Chương 145
Túc Bảo đứng lên, vỗ mông nhỏ, chạy ra bên ngoài.
Giọng nói của ông cụ Tô và bà cụ Tô vang lên loáng thoáng: “Ngài Tư, Diệc Nhiên thế nào rồi? ”
“Túc Bảo ở đây, dì Ngô đi gọi Túc Bảo…”
Túc Bảo chạy rất nhanh: “Bà ngoại ơi, con đến rồi đây! ”
Bà cụ Tô vội vàng giữ bé lại: “Chậm một chút, sao con chạy nhanh thế. ”
Túc Bảo nhìn Tư Dạ, rồi cả người phụ nữ đang ôm Tư Diệc Nhiên đứng bên cạnh.
“Ông nội rùa nói với Túc Bảo anh trai nhỏ sắp tới nên Túc Bảo lập tức chạy ra.”
Bà cụ Tô và ông cụ Tô nghi hoặc, ông nội rùa là ai?
Khoảnh khắc Ôn Như Vân nhìn thấy Túc Bảo, cô cảm giác như mình vừa bắt được cọng rơm cứu mạng.
Túc Bảo sửng sốt, lặng lẽ hỏi: “Sư phụ, trên đầu anh trai nhỏ là cái gì vậy?”
Kỷ Trường: “Đây gọi là nhang âm trên đỉnh đầu. Trước khi người chết, trên đỉnh đầu sẽ xuất hiện một gốc nhang âm, đợi đến khi nó cháy hết cũng là lúc người đó lìa đời.”
Nói xong, hắn khẽ nhíu mày.
Tính mạng gặp nguy hiểm nhưng nếu chưa hết mệnh, cho dù có đặt một bước chân vào Quỷ Môn Quan rồi thì vẫn sẽ không xuất hiện nhang âm.
Đỉnh đầu đã xuất hiện nhanh âm, vậy chết là cái chắc.
Thằng nhóc này thật sự không sống nổi được ư?
Nghe sư phụ giải thích thì Túc Bảo đã biết âm hương là gì, nhưng cô bé lại không hay biết sự xuất hiện của âm hương sẽ dẫn tới cục diện tất phải chết.
Chỉ nghe thấy câu nói của Kỷ Trường: “Hương cháy hết người mới chết!”
Ruột gan cô bé cồn cào như lửa đốt, liên tục thúc giục người lớn lẹ lên, muốn cứu Tư Diệc Nhiên trước khi nén nhang trên đầu cậu bé cháy hết.
Chậu sắt và tiền giấy còn dễ kiếm, nhà họ Tô sẽ dùng khi giết gà vịt làm đồ cúng tổ tiên trong các dịp lễ, trong nhà luôn chuẩn bị sẵn.
Nhưng quần áo của Tư Diệc Nhiên thì khó rồi.
Ôn Như Vân chợt nhớ tới chiếc áo sơ mi của Diệc Nhiên trên xe ô tô, vội chạy đi lấy.
Cuối cùng mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Túc bảo vội vàng đốt tiền giấy trong chậu sắt, cắm một nén hương trước cửa.
Ngay lúc bắt đầu, ngoài cửa bỗng vọng tới giọng nói: “Dừng tay!”
Cụ bà nhà họ Tư vừa chạy tới thì trông thấy Diệc Nhiên nằm trên đất, bên cạnh là một cô bé cầm một nắm tiền giấy, bà lập tức nổi giận!
“Làm càn! Rõ là làm càn mà!”
Tư lão phu nhân tức giận đến độ cầm cây gậy trong tay đánh bay tiền giấy trong tay Túc bảo!
Cảnh tượng này diễn ra quá nhanh, mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, càng không ngờ bà cụ lại lấy gậy đánh người.
Túc bảo bị đánh vào mu bàn tay, đau đớn rụt tay lại, tiền giấy rơi vãi khắp sàn.
Mu bàn tay nhỏ của cô bé đỏ ửng lên!
“Huhu…” Cục bột nhỏ đau đến rớt nước mắt.
