Chương 159
Xe của Tô Nhất Trần chậm rãi lái vào và dừng lại ở lối vào của địa điểm tổ chức.
Lúc này Túc Bảo mới ý thức được một vấn đề nghiêm trọng!
Hôm nay cô bé không chải tóc, không thắt bím nhỏ xinh! …
Túc bảo xoa xoa đầu, víu vào cửa xe: “Cậu cả, Túc Bảo không xuống được đâu, đầu con như cái ổ gà ý, huhu”
Tô Tổng: “…”
Gì mà đầu như ổ gà?
Ngắm nghía kỹ mới hiểu ra, cái đầu nhỏ của Túc Bảo quả nhiên rối tung, chưa được chải.
“À không sao!” Tô Nhất Trần khẽ vuốt tóc Túc Bảo, định dùng tay thay lược chải suôn tóc cô bé.
Tiếc thay không sao ép được mấy sợi tóc xù không nghe lời kia.
Tô Nhất Trần vuốt tóc xong càng khiến đầu Túc Bảo rối hơn.
Túc Bảo rối rắm: “Không sao thật à cậu?”
Cô bé từng thấy rất nhiều thần tiên tỷ tỷ, trên đầu các tỷ tỷ kia còn có hồ điệp.
Còn tóc cô bé lại giống ổ gà…. Huhuhu, cô bé không muốn xuống xe với bộ dạng này đâu.
Gương mặt của cục bột nhỏ đã nhăn lại như trái mướp đắng.
Đã là con gái thì ai cũng thích cái đẹp, không phân biệt tuổi tác.
Tô Nhất Trần phì cười: “Vậy cậu cả buộc tóc cho Túc Bảo nhé!”
Túc Bảo gật đầu như bổ củi, lục lọi trong chiếc túi và tìm thấy hai sợi dây chun nhỏ.
“Cậu ơi, con muốn bện hai bím tóc!”
Tô Nhất Trần gật đầu.
Hai bím tóc thôi mà!
Chẳng phải rất đơn giản ư?
5 phút sau.
Tô Nhất Trần mở hai cúc áo sơ mi trên cùng, áo vest cũng cởi ra luôn.
Tay áo được xắn lên.
Tô Nhất Trần đầu đầy mồ hôi quyết chiến với mái tóc của Túc Bảo.
Túc Bảo giục: “Cậu cả, xong chưa ạ?”
Trán Tô Nhất Trần nhỏ xuống một giọt mồ hôi: “Sắp sửa!”
Túc Bảo: “Hí hí, cậu cả bện tóc lâu vậy nhất định sẽ đẹp lắm đây!”
Tô Nhất Trần: “…..”
Anh ấy từ bỏ đấu tranh, trầm mặc nhìn hai bím tóc của Túc Bảo….
Ừm, đẹp lắm….
Không tồi…
“Được chưa ạ?” Túc Bảo duỗi tay ra sờ thử.
Tô Nhất Trần lập tức bắt lấy tay cô bé: “Được rồi, con đừng vuốt tóc kẻo rối!”
Hơi khựng lại rồi nói tiếp: “Đẹp lắm!”
Lúc này Túc Bảo mới ý thức được một vấn đề nghiêm trọng!
Hôm nay cô bé không chải tóc, không thắt bím nhỏ xinh! …
Túc bảo xoa xoa đầu, víu vào cửa xe: “Cậu cả, Túc Bảo không xuống được đâu, đầu con như cái ổ gà ý, huhu”
Tô Tổng: “…”
Gì mà đầu như ổ gà?
Ngắm nghía kỹ mới hiểu ra, cái đầu nhỏ của Túc Bảo quả nhiên rối tung, chưa được chải.
“À không sao!” Tô Nhất Trần khẽ vuốt tóc Túc Bảo, định dùng tay thay lược chải suôn tóc cô bé.
Tiếc thay không sao ép được mấy sợi tóc xù không nghe lời kia.
Tô Nhất Trần vuốt tóc xong càng khiến đầu Túc Bảo rối hơn.
Túc Bảo rối rắm: “Không sao thật à cậu?”
Cô bé từng thấy rất nhiều thần tiên tỷ tỷ, trên đầu các tỷ tỷ kia còn có hồ điệp.
Còn tóc cô bé lại giống ổ gà…. Huhuhu, cô bé không muốn xuống xe với bộ dạng này đâu.
Gương mặt của cục bột nhỏ đã nhăn lại như trái mướp đắng.
Đã là con gái thì ai cũng thích cái đẹp, không phân biệt tuổi tác.
Tô Nhất Trần phì cười: “Vậy cậu cả buộc tóc cho Túc Bảo nhé!”
Túc Bảo gật đầu như bổ củi, lục lọi trong chiếc túi và tìm thấy hai sợi dây chun nhỏ.
“Cậu ơi, con muốn bện hai bím tóc!”
Tô Nhất Trần gật đầu.
Hai bím tóc thôi mà!
Chẳng phải rất đơn giản ư?
5 phút sau.
Tô Nhất Trần mở hai cúc áo sơ mi trên cùng, áo vest cũng cởi ra luôn.
Tay áo được xắn lên.
Tô Nhất Trần đầu đầy mồ hôi quyết chiến với mái tóc của Túc Bảo.
Túc Bảo giục: “Cậu cả, xong chưa ạ?”
Trán Tô Nhất Trần nhỏ xuống một giọt mồ hôi: “Sắp sửa!”
Túc Bảo: “Hí hí, cậu cả bện tóc lâu vậy nhất định sẽ đẹp lắm đây!”
Tô Nhất Trần: “…..”
Anh ấy từ bỏ đấu tranh, trầm mặc nhìn hai bím tóc của Túc Bảo….
Ừm, đẹp lắm….
Không tồi…
“Được chưa ạ?” Túc Bảo duỗi tay ra sờ thử.
Tô Nhất Trần lập tức bắt lấy tay cô bé: “Được rồi, con đừng vuốt tóc kẻo rối!”
Hơi khựng lại rồi nói tiếp: “Đẹp lắm!”