Chương 211
Tô Tử Du mím môi, không ai biết rằng cậu nam sinh khoa học kỹ thuật Tô Tử Du lại sợ ma nhất trên đời.
Túc Bảo nắm tay Tô Tử Du, cực kỳ ngoan ngoãn: “Vâng thưa cô, Túc Bảo và anh trai sẽ lên lớp ạ.”
Phải nghe lời thầy cô giáo nói.
Bà ngoại đã dặn, bé phải làm một bé ngoan.
Tô Tử Du không tình nguyện đi theo sau.
Cậu cũng không có cách nào!
Nếu không đi lên, vậy chẳng phải cậu sẽ bị em gái cười nhạo rằng lớn rồi còn sợ ma à?
Thôi thì cố gồng, căng da đầu vượt qua nỗi sợ…
Vào phòng học, Tô Tử Du nhìn về phía Tuyết Nhi theo phản xạ có điều kiện. . Đọc ???yệ? ?ại { ??ù????yệ?.?? }
Chỉ thấy đúng lúc Tuyết Nhi cũng ngẩng đầu lên, thấy cậu đang nhìn mình, cô bé nhếch miệng cười với cậu.
Tô Tử Du lập tức rợn cà người.
Tuyết Nhi ở trước mắt cậu, bên dưới bọng mắt phủ một tầng màu xanh đen, sắc mặt cũng xám ngoét, hai con ngươi lại nhìn thẳng vào cậu.
Cô bé cười như vậy, lại càng trông quỷ dị một cách khó tả.
Rõ ràng vừa nãy lúc Tuyết Nhi giả vờ ở trước mặt cậu vẫn chưa trông như thế này mà…
Tô Tử Du lập tức thu hồi tầm mắt, sống lưng cứng đờ… Tay chân đồng đều, vô thức trở về chỗ ngồi.
Giờ phút này quỷ dối trá đang nằm ở trên đầu Tuyết Nhi, mê hoặc: “Nhìn kìa nhìn kìa, Tô Tử Du đang nhìn nhóc đó! Lúc vừa quay về phòng học là nhìn nhóc đầu tiên luôn!”
“Chắc chắn là cậu ta cũng thích nhóc…”
“Quào, mọi người đều thích Tuyết Nhi…”
Tuyết Nhi chống cằm, nhìn Tô Tử Du chằm chằm, trong lòng thầm cảm thấy kiêu ngạo.
Cô bé ưu tú như vậy, quả nhiên tất cả các bạn con trai đều thích cô bé!
Túc Bảo trở lại bên cạnh Tuyết Nhi, nghiêng đầu liếc nhìn con quỷ dối trá.
“Mày cũng ăn no rồi à…” Bé lẩm bẩm.
Một con quỷ lớn như vậy, hẳn là có thể lấp đầy hồ lô linh hồn rồi nhỉ?
Tuyết Nhi mệt mỏi quay đầu, nhíu mày hỏi: “Cái gì ăn no?”
Cô bé không hề giống Túc Bảo nhá, cô bé tới đây là để học tập đàng hoàng, không giống như Túc Bảo, trong đầu chỉ toàn là ăn với ăn.
Lúc này giáo viên chủ nhiệm đi đến, nói: “Nào các bạn học, vào học thôi.”
“Hôm nay chúng ta sẽ học bài. Bài thơ này dài hơn những bài thơ mà chúng ta đã học trước đó một chút! Cả lớp cùng đọc theo cô nào, để cô xem xem ai là người học thuộc nhanh nhất…”
Tuyết Nhi lập tức giơ tay: “Thưa cô, con đã thuộc lòng bài thơ này từ lâu rồi ạ!”
Giáo viên chủ nhiệm hơi khựng lại rồi nhìn về phía Tuyết Nhi.
Nhìn quầng mắt của cô bé hơi thâm đen, hình như ngủ không ngon giấc, chắc Tuyết Nhi thức khuya để chuẩn bị bài.
Túc Bảo nắm tay Tô Tử Du, cực kỳ ngoan ngoãn: “Vâng thưa cô, Túc Bảo và anh trai sẽ lên lớp ạ.”
Phải nghe lời thầy cô giáo nói.
Bà ngoại đã dặn, bé phải làm một bé ngoan.
Tô Tử Du không tình nguyện đi theo sau.
Cậu cũng không có cách nào!
Nếu không đi lên, vậy chẳng phải cậu sẽ bị em gái cười nhạo rằng lớn rồi còn sợ ma à?
Thôi thì cố gồng, căng da đầu vượt qua nỗi sợ…
Vào phòng học, Tô Tử Du nhìn về phía Tuyết Nhi theo phản xạ có điều kiện. . Đọc ???yệ? ?ại { ??ù????yệ?.?? }
Chỉ thấy đúng lúc Tuyết Nhi cũng ngẩng đầu lên, thấy cậu đang nhìn mình, cô bé nhếch miệng cười với cậu.
Tô Tử Du lập tức rợn cà người.
Tuyết Nhi ở trước mắt cậu, bên dưới bọng mắt phủ một tầng màu xanh đen, sắc mặt cũng xám ngoét, hai con ngươi lại nhìn thẳng vào cậu.
Cô bé cười như vậy, lại càng trông quỷ dị một cách khó tả.
Rõ ràng vừa nãy lúc Tuyết Nhi giả vờ ở trước mặt cậu vẫn chưa trông như thế này mà…
Tô Tử Du lập tức thu hồi tầm mắt, sống lưng cứng đờ… Tay chân đồng đều, vô thức trở về chỗ ngồi.
Giờ phút này quỷ dối trá đang nằm ở trên đầu Tuyết Nhi, mê hoặc: “Nhìn kìa nhìn kìa, Tô Tử Du đang nhìn nhóc đó! Lúc vừa quay về phòng học là nhìn nhóc đầu tiên luôn!”
“Chắc chắn là cậu ta cũng thích nhóc…”
“Quào, mọi người đều thích Tuyết Nhi…”
Tuyết Nhi chống cằm, nhìn Tô Tử Du chằm chằm, trong lòng thầm cảm thấy kiêu ngạo.
Cô bé ưu tú như vậy, quả nhiên tất cả các bạn con trai đều thích cô bé!
Túc Bảo trở lại bên cạnh Tuyết Nhi, nghiêng đầu liếc nhìn con quỷ dối trá.
“Mày cũng ăn no rồi à…” Bé lẩm bẩm.
Một con quỷ lớn như vậy, hẳn là có thể lấp đầy hồ lô linh hồn rồi nhỉ?
Tuyết Nhi mệt mỏi quay đầu, nhíu mày hỏi: “Cái gì ăn no?”
Cô bé không hề giống Túc Bảo nhá, cô bé tới đây là để học tập đàng hoàng, không giống như Túc Bảo, trong đầu chỉ toàn là ăn với ăn.
Lúc này giáo viên chủ nhiệm đi đến, nói: “Nào các bạn học, vào học thôi.”
“Hôm nay chúng ta sẽ học bài. Bài thơ này dài hơn những bài thơ mà chúng ta đã học trước đó một chút! Cả lớp cùng đọc theo cô nào, để cô xem xem ai là người học thuộc nhanh nhất…”
Tuyết Nhi lập tức giơ tay: “Thưa cô, con đã thuộc lòng bài thơ này từ lâu rồi ạ!”
Giáo viên chủ nhiệm hơi khựng lại rồi nhìn về phía Tuyết Nhi.
Nhìn quầng mắt của cô bé hơi thâm đen, hình như ngủ không ngon giấc, chắc Tuyết Nhi thức khuya để chuẩn bị bài.