Chương 229
Tô Tử Du: “Em đang làm gì vậy?”
Túc Bảo lắc lắc cặp chân ngắn của mình: “Em đang giảm béo.”
Tô Tử Du: “…”
Tô Tử Du nói không ra lời: “Em mới mấy tuổi chứ, trẻ con sao lại muốn giảm béo?”
Giảm béo là sẽ mất khuôn mặt tròn vo, sẽ không còn đáng yêu nữa.
Như hiện giờ là tốt nhất, giống một quả cà chua.
Túc Bảo thả chân xuống, dạng chân nằm hình chữ X ở trên giường: “Thôi được rồi… Nếu không giảm cân nữa, thế thì lát nữa em sẽ chỉ ăn thêm một bát cơm thôi vậy.”
Nếu không ăn chút nào, bà ngoại sẽ lo lắng.
Tô Tử Du khiếp sợ: “Em còn muốn ăn thêm một bát cơm nữa á?”
Bé con giỏi lắm, người khác giảm béo là để có được thân hình thon thả, bé giảm béo lại là để có thể ăn nhiều hơn.
Rõ ràng hồi chiều đi dạo phố, bé cũng đã ăn hết cả một con phố rồi!
Túc Bảo chọc chọc cái bụng nhỏ tròn vo, có chút buồn rầu.
“Ôi trời, sao cái bụng lại bé vậy chứ? Tại sao từ cổ trở xuống lại không thể là bụng hết vậy?”
Tô Tử Du: “…”
“…”
Túc Bảo bỗng nhiên ngẩng đầu: “Đúng rồi dì mập mạp, dì chết như thế nào vậy?”
Phình to như vậy, chắc là do ăn no căng đến chết hả?
Túc Bảo nhìn ra sau lưng Tô Tử Du.
Sống lưng Tô Tử Du cứng đờ: “Dì, dì mập mạp ở nơi nào?”
Không phải là… ở sau lưng của cậu đó chứ…
Túc Bảo chỉ vào sau lưng cậu: “Ngay sau lưng anh, ở trên đỉnh đầu ấy.”
Dùng vẻ mặt đáng yêu dễ thương nhất, nói ra mấy câu khiến người ta rợn tóc gáy nhất.
Tô Tử Du gần như lao thẳng đến bên cạnh Túc Bảo, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh ở bên cạnh bé.
Túc Bảo hoảng sợ: “Anh trai, anh sợ lắm hả?”
Tô Tử Du mím môi: “Làm gì có chuyện đó, chỉ là anh đứng lâu nên thấy mỏi chân quá, muốn ngồi nghỉ một chút.”
Túc Bảo nhìn Tô Tử Du, lại nhìn cái ghế sofa ở bên cạnh.
Nếu thấy mỏi chân thì có thể ngồi ghế mà nhưng cậu lại ngồi ở bên cạnh bé.
Túc Bảo nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, chỉ nhìn thẳng về phía trước.
“Ừm ừm ừm! Lần sau anh mà thấy mệt nữa thì nói thẳng ra nè.”
Tô Tử Du: “…”
Lần sau… Không có lần sau!
o( ̄ヘ ̄o#)
Tô Tử Du vì để che giấu sự xấu hổ, lặng lẽ ngồi xuống cái ghế sofa ở bên cạnh.
Túc Bảo lắc lắc cặp chân ngắn của mình: “Em đang giảm béo.”
Tô Tử Du: “…”
Tô Tử Du nói không ra lời: “Em mới mấy tuổi chứ, trẻ con sao lại muốn giảm béo?”
Giảm béo là sẽ mất khuôn mặt tròn vo, sẽ không còn đáng yêu nữa.
Như hiện giờ là tốt nhất, giống một quả cà chua.
Túc Bảo thả chân xuống, dạng chân nằm hình chữ X ở trên giường: “Thôi được rồi… Nếu không giảm cân nữa, thế thì lát nữa em sẽ chỉ ăn thêm một bát cơm thôi vậy.”
Nếu không ăn chút nào, bà ngoại sẽ lo lắng.
Tô Tử Du khiếp sợ: “Em còn muốn ăn thêm một bát cơm nữa á?”
Bé con giỏi lắm, người khác giảm béo là để có được thân hình thon thả, bé giảm béo lại là để có thể ăn nhiều hơn.
Rõ ràng hồi chiều đi dạo phố, bé cũng đã ăn hết cả một con phố rồi!
Túc Bảo chọc chọc cái bụng nhỏ tròn vo, có chút buồn rầu.
“Ôi trời, sao cái bụng lại bé vậy chứ? Tại sao từ cổ trở xuống lại không thể là bụng hết vậy?”
Tô Tử Du: “…”
“…”
Túc Bảo bỗng nhiên ngẩng đầu: “Đúng rồi dì mập mạp, dì chết như thế nào vậy?”
Phình to như vậy, chắc là do ăn no căng đến chết hả?
Túc Bảo nhìn ra sau lưng Tô Tử Du.
Sống lưng Tô Tử Du cứng đờ: “Dì, dì mập mạp ở nơi nào?”
Không phải là… ở sau lưng của cậu đó chứ…
Túc Bảo chỉ vào sau lưng cậu: “Ngay sau lưng anh, ở trên đỉnh đầu ấy.”
Dùng vẻ mặt đáng yêu dễ thương nhất, nói ra mấy câu khiến người ta rợn tóc gáy nhất.
Tô Tử Du gần như lao thẳng đến bên cạnh Túc Bảo, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh ở bên cạnh bé.
Túc Bảo hoảng sợ: “Anh trai, anh sợ lắm hả?”
Tô Tử Du mím môi: “Làm gì có chuyện đó, chỉ là anh đứng lâu nên thấy mỏi chân quá, muốn ngồi nghỉ một chút.”
Túc Bảo nhìn Tô Tử Du, lại nhìn cái ghế sofa ở bên cạnh.
Nếu thấy mỏi chân thì có thể ngồi ghế mà nhưng cậu lại ngồi ở bên cạnh bé.
Túc Bảo nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, chỉ nhìn thẳng về phía trước.
“Ừm ừm ừm! Lần sau anh mà thấy mệt nữa thì nói thẳng ra nè.”
Tô Tử Du: “…”
Lần sau… Không có lần sau!
o( ̄ヘ ̄o#)
Tô Tử Du vì để che giấu sự xấu hổ, lặng lẽ ngồi xuống cái ghế sofa ở bên cạnh.