Chương 271
Miệng bà ta vẫn không ngừng than phiền: “Còn tưởng khu vui chơi của Kinh Đô các người cao cấp lắm! Cô có mua vé vip không!?”
Cô gái mặc đồ màu đỏ xin lỗi lần nữa rồi đi theo phía sau bác gái, bất đắc dĩ nói: “Cháu đã nói rồi, Dream Happy Valley không bán vé vip.”
Giọng nói mất hứng của bác gái kia vẫn vọng lại từ xa: “Cô kiếm được nhiều tiền vậy mà không thể đưa chúng tôi tới chơi nơi nào cao cấp chút à? Chúng tôi chẳng mấy khi tới…”
Cô gái mặc đồ màu đỏ chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ đi phía sau.
Túc Bảo và Tô Tử Du ngơ ngác nhìn nhau.
“Bà mẹ chồng này không biết lý lẽ gì hết!” Túc Bảo chớp mắt nói.
Hân Hân kéo tay Túc Bảo: “Quan tâm tới họ làm gì, mau, chúng ta đi thôi!”
Cầu trượt khổng lồ được kết nối với lưới leo núi, trẻ con phải trèo lên từ lưới rồi trượt xuống từ cầu thang cao.
Lưới leo núi cao chừng tòa nhà 4 đến 5 tầng được thiết kế gấp khúc xoay vòng nên không sợ ngã hay bị thương, vừa thử thách vừa thú vị.
Thấy hai cô bé leo lên trước, Tô Nhất Trần nhìn Tô Tử Chiến.
Tô Tử Chiến: “…”
Biết rồi biết rồi ạ, trông hai em gái cẩn thận đúng không?
Tô Tử Chiến nhàm chán đi theo sau hai cô bé.
Liếc nhìn Tô Tử Du với đôi mắt đong đầy sự căng thẳng và hai tay luôn trong tình trạng sẵn sàng đỡ Túc Bảo, Tô Tử Chiến chỉ muốn trợn trắng mắt.
Em trai cậu sao lại hóa thành bộ dạng này?
Hân Hân hỏi: “Túc Bảo, em trèo lên được không đó?”
Nhìn tay chân mảnh dẻ của Túc Bảo, Hân Hân chỉ đoán Túc Bảo không chơi được.
Túc Bảo cõng thỏ con trên lưng, nói: “Nhìn kỹ nha, em lợi hại lắm đó!”
Hân Hân và Tô Tử Du không tin.
Nếu Túc Bảo có thể….
Còn chưa nghĩ xong câu hoàn chỉnh trong đầu.
Đã trông thấy Túc Bảo bám vào lưới trèo lên thoăn thoắt.
Hân Hân và Tô Tử Du há hốc miệng, thầm king ngạc.
Không ngờ cô em gái mà hai người luôn lo gió lớn có thể cuốn đi lại lợi hại như này.
Ba đứa nhỏ cuống quýt đuổi theo.
Kết quả ba người thở hổn hển còn Túc Bảo như chẳng làm gì tốn sức.
Bốn đứa nhỏ đều lên đến đỉnh cầu trượt.
“Mau mau mau!” Túc Bảo phấn khích giục: “Em xếp đầu hàng nè!”
Hân Hân lập tức nói: “Chị thứ hai!”
Tô Tử Du: “Anh thứ ba.”
Tô Tử Chiến: “…”
Bốn anh em xếp hàng và trượt xuống cầu trượt dài!
Cầu trượt có độ cao cỡ tòa nhà bốn tầng, còn có nhiều khúc cua và độ dốc cũng hơn các cầu trượt thông thường.
Trượt xuống như này còn kích thích hơn chơi tàu cướp biển.
“Ú ú.” Túc Bảo phấn khích hét to: “Sống động như thật!”
Hân Hân: “…”
Tô Tử Du: “..”
Tô Tử Chiến: “..”
Trượt đến cuối cùng, bốn anh chị em chồng chất lên nhau, tiếng cười khúc khích của Túc Bảo khiến mọi người xung quanh không nhịn được cười.
Đôi má Túc Bảo đỏ lựng, vừa quay đầu vừa hay nhìn thấy Tô Tử Chiến: “Anh ơi chơi vui không?”
