Chương 266
Ban đầu là một con quỷ mít ướt chạy mất tiêu.
Sau đó là quỷ hư vinh trên người Tuyết Nhi.
Rồi đến con ác quỷ trước mặt bây giờ….
“Chậc, bây giờ tìm ác quỷ dễ dàng vậy ư?”
Kỷ Trường liếc nhìn Túc Bảo một cái, thầm nghĩ: Vận khí này thật không thể che đậy được.
Hệt như Conan đi tới đâu thì nơi đó có người chết.
Cặp sách nhỏ đi tới đâu thì nơi đó có quỷ.
Người khác phải trải qua trăm cay nghìn đắng, đi khắp hang cùng ngõ hẻm mới tìm được quỷ, còn cô nhóc này ở yên đấy cũng có quỷ tự dâng đến tận cửa.
Chậc chậc.
“Đó là quỷ nhu nhược, sư phụ đánh dấu trước cho con.” Kỷ Trường nói.
Sau khi bị đánh dấu, quỷ sẽ không thể bỏ chạy như quỷ mít ướt khi trước.
Túc Bảo không trả lời.
Cô bé đang nhìn người đàn ông đứng cách cô gái mặc đồ màu đỏ không xa.
Người đàn ông kia rất cao, mặc đồ đen, mái tóc đen xoăn nhẹ buông xõa trước mắt, gương mặt toát lên vẻ kiên nghị và phi phàm.
Nhìn người đàn ông này, Túc Bảo bỗng có cảm giác rất kỳ lạ, không khỏi thò đầu ra khỏi cửa kính xe.
….
“ Túc Bảo, đừng ló đầu ra ngoài con, nguy hiểm lắm!” Tô Nhất Trần bế cô bé lại.
Mộc Quy Phàm nhạy bén phát hiện ra ánh mắt đang hướng đến người mình, ngẩng đầu thì thấy con Maybach màu đen đi ngang qua, một bóng người nhỏ bé vụt qua.
**
Trong phòng ăn xa hoa lộng lẫy của nhà họ Mộc, bà cụ Mộc đang ăn uống tao nhã, trên bàn ăn có mấy người con trai, con gái và con dâu.
Trong đó có cô con dâu đang đứng hầu bà cụ Mộc ăn, lấy khăn ướt lau tay, miệng cho bà.
Những người còn lại hoàn toàn phớt lờ, nhìn mãi cũng đã quen rồi.
Lúc này, quản gia đi vào nói: “Ông chủ, bà chủ, nhà họ Tô đến kính thăm, còn dẫn theo một cô nhóc.”
Ông cụ Mộc nhai đồ ăn, chậm rãi nuốt rồi hỏi: “Họ đến có chuyện gì?”
Quản gia đáp: “Tôi đã hỏi rồi, người của nhà họ Tô nói tứ thiếu gia nhà mình có thể là ba của tiểu tiểu thư nhà họ Tô, nếu tiện thì họ muốn lấy máu của tư thiếu gia để xét nghiệm DNA.”
Quản gia truyền đạt lại lời của Tô Nhất Trần, mở miệng ra là người nhà họ Tô, như thể nhà họ Tô hèn mọn và tầm thường lắm.
Bà cụ Mộc trợn trắng mắt: “Lại đến nhận người thân? Bảo họ chúng ta không muốn gặp, đi về đi thôi!”
Bà cụ Mộc biết cô nhóc nhà họ Tô, nghe đâu là con gái của cô tiểu thư lắm bệnh Tô Cẩm Ngọc, cũng không rõ tiểu thư kia lăn lộn với tên đàn ông nào rồi sinh ra cô nhóc đó.
Sinh con không rõ ràng như vậy còn không biết ngượng mà tới nhà họ Mộc nhận ba?
Dù cô nhóc kia là con cháu nhà họ Mộc thật thì bà cũng không bao giờ cho con bé bước chân vào cửa nhà bà.
Sau đó là quỷ hư vinh trên người Tuyết Nhi.
Rồi đến con ác quỷ trước mặt bây giờ….
“Chậc, bây giờ tìm ác quỷ dễ dàng vậy ư?”
Kỷ Trường liếc nhìn Túc Bảo một cái, thầm nghĩ: Vận khí này thật không thể che đậy được.
Hệt như Conan đi tới đâu thì nơi đó có người chết.
Cặp sách nhỏ đi tới đâu thì nơi đó có quỷ.
Người khác phải trải qua trăm cay nghìn đắng, đi khắp hang cùng ngõ hẻm mới tìm được quỷ, còn cô nhóc này ở yên đấy cũng có quỷ tự dâng đến tận cửa.
Chậc chậc.
“Đó là quỷ nhu nhược, sư phụ đánh dấu trước cho con.” Kỷ Trường nói.
Sau khi bị đánh dấu, quỷ sẽ không thể bỏ chạy như quỷ mít ướt khi trước.
Túc Bảo không trả lời.
Cô bé đang nhìn người đàn ông đứng cách cô gái mặc đồ màu đỏ không xa.
Người đàn ông kia rất cao, mặc đồ đen, mái tóc đen xoăn nhẹ buông xõa trước mắt, gương mặt toát lên vẻ kiên nghị và phi phàm.
Nhìn người đàn ông này, Túc Bảo bỗng có cảm giác rất kỳ lạ, không khỏi thò đầu ra khỏi cửa kính xe.
….
“ Túc Bảo, đừng ló đầu ra ngoài con, nguy hiểm lắm!” Tô Nhất Trần bế cô bé lại.
Mộc Quy Phàm nhạy bén phát hiện ra ánh mắt đang hướng đến người mình, ngẩng đầu thì thấy con Maybach màu đen đi ngang qua, một bóng người nhỏ bé vụt qua.
**
Trong phòng ăn xa hoa lộng lẫy của nhà họ Mộc, bà cụ Mộc đang ăn uống tao nhã, trên bàn ăn có mấy người con trai, con gái và con dâu.
Trong đó có cô con dâu đang đứng hầu bà cụ Mộc ăn, lấy khăn ướt lau tay, miệng cho bà.
Những người còn lại hoàn toàn phớt lờ, nhìn mãi cũng đã quen rồi.
Lúc này, quản gia đi vào nói: “Ông chủ, bà chủ, nhà họ Tô đến kính thăm, còn dẫn theo một cô nhóc.”
Ông cụ Mộc nhai đồ ăn, chậm rãi nuốt rồi hỏi: “Họ đến có chuyện gì?”
Quản gia đáp: “Tôi đã hỏi rồi, người của nhà họ Tô nói tứ thiếu gia nhà mình có thể là ba của tiểu tiểu thư nhà họ Tô, nếu tiện thì họ muốn lấy máu của tư thiếu gia để xét nghiệm DNA.”
Quản gia truyền đạt lại lời của Tô Nhất Trần, mở miệng ra là người nhà họ Tô, như thể nhà họ Tô hèn mọn và tầm thường lắm.
Bà cụ Mộc trợn trắng mắt: “Lại đến nhận người thân? Bảo họ chúng ta không muốn gặp, đi về đi thôi!”
Bà cụ Mộc biết cô nhóc nhà họ Tô, nghe đâu là con gái của cô tiểu thư lắm bệnh Tô Cẩm Ngọc, cũng không rõ tiểu thư kia lăn lộn với tên đàn ông nào rồi sinh ra cô nhóc đó.
Sinh con không rõ ràng như vậy còn không biết ngượng mà tới nhà họ Mộc nhận ba?
Dù cô nhóc kia là con cháu nhà họ Mộc thật thì bà cũng không bao giờ cho con bé bước chân vào cửa nhà bà.