Chương 295
Tân Tử Manh nhướn mày: “Còn con bé này nữa! Muốn uống thì uống cho tử tế, có tin dì ném ra ngoài không hả?”
Con nhóc quỷ sợ ngây người.
Thím hai sững sờ.
Anh chồng cũng thảng thốt.
Bà mẹ chồng nghe tiếng ồn ra xem cũng kinh ngạc không thôi khi thấy bàn trà của mình bị đạp đổ.
Đây là lần đầu bọn họ thấy Tân Tử Manh như này, ‘cứng’ đến mức bọn họ chỉ muốn nổi cáu.
Chồng Tân Tử Manh tức giận nói: “Tân Tử Manh, em nổi điên gì thế hả?! Nói chuyện tử tế với thím hai của anh đi!”
Tân Tử Manh đi lên trước, sự ấm ức đè nén bao năm đổi thành một cái bạt tai giáng mạnh lên mặt chồng cô ấy.
Chát!
“Trước tiên anh phải ăn nói cho tử tế với tôi đã!”
Ánh sáng đỏ không ai trông thấy trong ngọc bội khẽ lóe lên như chống đỡ cho Tân Tử Manh.
Cô ấy hất cằm, dáng vẻ vô cùng ngạo mạn.
Báng súng cũng không ‘cứng’ bằng Tân Tử Manh!
Anh chồng tức đến run người: “Cô…. cô cút ra ngoài cho tôi…”
Tân Tử Manh giáng thêm một cái tát tai: “Đừng quên căn nhà này cũng là của tôi, anh mới là người phải cút đi!”
Thím hai há hốc miệng, chiếc bánh gato toan lấy cho con nhóc quỷ ăn cũng rớt khỏi tay.
Bà mẹ chồng vừa toan nói gì đó cũng ngẩn tò te, không phun được lời nào nữa.
Chồng Tân Tử Manh tức đỏ mắt, đứng bật dậy, giơ tay lên —–
Tân Tử Manh cười lạnh: “Nào, đánh đi, đánh tôi đi!”
Lồng ngực anh chồng phập phồng, cuối cùng vẫn không thể xuống tay, anh ta tức giận đùng đùng cầm chìa khóa, nghiến răng quăng lại một câu: “Cô đừng hối hận nhé!”
Tân Tử Manh lạnh mặt, quét mắt nhìn thím hai và con nhóc quỷ đang ngồi trên đất.
Thím hai vội ôm cháu mình rồi chạy như bay ra khỏi nhà.
Bà mẹ chồng nổi cơn tam bành: “Tân Tử Manh, cô lên cơn điên gì thế…”
Tân Tử Manh vớ luôn bình hoa ngọc bích 9.9 rồi ném choang một tiếng, vỡ ngay dưới chân mẹ chồng.
Lên cơn điên, lên cơn điên.
Ngày thường hễ tranh cãi đôi chút thì họ liền nói cô lên cơn điên.
Hôm nay cô ấy lên cơn điên thật cho bọn họ xem thử!
Lọ hoa ngọc bích vỡ nát dưới chân mẹ chồng, lộ ra phôi đất sét bên trong, bà ta giận run người.
Bà ta giậm chân một cái rồi đuổi theo chồng của Tân Tử Manh.
Trước khi đi còn đóng sầm cửa lại.
Thím hai chỉ lắc đầu: “Tôi chưa bao giờ thấy loại phụ nữ nào như này, ai chẳng vì muốn tốt cho cô ta chứ! Còn nổi đóa nữa chứ, thật là coi lòng tốt của chúng ta là lòng lang dạ thú rồi…”
Bà mẹ chồng tức giận nói: “Cho cô ta nổi đóa, xem xem sau đó cô ta thu dọn tàn cuộc thế nào!”
Con nhóc quỷ sợ ngây người.
Thím hai sững sờ.
Anh chồng cũng thảng thốt.
Bà mẹ chồng nghe tiếng ồn ra xem cũng kinh ngạc không thôi khi thấy bàn trà của mình bị đạp đổ.
Đây là lần đầu bọn họ thấy Tân Tử Manh như này, ‘cứng’ đến mức bọn họ chỉ muốn nổi cáu.
Chồng Tân Tử Manh tức giận nói: “Tân Tử Manh, em nổi điên gì thế hả?! Nói chuyện tử tế với thím hai của anh đi!”
Tân Tử Manh đi lên trước, sự ấm ức đè nén bao năm đổi thành một cái bạt tai giáng mạnh lên mặt chồng cô ấy.
Chát!
“Trước tiên anh phải ăn nói cho tử tế với tôi đã!”
Ánh sáng đỏ không ai trông thấy trong ngọc bội khẽ lóe lên như chống đỡ cho Tân Tử Manh.
Cô ấy hất cằm, dáng vẻ vô cùng ngạo mạn.
Báng súng cũng không ‘cứng’ bằng Tân Tử Manh!
Anh chồng tức đến run người: “Cô…. cô cút ra ngoài cho tôi…”
Tân Tử Manh giáng thêm một cái tát tai: “Đừng quên căn nhà này cũng là của tôi, anh mới là người phải cút đi!”
Thím hai há hốc miệng, chiếc bánh gato toan lấy cho con nhóc quỷ ăn cũng rớt khỏi tay.
Bà mẹ chồng vừa toan nói gì đó cũng ngẩn tò te, không phun được lời nào nữa.
Chồng Tân Tử Manh tức đỏ mắt, đứng bật dậy, giơ tay lên —–
Tân Tử Manh cười lạnh: “Nào, đánh đi, đánh tôi đi!”
Lồng ngực anh chồng phập phồng, cuối cùng vẫn không thể xuống tay, anh ta tức giận đùng đùng cầm chìa khóa, nghiến răng quăng lại một câu: “Cô đừng hối hận nhé!”
Tân Tử Manh lạnh mặt, quét mắt nhìn thím hai và con nhóc quỷ đang ngồi trên đất.
Thím hai vội ôm cháu mình rồi chạy như bay ra khỏi nhà.
Bà mẹ chồng nổi cơn tam bành: “Tân Tử Manh, cô lên cơn điên gì thế…”
Tân Tử Manh vớ luôn bình hoa ngọc bích 9.9 rồi ném choang một tiếng, vỡ ngay dưới chân mẹ chồng.
Lên cơn điên, lên cơn điên.
Ngày thường hễ tranh cãi đôi chút thì họ liền nói cô lên cơn điên.
Hôm nay cô ấy lên cơn điên thật cho bọn họ xem thử!
Lọ hoa ngọc bích vỡ nát dưới chân mẹ chồng, lộ ra phôi đất sét bên trong, bà ta giận run người.
Bà ta giậm chân một cái rồi đuổi theo chồng của Tân Tử Manh.
Trước khi đi còn đóng sầm cửa lại.
Thím hai chỉ lắc đầu: “Tôi chưa bao giờ thấy loại phụ nữ nào như này, ai chẳng vì muốn tốt cho cô ta chứ! Còn nổi đóa nữa chứ, thật là coi lòng tốt của chúng ta là lòng lang dạ thú rồi…”
Bà mẹ chồng tức giận nói: “Cho cô ta nổi đóa, xem xem sau đó cô ta thu dọn tàn cuộc thế nào!”