Chương 188
Hai cậu bé cứ thế lớn lên đến năm sáu, bảy tuổi, chúng cũng dần dần quen với việc đó, dẫn đến cả hai đứa bé đều có tính cách lạnh lùng thờ ơ.
Tô Tử Chiến hiện đang học lớp hai tiểu học, giỏi các môn khoa học xã hội, còn Tô Tử Du thì học lớp một tiểu học, là “trai kỹ thuật” phiên bản mini.
Lúc này, cậu đang ở trong phòng mình, cầm bút thử làm bài tập hàm số một biến.
Bỗng nhiên, tiếng “cốc cốc cốc” vang lên, có người gõ cửa. Tô Tử Du ngẩng đầu lên, cất giọng trong trẻo và lạnh lùng: “Vào đi.”
Túc Bảo thò cái đầu nhỏ nhắn của mình vào, êm ái gọi: “Anh ơi.”
Tô Tử Du nhíu mày.
Nhỏ em phiền phức lại tới nữa!
Cậu lạnh lùng hỏi: “Lần này lại hỏi gì nữa?”
Không ngờ lần trước Túc Bảo lại hỏi cậu năm kilogam phân cụ thể là chừng nào, Tô Tử Du cực kỳ bực bội khi phải trả lời một câu hỏi Toán đầy sỉ nhục thế này.
Cậu liệt kê một loạt công thức, tính nguyên cả một trang giấy, thế mà cuối cùng bé chỉ nhớ mỗi một thùng! Một thùng sắt!
Còn không nhớ chính xác nổi bao nhiêu ml nữa chứ!
Túc Bảo ôm bé thỏ nhìn Tô Tử Du với vẻ mong chờ: “Anh ơi, ngày mai anh đi học có thể dẫn Túc Bảo đi cùng không ạ?”
Trên mặt Tô Tử Du không hề bộc lộ chút cảm xúc nào: “Ai cho.”
Làm gì có chuyện cậu dẫn bé theo được, cả đời cũng không được. Tô Tử Du ghét nhất là bị ai lẽo đẽo theo đuôi, cậu còn phải đi học nữa, ai rảnh mà dẫn Túc Bảo theo chứ!
Túc Bảo chớp mắt, tỏ ra đáng thương: “Nhưng mà…”
Tô Tử Du hết kiên nhẫn, đẩy bé ra ngoài: “Đi ra chỗ khác chơi, đừng làm phiền anh.”
Dứt lời, cậu đóng sầm cửa lại.
Bên kia cánh cửa, Túc Bảo nhìn cánh cửa phòng cao sừng sững, thở dài thườn thượt: ” y dà.”
Nhất định là do bé chưa đủ đáng yêu rồi.
Hừm…
Về thay bộ váy khác rồi qua lại thôi!
Túc Bảo lại chạy bịch bịch bịch về phòng, thay một chiếc váy bồng bềnh màu dâu tây.
“Cốc cốc cốc…”
“Anh ơi…”
“Rầm!”
Lần này, Túc Bảo chưa kịp nói gì thì Tô Tử Du đã phũ phàng đóng cửa.
Kỷ Trường vốn đang khoanh tay đứng lì một bên để hóng hớt, nhưng khi thấy Túc Bảo bị đuổi ra khỏi phòng những hai lần, sư phụ không còn giữ bình tĩnh nổi nữa.
Dám đối xử như vậy với học trò cưng của hắn hả?
“Cặp sách nhỏ, con đi tìm bà ngoại con nhờ bà cụ giúp đi, chắc chắn Tô Tử Du sẽ dẫn con theo đó.”
Ai ngờ Túc Bảo lại lắc đầu: “Không được đâu! Chuyện của trẻ con thì trẻ con phải tự giải quyết ạ.”
Tô Tử Chiến hiện đang học lớp hai tiểu học, giỏi các môn khoa học xã hội, còn Tô Tử Du thì học lớp một tiểu học, là “trai kỹ thuật” phiên bản mini.
Lúc này, cậu đang ở trong phòng mình, cầm bút thử làm bài tập hàm số một biến.
Bỗng nhiên, tiếng “cốc cốc cốc” vang lên, có người gõ cửa. Tô Tử Du ngẩng đầu lên, cất giọng trong trẻo và lạnh lùng: “Vào đi.”
Túc Bảo thò cái đầu nhỏ nhắn của mình vào, êm ái gọi: “Anh ơi.”
Tô Tử Du nhíu mày.
Nhỏ em phiền phức lại tới nữa!
Cậu lạnh lùng hỏi: “Lần này lại hỏi gì nữa?”
Không ngờ lần trước Túc Bảo lại hỏi cậu năm kilogam phân cụ thể là chừng nào, Tô Tử Du cực kỳ bực bội khi phải trả lời một câu hỏi Toán đầy sỉ nhục thế này.
Cậu liệt kê một loạt công thức, tính nguyên cả một trang giấy, thế mà cuối cùng bé chỉ nhớ mỗi một thùng! Một thùng sắt!
Còn không nhớ chính xác nổi bao nhiêu ml nữa chứ!
Túc Bảo ôm bé thỏ nhìn Tô Tử Du với vẻ mong chờ: “Anh ơi, ngày mai anh đi học có thể dẫn Túc Bảo đi cùng không ạ?”
Trên mặt Tô Tử Du không hề bộc lộ chút cảm xúc nào: “Ai cho.”
Làm gì có chuyện cậu dẫn bé theo được, cả đời cũng không được. Tô Tử Du ghét nhất là bị ai lẽo đẽo theo đuôi, cậu còn phải đi học nữa, ai rảnh mà dẫn Túc Bảo theo chứ!
Túc Bảo chớp mắt, tỏ ra đáng thương: “Nhưng mà…”
Tô Tử Du hết kiên nhẫn, đẩy bé ra ngoài: “Đi ra chỗ khác chơi, đừng làm phiền anh.”
Dứt lời, cậu đóng sầm cửa lại.
Bên kia cánh cửa, Túc Bảo nhìn cánh cửa phòng cao sừng sững, thở dài thườn thượt: ” y dà.”
Nhất định là do bé chưa đủ đáng yêu rồi.
Hừm…
Về thay bộ váy khác rồi qua lại thôi!
Túc Bảo lại chạy bịch bịch bịch về phòng, thay một chiếc váy bồng bềnh màu dâu tây.
“Cốc cốc cốc…”
“Anh ơi…”
“Rầm!”
Lần này, Túc Bảo chưa kịp nói gì thì Tô Tử Du đã phũ phàng đóng cửa.
Kỷ Trường vốn đang khoanh tay đứng lì một bên để hóng hớt, nhưng khi thấy Túc Bảo bị đuổi ra khỏi phòng những hai lần, sư phụ không còn giữ bình tĩnh nổi nữa.
Dám đối xử như vậy với học trò cưng của hắn hả?
“Cặp sách nhỏ, con đi tìm bà ngoại con nhờ bà cụ giúp đi, chắc chắn Tô Tử Du sẽ dẫn con theo đó.”
Ai ngờ Túc Bảo lại lắc đầu: “Không được đâu! Chuyện của trẻ con thì trẻ con phải tự giải quyết ạ.”