Chương 240
Mục Thấm Tâm cười đến là quỷ dị, giọng nói bật ra từ kẽ răng: “Mày hại tao thảm quá, mày hại tao thảm quá!”
Túc Bảo không khỏi lùi về phía sau một bước, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Không sợ! Còn lâu cô bé mới sợ! Giờ không ai có thể làm tổn thương cô bé nữa!
Cô bé có một người sư phụ lợi hại, sư phụ tặng bé chiếc vòng tay thần kì có thể giúp bé mạnh hơn.
Cô bé có thể quăng quật dì mập phồng to thành bẹp dí, còn có thể bẻ cong lan can sắt!
Bé còn có tám người cậu, ông bà ngoại và các anh các chị…..
Nghĩ như vậy, Túc Bảo chợt cảm thấy cả người tràn đầy sức mạnh.
Cô bé nhìn chằm chằm mẹ kế Mục Thấm Tâm, không khỏi siết chặt bàn tay nhỏ….
Một giọng nói đang gào thét từ tận đáy lòng Túc Bảo —- đánh bại dì ấy.
Mục Thấm Tâm thấy Túc Bảo siết tay thành quyền cùng dáng vẻ như bị hù cho thót tim thì cười lạnh.
Sợ rồi à?
Ha ha, dù chết rồi nó vẫn có thể áp chế Túc Bảo. Con nhóc này là công chúa được cưng chiều trong lòng bàn tay nhà họ Tô thì đã sao?
Mục Thấm Tâm cố ý dọa Túc Bảo, cất giọng nói ma quỷ: “Túc Bảo…. tao chết thảm quá….. mày xuống địa ngục với tao nhé…”
Mục Thấm Tâm hiện ra bộ dạng thảm hại của mình, oán hận đang cuộn trào trong lòng nó.
Con nhỏ này sống tốt thật!
Sống trong nhung lụa, trở thành viên minh châu được nâng niu trong lòng bàn tay nhà họ Tô.
Còn cô ta thì sao?
Nó bị Lâm Phong đạp một cước bỏ mạng, chết ấm ức, chết quá bất ngờ, chết đến là khó hiểu.
Cô ta không cam tâm, rõ ràng nó vẫn còn một tương lai tươi sáng, vậy mà lại chết quá vội vàng.
Hại chết Lâm Phong, người tiếp theo Mục Thấm Tâm muốn kéo xuống địa ngục chính là Túc Bảo….
Cô ta không được sống tốt thì đừng hòng để ai sống tốt!
Mục Thấm Tâm thét một tiếng chói tai rồi lao về phía Túc Bảo!
Kỷ Trường thấy Túc Bảo siết chặt tay đứng chôn chân tại chỗ thì lập tức bước lên trước.
Hắn duỗi tay đặt lên vai Túc Bảo, âm thầm truyền sức mạnh của mình cho cô bé, nói: “Cặp sách nhỏ đừng sợ.”
Cô nhóc đáng thương bị hù cho ngây người rồi phải không?
Kỷ Trường nheo mắt, toan nhét Mục Thấm Tâm vào hồ lô linh hồn.
Bỗng nghe thấy Túc Bảo ‘ha’ một tiếng, chộp lấy bàn tay tô móng tay đỏ của Mục Thấm Tâm rồi quăng nó bay xa!
Sát khí cõi âm cuồn cuộn bốc lên như khói bụi, Mục Thấm Tâm bị quăng ngã sóng soài.
Kỷ Trường: “…”
Mục Thấm Tâm: “..”
Đám quỷ con bỗng nhiên mất đi kết nối với mẹ ruột của mình: “?”
Túc Bảo không khỏi lùi về phía sau một bước, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Không sợ! Còn lâu cô bé mới sợ! Giờ không ai có thể làm tổn thương cô bé nữa!
Cô bé có một người sư phụ lợi hại, sư phụ tặng bé chiếc vòng tay thần kì có thể giúp bé mạnh hơn.
Cô bé có thể quăng quật dì mập phồng to thành bẹp dí, còn có thể bẻ cong lan can sắt!
Bé còn có tám người cậu, ông bà ngoại và các anh các chị…..
Nghĩ như vậy, Túc Bảo chợt cảm thấy cả người tràn đầy sức mạnh.
Cô bé nhìn chằm chằm mẹ kế Mục Thấm Tâm, không khỏi siết chặt bàn tay nhỏ….
Một giọng nói đang gào thét từ tận đáy lòng Túc Bảo —- đánh bại dì ấy.
Mục Thấm Tâm thấy Túc Bảo siết tay thành quyền cùng dáng vẻ như bị hù cho thót tim thì cười lạnh.
Sợ rồi à?
Ha ha, dù chết rồi nó vẫn có thể áp chế Túc Bảo. Con nhóc này là công chúa được cưng chiều trong lòng bàn tay nhà họ Tô thì đã sao?
Mục Thấm Tâm cố ý dọa Túc Bảo, cất giọng nói ma quỷ: “Túc Bảo…. tao chết thảm quá….. mày xuống địa ngục với tao nhé…”
Mục Thấm Tâm hiện ra bộ dạng thảm hại của mình, oán hận đang cuộn trào trong lòng nó.
Con nhỏ này sống tốt thật!
Sống trong nhung lụa, trở thành viên minh châu được nâng niu trong lòng bàn tay nhà họ Tô.
Còn cô ta thì sao?
Nó bị Lâm Phong đạp một cước bỏ mạng, chết ấm ức, chết quá bất ngờ, chết đến là khó hiểu.
Cô ta không cam tâm, rõ ràng nó vẫn còn một tương lai tươi sáng, vậy mà lại chết quá vội vàng.
Hại chết Lâm Phong, người tiếp theo Mục Thấm Tâm muốn kéo xuống địa ngục chính là Túc Bảo….
Cô ta không được sống tốt thì đừng hòng để ai sống tốt!
Mục Thấm Tâm thét một tiếng chói tai rồi lao về phía Túc Bảo!
Kỷ Trường thấy Túc Bảo siết chặt tay đứng chôn chân tại chỗ thì lập tức bước lên trước.
Hắn duỗi tay đặt lên vai Túc Bảo, âm thầm truyền sức mạnh của mình cho cô bé, nói: “Cặp sách nhỏ đừng sợ.”
Cô nhóc đáng thương bị hù cho ngây người rồi phải không?
Kỷ Trường nheo mắt, toan nhét Mục Thấm Tâm vào hồ lô linh hồn.
Bỗng nghe thấy Túc Bảo ‘ha’ một tiếng, chộp lấy bàn tay tô móng tay đỏ của Mục Thấm Tâm rồi quăng nó bay xa!
Sát khí cõi âm cuồn cuộn bốc lên như khói bụi, Mục Thấm Tâm bị quăng ngã sóng soài.
Kỷ Trường: “…”
Mục Thấm Tâm: “..”
Đám quỷ con bỗng nhiên mất đi kết nối với mẹ ruột của mình: “?”