Chương 292
Nó gào thét bạt mạng nhưng chẳng ai nghe thấy lời cầu cứu của nó.
Trơ mắt nhìn hi vọng biến thành tuyệt vọng, cái chết trong sự đau đớn, nỗi hối hận và căm hận không ngừng giày vò nó, cuối cùng nó biến thành ác quỷ.
Túc Bảo đồng cảm nhìn quỷ nhu nhược, cảm thấy thật đáng thương.
“Anh ơi, anh tự đi vào hồ lô nha, Túc Bảo không bắt anh nữa.” Túc Bảo cất giọng nói non nớt. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Cách Tôi Công Lược Nam Chính Trong 0.01s
=====================================
Kỷ Trường vừa toan nói, sở dĩ trở thành ác quỷ, chính vì bản chất nó cũng ác, dù khi chết nó đáng thương thế nào đi chăng nữa….
Còn chưa kịp nói thì đã thấy quỷ nhu nhược gật đầu, nhẹ nhõm đáp: “Được.”
Kỷ Trường: “…”
Túc Bảo giơ hồ lô lên, nói: “Anh Phan Chấn Cao, em kêu anh một tiếng, anh dám đồng ý không?”
Phan Chấn Cao nở nụ cười, ra sức gật đầu: “Ừm.”
Nó nhìn Túc Bảo thật kỹ.
Khi còn sống đến khi làm ác quỷ, đây là lần đầu có người cho nó kẹo.
Một bóng đen bay lên rồi lặng lẽ tiến vào hồ lô.
Kỷ Trường câm nín nửa ngày trời.
Ngẫm nghĩ lại thì quỷ nhu nhược vốn chỉ là một đứa trẻ.
Một đứa bé vô cùng lương thiện và ít nói.
Kỷ Trường khẽ lắc đầu, viết vài chữ lên cuốn sổ rồi đóng cuốn sổ lại.
Túc Bảo lắc hồ lô, mừng rơn nói: “Sư phụ, con cảm giác hồ lô đầy rồi.”
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật: “Còn lâu mới đầy.”
Mặt Túc Bảo buồn thiu: “Khi nào mới đầy?”
Kỷ Trường duỗi tay, một cây bút xuất hiện trong không trung.
Hắn vẽ mười vạch lên hồ lô to cỡ móng tay.
“Nè, lắc hồ lô đi, thấy màu của hồ lô chưa?”
Túc Bảo mở to hai mắt.
Kỷ Trường: “Bây giờ mới được 1 vạch, khi nào nó chạm đến vạch thứ mười thì hồ lô đầy.”
Túc Bảo vui mừng gật đầu.
Hình như cũng không khó lắm!
Tiếng động lớn trong phòng bao đã thu hút sự chú ý của phục vụ.
Túc Bảo nhìn cốc ly bị vỡ, lo lắng nói: “Cậu cả ơi…”
Tô Nhất Trần tận mắt chứng kiến màn bắt quỷ của Túc Bảo, tuy không thấy quỷ nhưng cũng đủ khiếp sợ.
Anh ấy hoàn hồn, nói: “Không sao, đừng sợ!”
Tất cả đều có anh lo!
Cuối cùng thì mấy người phục vụ cũng gõ cửa đi vào, thấy đống đồ vỡ la liệt và Tân Tử Manh đang nằm dưới đất.
“Thưa anh, đây là…”
Trơ mắt nhìn hi vọng biến thành tuyệt vọng, cái chết trong sự đau đớn, nỗi hối hận và căm hận không ngừng giày vò nó, cuối cùng nó biến thành ác quỷ.
Túc Bảo đồng cảm nhìn quỷ nhu nhược, cảm thấy thật đáng thương.
“Anh ơi, anh tự đi vào hồ lô nha, Túc Bảo không bắt anh nữa.” Túc Bảo cất giọng nói non nớt. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Cách Tôi Công Lược Nam Chính Trong 0.01s
=====================================
Kỷ Trường vừa toan nói, sở dĩ trở thành ác quỷ, chính vì bản chất nó cũng ác, dù khi chết nó đáng thương thế nào đi chăng nữa….
Còn chưa kịp nói thì đã thấy quỷ nhu nhược gật đầu, nhẹ nhõm đáp: “Được.”
Kỷ Trường: “…”
Túc Bảo giơ hồ lô lên, nói: “Anh Phan Chấn Cao, em kêu anh một tiếng, anh dám đồng ý không?”
Phan Chấn Cao nở nụ cười, ra sức gật đầu: “Ừm.”
Nó nhìn Túc Bảo thật kỹ.
Khi còn sống đến khi làm ác quỷ, đây là lần đầu có người cho nó kẹo.
Một bóng đen bay lên rồi lặng lẽ tiến vào hồ lô.
Kỷ Trường câm nín nửa ngày trời.
Ngẫm nghĩ lại thì quỷ nhu nhược vốn chỉ là một đứa trẻ.
Một đứa bé vô cùng lương thiện và ít nói.
Kỷ Trường khẽ lắc đầu, viết vài chữ lên cuốn sổ rồi đóng cuốn sổ lại.
Túc Bảo lắc hồ lô, mừng rơn nói: “Sư phụ, con cảm giác hồ lô đầy rồi.”
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật: “Còn lâu mới đầy.”
Mặt Túc Bảo buồn thiu: “Khi nào mới đầy?”
Kỷ Trường duỗi tay, một cây bút xuất hiện trong không trung.
Hắn vẽ mười vạch lên hồ lô to cỡ móng tay.
“Nè, lắc hồ lô đi, thấy màu của hồ lô chưa?”
Túc Bảo mở to hai mắt.
Kỷ Trường: “Bây giờ mới được 1 vạch, khi nào nó chạm đến vạch thứ mười thì hồ lô đầy.”
Túc Bảo vui mừng gật đầu.
Hình như cũng không khó lắm!
Tiếng động lớn trong phòng bao đã thu hút sự chú ý của phục vụ.
Túc Bảo nhìn cốc ly bị vỡ, lo lắng nói: “Cậu cả ơi…”
Tô Nhất Trần tận mắt chứng kiến màn bắt quỷ của Túc Bảo, tuy không thấy quỷ nhưng cũng đủ khiếp sợ.
Anh ấy hoàn hồn, nói: “Không sao, đừng sợ!”
Tất cả đều có anh lo!
Cuối cùng thì mấy người phục vụ cũng gõ cửa đi vào, thấy đống đồ vỡ la liệt và Tân Tử Manh đang nằm dưới đất.
“Thưa anh, đây là…”