Chương 284
Tô Nhất Trần tìm một quán cà phê gần đó, yêu cầu một phòng riêng.
Dù cho Túc Bảo muốn làm gì thì anh cũng chiều theo, mặc kệ có đạo lý hay không anh cũng chưa từng hoài nghi.
Tô Nhất Trần ngồi xuống bên cạnh, bỗng nhiên trước mắt anh biến thành màu đen, anh lập tức mờ mịt lấy ra một hộp thuốc đổ năm viên ra uống vào bụng.
Túc Bảo nhíu mày, cậu cả lại sao vậy?
Giấu rất tốt nhưng mà bé vẫn thấy được nhá.
Kỷ Trường nói: “Sức khỏe của cậu cả con không tốt, Túc Bảo, đầu tiên giải quyết chuyện trước mắt rồi về nói tiếp.”
Túc Bảo đành phải nói: “Xin chào dì! Con tên là Túc Bảo ạ.”
Tân Tử Manh chỉ cảm thấy là lạ.
Người lớn thì ngồi bên cạnh uống thuốc, người nhỏ thì trò chuyện cùng cô ấy sao?
Cô ấy hỏi: “Chào Túc Bảo… Con đến tìm dì có chuyện gì không?”
Khuôn mặt nhỏ của Túc Bảo trở nên nghiêm túc: “Dì ơi, Túc Bảo tới giúp dì bắt…”
Kỷ Trường ở bên cạnh che miệng bé lại: “Lỡ lời đúng không? Nói là đến trừ vận rủi.”
Túc Bảo nhẫn nhịn một hơi, lúc này mới nói: “Túc Bảo đến giúp dì trừ vận rủi ạ!”
Tân Tử Manh: “…”
Ồ? Hóa ra bây giờ thần côn làm ăn như thế này sao?
Mới có mấy tuổi mà phải làm vậy rồi.
Cô ấy nhìn Tô Nhất Trần ở bên cạnh, nhìn cũng không giống mà!
Tân Tử Manh: “Cái kia, cũng không cần đâu, dì rất tốt…”
Túc Bảo hỏi thẳng cô ấy: “Dì Tân, có phải gần đây dì cảm thấy rất mệt mỏi, làm gì cũng không được như mình mong muốn không?”
Tân Tử Manh ừm một tiếng: “Đúng thế…”
Cuộc sống ở thành thị hiện nay ai mà không như vậy.
Túc Bảo lại hỏi: “Có phải ban đêm đi ngủ, khi đang ngủ bỗng dưng bị lạnh tỉnh lại không?”
Tân Tử Manh: “…”
Túc Bảo: “Hai mắt choáng váng, đầu óc ong ong, làm gì cũng không thuận, ngay cả đại tiện cũng không thuận.”
“Sắc mặt u ám, quầng mắt thâm đen, ăn cơm không có mùi vị.” . Thử ?hách ?ì? ?rang gốc, géc gô -- ?r? ??r?yen.vn --
“Phía sau lưng nặng trịch, cảm giác như cõng một con quỷ thật to.”
Tân Tử Manh: “…”
Chưa nói tới mấy cái khác, ban đêm đi ngủ thường xuyên bị lạnh mà thức dậy, đại tiện không thuận… Sao Túc Bảo biết được mấy chuyện bí mật này vậy.
Chẳng lẽ… không phải lừa gạt?
Tân Tử Manh chần chờ nói: “Đúng… Bây giờ trời đã sang tháng tư, ban đêm mười mấy hai mươi độ nên sẽ không bị lạnh tỉnh mới đúng nhưng dì luôn bị lạnh tỉnh, đã đổi sang chăn bông rồi nhưng vẫn vậy.”
Dù cho Túc Bảo muốn làm gì thì anh cũng chiều theo, mặc kệ có đạo lý hay không anh cũng chưa từng hoài nghi.
Tô Nhất Trần ngồi xuống bên cạnh, bỗng nhiên trước mắt anh biến thành màu đen, anh lập tức mờ mịt lấy ra một hộp thuốc đổ năm viên ra uống vào bụng.
Túc Bảo nhíu mày, cậu cả lại sao vậy?
Giấu rất tốt nhưng mà bé vẫn thấy được nhá.
Kỷ Trường nói: “Sức khỏe của cậu cả con không tốt, Túc Bảo, đầu tiên giải quyết chuyện trước mắt rồi về nói tiếp.”
Túc Bảo đành phải nói: “Xin chào dì! Con tên là Túc Bảo ạ.”
Tân Tử Manh chỉ cảm thấy là lạ.
Người lớn thì ngồi bên cạnh uống thuốc, người nhỏ thì trò chuyện cùng cô ấy sao?
Cô ấy hỏi: “Chào Túc Bảo… Con đến tìm dì có chuyện gì không?”
Khuôn mặt nhỏ của Túc Bảo trở nên nghiêm túc: “Dì ơi, Túc Bảo tới giúp dì bắt…”
Kỷ Trường ở bên cạnh che miệng bé lại: “Lỡ lời đúng không? Nói là đến trừ vận rủi.”
Túc Bảo nhẫn nhịn một hơi, lúc này mới nói: “Túc Bảo đến giúp dì trừ vận rủi ạ!”
Tân Tử Manh: “…”
Ồ? Hóa ra bây giờ thần côn làm ăn như thế này sao?
Mới có mấy tuổi mà phải làm vậy rồi.
Cô ấy nhìn Tô Nhất Trần ở bên cạnh, nhìn cũng không giống mà!
Tân Tử Manh: “Cái kia, cũng không cần đâu, dì rất tốt…”
Túc Bảo hỏi thẳng cô ấy: “Dì Tân, có phải gần đây dì cảm thấy rất mệt mỏi, làm gì cũng không được như mình mong muốn không?”
Tân Tử Manh ừm một tiếng: “Đúng thế…”
Cuộc sống ở thành thị hiện nay ai mà không như vậy.
Túc Bảo lại hỏi: “Có phải ban đêm đi ngủ, khi đang ngủ bỗng dưng bị lạnh tỉnh lại không?”
Tân Tử Manh: “…”
Túc Bảo: “Hai mắt choáng váng, đầu óc ong ong, làm gì cũng không thuận, ngay cả đại tiện cũng không thuận.”
“Sắc mặt u ám, quầng mắt thâm đen, ăn cơm không có mùi vị.” . Thử ?hách ?ì? ?rang gốc, géc gô -- ?r? ??r?yen.vn --
“Phía sau lưng nặng trịch, cảm giác như cõng một con quỷ thật to.”
Tân Tử Manh: “…”
Chưa nói tới mấy cái khác, ban đêm đi ngủ thường xuyên bị lạnh mà thức dậy, đại tiện không thuận… Sao Túc Bảo biết được mấy chuyện bí mật này vậy.
Chẳng lẽ… không phải lừa gạt?
Tân Tử Manh chần chờ nói: “Đúng… Bây giờ trời đã sang tháng tư, ban đêm mười mấy hai mươi độ nên sẽ không bị lạnh tỉnh mới đúng nhưng dì luôn bị lạnh tỉnh, đã đổi sang chăn bông rồi nhưng vẫn vậy.”