Chương 246
Hai tai Tô Tử Du nóng lên, mặt không đổi sắc nói: “Con mắt nào của anh nhìn thấy hở? Em không đi tìm Túc Bảo, em đi ngang qua cửa phòng của em ấy cũng không được à?”
Tô Tử Chiến hoàn toàn không cho em trai mình chút mặt mũi nào, chìa điện thoại ra rồi bấm mở video, giơ ra trước mặt cậu.
Tô Tử Du: “…”
Mặt có hơi đau.
Cậu nhanh chóng hừ một tiếng: “Đúng vậy đó, em đi tìm em ấy, sao nào?”
Túc Bảo lợi hại như vậy, đi tìm em ấy mất mặt lắm hở?
Đương nhiên là không rồi.
Vả mặt thì cứ vả mặt đi, cậu thích vậy đó.
Ngược lại là anh của cậu, sau này nếu cũng phát hiện ra Túc Bảo lợi hại như vậy, chẳng phải là sẽ tranh giành với cậu à?
Em gái là của cậu nhé!
Tô Tử Du nhìn Tô Tử Chiến với vẻ mặt cảnh giác, cầm theo cuốn sách số học của mình đi qua cái ghế sofa ở bên kia.
Tô Tử Chiến: “…”
Gì vậy trời, cái gương mặt đề phòng kia của em ấy là có ý gì hả?
Cứ làm như cậu muốn tranh giành Túc Bảo với em ấy không bằng.
Có khả năng không chứ?
Tô Tử Chiến “hừ” nhẹ một tiếng thông qua lỗ mũi, nếu không phải trợn trắng mắt không ưu nhã, cậu nhất định sẽ hung hăng tặng cho Tô Tử Du một ánh mắt xem thường.
Đúng lúc này, Túc Bảo ôm thỏ con dụi hai mắt đi xuống tầng.
Tô Tử Du sửng sốt, lập tức buông quyển sách số học trong tay mình xuống.
“Em gái, sao em lại dậy sớm vậy?”
Tô Tử Chiến đang ngồi đọc sách ở bên cạnh không thèm ngẩng đầu lên, trong lòng khinh bỉ: Còn gọi là em gái cơ đấy.
Túc Bảo ngáp một cái, trên đỉnh đầu có một nhúm tóc rối dựng thẳng lên trời, hai con ngươi cũng hơi lờ đờ, hoàn toàn là dáng vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.
Tô Tử Du nhíu mày: “Sao không ngủ thêm một chút?”
Túc Bảo nhìn về phía Tô Tử Du, miệng trề ra, tủi thân nói: “Anh nhỏ, em mơ thấy ma nên bị doạ tỉnh.”
Tô Tử Du: “…”
Cậu không tự chủ mà nhớ tới dáng vẻ hung hãn của Túc Bảo lúc bắt quỷ vào tối ngày hôm qua.
Bé mà cũng có thể bị ma dọa tỉnh được á?
Tô Tử Du đang định chu đáo an ủi vài câu, lại chợt nhìn thấy hình như Tô Tử Chiến đang nhìn mình, cậu có thể tưởng tượng ra ngay được dáng vẻ cười như không cười của anh trai mình.
Cậu lập tức kìm lại, vỗ vai Túc Bảo nói: “Không sợ, trên… Ma quỷ không có gì đáng sợ cả.”
Tô Tử Chiến hoàn toàn không cho em trai mình chút mặt mũi nào, chìa điện thoại ra rồi bấm mở video, giơ ra trước mặt cậu.
Tô Tử Du: “…”
Mặt có hơi đau.
Cậu nhanh chóng hừ một tiếng: “Đúng vậy đó, em đi tìm em ấy, sao nào?”
Túc Bảo lợi hại như vậy, đi tìm em ấy mất mặt lắm hở?
Đương nhiên là không rồi.
Vả mặt thì cứ vả mặt đi, cậu thích vậy đó.
Ngược lại là anh của cậu, sau này nếu cũng phát hiện ra Túc Bảo lợi hại như vậy, chẳng phải là sẽ tranh giành với cậu à?
Em gái là của cậu nhé!
Tô Tử Du nhìn Tô Tử Chiến với vẻ mặt cảnh giác, cầm theo cuốn sách số học của mình đi qua cái ghế sofa ở bên kia.
Tô Tử Chiến: “…”
Gì vậy trời, cái gương mặt đề phòng kia của em ấy là có ý gì hả?
Cứ làm như cậu muốn tranh giành Túc Bảo với em ấy không bằng.
Có khả năng không chứ?
Tô Tử Chiến “hừ” nhẹ một tiếng thông qua lỗ mũi, nếu không phải trợn trắng mắt không ưu nhã, cậu nhất định sẽ hung hăng tặng cho Tô Tử Du một ánh mắt xem thường.
Đúng lúc này, Túc Bảo ôm thỏ con dụi hai mắt đi xuống tầng.
Tô Tử Du sửng sốt, lập tức buông quyển sách số học trong tay mình xuống.
“Em gái, sao em lại dậy sớm vậy?”
Tô Tử Chiến đang ngồi đọc sách ở bên cạnh không thèm ngẩng đầu lên, trong lòng khinh bỉ: Còn gọi là em gái cơ đấy.
Túc Bảo ngáp một cái, trên đỉnh đầu có một nhúm tóc rối dựng thẳng lên trời, hai con ngươi cũng hơi lờ đờ, hoàn toàn là dáng vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.
Tô Tử Du nhíu mày: “Sao không ngủ thêm một chút?”
Túc Bảo nhìn về phía Tô Tử Du, miệng trề ra, tủi thân nói: “Anh nhỏ, em mơ thấy ma nên bị doạ tỉnh.”
Tô Tử Du: “…”
Cậu không tự chủ mà nhớ tới dáng vẻ hung hãn của Túc Bảo lúc bắt quỷ vào tối ngày hôm qua.
Bé mà cũng có thể bị ma dọa tỉnh được á?
Tô Tử Du đang định chu đáo an ủi vài câu, lại chợt nhìn thấy hình như Tô Tử Chiến đang nhìn mình, cậu có thể tưởng tượng ra ngay được dáng vẻ cười như không cười của anh trai mình.
Cậu lập tức kìm lại, vỗ vai Túc Bảo nói: “Không sợ, trên… Ma quỷ không có gì đáng sợ cả.”