Chương 273
Cậu nhìn kỹ lại, ồ, hóa ra là con người.
Tô Tử Du thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ thấy cô gái kia dựa lưng vào ghế, trông vô cùng mỏi mệt.
Túc Bảo ú một tiếng: “Lại là dì sao?”
Hân Hân nhìn theo, hỏi: “Ai cơ?”
Sao cô bé chẳng có chút ấn tượng gì với dì này nhỉ.
Tô Tử Du híp mắt: “Là phụ huynh của con nhóc quỷ chen ngang hồi nãy.”
Cô gái mặc đồ màu đỏ yếu ớt quay đầu lại, trông thấy mấy nhóc Túc Bảo thì sửng sốt: “Ồ, là các con à….”
Túc Bảo nhìm chằm chằm vào ác quỷ trên vai cô gái đó.
Tô Tử Du thấy ánh mắt Túc Bảo hướng về khoảng không, vô thức hỏi: “Sao vậy?”
Túc Bảo đan hai tay vào nhau, sáp tới bên tai Tô Tử Du nói: “Anh ơi, có con quỷ đang nằm bò trên vai dì ấy..”
Tô Tử Du: “…”
Thấy Tô Tử Du đổi chỗ ngồi, Túc Bảo khó hiểu hỏi: “Sao vậy anh?”
Tô Tử Du: “Không sao, chỗ đó gió hơi lớn!”
Cô gái mặc đồ màu đỏ nặn ra một nụ cười: “Hồi nãy… thật ngại quá”
Túc Bảo lắc đầu: “Không sao ạ, dì ơi dì tên gì?”
Cô gái mặc đồ màu đỏ dựa vào lưng ghế, khom người vẻ suy sụp, nói: “Dì tên là Tân Tử Manh.”
Hân Hân khó hiểu hỏi: “Sao dì lại phải đưa con nhóc quỷ kia tới đây chơi?”
Dì này cũng hiểu lý lẽ lắm mà, sao lại dẫn theo con nhóc quỷ.
Túc Bảo gật đầu: “Đúng đó, chẳng phải chỉ có bạn tốt mới cùng nhau đi chơi thôi sao? Không thích người ta sao còn phải chơi cùng?”
Hình như dì Tân Tử Manh không thích cô nhóc và bà mẹ chồng kia.
Tân Tử Manh mím môi, mặt lộ vẻ oán hận: “Dì cũng đâu muốn dẫn họ đi, nhưng đó là họ hàng của chồng dì, họ một mực đòi tới khu vui chơi…”
“Mẹ kiếp, con gái của dì còn chưa được dì dẫn tới đây, vậy mà phải dẫn họ đi…”
Túc Bảo hồ nghi: “Vậy không thể từ chối ư?”
Tân Tử Manh: “Họ là bà con thân thích mà, không tiện từ chối.”
Túc Bảo khẽ lắc đầu, thế giới của người lớn thật kỳ lạ! Không thích nhưng vẫn không từ chối, tại sao phải cố ép bản thân như vậy nhỉ?chẳng phải mình vui hay không mới là điều quan trọng nhất ư?
Tô Tử Du, người có Lô-gích tốt hơn, khó hiểu hỏi: “Nếu đã là họ hàng của chồng dì, tại sao chú ấy không dẫn họ đi chơi?”
Giọng Tân Tử Manh pha chút bực bội: “Anh ấy nói phải đi câu cá, không có thời gian đến khu vui chơi.”
Bốn đứa trẻ ngẩn người.
Đi câu cá ư? Hình như câu cá không phải công việc nhỉ!
Nếu chẳng phải bận bịu công việc thì tại sao không thể đưa họ hàng của mình đi chơi?
Hân Hân chau mày: “Vậy dì cũng đừng đi, đừng nuông chiều chú ấy.”
Tô Tử Du thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ thấy cô gái kia dựa lưng vào ghế, trông vô cùng mỏi mệt.
Túc Bảo ú một tiếng: “Lại là dì sao?”
Hân Hân nhìn theo, hỏi: “Ai cơ?”
Sao cô bé chẳng có chút ấn tượng gì với dì này nhỉ.
Tô Tử Du híp mắt: “Là phụ huynh của con nhóc quỷ chen ngang hồi nãy.”
Cô gái mặc đồ màu đỏ yếu ớt quay đầu lại, trông thấy mấy nhóc Túc Bảo thì sửng sốt: “Ồ, là các con à….”
Túc Bảo nhìm chằm chằm vào ác quỷ trên vai cô gái đó.
Tô Tử Du thấy ánh mắt Túc Bảo hướng về khoảng không, vô thức hỏi: “Sao vậy?”
Túc Bảo đan hai tay vào nhau, sáp tới bên tai Tô Tử Du nói: “Anh ơi, có con quỷ đang nằm bò trên vai dì ấy..”
Tô Tử Du: “…”
Thấy Tô Tử Du đổi chỗ ngồi, Túc Bảo khó hiểu hỏi: “Sao vậy anh?”
Tô Tử Du: “Không sao, chỗ đó gió hơi lớn!”
Cô gái mặc đồ màu đỏ nặn ra một nụ cười: “Hồi nãy… thật ngại quá”
Túc Bảo lắc đầu: “Không sao ạ, dì ơi dì tên gì?”
Cô gái mặc đồ màu đỏ dựa vào lưng ghế, khom người vẻ suy sụp, nói: “Dì tên là Tân Tử Manh.”
Hân Hân khó hiểu hỏi: “Sao dì lại phải đưa con nhóc quỷ kia tới đây chơi?”
Dì này cũng hiểu lý lẽ lắm mà, sao lại dẫn theo con nhóc quỷ.
Túc Bảo gật đầu: “Đúng đó, chẳng phải chỉ có bạn tốt mới cùng nhau đi chơi thôi sao? Không thích người ta sao còn phải chơi cùng?”
Hình như dì Tân Tử Manh không thích cô nhóc và bà mẹ chồng kia.
Tân Tử Manh mím môi, mặt lộ vẻ oán hận: “Dì cũng đâu muốn dẫn họ đi, nhưng đó là họ hàng của chồng dì, họ một mực đòi tới khu vui chơi…”
“Mẹ kiếp, con gái của dì còn chưa được dì dẫn tới đây, vậy mà phải dẫn họ đi…”
Túc Bảo hồ nghi: “Vậy không thể từ chối ư?”
Tân Tử Manh: “Họ là bà con thân thích mà, không tiện từ chối.”
Túc Bảo khẽ lắc đầu, thế giới của người lớn thật kỳ lạ! Không thích nhưng vẫn không từ chối, tại sao phải cố ép bản thân như vậy nhỉ?chẳng phải mình vui hay không mới là điều quan trọng nhất ư?
Tô Tử Du, người có Lô-gích tốt hơn, khó hiểu hỏi: “Nếu đã là họ hàng của chồng dì, tại sao chú ấy không dẫn họ đi chơi?”
Giọng Tân Tử Manh pha chút bực bội: “Anh ấy nói phải đi câu cá, không có thời gian đến khu vui chơi.”
Bốn đứa trẻ ngẩn người.
Đi câu cá ư? Hình như câu cá không phải công việc nhỉ!
Nếu chẳng phải bận bịu công việc thì tại sao không thể đưa họ hàng của mình đi chơi?
Hân Hân chau mày: “Vậy dì cũng đừng đi, đừng nuông chiều chú ấy.”