Chương 249
Khu Thanh Tú quy tụ những trường đại học tốt nhất trong thành phố, tấc đất tấc vàng, có thể mua nhà ở đây được thì đều là người giàu có cao sang.
Sáng sớm Đường Điền Điền đã đứng chờ ngoài cửa, cuối cùng cũng chờ được Túc Bảo tới, cười tươi roi rói.
“Tiểu thư Túc Bảo, mời vào trong, mời vào trong!”
Túc Bảo đang định bước vào, bỗng nhiên như cảm thấy gì đó mà đầu lại, lập tức nhìn thấy trên ban công tầng hai của biệt thự phía đối diện, có một bà lão mặc trang phục thời Đường màu xanh lục đang bay lơ lửng trên không trung.
Thấy Túc Bảo nhìn mình, bà ấy lập tức nhếch miệng cười.
Túc Bảo: “…”
Hôm nay Tô Tử Du không có hứng thú đến lớp mà đi theo Túc Bảo đến bên đây y như một tùy tùng nhỏ.
Cậu ngẩng đầu, theo tầm mắt của Túc Bảo nhìn sang lầu hai trước mặt: “Sao thế?”
Túc Bảo đang định vào cửa thì quay đầu, đi về phía biệt thự trước mặt, trên khuôn mặt nhỏ đầy vẻ hùng hổ.
Bước chân Tô Nhất Trần khẽ khựng lại, lập tức đuổi theo: “Túc Bảo?”
Đáy lòng Đường Điền Điền khẽ giật thót: Thôi xong rồi, là thứ gì chọc tổ tông nhỏ này không vui vậy?
Vừa rồi trước lúc vào cửa bé có quay đầu nhìn cây phát tài ở bên phải một cái, chẳng lẽ là không thích cây phát tài?
“Nhanh nhanh nhanh, hai cậu tới đây, dọn cái cây phát tài này ra sân sau đi!”
Đường Điền Điền nói xong rồi vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa nói: “Ôi chao, tiểu thư Túc Bảo à, có chuyện gì thế không cháu?”
Túc Bảo đứng ngay trước mặt căn biệt thự đối diện, tay nhỏ chống nạnh nói với lên trên lầu: “Con chào bà cụ trên lầu ạ! Ơ không phải, bà cụ trên lầu bà nghe cho rõ này, con nhịn bà hơi bị lâu rồi đó!”
Bà lão mặt trang phục thời Đường nhìn chằm chằm Túc Bảo, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Mấy người Tô Nhất Trần đi tới nhìn lên lầu hai, ai cũng khó hiểu, làm gì có hai trên lầu hai chứ.
Đường Điền Điền vô cớ cảm thấy quỷ dị, da đầu tê dại: “Tiểu thư Túc Bảo à, bà cụ của căn nhà này đã qua đời vào năm ngoái rồi.” Đừng nói là Túc Bảo thấy được bà cụ đó đang đứng trước mặt đấy nhé…
Đường Điền Điền mềm nhũn cả chân.
Túc Bảo quay đầu lại, đột nhiên hỏi ông ta: “Chú Đường à, bên đây cũng là nhà của chú ạ?”
Bé nhìn khuôn mặt của Đường Điền Điền rồi lại nhìn bà cụ đang đứng trên lầu hai nhìn mình đăm đăm kia.
Hai khuôn mặt này thật sự rất giống nhau, góc cạnh sắc sảo, cực kỳ đặc sắc.
Đường Điền Điền sửng sốt: “Nào có, nhà bên đây là nhà họ Quan, lại nói tiếp gia đình này cũng rất đáng thương.” Ông ta nói đến đây không khỏi dừng lại.
Nhìn thấy Túc Bảo thường thường sẽ ngó lên lầu hai, ông ta cứ cảm thấy như thể có ai đó trên lầu hai đang nhìn chằm chằm mình vậy, rợn hết cả người.
Tô Nhất Trần hỏi: “Gia đình này bị làm sao?”
Đường Điền Điền thở dài một tiếng: “Mười mấy năm trước, nhà này có một cô con gái, bị người bạn tốt rất thân của cô bé giết chết một cách tàn nhẫn… Nghe nói thủ đoạn giết người rất tàn nhẫn, lột cả da thịt xuống. Cảnh sát chỉ tìm được bộ da chứ không thấy khung xương. Nhà họ Quan chỉ có một cô con gái này thôi, bà cụ không chịu nổi đả kích nên nổi điên luôn.”
