Chương 153
Ông cụ Tô nhíu mày, đanh mặt gắt gỏng: “Có gì đó là sao hả? Túc Bảo nhà ta đâu có bị gì!”
Bà cụ Tô vội vàng sửa lời: “Không phải, ý tôi là con bé bảo sư phụ nó đang đứng cạnh nó…”
Ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía khoảng không trống rỗng, chẳng có ma nào đang đứng ở bên cạnh Túc Bảo.
Không hiểu sao họ thấy sởn cả gai ốc.
Bà cụ Tô lại lên tiếng: “Từ đó đến giờ, tôi cứ tưởng do hồi bé Túc Bảo bị ngược đãi nên gặp vấn đề về tâm lý, tạo ra một nhân cách khác thôi.”
Tô Nhất Trần mím môi, chẳng nói chẳng rằng, cứ nhìn cục bột nhỏ một cách chăm chú mãi.
Bà cụ Tô lo lắng hỏi: “Thế có cần mời bác sĩ tâm lý khám cho con bé không?”
Tô Nhất Trần lắc đầu: “Không cần đâu ạ, thời gian này cứ để Túc Bảo đi theo con, con sẽ trông nom con bé.”
Dù gì đi nữa ông bà cụ Tô cũng đã lớn tuổi, bà cụ Tô còn phải tập vật lý trị liệu nữa.
Bởi vậy mà theo suy nghĩ của Tô Nhất Trần, anh ấy nên giữ Túc Bảo bên mình cho yên tâm hơn.
“Ngày mai con sẽ dẫn con bé đi xem buổi lễ cắt băng khánh thành của Đường Minh Thịnh Thế.”
Đường Minh Thịnh Thế là công ty giải trí mà tập đoàn Tô Thị đầu tư, mới vừa ra mắt và chính thức đi vào hoạt động. Với tư cách là cổ đông của công ty, Tô Nhất Trần có trách nhiệm tham dự buổi lễ này.
Việc này đã được quyết định như thế.
Sau khi ăn no, Túc Bảo ngoan ngoãn nằm trên ghế sô pha trong phòng khách tầng một vẽ vời. Tô Nhất Trần nhìn thoáng qua, thấy vậy bèn ngồi cạnh xử lý công việc trên công ty.
“Túc Bảo, ngày mai cháu có muốn đi làm với cậu cả không?” Anh ấy hỏi.
Túc Bảo ngẩng đầu, hào hứng reo lên: “Dạ có ạ!”
Bé đã ru rú trong nhà, không đi đâu chơi khá lâu rồi, dù gì Túc Bảo cũng là trẻ con, không thể chỉ ở yên một chỗ mãi được.
Tô Nhất Trần nhoẻn môi cười, nhìn bé con nhỏ nhắn mà lòng bình yên quá đỗi. Con trai anh ấy chưa bao giờ biết nghe lời như vậy cả.
Bỗng dưng Tô Nhất Trần thấy Túc Bảo dừng bút, tự nói chuyện một mình: “Rồi sao nữa ạ?”
Kỷ Trường chỉ vào từng vị trí trên hình vẽ chibi: “Chỗ này là huyệt Tử cung, chỗ này là huyệt Ngọc đường…”
Túc Bảo nghiêm túc lắng nghe, vừa nghe vừa viết viết vẽ vẽ lên hình chibi.
Kỷ Trường dặn dò: “Con tìm cơ hội nói cậu cả dẫn con đi dạo phố, mua một bộ kim châm bạc nhé, chân bà ngoại con chỉ cần châm cứu một thời gian là khỏi bệnh rồi.”
Túc Bảo hỏi: “Liệu có đi đứng lại được không ạ?”
Kỷ Trường nói đùa: “Đi vũ trường luôn cũng được ấy chứ.”
Túc Bảo đã hiểu, quay lại bảo với Tô Nhất Trần: “Cậu cả ơi… Ngày mai Túc Bảo đi dạo phố được không ạ?”
Tô Nhất Trần bình tĩnh nhìn vào khoảng không bên cạnh, gật đầu đồng ý: “Được.”
Không cần biết sư phụ mà Túc Bảo nói là gì…
Chỉ cần kẻ đó không làm hại Túc Bảo là được.
Nhìn tình hình trước mắt, có vẻ thứ được gọi là “sư phụ” đó chủ yếu bầu bạn với Túc Bảo, thế nên Tô Nhất Trần cũng tỏ ra không hay biết gì.
