Chương 174
Sau đó, cô bé ngồi nghiêm chỉnh, đặt hai bàn tay nhỏ bé của mình lên đầu gối và nhìn thẳng về phía trước không chớp mắt.
Tư Diệc Nhiên: “…”
Cậu bé nhìn xuống lòng bàn tay.
Khi Túc Bảo vội vàng chộp lấy viên kẹo, ngón tay của cô bé đã chạm vào lòng bàn tay cậu.
Cảm giác giống như con rùa của cậu đang gãi trong lòng bàn tay vậy…
“Ngon à?” Tư Diệc Nhiên hỏi.
Túc Bảo gật đầu: “Ngon lắm! Suỵt… đừng nói nữa.”
Nếu cậu phát hiện ra thì sẽ không cho cô bé ăn đâu.
Tư Diệc Nhiên vẫn nhìn thẳng, trầm mặc chốc lát rồi kìm lòng không đặng, hỏi: “Em sợ cậu em à?”
Túc Bảo cắn kẹo hoa quả, nói: “Còn lâu mới sợ nha, chỉ là em bị sâu một chiếc răng, cậu và bà ngoại cấm em ăn kẹo thôi….”
Tư Diệc Nhiên: “Vậy em đừng ăn.”
Sớm biết vậy cậu đã không cho cô bé kẹo rồi.
Túc Bảo lập tức bụm miệng: “Đã vào miệng Túc Bảo thì không có miếng xương nào còn sót để nhả ra đâu.”
Khóe miệng Tư Diệc Nhiên khẽ giật: “Phải là không có lý gì phải nhả ra..”
Gì mà không còn miếng xương nào để nhổ ra….
Túc Bảo gật đầu: “Ưm! Đã vào miệng Túc Bảo thì không có lý gì mà nhả ra. Kẹo rất ngọt ngào, em thích kẹo nhất nha!”
Nên nhả kẹo ra là chuyện bất khả thi!
Nếu chẳng may bị phát hiện, nuốt luôn cũng phải nuốt.
Tư Diệc Nhiên liếc xéo cô bé một cái.
Chỉ thấy hai má Túc Bảo phồng lên, dáng vẻ lén lút ăn kẹo này hệt như thỏ con lén ăn cà rốt.
Kẹo ngậm trong miệng, môi mím lại, hai má phính sữa hiện rõ vô cùng đáng yêu.
Tư Diệc Nhiên lập tức dời mắt đi.
“Hôm đó cảm ơn em!”
Cậu bé lại trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thẳng phía trước.
Túc Bảo đang say sưa thưởng thức vị ngọt của kẹo, nghe thấy lời của Tư Diệc Nhiên thì ngẩn người.
“A!”
Tư Diệc Nhiên không nói gì thêm.
Trên bục, Mc đang nói bla bla….
Tư Diệc Nhiên chỉ cảm thấy thật nhạt nhẽo vô vị, nhịn không được nghiêng đầu nhìn Túc Bảo, hình như cô bé ăn xong kẹo rồi, đang liếm môi như còn thòm thèm.
Tư Diệc Nhiên hỏi: “Sao e thích ăn kẹo vậy?”
Túc Bảo bưng cốc nước lên hút nước, nói: “Bởi vì kẹo ngọt! Cuộc đời đắng, còn kẹo lại ngọt.”
Tư Diệc Nhiên sửng sốt, thật khó tin lời như vậy có thể từ thốt ra từ miệng Túc Bảo.
Rõ ràng gương mặt Túc Bảo rất ngây thơ hồn nhiên, hai mắt còn khẽ chớp.
Tư Diệc Nhiên: “…”
Cậu bé nhìn xuống lòng bàn tay.
Khi Túc Bảo vội vàng chộp lấy viên kẹo, ngón tay của cô bé đã chạm vào lòng bàn tay cậu.
Cảm giác giống như con rùa của cậu đang gãi trong lòng bàn tay vậy…
“Ngon à?” Tư Diệc Nhiên hỏi.
Túc Bảo gật đầu: “Ngon lắm! Suỵt… đừng nói nữa.”
Nếu cậu phát hiện ra thì sẽ không cho cô bé ăn đâu.
Tư Diệc Nhiên vẫn nhìn thẳng, trầm mặc chốc lát rồi kìm lòng không đặng, hỏi: “Em sợ cậu em à?”
Túc Bảo cắn kẹo hoa quả, nói: “Còn lâu mới sợ nha, chỉ là em bị sâu một chiếc răng, cậu và bà ngoại cấm em ăn kẹo thôi….”
Tư Diệc Nhiên: “Vậy em đừng ăn.”
Sớm biết vậy cậu đã không cho cô bé kẹo rồi.
Túc Bảo lập tức bụm miệng: “Đã vào miệng Túc Bảo thì không có miếng xương nào còn sót để nhả ra đâu.”
Khóe miệng Tư Diệc Nhiên khẽ giật: “Phải là không có lý gì phải nhả ra..”
Gì mà không còn miếng xương nào để nhổ ra….
Túc Bảo gật đầu: “Ưm! Đã vào miệng Túc Bảo thì không có lý gì mà nhả ra. Kẹo rất ngọt ngào, em thích kẹo nhất nha!”
Nên nhả kẹo ra là chuyện bất khả thi!
Nếu chẳng may bị phát hiện, nuốt luôn cũng phải nuốt.
Tư Diệc Nhiên liếc xéo cô bé một cái.
Chỉ thấy hai má Túc Bảo phồng lên, dáng vẻ lén lút ăn kẹo này hệt như thỏ con lén ăn cà rốt.
Kẹo ngậm trong miệng, môi mím lại, hai má phính sữa hiện rõ vô cùng đáng yêu.
Tư Diệc Nhiên lập tức dời mắt đi.
“Hôm đó cảm ơn em!”
Cậu bé lại trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thẳng phía trước.
Túc Bảo đang say sưa thưởng thức vị ngọt của kẹo, nghe thấy lời của Tư Diệc Nhiên thì ngẩn người.
“A!”
Tư Diệc Nhiên không nói gì thêm.
Trên bục, Mc đang nói bla bla….
Tư Diệc Nhiên chỉ cảm thấy thật nhạt nhẽo vô vị, nhịn không được nghiêng đầu nhìn Túc Bảo, hình như cô bé ăn xong kẹo rồi, đang liếm môi như còn thòm thèm.
Tư Diệc Nhiên hỏi: “Sao e thích ăn kẹo vậy?”
Túc Bảo bưng cốc nước lên hút nước, nói: “Bởi vì kẹo ngọt! Cuộc đời đắng, còn kẹo lại ngọt.”
Tư Diệc Nhiên sửng sốt, thật khó tin lời như vậy có thể từ thốt ra từ miệng Túc Bảo.
Rõ ràng gương mặt Túc Bảo rất ngây thơ hồn nhiên, hai mắt còn khẽ chớp.