Sáng sớm Đường Điền Điền đã đứng chờ ngoài cửa, cuối cùng cũng chờ được Túc Bảo tới, cười tươi roi rói.
“Tiểu thư Túc Bảo, mời vào trong, mời vào trong!”
Túc Bảo đang định bước vào, bỗng nhiên như cảm thấy gì đó mà đầu lại, lập tức nhìn thấy trên ban công tầng hai của biệt thự phía đối diện, có một bà lão mặc trang phục thời Đường màu xanh lục đang bay lơ lửng trên không trung.
Thấy Túc Bảo nhìn mình, bà ấy lập tức nhếch miệng cười.
Túc Bảo: “…”
Hôm nay Tô Tử Du không có hứng thú đến lớp mà đi theo Túc Bảo đến bên đây y như một tùy tùng nhỏ.
Cậu ngẩng đầu, theo tầm mắt của Túc Bảo nhìn sang lầu hai trước mặt: “Sao thế?”
Túc Bảo đang định vào cửa thì quay đầu, đi về phía biệt thự trước mặt, trên khuôn mặt nhỏ đầy vẻ hùng hổ.
Bước chân Tô Nhất Trần khẽ khựng lại, lập tức đuổi theo: “Túc Bảo?”
Đáy lòng Đường Điền Điền khẽ giật thót: Thôi xong rồi, là thứ gì chọc tổ tông nhỏ này không vui vậy?
Vừa rồi trước lúc vào cửa bé có quay đầu nhìn cây phát tài ở bên phải một cái, chẳng lẽ là không thích cây phát tài?
“Nhanh nhanh nhanh, hai cậu tới đây, dọn cái cây phát tài này ra sân sau đi!”
Đường Điền Điền nói xong rồi vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa nói: “Ôi chao, tiểu thư Túc Bảo à, có chuyện gì thế không cháu?”
Túc Bảo đứng ngay trước mặt căn biệt thự đối diện, tay nhỏ chống nạnh nói với lên trên lầu: “Con chào bà cụ trên lầu ạ! Ơ không phải, bà cụ trên lầu bà nghe cho rõ này, con nhịn bà hơi bị lâu rồi đó!”
Bà lão mặt trang phục thời Đường nhìn chằm chằm Túc Bảo, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Mấy người Tô Nhất Trần đi tới nhìn lên lầu hai, ai cũng khó hiểu, làm gì có hai trên lầu hai chứ.
Đường Điền Điền vô cớ cảm thấy quỷ dị, da đầu tê dại: “Tiểu thư Túc Bảo à, bà cụ của căn nhà này đã qua đời vào năm ngoái rồi.” Đừng nói là Túc Bảo thấy được bà cụ đó đang đứng trước mặt đấy nhé…
Đường Điền Điền mềm nhũn cả chân.
Túc Bảo quay đầu lại, đột nhiên hỏi ông ta: “Chú Đường à, bên đây cũng là nhà của chú ạ?”
Bé nhìn khuôn mặt của Đường Điền Điền rồi lại nhìn bà cụ đang đứng trên lầu hai nhìn mình đăm đăm kia.
Hai khuôn mặt này thật sự rất giống nhau, góc cạnh sắc sảo, cực kỳ đặc sắc.
Đường Điền Điền sửng sốt: “Nào có, nhà bên đây là nhà họ Quan, lại nói tiếp gia đình này cũng rất đáng thương.” Ông ta nói đến đây không khỏi dừng lại.
Nhìn thấy Túc Bảo thường thường sẽ ngó lên lầu hai, ông ta cứ cảm thấy như thể có ai đó trên lầu hai đang nhìn chằm chằm mình vậy, rợn hết cả người.
Tô Nhất Trần hỏi: “Gia đình này bị làm sao?”
Đường Điền Điền thở dài một tiếng: “Mười mấy năm trước, nhà này có một cô con gái, bị người bạn tốt rất thân của cô bé giết chết một cách tàn nhẫn… Nghe nói thủ đoạn giết người rất tàn nhẫn, lột cả da thịt xuống. Cảnh sát chỉ tìm được bộ da chứ không thấy khung xương. Nhà họ Quan chỉ có một cô con gái này thôi, bà cụ không chịu nổi đả kích nên nổi điên luôn.”