy thú Bạch Trạch hiếm thấy ở Thần giới, ra đời vừa tròn một trăm tuổi, còn chưa dứt sữa, đã bị tên khốn nạn nào đó một chân đạp xuống hạ giới.
Tên khốn đó nói bé đều đã một trăm tuổi, còn chưa có tiến bộ gì, cần phải rèn luyện nhiều một chút để trưởng thành nhanh hơn!
Đáng ghét!
Tên khốn nạn đó!
Đập đập hắn, vẽ cái vòng tròn trù ẻo hắn!
Sau đó bé liền chào đời, trở thành con gái lúc xế chiều của Tần lão thái gia và Tần lão phu nhân.
Mặc dù ở thế giới nhân loại bọn họ hiện giờ bé thoạt nhìn mới ba tuổi rưỡi.
Nhưng trên thực tế bé là một con thần thú một trăm linh ba tuổi!
Hung mãnh!
Cường tráng!
Siêu dũng cảm!
Tô Tô nhảy từ trên giường xuống, hai bàn chân nhỏ đi trần trên sàn nhà.
Mèo con vốn đang ngủ bên cạnh Tô Tô cũng lập tức nhảy từ trên giường xuống, nhảy nhót đi theo bên cạnh chân Tô Tô.
"Hổ Tử ngoan, không được làm ồn."
Hổ Tử là thú cưng của bé, là một con hổ trắng hàng thật giá thật, chỉ có điều nhìn giống như một con mèo.
"Ngao ô! Ngao ô!"
Ta biết rồi, chúng ta xem tình hình trước!"
"Ô ô ô." Hổ Tử tỏ vẻ đồng ý.
Tô Tô đi về phía cửa.
Bé nghe được bên cạnh truyền đến tiếng ồn, kêu đánh kêu giết.
Tô Tô liền theo tiếng đi qua...
_Hết chương_