Chương 244
Chiếm được lòng tin của Túc Bảo rồi, tiến dần từng bước, tìm cách bò lên giường Tô Lạc—— cứ vậy, chẳng phải nó sẽ trở thành tứ phu nhân của nhà họ Tô sao???
Kỷ Trường cười giễu cợt, hỏi: “Vậy sao Lâm Phong lại chết?”
Mục Thấm Tâm cười lạnh: “Còn có thể vì sao nữa, lệ quỷ quá dễ dàng hù dọa người.”
Lâm Phong sống trong tù vốn khốn khổ vô cùng.
Nhà họ Tô chi tiền để ‘chăm sóc’ Lâm Phong, kết quả anh ta chỉ có thể uống nước lấy từ bồn cầu và ăn thức ăn thừa do người khác nhổ vào.
Tinh thần Lâm Phong trở nên bất ổn, cộng thêm Mục Thấm Tâm xuất hiện vài lần khiến Lâm Phong sợ tới độ tè ra quần.
Cuối cùng anh ta lấy một tấm ván gạch và tự đập chết mình.
Kỷ Trường gật đầu, thấy Túc Bảo sắp đi ra thì nói: “Nói xong rồi à? Vậy không cần giữ ngươi lại nữa rồi!”
Mục Thấm Tâm không cam tâm thét lớn: “Đợi chút, ta đã nói hết rồi, sao ngươi vẫn không buông tha cho ta?”
Kỷ Trường nhướn mày, đáy mắt thoáng hiện chút ngả ngớn: “Ơ, ta từng nói sẽ tha cho ngươi à?”
Không đợi Mục Thấm Tâm nói thêm gì, Kỷ Trường búng tay một cái, Mục Thấm Tâm lập tức hồn bay phách tán, thiên đại tam giới từ đây không còn Mục Thấm Tâm.
Đám quỷ con trên nền nhà hoảng loạn bò lung tung.
Túc Bảo tắm xong mặc đồ ngủ hình hoa anh đào đi ra, hỏi: “Ồ, dì đâu rồi ạ?”
Kỷ Trường nói: “Đi rồi!”
Túc Bảo ngẩn người: “Không cần bắt sao?”
Kỷ Trường: “Nó không hại thêm được bất cứ người nào đâu, dù không bắt hồn thể của nó thì vài ngày nữa nó cũng hồn bay phách tán thôi, đừng để ý đến nó nữa.”
Còn đám quỷ con này phải tạm thu hồn vào hồ lô, chờ có cơ hội đầu thai thì lại xuống địa ngục.
Túc Bảo gật đầu: “Được ạ!”
Cửa phòng cộc cộc vài tiếng, bà cụ Tô đi vào, càm ràm: “Sao còn chưa ngủ? Bà ngoại kể chuyện cho con nhé….”
Cục bột nhỏ ngoan ngoãn lên giường, tự mình đắp chăn, im lặng nghe bà cụ Tô kể chuyện, sau đó nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
bà cụ Tô xoa đầu Túc Bảo, toan hôn lên trán cô bé nhưng lại nhớ ra mình không làm nổi chuyện đơn giản như vậy.
Bà cụ không đứng dậy được mà Túc Bảo lại nằm giữa giường.
“Ôi, già rồi, vô dụng rồi!”
Bà cụ Tô nhìn Túc Bảo: “Cũng không biết bà già này có thể ở với con được bao lâu nữa….”
Kỷ Trường lặng yên dựa vào ghế, cụp mi nhìn cục bột nhỏ đang say giấc.
Cô nhóc này ban nãy muốn hỏi ba mình là ai phải không?
Bị nữ quỷ độc ác kia mắng là con hoang, dù là cô nhóc không am tường thế sự thì đáy lòng cũng bị tổn thương.
“Tìm ba à…” Kỷ Trường lấy cuốn sổ của mình ra: “Cái này đơn giản, sư phụ chỉ cần mười giây đã tìm được giúp con.”
Kỷ Trường cười giễu cợt, hỏi: “Vậy sao Lâm Phong lại chết?”
Mục Thấm Tâm cười lạnh: “Còn có thể vì sao nữa, lệ quỷ quá dễ dàng hù dọa người.”
Lâm Phong sống trong tù vốn khốn khổ vô cùng.
Nhà họ Tô chi tiền để ‘chăm sóc’ Lâm Phong, kết quả anh ta chỉ có thể uống nước lấy từ bồn cầu và ăn thức ăn thừa do người khác nhổ vào.
Tinh thần Lâm Phong trở nên bất ổn, cộng thêm Mục Thấm Tâm xuất hiện vài lần khiến Lâm Phong sợ tới độ tè ra quần.
Cuối cùng anh ta lấy một tấm ván gạch và tự đập chết mình.
Kỷ Trường gật đầu, thấy Túc Bảo sắp đi ra thì nói: “Nói xong rồi à? Vậy không cần giữ ngươi lại nữa rồi!”
Mục Thấm Tâm không cam tâm thét lớn: “Đợi chút, ta đã nói hết rồi, sao ngươi vẫn không buông tha cho ta?”
Kỷ Trường nhướn mày, đáy mắt thoáng hiện chút ngả ngớn: “Ơ, ta từng nói sẽ tha cho ngươi à?”
Không đợi Mục Thấm Tâm nói thêm gì, Kỷ Trường búng tay một cái, Mục Thấm Tâm lập tức hồn bay phách tán, thiên đại tam giới từ đây không còn Mục Thấm Tâm.
Đám quỷ con trên nền nhà hoảng loạn bò lung tung.
Túc Bảo tắm xong mặc đồ ngủ hình hoa anh đào đi ra, hỏi: “Ồ, dì đâu rồi ạ?”
Kỷ Trường nói: “Đi rồi!”
Túc Bảo ngẩn người: “Không cần bắt sao?”
Kỷ Trường: “Nó không hại thêm được bất cứ người nào đâu, dù không bắt hồn thể của nó thì vài ngày nữa nó cũng hồn bay phách tán thôi, đừng để ý đến nó nữa.”
Còn đám quỷ con này phải tạm thu hồn vào hồ lô, chờ có cơ hội đầu thai thì lại xuống địa ngục.
Túc Bảo gật đầu: “Được ạ!”
Cửa phòng cộc cộc vài tiếng, bà cụ Tô đi vào, càm ràm: “Sao còn chưa ngủ? Bà ngoại kể chuyện cho con nhé….”
Cục bột nhỏ ngoan ngoãn lên giường, tự mình đắp chăn, im lặng nghe bà cụ Tô kể chuyện, sau đó nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
bà cụ Tô xoa đầu Túc Bảo, toan hôn lên trán cô bé nhưng lại nhớ ra mình không làm nổi chuyện đơn giản như vậy.
Bà cụ không đứng dậy được mà Túc Bảo lại nằm giữa giường.
“Ôi, già rồi, vô dụng rồi!”
Bà cụ Tô nhìn Túc Bảo: “Cũng không biết bà già này có thể ở với con được bao lâu nữa….”
Kỷ Trường lặng yên dựa vào ghế, cụp mi nhìn cục bột nhỏ đang say giấc.
Cô nhóc này ban nãy muốn hỏi ba mình là ai phải không?
Bị nữ quỷ độc ác kia mắng là con hoang, dù là cô nhóc không am tường thế sự thì đáy lòng cũng bị tổn thương.
“Tìm ba à…” Kỷ Trường lấy cuốn sổ của mình ra: “Cái này đơn giản, sư phụ chỉ cần mười giây đã tìm được giúp con.”