Chương 238
Nhưng dần dà, những người xung quanh luôn chê bôi nó là dân nhà quê, nói nó bốc mùi hôi của bọn nhà quê.
Vì vậy nó mới trở nên như thế….
Cho nên, không thể trách nó, thực sự không thể trách nó….
Muốn trách thì trách thế giới bất công này, trách trên đời này có bao nhiêu người giàu có, nhưng nó lại nghèo.
Trách cô bạn thân đã cho nó nhìn thấy thế giới của những người giàu có, nhưng nó lại chẳng bao giờ sống được cuộc sống như vậy.
Hết tất thảy mọi thứ đều do họ gây ra …
Cuối cùng rắc một tiếng, quỷ hư vinh hoàn toàn hóa thành một luồng sát khí đen ngòm rồi bị hút vào hồ lô.
Kỷ Trường lắc đầu: “Hư vinh làm mờ mắt!”
Chuộng hư vinh quá đà chỉ càng làm nổi bật sự tự ti đến cùng cực trong nội tâm mà thôi.
Túc Bảo lắc hồ lô, nói: “Sư phụ, con cảm giác như có nước trong hồ lô!”
Khi trước Túc Bảo luôn cảm giác hồ lô trống rỗng.
Bây giờ lại có cảm giác khó hiểu không sao diễn tả được.
Kỷ Trường ngáp ngủ: “Đúng rồi, hồ lô linh hồn như vậy mà!”
Nhét đầy thì viên mãn
Kỷ Trường híp mắt hỏi: “Cặp sách nhỏ, con vẹt ồn ào của con đâu?!”
Hồi chiều Tiểu Ngũ vừa hát vừa líu lo trong rừng cây nhỏ, giờ lại lặng yên không một tiếng động.
Túc Bảo ngoảnh đầu nhìn, phát hiện ra con vẹt đang đứng dưới gốc cây vải, co một chân ngủ và đầu vùi vào cánh.
“A, Tiểu Ngũ, sao lại chạy tới đó ngủ?”
Ngày thường chẳng phải nó thích nhất là nhoài người lên cửa sắt rồi làm loạn sao.
Tiểu Ngũ như bị giật mình tỉnh giấc, nghiêng đầu rồi nhìn Túc Bảo bằng đôi mắt đậu xanh Kazlan.
Kỷ Trường bay tới bên cạnh, nhìn con vẹt đăm đăm: “Con vẹt có màu xanh như phát sáng này, sao hôm nay lại không hát nhỉ?”
Tiểu Ngũ nghiêng đầu, bỗng vỗ cánh rồi bắt đầu hót líu lo: “My name is kiki, kiki kiki kiki, My name is kiki…”
Tiểu Ngũ khẽ dang rộng đôi cánh, cái đầu nhỏ của nó quay tròn như một vũ công hip-hop.
Vừa hát vừa lắc lư trái phải, hệt như một chú vẹt thông minh.
Kỷ Trường: “…”
Lúc này, Tiểu Ngũ bỗng vỗ đôi cánh, kêu lớn: “Cắn người cắn người rồi!”
Chỉ thấy cụ rùa đang cắn chặt lông đuôi của Tiểu Ngũ.
Túc Bảo: “A!”
Tô Tử Du: “…”
Túc Bảo nắm chắc lông của con vẹt, nói nhỏ: “Cụ rùa mau thả Tiểu Ngũ ra!”
Vì vậy nó mới trở nên như thế….
Cho nên, không thể trách nó, thực sự không thể trách nó….
Muốn trách thì trách thế giới bất công này, trách trên đời này có bao nhiêu người giàu có, nhưng nó lại nghèo.
Trách cô bạn thân đã cho nó nhìn thấy thế giới của những người giàu có, nhưng nó lại chẳng bao giờ sống được cuộc sống như vậy.
Hết tất thảy mọi thứ đều do họ gây ra …
Cuối cùng rắc một tiếng, quỷ hư vinh hoàn toàn hóa thành một luồng sát khí đen ngòm rồi bị hút vào hồ lô.
Kỷ Trường lắc đầu: “Hư vinh làm mờ mắt!”
Chuộng hư vinh quá đà chỉ càng làm nổi bật sự tự ti đến cùng cực trong nội tâm mà thôi.
Túc Bảo lắc hồ lô, nói: “Sư phụ, con cảm giác như có nước trong hồ lô!”
Khi trước Túc Bảo luôn cảm giác hồ lô trống rỗng.
Bây giờ lại có cảm giác khó hiểu không sao diễn tả được.
Kỷ Trường ngáp ngủ: “Đúng rồi, hồ lô linh hồn như vậy mà!”
Nhét đầy thì viên mãn
Kỷ Trường híp mắt hỏi: “Cặp sách nhỏ, con vẹt ồn ào của con đâu?!”
Hồi chiều Tiểu Ngũ vừa hát vừa líu lo trong rừng cây nhỏ, giờ lại lặng yên không một tiếng động.
Túc Bảo ngoảnh đầu nhìn, phát hiện ra con vẹt đang đứng dưới gốc cây vải, co một chân ngủ và đầu vùi vào cánh.
“A, Tiểu Ngũ, sao lại chạy tới đó ngủ?”
Ngày thường chẳng phải nó thích nhất là nhoài người lên cửa sắt rồi làm loạn sao.
Tiểu Ngũ như bị giật mình tỉnh giấc, nghiêng đầu rồi nhìn Túc Bảo bằng đôi mắt đậu xanh Kazlan.
Kỷ Trường bay tới bên cạnh, nhìn con vẹt đăm đăm: “Con vẹt có màu xanh như phát sáng này, sao hôm nay lại không hát nhỉ?”
Tiểu Ngũ nghiêng đầu, bỗng vỗ cánh rồi bắt đầu hót líu lo: “My name is kiki, kiki kiki kiki, My name is kiki…”
Tiểu Ngũ khẽ dang rộng đôi cánh, cái đầu nhỏ của nó quay tròn như một vũ công hip-hop.
Vừa hát vừa lắc lư trái phải, hệt như một chú vẹt thông minh.
Kỷ Trường: “…”
Lúc này, Tiểu Ngũ bỗng vỗ đôi cánh, kêu lớn: “Cắn người cắn người rồi!”
Chỉ thấy cụ rùa đang cắn chặt lông đuôi của Tiểu Ngũ.
Túc Bảo: “A!”
Tô Tử Du: “…”
Túc Bảo nắm chắc lông của con vẹt, nói nhỏ: “Cụ rùa mau thả Tiểu Ngũ ra!”