Chương 279
Chuyện đầu tiên khi anh trở về là tìm cô gái bị anh hủy hoại năm năm trước, lại phát hiện ra cô ấy chết rồi.
Mộc Quy Phàm nhìn xe cộ tấp nập bên ngoài.
Mười tám năm, người thân chết hết.
Chiến hữu truy quét ma túy, mười người chẳng còn ai.
Cô gái duy nhất tiếp xúc da thịt với anh cũng chẳng còn trên đời.
Dường như anh không còn gì nữa.
Ánh mắt Mộc Quy Phàm dừng trên khuôn mặt cô bé trong tấm ảnh.
Bé có đôi mắt cười cong cong, bên môi có hai đồng điếu nhàn nhạt, không quá rõ ràng nhưng lại khiến cho nụ cười càng ngọt hơn.
“Túc Bảo…”
Gió thổi qua mái tóc đen hơi xoăn của anh, khẽ che đi đôi mắt đen thâm thúy, càng lộ ra vẻ cô độc trong trẻo lạnh lùng của anh.
**
Khác với bầu không khí cô độc bên phía Mộc Quy Phàm, lúc này nhà họ Tô đã lên đèn, đứng từ xa vẫn có thể ngửi được mùi thức ăn thơm phức.
Trong phòng vang lên tiếng vui đùa cười giỡn của trẻ con, bà cụ Tô gọi lớn: “Mấy bạn nhỏ, rửa tay ra ăn cơm nào!”
Túc Bảo rửa tay nhanh như chớp, tay dính chút nước, xoa xoa mấy cái là xong rồi.
Hiếm khi Tô Ý Thâm tan ca về sớm, anh nhướn mày: “Túc Bảo, rửa tay nghiêm túc vào!”
Túc Bảo ngượng ngùng cười: “Dạ, con biết rồi cậu út!”
Tô Ý Thâm bóp nước rửa tay vào bọt biển, xoay người ôm lấy Túc Bảo, bắt lấy hai cái tay nhỏ của bé.
Túc Bảo vui sướng hát bài ca rửa tay: “Hai người bạn nắm tay nhau, cậu xoa xoa, tớ xoa xoa, một con cua nhỏ giơ hai càng to…”
Đáy mắt Tô Ý Thâm nhuốm ý cười: “Ai dạy con thế?”
Túc Bảo nói: “Chị Hân Hân dạy con đó ạ! Cậu thấy sao, được đi nhà trẻ đúng là lợi hại!”
Cục bột nhỏ cong mắt cười, hơi nghiêng đầu nhìn bóng dáng Tô Ý Thâm trong gương, dáng vẻ nhí nha nhí nhảnh.
Tô Ý Thâm chọc lên cái mũi nhỏ của bé một cái: “Lợi hại, quá chừng lợi hại luôn.”
Thật may mắn…
Bây giờ nhóc con đã trở nên sáng sủa hoạt bát hơn trước, còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau, bé bị chôn vùi dưới đống tuyết dày, cả người đầy vết thương, hai mắt mê man, chết lặng giống như người máy nhỏ không có tình cảm.
Túc Bảo rửa tay xong thì cầm khăn lau sạch sẽ, lúc này mới nhanh chóng chạy vào phòng ăn.
Bỗng nhiên bé dừng chân, quay về dắt Tô Ý Thâm: “Cậu út đi mau đi mau, nước bọt của Túc Bảo không nghe lời sắp rớt xuống rồi nè.”
Tô Ý Thâm cười, mặc cho bé dẫn tới phòng ăn.
Lần này bà cụ Tô lại xuống bếp, làm trọn vẹn mười món ăn một món canh, đủ các loại.
Chân giò heo muối tiêu được ninh trong nồi áp suất rồi đem chiên ngập dầu cho đến khi da giòn, rắc thêm một ít muối tiêu lên trên, vừa thơm vừa giòn.
Mộc Quy Phàm nhìn xe cộ tấp nập bên ngoài.
Mười tám năm, người thân chết hết.
Chiến hữu truy quét ma túy, mười người chẳng còn ai.
Cô gái duy nhất tiếp xúc da thịt với anh cũng chẳng còn trên đời.
Dường như anh không còn gì nữa.
Ánh mắt Mộc Quy Phàm dừng trên khuôn mặt cô bé trong tấm ảnh.
Bé có đôi mắt cười cong cong, bên môi có hai đồng điếu nhàn nhạt, không quá rõ ràng nhưng lại khiến cho nụ cười càng ngọt hơn.
“Túc Bảo…”
Gió thổi qua mái tóc đen hơi xoăn của anh, khẽ che đi đôi mắt đen thâm thúy, càng lộ ra vẻ cô độc trong trẻo lạnh lùng của anh.
**
Khác với bầu không khí cô độc bên phía Mộc Quy Phàm, lúc này nhà họ Tô đã lên đèn, đứng từ xa vẫn có thể ngửi được mùi thức ăn thơm phức.
Trong phòng vang lên tiếng vui đùa cười giỡn của trẻ con, bà cụ Tô gọi lớn: “Mấy bạn nhỏ, rửa tay ra ăn cơm nào!”
Túc Bảo rửa tay nhanh như chớp, tay dính chút nước, xoa xoa mấy cái là xong rồi.
Hiếm khi Tô Ý Thâm tan ca về sớm, anh nhướn mày: “Túc Bảo, rửa tay nghiêm túc vào!”
Túc Bảo ngượng ngùng cười: “Dạ, con biết rồi cậu út!”
Tô Ý Thâm bóp nước rửa tay vào bọt biển, xoay người ôm lấy Túc Bảo, bắt lấy hai cái tay nhỏ của bé.
Túc Bảo vui sướng hát bài ca rửa tay: “Hai người bạn nắm tay nhau, cậu xoa xoa, tớ xoa xoa, một con cua nhỏ giơ hai càng to…”
Đáy mắt Tô Ý Thâm nhuốm ý cười: “Ai dạy con thế?”
Túc Bảo nói: “Chị Hân Hân dạy con đó ạ! Cậu thấy sao, được đi nhà trẻ đúng là lợi hại!”
Cục bột nhỏ cong mắt cười, hơi nghiêng đầu nhìn bóng dáng Tô Ý Thâm trong gương, dáng vẻ nhí nha nhí nhảnh.
Tô Ý Thâm chọc lên cái mũi nhỏ của bé một cái: “Lợi hại, quá chừng lợi hại luôn.”
Thật may mắn…
Bây giờ nhóc con đã trở nên sáng sủa hoạt bát hơn trước, còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau, bé bị chôn vùi dưới đống tuyết dày, cả người đầy vết thương, hai mắt mê man, chết lặng giống như người máy nhỏ không có tình cảm.
Túc Bảo rửa tay xong thì cầm khăn lau sạch sẽ, lúc này mới nhanh chóng chạy vào phòng ăn.
Bỗng nhiên bé dừng chân, quay về dắt Tô Ý Thâm: “Cậu út đi mau đi mau, nước bọt của Túc Bảo không nghe lời sắp rớt xuống rồi nè.”
Tô Ý Thâm cười, mặc cho bé dẫn tới phòng ăn.
Lần này bà cụ Tô lại xuống bếp, làm trọn vẹn mười món ăn một món canh, đủ các loại.
Chân giò heo muối tiêu được ninh trong nồi áp suất rồi đem chiên ngập dầu cho đến khi da giòn, rắc thêm một ít muối tiêu lên trên, vừa thơm vừa giòn.