Chương 225
“Từ lâu tôi đã thấy khó chịu với cô ta rồi… Tôi cứ tưởng rằng cô ta có cơ to lắm…”
“Giới thiệu học sinh đến các lớp phụ đạo bên ngoài nhà trường để nhận tiền phí trung gian… Chậc chậc, thế mà cũng xứng làm giáo viên à?”
Cô Vương chạy trối chết!
Lần này cô ta không chỉ bị đuổi việc mà còn bị huỷ bỏ tư cách làm giáo viên theo quy định của pháp luật.
Vậy thì sau này cô ta biết phải sống thế nào đây?
**(???)? Dải phân cách! ——
Tô Nhất Trần ôm Túc Bảo, bờ vai dày rộng vững vàng che chở cho cục bột nhỏ, bước đi không nhanh không chậm.
Tô Tử Chiến, Tô Tử Du đi theo phía sau, Tô Tử Du vẫn còn đang xị mặt cầm lấy cặp sách của Túc Bảo.
Túc Bảo muốn nói lại thôi.
“Cậu cả…”
“Thật ra Túc Bảo cũng không bị phạt đứng quá lâu á!”
Ngược lại, bé còn được đi ăn một bữa thịnh soạn với anh trai nữa á!
Giọng nói Tô Nhất Trần hơi dịu lại: “Không liên quan đến Túc Bảo.”
Lời này cũng là để an ủi Túc Bảo.
Cô Vương đúng là nên bị trừng phạt nhưng sao có thể không liên quan đến Túc Bảo được chứ?
Khúc Hưởng đã hỏi thăm mấy bạn học sinh, cô Vương không chỉ dùng cách xử phạt về thể xác đối với Túc Bảo, còn mắng Túc Bảo ngay trên lớp.
Nói bé vừa trở về đã khiến cho Tô Tử Lâm và Vệ Uyển ly hôn?
Anh bỏ qua cho cô Vương mới là lạ.
Vẻ lạnh lẽo trong mắt Tô Nhất Trần như một lưỡi dao sắc bén, việc cần làm hôm nay đã làm hết rồi, thái độ của anh cũng rõ rành rành.
Ai dám bắt nạt thiên kim nhà họ Tô, anh chắc chắn sẽ khiến đối phương phải trả giá đắt.
Cho dù người khác có nói nhà họ Tô của anh ngang ngược, thế thì đã sao?
“Đi thôi, cậu cả dẫn con đi dạo phố, không phải Túc Bảo nói rằng muốn mua đồ à?”
Túc Bảo lập tức vứt chuyện này ra sau đầu, gật đầu như gà con mổ thóc: “Dạ dạ dạ!”
Muốn mua ngân châm.
Để chữa chân cho bà ngoại.
Để bà ngoại có thể đứng lên nhảy múa trên quảng trường!
Đột nhiên bé nghĩ đến điều gì đó, vội vàng hỏi: “Cậu cả, chúng ta không ngồi xe của trường ạ?”
Chiếc xe màu vàng chanh xinh xắn đáng yêu sắp rời bến rồi.
Tô Nhất Trần nhìn Tư Diệc Nhiên đang xếp hàng để lên xe của trường, nói: “Không ngồi. Chúng ta đi dạo phố luôn.”
Túc Bảo: “Dạ ~ヽ(╯▽╰)?”
Tư Diệc Nhiên đeo cặp sách, từ xa liếc Túc Bảo một cái.
Cục bột nhỏ cười đến cặp mắt cong cong, hai má núng nính, lúc cười bên khóe miệng còn lộ ra hai cái má lúm đồng tiền đáng yêu nữa.
“Giới thiệu học sinh đến các lớp phụ đạo bên ngoài nhà trường để nhận tiền phí trung gian… Chậc chậc, thế mà cũng xứng làm giáo viên à?”
Cô Vương chạy trối chết!
Lần này cô ta không chỉ bị đuổi việc mà còn bị huỷ bỏ tư cách làm giáo viên theo quy định của pháp luật.
Vậy thì sau này cô ta biết phải sống thế nào đây?
**(???)? Dải phân cách! ——
Tô Nhất Trần ôm Túc Bảo, bờ vai dày rộng vững vàng che chở cho cục bột nhỏ, bước đi không nhanh không chậm.
Tô Tử Chiến, Tô Tử Du đi theo phía sau, Tô Tử Du vẫn còn đang xị mặt cầm lấy cặp sách của Túc Bảo.
Túc Bảo muốn nói lại thôi.
“Cậu cả…”
“Thật ra Túc Bảo cũng không bị phạt đứng quá lâu á!”
Ngược lại, bé còn được đi ăn một bữa thịnh soạn với anh trai nữa á!
Giọng nói Tô Nhất Trần hơi dịu lại: “Không liên quan đến Túc Bảo.”
Lời này cũng là để an ủi Túc Bảo.
Cô Vương đúng là nên bị trừng phạt nhưng sao có thể không liên quan đến Túc Bảo được chứ?
Khúc Hưởng đã hỏi thăm mấy bạn học sinh, cô Vương không chỉ dùng cách xử phạt về thể xác đối với Túc Bảo, còn mắng Túc Bảo ngay trên lớp.
Nói bé vừa trở về đã khiến cho Tô Tử Lâm và Vệ Uyển ly hôn?
Anh bỏ qua cho cô Vương mới là lạ.
Vẻ lạnh lẽo trong mắt Tô Nhất Trần như một lưỡi dao sắc bén, việc cần làm hôm nay đã làm hết rồi, thái độ của anh cũng rõ rành rành.
Ai dám bắt nạt thiên kim nhà họ Tô, anh chắc chắn sẽ khiến đối phương phải trả giá đắt.
Cho dù người khác có nói nhà họ Tô của anh ngang ngược, thế thì đã sao?
“Đi thôi, cậu cả dẫn con đi dạo phố, không phải Túc Bảo nói rằng muốn mua đồ à?”
Túc Bảo lập tức vứt chuyện này ra sau đầu, gật đầu như gà con mổ thóc: “Dạ dạ dạ!”
Muốn mua ngân châm.
Để chữa chân cho bà ngoại.
Để bà ngoại có thể đứng lên nhảy múa trên quảng trường!
Đột nhiên bé nghĩ đến điều gì đó, vội vàng hỏi: “Cậu cả, chúng ta không ngồi xe của trường ạ?”
Chiếc xe màu vàng chanh xinh xắn đáng yêu sắp rời bến rồi.
Tô Nhất Trần nhìn Tư Diệc Nhiên đang xếp hàng để lên xe của trường, nói: “Không ngồi. Chúng ta đi dạo phố luôn.”
Túc Bảo: “Dạ ~ヽ(╯▽╰)?”
Tư Diệc Nhiên đeo cặp sách, từ xa liếc Túc Bảo một cái.
Cục bột nhỏ cười đến cặp mắt cong cong, hai má núng nính, lúc cười bên khóe miệng còn lộ ra hai cái má lúm đồng tiền đáng yêu nữa.