Cụ rùa không đoán mệnh ra tình huống này, sao cô bé lại bị đánh cơ chứ.
Giọng nói của ông cụ Tô và bà cụ Tô vang lên loáng thoáng: “Ngài Tư, Diệc Nhiên thế nào rồi? ”
“Túc Bảo ở đây, dì Ngô đi gọi Túc Bảo…”
Túc Bảo chạy rất nhanh: “Bà ngoại ơi, con đến rồi đây! ”
Bà cụ Tô vội vàng giữ bé lại: “Chậm một chút, sao con chạy nhanh thế. ”
Túc Bảo nhìn Tư Dạ, rồi cả người phụ nữ đang ôm Tư Diệc Nhiên đứng bên cạnh.
“Ông nội rùa nói với Túc Bảo anh trai nhỏ sắp tới nên Túc Bảo lập tức chạy ra.”
Bà cụ Tô và ông cụ Tô nghi hoặc, ông nội rùa là ai?
Khoảnh khắc Ôn Như Vân nhìn thấy Túc Bảo, cô cảm giác như mình vừa bắt được cọng rơm cứu mạng.
Túc Bảo sửng sốt, lặng lẽ hỏi: “Sư phụ, trên đầu anh trai nhỏ là cái gì vậy?”
Kỷ Trường: “Đây gọi là nhang âm trên đỉnh đầu. Trước khi người chết, trên đỉnh đầu sẽ xuất hiện một gốc nhang âm, đợi đến khi nó cháy hết cũng là lúc người đó lìa đời.”
Nói xong, hắn khẽ nhíu mày.
Tính mạng gặp nguy hiểm nhưng nếu chưa hết mệnh, cho dù có đặt một bước chân vào Quỷ Môn Quan rồi thì vẫn sẽ không xuất hiện nhang âm.
Đỉnh đầu đã xuất hiện nhanh âm, vậy chết là cái chắc.
Thằng nhóc này thật sự không sống nổi được ư?
Nghe sư phụ giải thích thì Túc Bảo đã biết âm hương là gì, nhưng cô bé lại không hay biết sự xuất hiện của âm hương sẽ dẫn tới cục diện tất phải chết.
Chỉ nghe thấy câu nói của Kỷ Trường: “Hương cháy hết người mới chết!”
Ruột gan cô bé cồn cào như lửa đốt, liên tục thúc giục người lớn lẹ lên, muốn cứu Tư Diệc Nhiên trước khi nén nhang trên đầu cậu bé cháy hết.
Chậu sắt và tiền giấy còn dễ kiếm, nhà họ Tô sẽ dùng khi giết gà vịt làm đồ cúng tổ tiên trong các dịp lễ, trong nhà luôn chuẩn bị sẵn.
Nhưng quần áo của Tư Diệc Nhiên thì khó rồi.
Ôn Như Vân chợt nhớ tới chiếc áo sơ mi của Diệc Nhiên trên xe ô tô, vội chạy đi lấy.
Cuối cùng mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Túc bảo vội vàng đốt tiền giấy trong chậu sắt, cắm một nén hương trước cửa.
Ngay lúc bắt đầu, ngoài cửa bỗng vọng tới giọng nói: “Dừng tay!”
Cụ bà nhà họ Tư vừa chạy tới thì trông thấy Diệc Nhiên nằm trên đất, bên cạnh là một cô bé cầm một nắm tiền giấy, bà lập tức nổi giận!
“Làm càn! Rõ là làm càn mà!”
Tư lão phu nhân tức giận đến độ cầm cây gậy trong tay đánh bay tiền giấy trong tay Túc bảo!
Cảnh tượng này diễn ra quá nhanh, mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, càng không ngờ bà cụ lại lấy gậy đánh người.
Túc bảo bị đánh vào mu bàn tay, đau đớn rụt tay lại, tiền giấy rơi vãi khắp sàn.
Mu bàn tay nhỏ của cô bé đỏ ửng lên!
“Huhu…” Cục bột nhỏ đau đến rớt nước mắt.
Cụ rùa không đoán mệnh ra tình huống này, sao cô bé lại bị đánh cơ chứ.