Chương 192
Cậu vội xách quần lên, nhưng vẫn cảm thấy cả người khó chịu.
Lớn đến từng này rồi, cậu chưa bao giờ mất mặt như hôm nay đâu.
Nghĩ tới cái mông chưa rửa của mình, Tô Tử Du chỉ muốn lập tức đi tắm, nhưng nhớ tới cảnh tượng ban nãy…..
Cậu nghiến răng: “Hồi nãy con thực sự trông thấy…. một nữ quỷ vô cùng vô cùng xấu xí.”
Nữ quỷ vừa toan lên tiếng chợt cảm thấy cả người như bị điểm cả trăm ngàn cú đánh chí mạng.
Nó xấu thế thật hả?
Hoài nghi đời quỷ!
Kỷ Trường hỏi: “Chuyện gì thế?”
Nữ quỷ lắc đầu: “Tôi biết gì đâu, vừa vào đã thấy cậu ta đang đi ị, sau đó cậu ta ngẩng đầu lên là như kiểu mắt đối mắt với tôi ấy.”
Một màn này ầm ĩ đến mức cả nhà họ Tô vừa kinh ngạc vừa ù ù cạc cạc, Tô Nhất Trần nói: “Tử Chiến, đi tắm trước đi.”
Sống lưng Tô Tử Du cứng đờ.
Túc Bảo hỏi: “Anh ơi anh sợ phải không? Nếu anh sợ..”
Túc Bảo còn chưa dứt lời, Tô Tử Du đã hừ một tiếng, nói: “Ai sợ.”
Nói rồi cậu ấy bấm bụng đi về phòng.
Tô Nhất Trần chau mày: “Túc Bảo, con về phòng với bà ngoại trước đi.”
Dứt lời, Tô Nhất Trần cũng đi theo Tô Tử Du về phòng cậu ấy.
Kỷ Trường nhướn mày, trong mắt đong đầy ẩn ý.
Rốt cuộc tại sao Tô Tử Du lại trông thấy nữ quỷ?
Kỷ Trường chợt lên tiếng: “Lí Mai, cô vào trong xem thử đi..”
Túc Bảo trừng mắt thỏ: “Sư phụ không được sai khiến nha..”
Kỷ Trường: “..”
Túc Bảo nhìn bóng lưng khi rời đi của Tô Tử Du rồi lại nhìn bàn tay nhỏ của mình.
Hồi nãy cô bé không làm sai bước nào chứ?
Ừm, chắc không đâu.
Chắc chắn không sai đâu.
Trong phòng.
Thấy ba của mình bước vào, Tô Tử Du an tâm hơn nhiều.
Từ lúc đi tắm cho đến khi ra ngoài, Tô Tử Du không hề nhìn thấy quỷ nữa.
Tô Nhất Trần đang đọc cuốn sách toán học trên bàn Tô Tử Du, thấy cậu đi ra, hỏi: “Hồi nãy thấy thật hả?”
Tô Tử Du mím môi, nói nhỏ: “Chắc con nhìn nhầm rồi!”
Tô Nhất Trần vừa toan lên tiếng, nhưng nhớ ra điều gì đó lại nói: “Con nhớ rõ, dù gặp bất cứ tình huống gì cũng phải bảo vệ em gái con.”
Tô Tử Du nói: “Nhưng em ấy nói ngày mai muốn theo con tới trường.”
Tô Nhất Trần gần như không chần chừ, nói: “Vậy con đưa Túc Bảo đi!”
Lớn đến từng này rồi, cậu chưa bao giờ mất mặt như hôm nay đâu.
Nghĩ tới cái mông chưa rửa của mình, Tô Tử Du chỉ muốn lập tức đi tắm, nhưng nhớ tới cảnh tượng ban nãy…..
Cậu nghiến răng: “Hồi nãy con thực sự trông thấy…. một nữ quỷ vô cùng vô cùng xấu xí.”
Nữ quỷ vừa toan lên tiếng chợt cảm thấy cả người như bị điểm cả trăm ngàn cú đánh chí mạng.
Nó xấu thế thật hả?
Hoài nghi đời quỷ!
Kỷ Trường hỏi: “Chuyện gì thế?”
Nữ quỷ lắc đầu: “Tôi biết gì đâu, vừa vào đã thấy cậu ta đang đi ị, sau đó cậu ta ngẩng đầu lên là như kiểu mắt đối mắt với tôi ấy.”
Một màn này ầm ĩ đến mức cả nhà họ Tô vừa kinh ngạc vừa ù ù cạc cạc, Tô Nhất Trần nói: “Tử Chiến, đi tắm trước đi.”
Sống lưng Tô Tử Du cứng đờ.
Túc Bảo hỏi: “Anh ơi anh sợ phải không? Nếu anh sợ..”
Túc Bảo còn chưa dứt lời, Tô Tử Du đã hừ một tiếng, nói: “Ai sợ.”
Nói rồi cậu ấy bấm bụng đi về phòng.
Tô Nhất Trần chau mày: “Túc Bảo, con về phòng với bà ngoại trước đi.”
Dứt lời, Tô Nhất Trần cũng đi theo Tô Tử Du về phòng cậu ấy.
Kỷ Trường nhướn mày, trong mắt đong đầy ẩn ý.
Rốt cuộc tại sao Tô Tử Du lại trông thấy nữ quỷ?
Kỷ Trường chợt lên tiếng: “Lí Mai, cô vào trong xem thử đi..”
Túc Bảo trừng mắt thỏ: “Sư phụ không được sai khiến nha..”
Kỷ Trường: “..”
Túc Bảo nhìn bóng lưng khi rời đi của Tô Tử Du rồi lại nhìn bàn tay nhỏ của mình.
Hồi nãy cô bé không làm sai bước nào chứ?
Ừm, chắc không đâu.
Chắc chắn không sai đâu.
Trong phòng.
Thấy ba của mình bước vào, Tô Tử Du an tâm hơn nhiều.
Từ lúc đi tắm cho đến khi ra ngoài, Tô Tử Du không hề nhìn thấy quỷ nữa.
Tô Nhất Trần đang đọc cuốn sách toán học trên bàn Tô Tử Du, thấy cậu đi ra, hỏi: “Hồi nãy thấy thật hả?”
Tô Tử Du mím môi, nói nhỏ: “Chắc con nhìn nhầm rồi!”
Tô Nhất Trần vừa toan lên tiếng, nhưng nhớ ra điều gì đó lại nói: “Con nhớ rõ, dù gặp bất cứ tình huống gì cũng phải bảo vệ em gái con.”
Tô Tử Du nói: “Nhưng em ấy nói ngày mai muốn theo con tới trường.”
Tô Nhất Trần gần như không chần chừ, nói: “Vậy con đưa Túc Bảo đi!”