Tô Tử Chiến quay đầu đi, cứng miệng nói: “Cũng bình thường….”
Cô gái mặc đồ màu đỏ xin lỗi lần nữa rồi đi theo phía sau bác gái, bất đắc dĩ nói: “Cháu đã nói rồi, Dream Happy Valley không bán vé vip.”
Giọng nói mất hứng của bác gái kia vẫn vọng lại từ xa: “Cô kiếm được nhiều tiền vậy mà không thể đưa chúng tôi tới chơi nơi nào cao cấp chút à? Chúng tôi chẳng mấy khi tới…”
Cô gái mặc đồ màu đỏ chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ đi phía sau.
Túc Bảo và Tô Tử Du ngơ ngác nhìn nhau.
“Bà mẹ chồng này không biết lý lẽ gì hết!” Túc Bảo chớp mắt nói.
Hân Hân kéo tay Túc Bảo: “Quan tâm tới họ làm gì, mau, chúng ta đi thôi!”
Cầu trượt khổng lồ được kết nối với lưới leo núi, trẻ con phải trèo lên từ lưới rồi trượt xuống từ cầu thang cao.
Lưới leo núi cao chừng tòa nhà 4 đến 5 tầng được thiết kế gấp khúc xoay vòng nên không sợ ngã hay bị thương, vừa thử thách vừa thú vị.
Thấy hai cô bé leo lên trước, Tô Nhất Trần nhìn Tô Tử Chiến.
Tô Tử Chiến: “…”
Biết rồi biết rồi ạ, trông hai em gái cẩn thận đúng không?
Tô Tử Chiến nhàm chán đi theo sau hai cô bé.
Liếc nhìn Tô Tử Du với đôi mắt đong đầy sự căng thẳng và hai tay luôn trong tình trạng sẵn sàng đỡ Túc Bảo, Tô Tử Chiến chỉ muốn trợn trắng mắt.
Em trai cậu sao lại hóa thành bộ dạng này?
Hân Hân hỏi: “Túc Bảo, em trèo lên được không đó?”
Nhìn tay chân mảnh dẻ của Túc Bảo, Hân Hân chỉ đoán Túc Bảo không chơi được.
Túc Bảo cõng thỏ con trên lưng, nói: “Nhìn kỹ nha, em lợi hại lắm đó!”
Hân Hân và Tô Tử Du không tin.
Nếu Túc Bảo có thể….
Còn chưa nghĩ xong câu hoàn chỉnh trong đầu.
Đã trông thấy Túc Bảo bám vào lưới trèo lên thoăn thoắt.
Hân Hân và Tô Tử Du há hốc miệng, thầm king ngạc.
Không ngờ cô em gái mà hai người luôn lo gió lớn có thể cuốn đi lại lợi hại như này.
Ba đứa nhỏ cuống quýt đuổi theo.
Kết quả ba người thở hổn hển còn Túc Bảo như chẳng làm gì tốn sức.
Bốn đứa nhỏ đều lên đến đỉnh cầu trượt.
“Mau mau mau!” Túc Bảo phấn khích giục: “Em xếp đầu hàng nè!”
Hân Hân lập tức nói: “Chị thứ hai!”
Tô Tử Du: “Anh thứ ba.”
Tô Tử Chiến: “…”
Bốn anh em xếp hàng và trượt xuống cầu trượt dài!
Cầu trượt có độ cao cỡ tòa nhà bốn tầng, còn có nhiều khúc cua và độ dốc cũng hơn các cầu trượt thông thường.
Trượt xuống như này còn kích thích hơn chơi tàu cướp biển.
“Ú ú.” Túc Bảo phấn khích hét to: “Sống động như thật!”
Hân Hân: “…”
Tô Tử Du: “..”
Tô Tử Chiến: “..”
Trượt đến cuối cùng, bốn anh chị em chồng chất lên nhau, tiếng cười khúc khích của Túc Bảo khiến mọi người xung quanh không nhịn được cười.
Đôi má Túc Bảo đỏ lựng, vừa quay đầu vừa hay nhìn thấy Tô Tử Chiến: “Anh ơi chơi vui không?”
Tô Tử Chiến quay đầu đi, cứng miệng nói: “Cũng bình thường….”