**
Bà cụ Tô vội vàng sửa lời: “Không phải, ý tôi là con bé bảo sư phụ nó đang đứng cạnh nó…”
Ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía khoảng không trống rỗng, chẳng có ma nào đang đứng ở bên cạnh Túc Bảo.
Không hiểu sao họ thấy sởn cả gai ốc.
Bà cụ Tô lại lên tiếng: “Từ đó đến giờ, tôi cứ tưởng do hồi bé Túc Bảo bị ngược đãi nên gặp vấn đề về tâm lý, tạo ra một nhân cách khác thôi.”
Tô Nhất Trần mím môi, chẳng nói chẳng rằng, cứ nhìn cục bột nhỏ một cách chăm chú mãi.
Bà cụ Tô lo lắng hỏi: “Thế có cần mời bác sĩ tâm lý khám cho con bé không?”
Tô Nhất Trần lắc đầu: “Không cần đâu ạ, thời gian này cứ để Túc Bảo đi theo con, con sẽ trông nom con bé.”
Dù gì đi nữa ông bà cụ Tô cũng đã lớn tuổi, bà cụ Tô còn phải tập vật lý trị liệu nữa.
Bởi vậy mà theo suy nghĩ của Tô Nhất Trần, anh ấy nên giữ Túc Bảo bên mình cho yên tâm hơn.
“Ngày mai con sẽ dẫn con bé đi xem buổi lễ cắt băng khánh thành của Đường Minh Thịnh Thế.”
Đường Minh Thịnh Thế là công ty giải trí mà tập đoàn Tô Thị đầu tư, mới vừa ra mắt và chính thức đi vào hoạt động. Với tư cách là cổ đông của công ty, Tô Nhất Trần có trách nhiệm tham dự buổi lễ này.
Việc này đã được quyết định như thế.
Sau khi ăn no, Túc Bảo ngoan ngoãn nằm trên ghế sô pha trong phòng khách tầng một vẽ vời. Tô Nhất Trần nhìn thoáng qua, thấy vậy bèn ngồi cạnh xử lý công việc trên công ty.
“Túc Bảo, ngày mai cháu có muốn đi làm với cậu cả không?” Anh ấy hỏi.
Túc Bảo ngẩng đầu, hào hứng reo lên: “Dạ có ạ!”
Bé đã ru rú trong nhà, không đi đâu chơi khá lâu rồi, dù gì Túc Bảo cũng là trẻ con, không thể chỉ ở yên một chỗ mãi được.
Tô Nhất Trần nhoẻn môi cười, nhìn bé con nhỏ nhắn mà lòng bình yên quá đỗi. Con trai anh ấy chưa bao giờ biết nghe lời như vậy cả.
Bỗng dưng Tô Nhất Trần thấy Túc Bảo dừng bút, tự nói chuyện một mình: “Rồi sao nữa ạ?”
Kỷ Trường chỉ vào từng vị trí trên hình vẽ chibi: “Chỗ này là huyệt Tử cung, chỗ này là huyệt Ngọc đường…”
Túc Bảo nghiêm túc lắng nghe, vừa nghe vừa viết viết vẽ vẽ lên hình chibi.
Kỷ Trường dặn dò: “Con tìm cơ hội nói cậu cả dẫn con đi dạo phố, mua một bộ kim châm bạc nhé, chân bà ngoại con chỉ cần châm cứu một thời gian là khỏi bệnh rồi.”
Túc Bảo hỏi: “Liệu có đi đứng lại được không ạ?”
Kỷ Trường nói đùa: “Đi vũ trường luôn cũng được ấy chứ.”
Túc Bảo đã hiểu, quay lại bảo với Tô Nhất Trần: “Cậu cả ơi… Ngày mai Túc Bảo đi dạo phố được không ạ?”
Tô Nhất Trần bình tĩnh nhìn vào khoảng không bên cạnh, gật đầu đồng ý: “Được.”
Không cần biết sư phụ mà Túc Bảo nói là gì…
Chỉ cần kẻ đó không làm hại Túc Bảo là được.
Nhìn tình hình trước mắt, có vẻ thứ được gọi là “sư phụ” đó chủ yếu bầu bạn với Túc Bảo, thế nên Tô Nhất Trần cũng tỏ ra không hay biết gì.
**